Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám - Chương 17: Bảo vệ nước nhà, dũng cảm tiên phong, thế hệ chúng ta phải kiên cường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám


Chương 17: Bảo vệ nước nhà, dũng cảm tiên phong, thế hệ chúng ta phải kiên cường



Ngày gió ấm áp, mặt trời vàng rực chói mắt, cỏ non xanh biếc nảy nở trên mặt đất, một màu xanh ngát mượt mà, đong đưa trong gió thế mà vẫn yên.

Cách một tầng sáng mỏng, Thẩm Hi Nguyên nhận ra Lục Hoài Chinh trước.

Hồi cấp ba anh đã từng gặp Lục Hoài Chinh rồi.

Lúc ấy anh đã bước vào giai đoạn cuối của năm nhất đại học, lo cô bé Vu Hảo không thích ứng được hoàn cảnh mới, tranh thủ buổi chiều không có tiết nên anh đến Thập Bát Trung đón Vu Hảo tan học.

Lúc đứng chờ ở cổng trường thì trông thấy mấy nam sinh vừa nói vừa cười đi về trường, lại nghe thấy bọn họ nhắc đến tên Vu Hảo, anh bất giác nhìn sang.

Một chàng trai đi sau đưa tay kéo chàng trai cao gầy xách bóng trong tay đi trước, nói, “Ê Hoài Chinh, nghe nói mày đánh thằng ôn con kia bầm dập vì Vu Hảo thật à?”

Thẩm Hi Nguyên bất giác nhìn chàng trai được gọi là Hoài Chinh kia thêm mấy lần.

Chàng trai mặc áo bóng rổ, quần rộng thùng thình ngang đầu gối, để lộ bắp chân rắn chắc, mặc bên ngoài áo khoác Adidas. Có thể nhận ra gia cảnh không đến nỗi nào.

Ngoại trừ vết bầm nhợt nhạt ở khóe miệng, nom anh cũng khá dễ nhìn.

Anh cúi đầu đập bóng, ừ một tiếng coi như là đáp lời người kia.

Vẻ mặt mấy người trở nên mập mờ, trố mắt nhìn nhau, lại thấy chàng trai xốc bóng lên ôm vào lòng, bóng lưng chập chờn, nghiêng người ngoái đầu bồi thêm một câu: “Bọn mày đừng để Vu Hảo biết, nếu không lại bị giáo huấn mất.”

Nói rồi còn thở dài thườn thượt, trong giọng nói chứa đầy ưu sầu.

Mấy người đi sau nghe không nổi, vung tay vung chân với anh: “Mẹ kiếp, khoe tình đấy à? Tao thấy mày có vẻ hưởng thụ lắm đấy.”

Anh ôm bóng cười không nói gì.

Lại có nam sinh quàng cổ anh, thấp giọng hỏi: “Thế rốt cuộc hai đứa mày có hẹn hò không?”

Anh lắc đầu, “Không.”

Nam sinh nghi ngờ, “Vì sao?”

Anh ngẩng đầu ném bóng về phía trước, thuận miệng nói: “Cô ấy bảo cấp ba không muốn yêu đương, để sau hẵng tính.” Rồi lại nhón chân chạy lên trước cản bóng lại, quay người nắm lấy cằm của chàng trai vừa nãy, “Này, mày đừng có nhiều chuyện thế chứ, đúng là không có tiền đồ, sắp thi đấu cấp thành phố rồi, mày có thể đặt tâm tư vào việc chơi bóng được không?!”

“Mày có ngon thì đừng đi tìm Vu Hảo!” Nam sinh không phục.

Lục Hoài Chinh trở tay ném bóng về phía cậu ta, cười mắng: “Tao không tìm cô ấy chẳng lẽ tìm mày hả?!”

Nam sinh cười hì hì nhận lấy bóng, mọi người lôi kéo nhau đi vào cổng, không hề để ý đến Thẩm Hi Nguyên đang lẳng lặng đứng thẳng bên cạnh.

Khi ấy Thẩm Hi Nguyên cảm thấy thoạt nhìn anh có vẻ trưởng thành hơn những cậu trai đồng vai lứa, mà giờ đây nhìn lại đúng là cũng không thay đổi gì, ngũ quan vẫn như trước, chỉ là bớt đi vẻ non nớt của thiếu niên, thay vào đó là chín chắn hơn, cộng thêm sự trầm ổn tự tin và kiêu ngạo ẩn hiện giữa hàng lông mày, quả thật còn hấp dẫn hơn chàng trai của trước kia, hèn gì em ấy lại cuống cuồng tới vậy.

Đương lúc lính gác cho rằng Thẩm Hi Nguyên muốn dừng xe thì bên Lục Hoài Chinh lại nhấn còi, ý bảo anh ta mau mở thanh chắn đi, lính gác lật đật vội mở thanh chắn lên.

Lục Hoài Chinh giơ tay qua cửa xe tỏ ý cám ơn, sau đó kéo cửa kính lên lái xe chạy vào trong, lính gác đứng nghiêm giơ tay chào anh.

Thẩm Hi Nguyên cũng không dừng lại nữa, lắc đầu cười rồi chạy ra khỏi cổng.

Hẳn sẽ còn gặp lại nhau. Anh nghĩ.

Lục Hoài Chinh dừng xe tắt máy, cầm chìa khóa chạy mấy bước lên tầng hai, còn đang ở hành lang chưa tới cửa trung tâm hoạt động thì đã nghe thấy giọng Vu Hảo truyền đến, không nhẹ không nặng, thanh thúy vang dội như hoàng anh xuất cốc.

“Khi chúng ta thấy áp lực thì sẽ bất giác mà xoa cổ, giống thế này…” Cô vừa làm mẫu vừa nói, “Nó giúp làm tan máu ở cổ và làm giảm sự căng thẳng trong não, thực ra đây là tín hiệu từ não bộ, yêu cầu thả lỏng tay chân ——”

Nói tới đây thì Vu Hảo dừng lại, vì cô thấp thoáng trong thấy bóng người quen thuộc ở sau cửa, cô cảm thấy gần đây mình gặp ma chướng hay sao mà cứ liên tục xuất hiện ảo giác. Rồi cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói tiếp: “So sánh với việc làm kiểm tra trắc nghiệm nói dối, ta có thể thấy kỳ thực hành vi an ủi càng phản ánh bộ não con người trực quan hơn. Ví dụ khi một người đàn ông đang nói dối, não cảm thấy áp lực, anh ta sẽ vô thức xoa bóp cổ để giảm căng thẳng, điều chỉnh nhịp tim để bình tĩnh lại, hoặc chỉnh sửa cà vạt hay cổ áo, đấy đều là biểu hiện cho thấy bộ não đang không được tự nhiên.”

Lục Hoài Chinh vẫn chưa vào mà nhàn nhã đứng dựa ở ngoài hành lang, nghe cô gái bên trong giảng bài trôi chảy, sau đó lại đút tay vào túi quần đứng trước tủ kính thông báo đọc tin vắn.

Đọc đến mức nhập thần thì bỗng bị người ta gọi lại.

“Sao cậu lại tới đây?”

Lục Hoài Chinh mù mờ quay đầu lại, nhận ra cựu đội trưởng ở trong đội trước kia, năm xưa trong lúc duy trì hòa bình ở Nam Sudan* mà bị nổ mìn mất một chân, sau khi giải ngũ liền chuyện đến viện điều dưỡng không quân.

(*Nam Sudan: tên đầy đủ là Cộng hòa Nam Sudan, là một quốc gia ở Đông Phi.)

Lục Hoài Chinh mỉm cười, giơ tay chỉ vào chiến sự của cựu chiến binh trong tủ thông báo: “Đang xem của bác với hướng dẫn Lưu ạ.”

Cựu đội trưởng cúi đầu chống gậy đứng trước tủ kính, có lẽ vì thấy Lục Hoài Chinh mà cản khái, nếp nhăn nơi mí mắt nhíu lại rồi giãn ra, “Có gì mà xem, viết tới viết lui cũng chỉ toàn những chuyện kia mà thôi. Cậu nghe không ngàn lần thì cũng tám trăm lần rồi đấy.”

Lục Hoài Chinh ngượng ngập, “Có nghe mười ngàn lần cũng không chán, bác là anh hùng mà.”

Cựu đội trưởng khoát tay, “Bố cậu mới là anh hùng, năm ngoái tảo mộ bác với hướng dẫn Lưu còn đi thăm bố cậu, toàn là các anh hùng liệt sĩ, như bọn bác đây thì tính là gì, bố cậu vẫn hay nói, thế hệ đi trước đã phải rơi đầu chảy máu để bảo vệ giang sơn tổ quốc, thì đến chúng ta cũng không thể lười biếng, một người trung liệt, người người trung liệt.”

Lục Hoài Chinh thôi cười, gật đầu nói: “Quả đúng là vậy, không quên chuyện cũ, làm gương đời sau, bảo vệ nước nhà, dũng cảm tiên phong, thế hệ chúng ta phải kiên cường.”

Cựu đội trưởng vui vẻ yên tâm, đặt tay lên vai cậu, “Dạo này sao rồi? Nghe hướng dẫn Lưu nói năm nay trong tổ chức muốn nâng quân hàm cho cậu, cậu đừng để hỏng chuyện đấy, đừng làm mất thể diện đại đội ta.”

“Vâng.”

Hiếm khi thấy Lục Hoài Chinh nghe lời như vậy.

Cựu đội trưởng lại nhéo vai cậu, “Được lắm, so với lúc mới đến đã rắn chắc hơn nhiều rồi.”

Lục Hoài Chinh chỉ cười không nói.

“Lúc mới tới nhìn cứ như thư sinh, bác còn nói với hướng dẫn Lưu là tiểu tử cậu sẽ không chịu nổi khổ cực trong quân đội, lại chẳng ngờ xương cốt cứng cáp đấy, đúng là không làm lão Lục mất thể diện.”

“Không ngờ bác lại là người trông mặt mà bắt hình dong.”

Cựu đội trưởng nói thẳng, “Cậu không biết đấy thôi, trước đây trong đội cũng có một tân binh dáng dấp giống hệt cậu, tối trước khi ngủ còn dùng đồ cấm nấu mì ăn, một ngày dù là gì cũng phải tắm hai lần, sống mà quá để ý này nọ, hai đứa cậu giống nhau lắm, bác mới nói với hướng dẫn Lưu là kỳ này xong rồi, lại có một đứa kiểu cách tới nữa rồi, hướng dẫn Lưu lại còn thần bí nói với bác cậu là con của lão Lục, bác mới nghĩ bụng bảo, lão Lục kiên cường thế sao lại sinh ra đứa con thư sinh vậy được, thời gian ấy cả bác với hướng dẫn Lưu đều đau cả đầu vì thằng nhóc kia, rất sợ lại một người như thế tới nữa. Nhưng không ngờ cuối cùng cậu còn vào được bộ đội đặc chủng… Thôi không nói nữa, chân tê cả rồi, bác phải xuống dưới đi tới đi lui mới được.”

“Để cháu tiễn bác xuống nhé?”

“Khỏi cần, cậu cứ bận việc của mình đi.”

Cựu đội trưởng rất hiếu thắng, từ sau khi mất một chân lại trở nên vô cùng nhạy cảm, càng ghét người khác thương hại hay bố thí mình, Lục Hoài Chinh sợ nói nhiều làm ông không thích nên cũng không kiên trì nữa, chỉ đưa mắt nhìn ông đi xuống.

Mười phút cuối cùng, Lục Hoài Chinh đi vào từ cửa sau, xen lẫn trong hàng cuối, giả vờ nghe Vu Hảo giảng bài.

“Khi người ta hạnh phúc thì họ sẽ giơ cao tay, đây là phản ứng trong tiềm thức. Khi tù nhân bị chĩa súng, cảnh sát sẽ yêu cầu họ giơ tay lên hoặc ôm đầu ngồi xuống đất, trên thực tế đây cũng là an ủi tâm lý trong tiềm thức… Khi các bác cảm thấy căng thẳng thì có thể thử giơ tay lên quá đầu, thúc đẩy máu lưu động toàn thân, đó cũng là một cách để giảm căng thẳng…”

“Cũng gần hết thời gian rồi, trên bảng là số điện thoại của tôi, nếu các bác có bất kỳ câu hỏi nào khác thì hoan nghênh mọi người hỏi ý kiến.”

Kỳ thực giảng bài như vậy thì đại đa số mọi người chẳng ai nghe, người ngồi dưới tự mình trao đổi, đợi đến khi Vu Hảo giảng xong, các cựu chiến binh rào rào đi ra cửa như ong vỡ tổ.

Trong nháy mắt phòng hoạt động trở nên trống trơn, chỉ còn lại mỗi nắng chiều hoàng hôn.

Vu Hảo cúi đầu thu dọn đồ đạc.

“Khụ.”

Bất chợt có tiếng ho khẽ vang lên.

Vu Hảo ngẩng đầu.

Lục Hoài Chinh dạng chân ngồi ở hàng cuối, mặc áo quần đơn giản gọn gàng, người dựa nghiêng ra sau ghế, khuỷu tay chống lên thành ghế bên cạnh, chống cằm che nửa miệng cười khì nhìn cô, nụ cười trở nên sáng sủa lạ thường.

“Em nói xem có phải em lười biếng không hả, nội dung bài giảng này có khác gì lần giảng trong đơn vị bọn tôi đâu.”

Vu Hảo cụp mắt thu dọn, tức giận nói: “Muốn nghe nội dung khác cũng được thôi, đưa tiền đây, phí tư vấn một tiếng hai nghìn.”

Lục Hoài Chinh bước đến, vòng qua bục giảng đứng yên cạnh cô, tiện tay cầm cuốn sổ của cô đặt trên bàn lên lật giở xem, Vu Hảo tính đoạt lại nhưng anh đã nhanh hơn một bước cất vào ngực, người dựa ra sau bàn, khẽ cúi đầu đối mắt với cô, “Sao em không cướp lại dứt khoát hơn hả?”

“Không trả tiền nổi thì trả đồ lại cho tôi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Lục Hoài Chinh bất động, cúi đầu cười nhìn cô, ánh mắt thâm thúy kia như đang suy tư chuyện trọng đại.

Lúc lâu sau, chàng đặt sổ lại lên bàn, nói: “Buổi tối đi ăn với tôi đi, hai nghìn, đợi lát nữa đưa em.”

“Quá một tiếng thì sao?”

“Bốn nghìn.” Anh hít một hơi, quay đầu nhìn sang nơi khác.

Vu Hảo sảng khoái đồng ý, “được.”

Lục Hoài Chinh khó tin nhìn cô, “Bộ dạo này em thiếu tiền lắm hả.”

Vu Hảo dọn đồ xong rồi, cũng chẳng để ý đến anh mà ôm sổ ngẩng cao đầu đi thẳng ra ngoài, bỏ lại một câu, “Anh còn lại năm mươi lăm phút.”

Bóng lưng gầy gò nhưng lại thẳng tắp, mái tóc đuôi ngựa cứ hất bên này rồi hất bên kia. Lục Hoài Chinh nhớ lại hồi học cấp ba cô cũng như thế, cứ mặc kệ mọi người mà đi phía trước, trông như chú khổng tước đầy cao ngạo, tóc đuôi ngựa phe phẩy kiêu ngạo như bay lên.

Thực tế thì cô rất có lề có thói, mãi mãi một kiểu tóc đuôi ngựa.

Không giống đám Hồ Tư Kỳ, lúc thì xõa tung, lúc thì uốn xoăn, nhiều trò đủ kiểu, còn cô mãi vẫn chỉ là kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản.

Anh rất tò mò, muốn nhìn dáng vẻ lúc cô xõa tóc, có lúc thừa dịp cô không để ý mà cởi dây buộc tóc của cô ra, song lại không có kinh nghiệm, vừa kéo dây xuống thì đồng thời kéo đau tóc người ta, ngay lập tức mắt cô phủ đầy hơi nước, đỏ ửng lên, làm vẻ tội nghiệp nhìn anh, vuốt tóc hỏi: “Cậu làm gì đấy!”

Anh nhìn mà tim đập thình thịch, ôn tồn xin lỗi cô, “Ầy tôi sai rồi, đừng khóc nữa.”

Vu Hảo không khóc, mắt đỏ là do bị đau, chàng trai ra tay vừa phải nhưng cũng đâu biết cột tóc sát da đầu thì khi kéo như thế sẽ đau đến mức nào.

Vu Hảo đập mạnh vào vai anh mấy cái, ra tay cũng rất nặng, Lục Hoài Chinh toét miệng kêu đau, trở tay túm lấy cô kéo vào lòng mình, được tiện nghi còn khoe mẽ: “Ây da, đau quá đấy, lần sau không trêu cậu nữa, sai quá rồi.”

Những ký ức này như từng mảnh vụn, mấy ngày qua không ngừng nhớ đến, từng mảnh từng mảnh ghép lại với nhau, cũng sắp hoàn chỉnh rồi.

Lục Hoài Chinh đuổi theo, lấy cặp laptop trong tay Vu Hảo kẹp dưới nách, rồi lại giơ tay đoạt túi xách và sách trong tay kia của cô cầm lấy, một tay khác đặt sau lưng cô, đẩy về phía trước.

Vu Hảo ngẩng đầu nhìn anh.

Hơi thở đàn ông gần kề, lưng cô kề sát ngực anh, anh cụp mắt nhìn xuống cô, dưới nắng hoàng hôn, bình thản mà mở miệng: “Để tôi cầm.”

Vu Hảo không khách khí, ngoan ngoãn đi theo sau.

Lên xe, Vu Hảo thắt dây an toàn, Lục Hoài Chinh hạ cửa kính xuống cho thông gió, lúc ra khỏi viện điều dưỡng thì mới đóng lại, tay chống lên cửa sổ, một tay giữ vô lăng, mắt nhìn vào gương chiếu hậu rồi lại nhìn Vu Hảo, hờ hững hỏi: “Muốn ăn gì?”

Đừng nói là bây giờ, ngay cả trước kia anh cũng không biết Vu Hảo thích ăn gì. Buổi trưa Vu Hảo rất ít khi tới canteen, bình thường lại càng thấy cô ít ăn vặt.

Lại cộng thêm mười hai năm xa cách, cả hai đều đã rất xa lạ với thói quen của nhau, cảm giác này giống như trước kia anh từng thích một cuốn sách đã từ rất lâu rồi, nhìn mặt bìa tới lui hàng trăm lần, nhưng còn chưa mở ra đọc lần nào thì đã thất lạc.

Rồi sau mười hai năm mới tìm về được, vẫn là cái tên đó nhưng bìa sách đã được thay mới hoàn toàn, cũng chẳng rõ nội dung bên trong liệu có thay đổi không.

Nào ngờ, tâm trạng của Vu Hảo bây giờ cũng thế.

Nghe nói tế bào cơ thể người bảy năm sẽ thay đổi một lần, tính ra cũng sắp đến lượt thứ hai rồi, đến khi đối mặt với một đối phương hoàn toàn mới toanh, có bàng hoàng, có dò xét, nhưng không thể phủ nhận là cô vẫn hứng thú với anh như vậy.

“Hôm nay không cần đi xem mắt à?”

Suýt nữa Lục Hoài Chinh đã giẫm mạnh chân phanh. Anh đã nghĩ rất nhiều kiểu chào đầu, thậm chí vừa nãy ở trung tâm hoạt động của cựu chiến binh anh còn tự soạn sẵn lời mở đầu cho mình, làm sao mới có thể bình tĩnh không xấu hổ giải thích chuyện này đây.

Ví dụ như, anh hắng giọng ——

“Đồng chí Vu Hảo, thật ra hôm nay tôi vội tới là để giải thích lý do vì sao hôm đó lại xuất hiện trong moment của Lý Dao Tân ——”

Lời mở đầu quá ghiêm túc, không phải phong cách của anh.

Lại đổi lời, hắng giọng tiếp.

“Bác sĩ Tiểu Vu, hôm thứ bảy đó là tôi sai rồi, không nên để em leo cây ——”

Quá bỗ bã, không thành ý chút nào.

“Vu Hảo, có chuyện này tôi muốn nói với em ——”

Quá tùy tiện rồi.

không ngờ Vu Hảo lại chủ động mở miệng trước, lúc nãy Lục Hoài Chinh còn đang một tay chống cằm, miễn cưỡng tựa vào ghế lái xe, thì khi nghe thấy lời này, anh lập tức dựng thẳng người, hai tay nắm lấy vô lăng, liếc nhìn Vu Hảo, hắng giọng nói, “Vu Hảo à, thật ra thì ——”

Vu Hảo nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa xe, ngắt lời anh: “Không cần giải thích, tôi vốn không có tức giận, chỉ cảm thấy hôm đó trên bàn ăn anh ghét tôi và giáo sư Hàn tới mức nhanh chóng phủi sạch sẽ như thế kia mà, nhưng đến khi đổi đối tượng khác, trông anh lại vui vẻ quá nhỉ.”

“Tôi cười đâu phải vì Lý Dao Tân đâu, nụ cười nghề nghiệp thôi.”

“Các anh là bộ đội không quân chứ không phải tiếp viên hàng không, nụ cười nghề nghiệp cái gì?”

Khóe miệng Lục Hoài Chinh xụ xuống, “Tôi ghét em với giáo sư Hàn lúc nào?”

Vu Hảo lạnh lùng bắt chước ngữ điệu của anh: “Lãnh đạo ơi, chú cũng đừng đùa tôi như vậy chứ, một cô gái đẹp như vậy sao có thể gả cho quân nhân chúng ta được, đừng có làm khó người ta nữa. Tôi ăn no rồi, về trước đây, chú với giáo sư Hàn cứ từ từ mà ăn.”

Lục Hoài Chinh gần như đã quên khuấy nó rồi, kết quả Vu Hảo lại thuật lại lời anh như máy ghi âm không sót một chữ, việc này làm anh nhớ lại chuyện lần trước cô bắt chước anh dạy bảo người ta ở trên thao trường.

Bỗng anh nhìn sang với vẻ sâu xa: “Tôi phát hiện ra, có phải em rất thích bắt chước tôi không?”

Vu Hảo *xì* một tiếng, mắt vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa, nhẹ nhàng đáp: “Từ nhỏ tôi đã thích bắt chước vài loài động vật nói chuyện rồi, ví dụ như mèo chó rồi heo, xin hỏi anh là loài nào?”

Miệng lưỡi sắc bén vẫn cứ như thế không thay đổi.

Lục Hoài Chinh á khẩu, sờ chóp mũi rồi lạnh giọng nói: “Tôi chỉ muốn nói chẳng lẽ em định gả cho tôi à? Ngoài ra, hôm thứ bảy đó, Lý Dao Tân là con gái của bộ trưởng Lý ở công đoàn chính trị không quân chỗ bọn tôi, tôi có thể từ chối lãnh đạo nhưng không thể từ chối được bộ trưởng Lý, vốn hôm đó muốn giải thích với em nhưng lại sợ em nghĩ nhiều, mà tôi cũng không phải đi xem mắt, chỉ muốn nói rõ với bộ trưởng Lý là tôi không có ý gì với con gái ông ấy.”

Câu nói dứt lời, phía sau đó là một khoảng im lặng.

Không một ai phá vỡ bầu không khí im lặng này, ngay đến lúc gọi món, Lục Hoài Chinh cũng chỉ ném thực đơn đó cho cô rồi ra ngoài hút thuốc.

Tới khi về kéo ghế ra ngồi xuống thì Vu Hảo đã gọi món xong, “Không biết anh thích ăn gì nên tôi gọi đại hết.”

Lục Hoài Chinh gật đầu, “Sao cũng được.”

Từ lúc gặp lại đến nay, cả hai chưa từng ngồi chung với nhau mà yên bình như bây giờ, không phải cô ghét anh nói nhiều thì cũng là anh chê cô im lặng, nói chung là lần nào cũng phải giương cung bạt kiếm khói súng mịt mù.

Qua ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy đường viền góc cạnh của người đàn ông. Lục Hoài Chinh trong trí nhớ của Vu Hảo tuy không phải là học sinh giỏi, nhưng cũng coi là thiếu niên hăm hở. Hôm nay gặp lại, đã không còn thấy kích động xông pha đấu đá của năm xưa nữa rồi, mà thay vào đó là sự trầm ổn chín chắn.

Quán ăn do cô chọn, Lục Hoài Chinh không thường ăn ở bên ngoài nên để cô quyết định, Vu Hảo thì chọn đại một quán ăn được mọi người chấm nhiều điểm ở trên mạng.

Vừa vào quán thì là lập tức phát hiện có gì đó không đúng.

Hai người nhìn nhau trong chớp mắt, đèn nến thơm vỏ quýt chập chờn ánh lửa, luồng sáng hắt lên tường dao động mông lung đầy mập mờ, Vu Hảo xoa tay nhìn quanh một vòng, nghi ngờ:

“Sao quán ăn này không bật đèn?”

Lục Hoài Chinh nghiêng người về trước dừng bên tai cô, nụ cười nín nhịn nãy giờ cuối cùng cũng bật ra: “Sao thế, chưa từng đến quán ăn tình nhân bao giờ à?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN