Nam Xấu Khó Gả - Chương 68: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Nam Xấu Khó Gả


Chương 68: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Đám người này tổng cộng năm người, Hạ Song Khôi ở phía trước. Bốn người ở phía sau gã bị dây thừng xâu thành một chuỗi, tên đầu bị Hạ Song Khôi nắm chặt trong tay dắt đi lên.

Mọi người không biết xảy ra chuyện gì chỉ cảm thấy mọi chuyện ngày càng phức tạp. Mỗi người đều nhận ra Hạ Song Khôi, chỉ là không biết gã đột nhiên xuất hiện có quan hệ gì với việc bỏ độc hôm nay.

Mọi người cẩn thận nhìn lên thì trong bốn người đi phía sau Hạ Song Khôi có hai người là tiểu nhị trong Thực Cẩm lâu Tiểu Mễ và Tiểu Tống; mà hai người khác: một người là gia đinh ăn diện, mặc cái quần màu đỏ tím kỳ quái, chân mang xà cạp, vừa thấy chính là hạ nhân nhà ai đang làm việc. Còn một người, mọi người nhìn thấy càng kỳ quái. Người này mặc đạo trang, bên hông buộc cá âm dương, trong tay cầm một cây phất trần, mặt trắng không cần nói, nhìn giống như đạo sĩ dạo chơi.

Mấy người này không hề có liên hệ lại đứng chung một chỗ thật sự làm cho mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng. Tất cả đám người Mã Thành An đều nhìn hồ đồ, duy nhất chỉ có Lý Đại Sơn nhìn thấy tên gia đinh kia lập tức nhảy dựng lên chỉ vào Hạ Song Khôi tức giận nói: “Nè, đây không phải là gia đinh trong phủ của ta sao? Tại sao ngươi lại chạy đến đây? Hạ Song Khôi, ngươi có ý gì? Người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ ngươi! Ngươi thật to gan, dám chạy đến phủ của Lý Đại Sơn ta bắt người? Mã đại nhân, ngài tận mắt nhìn thấy, rõ như ban ngày. Hạ Song Khôi dám một mình đến bắt gia đinh trong phủ ta. Đây có còn vương pháp hay không? Tên lớn mật cuồng đồ này nếu như không trừng trị thì phủ Quảng Ninh không còn ngày bình yên!”

Hạ Song Khôi chậm rãi tháo dây thừng cho mấy người Tiểu Mễ, bên tai nghe được Lý Đại Sơn cao giọng quát mắng không khỏi bốc lửa giận lên, thầm nghĩ: ông đây đi tìm hung thủ hại cả nhà ngươi, ngươi còn trách ta hành hung? Nói đến cửa hàng nhà Lý Đại Sơn thì bang Hạc Minh cũng đã lâu không quan tâm. Ngày khác ta sẽ dẫn người tới cửa hành và hung cho ngươi xem!

Gã lập tức cũng không để ý tới, cởi bỏ dây thừng trên người đám người Tiểu Mễ xong. Hạ Song Khôi đi qua hành lễ với Mã Thành An và nói: “Mã đại nhân, hôm nay tiểu nhân đến đây là vì minh oan cho huynh đệ kết nghĩa Phương Vân Tuyên của tiểu nhân.”

Mã Thành An nhìn thấy Tiểu Mễ, lại nghe Lý Đại Sơn nói gia đinh kia là người trong phủ gã. Kết hợp tiền căn hậu quả và việc hôm nay trong lòng đã đoán được tám chín phần.

Miệng Hạ Song Khôi nói minh oan, Mã Thành An cười nhìn về phía Đỗ Ích Sơn. Bản thân đây là bị Đỗ Ích Sơn tính kế, đã nói không có chuyện tốt như vậy mà, vô duyên vô cớ đường đường là Hầu gia tại sao lại bỏ nhiều chi phí làm tiệc mừng thọ cho hắn làm gì. Thì ra là chờ hắn ở chỗ này.

Đỗ Ích Sơn vội vàng cúi người, hơi chắp tay với Mã Thành An cười nói: “Mọi chuyện chỉ đắc dĩ, mong Mã đại nhân bao dung. Tất cả mọi chuyện hôm nay Đỗ mỗ nhất định tới cửa tạ tội!”

Mã Thành An âm thầm lắc đầu, nói liên tục không dám. Hắn nhìn bày trận hôm nay, Đỗ Ích Sơn nhất định đã điều tra rõ chân tướng vụ án của Thực Cẩm lâu, xem ra mình chỉ cần ngồi yên trên đài cao xem y mang mọi chuyện tố giác ra như thế nào, thuận tiện còn có thể bán cho y thuận nước giong thuyền sao lại không làm.

Mã Thành An sai người chuẩn bị bàn xử án rồi ngồi ngay ngắn ở trên kêu Hạ Song Khôi nói nguyên nhân. Hắn phải thẩm tra hỏi rõ chân tướng việc này.

Hạ Song Khôi mỉm cười sờ sờ cằm, thở dài: “Ta là người ăn nói rất vụng về, vạn nhất nói không rõ ràng ngược lại hỏng việc. Phạm nhân vụ án Thực Cẩm lâu ta đều mang đến, xin mời đại nhân tự mình hỏi một chút trả lại trong sạch cho huynh đệ ta. Vụ án của hắn tra rõ ràng thì việc bỏ độc hôm nay tự nhiên cũng giải quyết dễ dàng.”

Mã Thành An gật đầu, vừa muốn đặt câu hỏi thì Tiểu Mễ đã bổ nhào vào bên cạnh Phương Vân Tuyên kéo ống tay áo của hắn khóc ròng nói: “Sư phụ, con tuyệt đối không có làm chuyện gì có lỗi với Thực Cẩm lâu. Ngài đối với mấy tiểu nhị chúng con có ơn nặng như núi, dạy chúng con tay nghề, giúp chúng con chăm sóc trong nhà. Chúng con nếu như muốn hại ngài chẳng phải là ngay cả súc sinh cũng không bằng sao?”

Ngày đó phán án bởi vì sọt tôm cá thối rữa kia, chỉ có thể nhận định là món ăn trong Thực Cẩm lâu không sạch sẽ. Phương Vân Tuyên bị bắt bỏ tù, tiểu nhị và phụ bếp trong Thực Cẩm lâu sau khi tra hỏi từng người bị dạy dỗ. Sau đó toàn bộ phân chia đi.

Tửu lâu đang tốt bị người niêm phong, bọn tiểu nhị không chỗ để đi đành phải đường ai nấy đi. Mọi người đều trút lửa giận lên người Tiểu Mễ, nói nhất định là gã động tay chân mới làm cho cả nhà Lý Đại Sơn ăn vào đau bụng, làm hại bọn họ ngay cả chỗ dung thân cũng bị mất.

Lần trước bởi vì chuyện bông tuyết sữa đặc đã làm cho Tiểu Mễ hết đường chối cãi. May mắn Phương Vân Tuyên tin cách làm người của gã nên không có miệt mài theo đuổi việc này, còn để cho Tiểu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN