Nam Xấu Khó Gả - Chương 11: Nuôi sống gia đình qua ngày
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Nam Xấu Khó Gả


Chương 11: Nuôi sống gia đình qua ngày


Editor: demcodon

Phương Vân Tuyên chờ đến sáng sớm đẩy xe ra chợ. Hôm qua trở về nhà hắn bắt đầu thu xếp sạp bán hoành thánh. May mà hắn đã mua bếp lò làm hoành thánh từ trong huyện thành, nếu không bữa cơm tối qua của hắn và Phương Thế Hồng sẽ phải ăn bữa thịt nướng dã ngoại rồi.

Suốt đêm hắn dùng xương heo hầm canh, chuẩn bị nhânh bánh và vỏ bánh, còn có thêm tía tô, tôm khô, rau thơm dùng kèm. Sau khi chuẩn bị xong đặt bếp lò lên xe, mọi việc đâu vào đấy rồi mới an tâm đi ngủ.

Người ở đây không quen dùng xương heo hầm nước dùng, Phương Vân Tuyên sau khi mua một cái chân heo lão bản quầy thịt còn tặng thêm ít xương heo mà khách không dùng cho hắn. Ngược lại mấy thứ như tía tô, tôm khô bởi vì thôn Lạc Bình này cách xa biển, thường là thứ gì dính đến hải sản đều đắt đến dọa người, cũng may mà mấy thứ này chỉ là đồ dùng kèm nên không tốn nhiều. Nếu không quán hoành thánh của Phương Vân Tuyên còn chưa khai trương đã phải bù lỗ trước.

Hôm nay là ngày họp chợ, người dân mười dặm quanh đó đều nô nức đến chợ. Phương Vân Tuyên đẩy xe cút kít đi giữa đám người cũng không cần phải hỏi đường, chỉ cần đi theo hướng nào nhiều người tập trung là sẽ đến chợ.

Nói là chợ chứ thật ra nơi đây chỉ là chỗ mấy thôn giao nhau được ước định mà thành, dần dà mọi người tụ tập ở đây trao đổi buôn bán, thế là hình thành cái chợ lớn nhất gần đây.

Phương Vân Tuyên theo dòng người đi vào tìm một gốc đại thụ dừng xe dưới gốc cây, hắn lấy hai hòn đá cố định bánh xe rồi nhìn xung quanh thấy không bừa bãi lộn xộn mới bày quầy ngay trên xe.

Vì để tiết kiệm củi lửa trong bếp lò không hề đốt lửa. Phương Vân Tuyên ngồi phía cuối xe đẩy, dùng một miếng gỗ chắn lại làm thành cái bàn. Trên miếng gỗ chắn phủ thêm một tấm vải bố viết mấy chữ trên đó, lấy thêm các đồ dùng kèm, đặt nhân và vỏ bánh trong tầm tay, bố trí thỏa đáng mới thông lò đốt bếp, đặt nồi đồng lên đun nước dùng cho sôi sùng sục.

Cái nồi đồng này là Phương Vân Tuyên tìm thợ thủ công làm, giống như loại nồi dùng nấu lẩu uyên ương* ở hiện đại. Trong nồi chia thành hai bên, một bên là nước trong, bên kia là canh loãng hôm qua dùng xương heo hầm. Bên này dùng để nấu hoành thánh, nước canh bên kia làm nước dùng. Sau khi múc hoành thánh đã nấu chín ra rắc thêm ít tía tô, rau thơm và tôm khô lên, lại rưới thêm ít dầu mè, chén hoành thánh đã sẵn sàng bưng ra đón khách.

(*Lẩu uyên ương: món cay xuất phát từ Tứ Xuyên, nồi lẩu chia làm hai ngăn, nấu hai bên nước dùng)

Tất cả đã sẵn sàng, tiếp theo chỉ còn chờ khách tới cửa.

Đời trước Phương Vân Tuyên cũng không mở quán, đây cũng lần đầu tiên, giống như cô nương lần đầu ngồi kiệu hoa vậy. Đợi một hồi lâu không thấy ai đến, lão bá bán đồ ăn bên cạnh hắn lại thấy người tới mua nườm nượp, một nồi đồ ăn nhanh chóng nhìn thấy đáy, mà bên này hắn còn chưa mở hàng được cho ai.

Phương Vân Tuyên sốt ruột nhìn trái ngó phải, cuối cùng mặt dày hét to: “Hoành thánh vỏ mỏng nhân nhiều nóng hổi đây!”

Rao vài tiếng cuối cùng cũng có người nhìn, nhưng lại chẳng có ai bước đến ăn. Phương Vân Tuyên nóng mặt đến đỏ bừng, xấu hổ ngượng ngùng. Nếu một chén cũng không bán được thì chẳng phải là mất mặt lắm sao. Đừng nói chứ, trên đời này làm gì có hàng quán dầu mỡ mắm muối nào mà không phải mở hàng đâu.

Lại đợi hồi lâu một đại tẩu dắt theo bé gái đi ngang qua quán hoành thánh. Bé gái nhao nhao đòi ăn, đại tẩu dỗ mãi vẫn không được đành phải dừng lại hỏi Phương Vân Tuyên: “Cái này bao nhiêu tiền một chén?”

Coi như có người rồi. Phương Vân Tuyên nở nụ cười, đại tẩu hoảng sợ lùi lại một bước, tiện tay kéo con gái dỗ dành: “Chúng ta không ăn ở đây được không? Nương nhìn thấy người này là sợ rồi.”

Phương Vân Tuyên thiếu chút nữa ngã quỵ, thầm nghĩ: ‘đại tẩu ngài ăn hoành thánh chứ có phải là chọn mỹ nhân đâu? Chẳng lẽ vào tửu lâu ăn cơm cũng phải xem đầu bếp có tuấn tú hay không sao?’

Bé gái đứng không chịu đi, dậm chân làm xấu lắc đầu không thuận theo: “Ăn cái này! Ăn cái này cơ!”

Đại tẩu thật sự không lay chuyển được con gái đành thở dài: “Chiều con vậy!” Nói xong lại hỏi giá tiền.

Phương Vân Tuyên vội nói: “Năm đồng một chén lớn, ba đồng một chén nhỏ.”

“Cái gì?” Đại tẩu giật mình: “Sao đắt thế? Ta mua một cân thịt tươi mới có hai mươi đồng tiền, vậy mà một chén của ngươi cũng có giá một miếng thịt lớn thế à?”

“Không đắt đâu, đại tẩu, hoành thánh của ta là dùng xương hầm thành nước, nước dùng thơm ngon; còn có đồ dùng kém là tía tô, tôm khô, có cái gì là không cần tiền đâu? Sao ngài lại chỉ tính có tiền thịt thế?”

Đại tẩu nghe xong lời Phương Vân Tuyên nói do dự hỏi lại: “Xương cũng có thể hầm canh à? Có ngon không?”

Nàng còn muốn hỏi dông dài, nhưng bé gái lại không chờ nổi nữa kéo vạt áo mẫu thân sắp khóc đến nơi. Đại tẩu hết cách thương lượng với Phương Vân Tuyên: “Quá đắt, như vậy đi, ta lấy trứng gà đổi một chén với ngươi. Ba quả trứng gà đổi một chén lớn, được không?”

Phương Vân Tuyên cười nói: “Sao vậy được? Một quả trứng gà cũng chỉ có một đồng, ba quả trứng đổi một chén lớn không phải là ta thiệt lắm sao?”

“Vậy thì thêm một quả, bốn quả đổi một chén, được chưa?”

Phương Vân Tuyên cười khổ: “Được! Bốn quả vậy, coi như là mở hàng cho ta.”

Đây là khách hàng đầu tiên nên Phương Vân Tuyên cũng mặc kệ có lỗ hay không dùng sức làm một chén, hoành thánh trong chén đã đầy tận ngọn.

Đại tẩu không nỡ ăn mà bưng đến đặt trước mặt con gái, còn mình ngồi một bên dùng cái muỗng múc một muỗng nước dùng lên thổi nguội đút cho con gái. Bé gái miệng nhỏ, hoành thánh thì lớn, miệng bé nhai hoành thánh làm hai má phình lên ăn đến vui vẻ.

Con gái ăn vui vẻ đại tẩu cũng vui lây, vừa đút cho con vừa múc một muỗng canh lên uống thử, mùi vị đúng là thơm ngon, không giống với loại hành thánh mà nàng hay ăn. Bình thường các nàng đều dùng nước trong, ăn vào không có mùi vị gì cả, còn món nước dùng này lại có hương vị ngọt thanh. Nàng lại múc một miếng hoành thánh lên ăn, càng thêm vừa lòng. Vỏ hoành thánh vừa mỏng vừa dai, da không dính vào răng, nhân bánh trong nước thơm ngon vô cùng, giống như hương vị món canh xương kia thấm qua da bánh, tất cả đều nhè nhẹ hòa quện vào nhau, thấm vào trong thịt.

Buôn bán là như vậy, có khách hàng đầu tiên thì không cần lo đến người thứ hai. Đại tẩu còn chưa đi đã có một người khuân vác bước đến. Sau khi hỏi giá mua một chén lớn, vừa uống một hớp canh cứ luôn miệng khen ngon. Hiệu ứng quảng cáo do người đó mang lại cực lớn, người xung quanh dần dần tụ lại đây, thấy gã ăn uống đến miệng mồm bóng loáng cũng không nhịn được muốn nếm thử. Trước xe đẩy có người ngồi kẻ đứng, chỉ chốc lát sau đã chật kín cả người.

Phương Vân Tuyên vội đứng lên vừa gói vừa nấu. Hoành thánh nhất định phải gói xong là nấu ngay, nếu không hương vị sẽ kém đi rất nhiều. Khách hàng cứ tốp năm tốp ba ùa tới, Phương Vân Tuyên nhìn hộp đựng tiền ngày càng nhiều trong lòng vui như hoa nở, so với đời trước lãnh lương thì còn có cảm giác thành tụ hơn.

Sau giờ ngọ, đám người tụ họp dần dần tản đi, Phương Vân Tuyên thu dọn sạp chuẩn bị về nhà.

Thân thể mỏi mệt không chịu nổi, chỗ xương sườn cũng nhói đau, nhưng tinh thần thì cực kỳ hưng phấn. Phương Vân Tuyên ôm hộp đựng tiền đếm đếm vừa vặn hai trăm đồng, so sánh với phí tổn mua nguyên liệu, hai bên vừa lúc bằng nhau.

Phương Vân Tuyên lập tức ủ rũ. Sao lại thế được? Rõ ràng bán được rất nhiều, thế nào cũng phải đến bảy – tám chục chén, sao lại ít tiền như thế?

Hắn còn tưởng là đếm sai nên đổ hết tiền vào trong xe đếm cẩn thận lại lần nữa. Đếm được một lúc Phương Vân Tuyên mới nhớ ra, không sai. Tuy buôn bán rất tốt nhưng trong đó có đến hai mươi mấy chén là không lấy tiền mà là dùng vật đổi vật. Trong xe đẩy là rau xanh, trứng gà, mấy thứ đồ vụn vặt khác ngược lại không ít. Phương Vân Tuyên vì muốn thu hút khách nhất thời không lên kế hoạch, kết quả đương nhiên là bán được nhiều nhưng tiền thu được lại ít.

* * *
Cả đường ủ rũ về nhà, vừa rồi đã làm cho sức lực lẫn tinh thần hắn đều mất sạch. Phương Vân Tuyên vừa đi vừa cân nhắc, vật đổi vật có thể ăn được vài ngày, nhưng cứ thế này mãi thì chính mình là người chịu thiệt. Người trên chợ có hơn phân nửa là dùng vật đổi, không cần tiền mua. Cứ vậy mãi không được, hắn cần tiền dùng gấp. Tuy số bạc Đỗ Ích Sơn cho vẫn còn chống đỡ được ít ngày nữa, nhưng bệnh của Phương Thế Hồng vẫn phải uống thuốc, muốn xem bệnh cũng phải tốn không ít tiền; mà Phương Vân Tuyên còn muốn dọn ra khỏi Phương gia, chỉ lấp đầy bụng thì không ổn.

Xem ra phải đi xa hơn, đến huyện thành thử xem. Nơi đó khách thương nhân nhiều, dòng người cũng nhiều, hẳn là sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với chợ ở đây; chỉ là đường hơi xa, lại phải qua hơn mười dặm đường núi, Phương Vân Tuyên chỉ nghĩ đến cảnh phải đẩy xe đi xa như thế là đau đầu.

Hiện tại cũng chỉ còn cách kiếm tiền vất vả thế thôi, đường có xa cũng phải đi; vừa lúc đêm nay đi ngay, mình đã làm vài món đồ chơi bằng gỗ, ngày mai cũng phải mang cả đi xem có thể kiếm thêm được ít tiền về không.

Phương Vân Tuyên tính toán về Phương gia, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng Nam ca nhi khóc vang lên trong sân.

Vừa vào cửa đã thấy Nam ca nhi té trên mặt đất, cả khuôn mặt nhỏ xíu khóc đến lấm lem như con mèo hoa, thân thể co rút thở hổn hển. Nhũ mẫu đứng bên cạnh sốt ruột đến độ phát khóc đỡ Nam ca nhi dậy ngửa đầu la lên: “Phan thiếu gia, ngài không thể làm như vậy được, tiểu thiếu gia còn nhỏ mà, nhiều chuyện chưa hiểu xúc phạm đến ngài thì ngài cũng nên rộng lượng một chút. Sao ngài… ngài sao có thể đánh tiểu thiếu gia như vậy? Nếu như ngài đánh chết tiểu thiếu gia rồi, ngài bảo ta phải ăn nói với thiếu nãi nãi thế nào đây?”

Nhũ mẫu biết thân phận Phan Tử Hàm đặc biệt cũng không dám nói nhiều mà đỡ Nam ca nhi dậy vội xem xét vết thương trên người bé. Nam ca nhi mặt mày lấm lem, trên trán bị ngã đến sưng vù; vén vạt áo bé lên trước ngực sau lưng chỗ xanh chỗ tím, không biết là bị đánh hay là bị ngã. Nàng ta vừa sốt ruột vừa xót, lòng thầm mắng Phan Tử Hàm quá tàn nhẫn.

Phan Tử Hàm nghiêng người, sắc mặt hết xanh đến đỏ, trên trán cũng nổi gân xanh, chỉ thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, thầm nghĩ: ‘ta dạy dỗ nhi tử của ta, ngươi dám dạy dỗ ngược lại ta à?’

Gã đang muốn phát tác thấy Phương Vân Tuyên vừa đi vào cửa thì mặt Phan Tử Hàm càng thêm âm trầm, ánh mắt nhìn Phương Vân Tuyên lộ ra vài phần oán độc.

Phương Vân Tuyên đẩy xe cũng sửng sốt, trong nhà đang có chuyện gì vậy? Theo lý thì Phan Tử Hàm là cha ruột của Nam ca nhi, hổ dữ không ăn thịt con, rốt cuộc là vì sao mà gã lại ra tay tàn nhẫn với Nam ca nhi đến thế? Phương Vân Tuyên thật sự không nghĩ ra. Càng làm cho hắn khó hiểu chính là sự oán độc trong mắt Phan Tử Hàm là thế nào?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN