Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám - Chương 14: “Bác sĩ Vu, cô cũng có thể nghe cái này à?”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám


Chương 14: “Bác sĩ Vu, cô cũng có thể nghe cái này à?”



“Ngốc gì đấy?” Nói rồi anh lại bật cười, thấy Vu Hảo không nhúc nhích thì đưa tay huơ huơ trước mặt cô, cúi đầu tìm tầm mắt cô như muốn đọc cảm xúc trong đó.

Chỉ là không có gì.

Ánh mắt Vu Hảo vẫn cứ lạnh lùng như thế.

Lục Hoài Chinh khoanh hai tay trước ngực, cúi đầu cười tự giễu, “Tôi đùa thôi, là bị thương thật đấy, sợ em nhìn sợ nên mới buột miệng nói vậy, em ——”

Vu Hảo vén rèm sau lưng lên, trực tiếp ngắt lời, “Rốt cuộc anh có nói thật câu nào không?”

Lục Hoài Chinh đứng thẳng người, nụ cười đông cứng ngay tại khóe môi.

Vu Hảo rất không thích dáng vẻ không đứng đắn này của anh. Hồi cấp ba cũng đã từng lừa cô một lần rồi, chơi bóng đau chân chân lại cố ý xỉ vả giả vờ rên đau với cô, già vờ mắt sưng đỏ, kết quả hại cô lo lắng vội vã chạy băng qua đường mà không thèm nhìn đèn đỏ, lao đến tiệm thuốc ở đối diện mua Vân Nam Bạch Dược cho anh, thế nhưng vừa quay đầu lại thì thấy anh nhảy lên nhảy xuống đứng nói chuyện với người ta, lần đó cô tức lắm, ném mạnh đồ vào người anh rồi xoay người bỏ chạy.

Lục Hoài Chinh hoàn hồn khập khễnh đuổi theo, vừa xin lỗi vừa dỗ cô.

Song cô vẫn chưa hết giận, đập mạnh vào ngực anh hai cái, Lục Hoài Chinh bèn kéo cô vào lòng dỗ, “Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết cậu lo lắng cho tôi đến vậy.”

Khi ấy còn nhỏ tuổi, anh kéo như thế làm hai cơ thể trẻ trung dính sát nhau, lập tức hai trái tim đập thình thịch ——

Lục Hoài Chinh cũng căng thẳng, lần đầu tiên ôm một cô gái nên trong đầu chỉ toàn mỗi một suy nghĩ, cô mềm thật đấy. Anh kiềm lòng chẳng đặng ôm sát vào, mặt sượt qua tai cô, khẽ gọi tên cô, hết tiếng này đến tiếng khác, lòng thương khôn nguôi.

Lục Hoài Chinh có thể cho rằng hồi đó Vu Hảo thích anh thật.

Nên anh mới không kiêng nể trêu đùa cô, và cũng coi cô là cô gái mình yêu.

Nhưng lúc này, cô gái đang đứng trước mặt anh đây, ngoài gương mặt giống thiếu nữ năm xưa ra thì những điểm khác đều rất xa lạ.

Ý tứ trong đôi mắt kia viết rõ rằng cô đang mất kiên nhẫn và không thích anh.

“Xin lỗi.”

Anh quay đầu, đút hai tay trong túi, chất giọng lại lạnh nhạt như trước, nói xin lỗi mà không có thành ý chút nào.

Vu Hảo cũng chẳng để tâm, xoay người đi ra ngoài.

Nam quân y nấp sau rèm cuối cùng cũng dáo dác đi ra, đặt mông lên ghế thở phào, rồi đưa mắt nhìn người đàn ông đang cúi đầu dựa vào cạnh bàn: “Cậu làm trò quỷ gì đấy, lúc nãy vào ra hiệu gì với tôi hả, cũng may ông đây phản ứng nhanh, vừa nãy là ai đấy.”

“Bác sĩ tâm lý.” Anh đáp mà không ngẩng đầu, giọng rất nặng nề.

Quân y la lên, “Mất trí rồi đấy hả, ngay cả Tiểu Lưu mà cậu cũng không tha, này, có phải cậu ở trong quân lâu quá rồi nên nhìn ai cũng thấy đẹp không hả?” Dứt lời liền cảm thấy có gì đó sai sai, “Không đúng, không phải Tiểu Lưu xin nghỉ đẻ rồi à?”

“Người mới đến.”

Quân y sực tỉnh, vừa nói thế thì lập tức nhớ ra, trong bữa cơm lúc trước cũng có nghe đám lính rôm rả thảo luận, nói bà chị nhỏ mới tới phòng nghiên cứu tâm lý kia vừa đẹp lại lạnh lùng, cũng đánh cược đội trưởng không theo đuổi được.

Quân y đồng tình vỗ vai Lục Hoài Chinh, “Cậu đừng có tự chuốc phiền nữa, con gái của bộ trưởng Lý cũng có kém cạnh gì đâu, hơn nữa, cưới cô ấy rồi sau này cậu có thể bớt đi đường vòng nhiều đấy…”

Lục Hoài Chinh cười hừ, “Có lẽ đầu tôi úng nước rồi.”

“Bây giờ đổ ra bớt cũng kịp.”

“Thế à?”

Cơm nước xong xuôi, Vu Hảo quay lại phòng nghiên cứu thì thấy có tiểu binh đứng trước cửa, mặc đồng phục rằn ri dã chiến.

“Tìm tôi à?”

Tiểu binh gật đầu, “Có thể vào rồi nói chuyện không?”

Vu Hảo: “Được.”

Cô đi vào bật đèn, giảm nhiệt độ máy điều hòa xuống mười tám độ, lại chỉnh độ sáng của đèn ở mức vừa phải, rồi lúc này mới kéo cửa để anh ta đi vào.

Tiểu binh ngồi thẳng, tay đặt trên đùi, rụt rè nhìn quanh một vòng rồi tự giới thiệu: “Tôi tên là Ngô Hòa Bình.”

“Chào chiến sĩ Ngô.”

Tiểu binh làm quen, “Nhìn cô chuyên nghiệp hơn bác sĩ Lưu nhiều.”

“Dĩ nhiên rồi, tôi là dân chuyên nghiệp.”

Vu Hảo nói câu này rất nghiêm túc, Ngô Hòa Bình thấy thế thì không khỏi bật cười, “Tôi nghe nói cô là nghiên cứu viên của viện nghiên cứu khoa học S, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi ý kiến cô.”

Vu Hảo đáp được, nghĩ một chốc rồi vẫn quyết định giải thích thêm với anh ta, “Nghiêm túc mà nói thì bây giờ tôi chưa phải là nghiên cứu viên, chỉ mới là trợ lý nghiên cứu viên thôi, nhưng tôi sẽ cố gắng trả lời mọi vấn đề của anh.”

Ngô Hòa Bình không biết nghiên cứu viên và trợ lý nghiên cứu viên thì có gì khác nhau, chỉ biết chắc đều là bác sĩ tâm lý cả.

“Tôi cảm thấy có thể mình không thích hợp với ở đây.” Anh ta buồn bã nói.

Vu Hảo nghiêm túc lắng nghe, “Tại sao? Đánh giá không đủ điều kiện à?”

“Đủ chứ.”

“Vậy là vì nguyên nhân khác?”

“Trong quân đội này có quá nhiều tinh anh, mặc dù đánh giá là đủ điều kiện nhưng tôi luôn là người cuối cùng khổ sở vượt qua kiểm tra, sáng sớm hôm nay tập huấn băng bó khẩn cấp, tôi còn tạt máu heo lên đội trưởng.”

Thì ra là máu heo.

“Đội trưởng mắng anh à?”

Ngô Hòa Bình gật đầu, “Bình thường đội trưởng dễ nói chuyện thế thôi, chứ lúc vào sân huấn luyện là lại mất hết nhân tính, mắng người dữ lắm.”

“Tôi có nghe nói các anh vào được đây chẳng dễ dàng gì, phải trải qua tầng tầng tuyển chọn, tỷ lệ sàng lọc là 80%, chỉ có 20% còn lại mới có thể ở lại quân đội. Chỉ vì ghét anh ta mà anh từ bỏ mọi nỗ lực của mình, anh không thấy tiếc à?”

Ngô Hòa Bình lại lắc đầu, “Cô hiểu nhầm rồi, không phải tôi ghét anh ấy, trái lại tôi còn rất thích đội trưởng của mình, rất kính trọng anh ấy, anh ấy là người lính đạt tiêu chuẩn nhất, cũng là đàn ông trong số đàn ông, chính vì thế nên tôi rất muốn được anh ấy công nhận, anh ấy khen tôi một câu thì tôi sẽ tràn trề năng lượng cả ngày, còn nếu bị mắng thì hôm đó tôi nuốt không trôi cơm.”

“…”

“Chính vì thế nên tôi phát hiện mình càng làm càng sai, rõ ràng là việc bình thường phát huy rất tốt, song chỉ cần đội trưởng nhìn một cái là tôi lại căng thẳng, rồi đến lúc nổ súng thì quên kéo chốt an toàn, nhiều lúc diễn tập không phát huy đến nơi đến chốn, đội trưởng nói tôi như thế thì có thể cáo từ súng thật đạn thật. Nhưng rõ ràng lúc trước khi ở trong đại đội khác, tôi làm mọi thứ rất tốt…”

“Chuyển đội đi.” Vu Hảo không đổi sắc nói.

Ngô Hòa Bình thót tim, trên mặt là biểu cảm ‘tôi có còn cứu được không’.

Qua một hồi sau, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi thêm, “Tôi thật sự hết cứu rồi sao?”

“Cũng không hẳn vậy…”

Ngô Hòa Bình vừa nghe nói còn cơ hội, lập tức đôi mắt tí hí tỏa sáng ngay, rồi sau đó lại nghĩ đến gì đó, trong chớp mắt lại uể oải, thấp giọng nói: “Trước kia tôi cũng đi tìm bác sĩ Lưu rồi, có uống thuốc nhưng vẫn không vượt qua được.”

Vu Hảo cúi đầu ghi chép vào hồ sơ bệnh án, “Có phải anh rất muốn được đội trưởng Lục công nhận không?”

“Đúng.”

“Nhưng luôn cảm thấy mình làm gì cũng vẫn kém?”

“Đúng đúng.”

“Lúc vắng mặt đội trưởng Lục, có phải tình hình sẽ chuyển biến tốt không?”

“Đúng thế, không có mặt anh ấy thì tôi không còn căng thẳng thế nữa.”

Vu Hảo gấp sổ lại, “Anh phải vượt qua nỗi sợ với đội trưởng Lục, là anh sợ anh ta.”

“Làm thế nào để vượt qua…”

Vu Hảo ngẫm nghĩ rồi đưa ra đề nghị, “Để đội trưởng Lục cởi lớp áo anh hùng ra, loại bỏ cảm giác sùng bái của anh về anh ta. Tôi cảm thấy anh cần trò chuyện kỹ càng cùng anh ta, có thể giữa hai người có hiểu lầm gì đó, anh ngẫm lại xem, gạt bỏ thân phận đội trưởng ra thì anh ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng giống các anh có hai tay hai chân, đừng nhìn anh ta bình thường diễu võ dương oai, thật ra chơi game còn không bằng các anh đâu.”

Trước kia lần nào cũng là cô người thắng anh dẫu không biết chơi.

Ngô Hòa Bình ơ lên, cảm thấy có chỗ là lạ, Vu Hảo cũng ý thức được lời của mình.

Lúc này có tiếng bước chân ở đầu cầu thang, trước khi Ngô Hào Bình kịp phản ứng thì Vu Hảo đã hất cằm chỉ ra ngoài, sau đó lại chỉ vào gian phòng nhỏ bên trong —— phòng phát tiết tâm lý: “Người đến rồi, tôi có thể cho hai anh nơi để thả lỏng mình, nhưng anh phải tự đi nói với người ta.”

Ngô Hòa Bình ngẩn ra, “Cô không thể nói giúp tôi sao…”

Vu Hảo xoay ghế sang chỗ khác, quay lừng về phía anh ta, đáp một câu không mặn mà: “Không khéo, tôi cũng rất ghét đội trưởng Lục các anh.”

Ngô Hòa Bình bĩu môi, đã nói là tôi không ghét kia mà…

Vu Hảo không để ý, cúi đầu ghi chép gì đấy rồi nói với anh ta, “Không đi nữa là người đi ngay đấy.”

Ngô Hòa Bình nhắm mắt đi ra ngoài.

“Đội… đội trưởng Lục.”

Lục Hoài Chinh mới thay quần áo xong, bây giờ mặc trang phục rằn ri dã chiến, một tay đút trong túi còn một tay cầm chìa khóa, đang tính mở cửa văn phòng thì nghe thấy tiếng gọi, bèn ngoái đầu lại.

“Cậu ở đây làm gì?”

Quả thực Ngô Hòa Bình không nói nổi, nín nhịn đến nỗi mặt đỏ au, ấp úng nói: “Bác sĩ Vu bảo…”

Lục Hoài Chinh cau mày mất kiên nhẫn.

“Đàn ông đàn ang nói chuyện ngập ngừng là sao hả?”

“Em…” Ngô Hòa Bình sắp khóc đến nơi rồi, “Em cần anh giúp một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Có thể nói chuyện với em một lúc được không?”

Lục Hoài Chinh kinh hãi trước yêu cầu này, anh giơ tay sờ đầu Ngô Hòa Bình, “Cậu không bị bệnh đấy chứ.”

“Bác sĩ Vu nói là em cảm giác sợ anh, lúc huấn luyện không phát huy tốt cũng là vì sợ, muốn loại bỏ cảm giác này thì em phải… phải hàn huyên trò chuyện với anh, nói gì cũng được, chỉ cần không nói chuyện trong quân đội là được.”

“Được, nói chuyện ở đâu đây?”

Anh xoay chìa khóa trong tay, rất phối hợp.

Nếu bỏ đi chuyện trong buổi tập dợt thì Lục Hoài Chinh được xem là một người anh cả bình dị.

“Bác sĩ Vu sẽ sắp xếp.”

Khi Lục Hoài Chinh và Ngô Hòa Bình đi vào, Vu Hảo đã điều chỉnh lại nhiệt độ và ánh đèn trong phòng phát tiết tâm lý, mười tám độ là nhiệt độ cơ thể người thích nghi nhất, dưới nhiệt độ này thì các tế bào trong cơ thể sẽ ở trong trạng thái thả lỏng, nên lời nói cũng tùy ý hơn.

Hai người đàn ông ngồi đối mặt nhau, đèn chân không treo trên đỉnh đầu họ phát ra ánh sáng êm dịu.

Lục Hoài Chinh trông khá thoải mái, người ngả ra ghế cụp mắt vẻ lười biếng, Ngô Hòa Bình hỏi câu nào thì anh đáp câu nấy.

Trong máy thu âm truyền đến giọng của hai người.

Giọng Ngô Hòa Bình nghe sao chất phác dè dặt, còn giọng Lục Hoài Chinh vừa êm tai lại tùy ý.

“Bình thường anh có sở thích gì khác không?”

“Chơi bóng rổ?”

“Anh chơi bóng rổ giỏi lắm hả?”

“Ừ.”

“Còn chơi game thì sao?”

“Biết.”

“Chơi game gì thế ạ?”

“Hồi nhỏ chơi Famicom, bây giờ thì không có thời gian.”

“Bác sĩ Vu nói anh không giỏi chơi game, trước kia hai người có biết nhau à?”

Anh dừng lại, một lúc sau mới thốt ra một tiếng âm mũi nhẹ bẫng, “Ừ, không thân lắm.”

Ngô Hòa Bình cũng không biết hỏi thêm gì nữa, yên lặng một hồi.

“Một ngày anh đi vệ sinh mấy lần?”

Lục Hoài Chinh: “…”

Song vẫn trả lời, “Xem tình hình đã.”

“Lúc đi học thành tích có cao không?”

“Không cao.”

“Vậy môn anh giỏi nhất là gì?”

“Thể dục?”

“Anh cũng từng thích bạn nữ nào đó chứ?”

“Nói nhảm.”

“Có theo đuổi không?”

“Có.”

“Có thành không?”

“Không thành.”

Ngô Hòa Bình không dám tin, “Cũng có cô gái anh không theo đuổi được ư?”

Anh chỉ cười không đáp.

Ngô Hòa Bình không biết hỏi gì nữa, sâu trong thâm tâm anh ta cảm thấy quả thật đội trưởng cũng chỉ là một người đàn ông bình thường – ngoại trừ dáng dấp đẹp trai – nhưng hễ vào sân huấn luyện là chất đàn ông trên người anh lại nổ tung.

“Đội trưởng, bình thường anh có xem phim không?”

Lục Hoài Chinh giương mắt, không theo kịp, “Phim gì?”

“… Thì… là phim… bình thường cần xem.”

“Phim sex à?”

Ngô Hòa Bình chẳng ngờ anh lại nói toạc ra thế, anh ta hỏi rất kín đáo, chẳng qua là cảm thấy có lẽ vấn đề này có thể kéo gần khoảng cách của hai người lại, rốt cuộc đội trưởng Lục lại thẳng thắn quá rồi.

Ngô Hòa Bình gật đầu.

Lục Hoài Chinh cởi mở, “Có chứ.”

“Bao lâu thì xem?”

“… Còn phải xem tình hình đã.”

“Đội trưởng, anh có đo chiều cao của mình không?”

“Có.”

Là đàn ông thì cũng vẫn đo.

Ngô Hòa Bình quyết định không hỏi, sợ tổn thương lòng tự ái.

Vu Hảo ở ngoài không nghe tiếp nổi, sau khi tắt máy một phút thì lại mở lên lần nữa.

Trò chuyện gần một tiếng thì hai người họ mới lề mề đi ra, Vu Hảo mở thu âm lên lần nữa, dòng điện rè rè đưa tới sự chú ý của hai người, Ngô Hòa Bình đỏ mặt, xấu hổ gãi gáy, “Bác sĩ Vu, cô cũng có thể nghe cái này à?”

Vu Hảo cúi đầu thoăn thoắt ghi chép lại đối thoại vừa rồi của hai người họ, tiện tay giơ cuốn vở trong tay lên nói: “Ừ, ghi hết cả.”

Ngô Hòa Bình quên mất, quân nhân không có bí mật, bất kỳ cuộc trò chuyện nào cũng phải tiến hành trong sự theo dõi, chắc chắn Vu Hảo phải ghi lại rồi.

Lục Hoài Chinh vẫn như thường, không nhìn Vu Hảo mà khoác vai kéo Ngô Hòa Bình đi ra, “Giờ sợ cũng không được gì, đi thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN