Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám - Chương 41: Nếu không phải thì chúng ta kết hôn nhé, có được không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám


Chương 41: Nếu không phải thì chúng ta kết hôn nhé, có được không?



Trên xe quay về trạm biên phòng.

Mấy người Tôn Khải, Triệu Đại Lâm, Trần Thụy, Ngô Hòa Bình đều ngồi xe của hướng dẫn Đường.

Đường Minh Lương vừa mở cửa bên ghế phụ thì thấy ngay bốn người ngồi nghiêm chỉnh ở băng ghế sau, đầu tiên là sửng sốt, sau đó kịp thời phản ứng, lắc đầu cười: “Cái đám này, cũng lanh đấy.”

Chuyện giữa Lục Hoài Chinh và Vu Hảo, trong số họ chỉ có Ngô Hòa Bình là không hay gì, tuy nhiên mới vừa rồi chính cậu thấy rõ dù đội trưởng bị thương nhưng lại ai ủi ngược lại bác sĩ Vu, thế là cũng biết được chút chút, có điều còn chưa kịp chờ cậu hiểu rõ hàm ý trong đó thì đã bị Trần Thụy không nói hai lời lôi cổ áo nhét vào xe hướng dẫn Đường.

Xe chạy được nửa đường, Ngô Hòa Bình không nhịn được hỏi: “Đội trưởng Lục với bác sĩ Vu là thật hả?”

Tôn Khải và Trần Thụy đều biết nội tình, cả hai đều có vẻ cao thâm khó lường, hiểu ý nhìn nhau nhưng không nói gì. Ngay sau đó Tôn Khải vòng lấy cổ Ngô Hòa Bình kéo về phía mình, nói: “Cậu có tin không, đấy là cậu ta bị cắn đấy, chứ nếu bác sĩ Vu bị cắn thì đội trưởng Lục của các cậu nổi điên lên cho mà xem.”

“Thật hay giả vậy?” Ngô Hòa Bình nghiêng đầu khó tin nhìn Tôn Khải: “Không ngờ đội trưởng Lục lại đa tình vậy. Trước kia anh ấy dữ thế mà, em còn tưởng với phụ nữ anh ấy cũng thế chứ.”

Tôn Khải cười khà khà, dáng vẻ như thể cậu-chẳng-biết-gì-cả.

“Dữ là dữ với các cậu thôi, ánh mắt cậu ta nhìn bác sĩ Vu đấy, nói sao nhỉ, dù gì tôi cũng biết cậu ta được bảy tám năm rồi, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ta nhìn người phụ nữ nào khác với ánh mắt đó cả.” Tôn Khải thu tay về, vỗ vai Ngô Hòa Bình, thành khẩn nói, “Hơn nữa có điều cậu còn chưa biết, đan ông trời sinh tính đa tình, chẳng qua có vài hạt giống không được may mắn, không được tưới nước nên mới không nảy mầm.”

Nghe nói vậy, Triệu Đại Lâm bị chen lấn ở một bên tỏ vẻ khinh thường, hừ khẽ.

Tôn Khải nghe tiếng thì nhướn mày nhìn sang: “Cô không phục à?”

Triệu Đại Lâm đảo mắt, phớt lờ anh.

Tôn Khải xì một tiếng, “Chuyện hôm nay tôi còn chưa tìm cô tính sổ đấy, cô còn lên mặt trước hả? Trước khi đi bọn tôi đã nói gì với cô rồi?” Anh dừng lại, giọng giễu cợt: “Mới đầu tôi còn thấy cô lớn tuổi hơn Vu Hảo thì sẽ hiểu chuyện, không ngờ, sống uổng mấy chục năm, không có đầu óc.”

Triệu Đại Lâm tự biết hôm nay mình đã làm sai nên cũng không cãi lại. Ngay từ nhỏ cô đã hiểu chuyện, là người thì sẽ có lúc phạm phải sai lầm, sai rồi thì phải nhận, nếu không sẽ bị đánh đòn.

“Tôi đúng là ngu ngốc thật.” Cô thấp giọng lẩm bẩm.

Lặp đi lặp lại từ tận đáy lòng.

Không còn vẻ miệng mồm lảu chảu của những ngày qua mà chỉ cúi đầu thành thật nhận lỗi, trong mắt có vẻ tự giễu, quả thật khiến Tôn Khải chất động. Bình thường anh đã quen đấu võ mồm với cô, lời nói ra cũng chẳng chút e dè cân nhắc, nhưng lại quên mất đối phương vẫn là một cô gái, tình cảnh hôm nay sợ là sống nửa đời cũng chưa gặp bao giờ.

Đường Minh Lương nhíu mày, mặt mũi nặng nề, từ lúc lên xe không nói gì.

Chuyện này khó giải quyết rồi.

Lục Hoài Chinh là thượng úy không quân, nói không chừng cuối năm còn được thăng quân hàm tiếp, có thể nói tiền đồ vô biên, nếu xảy ra chuyện này trong phạm vi anh quản hạt thì sau này ắt sẽ có một chồng báo cáo bất tận đang chờ anh đối mặt.

Chỉ cần Lục Hoài Chinh không sao thì báo cáo không còn là gì, thân là quân nhân, chết trên chiến trường có nề hà chi, nhưng nếu đến cuối lại vì như thế thì đúng là đáng tiếc. Anh hiểu rõ người đàn ông này, dù có lo lắng sợ hãi cũng không hề nói ra miệng, cái gì cũng tự mình gánh vác.

Giờ đây đối mặt với Vu Hảo, sợ là Lục Hoài Chinh chỉ giả vờ không sao mà thôi.

Nghĩ đến mà thấy phiền.

Đường Minh Lương ngoái đầu hỏi Triệu Đại Lâm: “Tên kia mắc bệnh AIDS thật à?”

Triệu Đại Lâm gật đầu, giọng nhỏ dần: “Chuyện này phải trách tôi, nếu tôi không kích động thì sẽ không có mấy chuyện phiền phức đằng sau.”

Tôn Khải nghe thế liền tiếp lời: “Cậy mạnh chứ gì nữa, nên lời bọn tôi nói cô chỉ coi như gió thổi bên tai, bảo cô đừng đi ra ngoài nhưng không chịu nghe đúng không?”

Triệu Đại Lâm ra vẻ tất nhiên, rồi lần nữa nghiêm túc xin lỗi: “Xin lỗi nha.”

Tôn Khải cảm thấy cô xin lỗi mà không thành ý chút nào, như cố ý đả kích anh vậy, chặn họng anh không nói thêm được gì.

Hướng dẫn Đường nhìn chẳng đặng, trừng mắt với Tôn Khải rồi bảo Triệu Đại Lâm nói tiếp.

Triệu Đại Lâm nói liên tục: “Sau khi các anh đi, tôi với Vu Hảo vô tình nói đến một vụ án trước kia, Vu Hảo liên hệ với vụ án hôm nay thì bỗng sáng tỏ. Sau đó chúng tôi mới tìm trong tài liệu, có thể mục đích của hung thủ là toàn bộ dân trong thị trấn, nhưng vì các anh không có điện thoại nên Vu Hảo mới chạy đi tìm, còn bảo tôi ở lại liên lạc với mẹ hắn ta, nhược điểm duy nhất của tên tội phạm có thể chính là mẹ hắn. Tuy nhiên trong quá trình liên lạc, tôi phát hiện mẹ hắn đã chết vào năm hắn bảy tuổi, chết vì AIDS, sau đó tôi tìm người kiểm tra tài liệu ở Trung tâm phòng chống dịch bệnh, phát hiện hắn ta cũng bị AIDS.”

Tôn Khải hỏi: “Bị AIDS mà còn sinh con?”

Nói đến đây, Triệu Đại Lâm chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa xe nói: “Không phải, là sau này mới bị lây nhiễm.”

“Có ý gì?” Tôn Khải hỏi.

Triệu Đại Lâm giải thích: “Lúc mới sinh hắn chưa bị nhiễm AIDS, mà vào năm hắn bốn tuổi, bị đàn ông ở thị trấn xâm hại tình dục nên mới bị nhiễm AIDS, mà kẻ xâm hại tình dục đó chính là bố của Tạp Tạp – nên ban nãy khi nhìn thấy bố Tạp Tạp hắn mới nổi điên, bắn nhiều phát súng như thế. Chính vì vậy nên tôi mới nghĩ đến manh mối Vu Hảo tìm được, bệnh trên người hắn đã vào giai đoạn cuối, tôi sợ xảy ra bất trắc, nhất thời không nghĩ được nhiều, chỉ muốn đi tìm các anh. Nhưng vừa ra cửa thì bị hắn mai phục.”

Lúc ấy Triệu Đại Lâm không biết mình nghĩ gì nữa, vừa nhận được tin, cô lập tức xông ra ngoài mà không chút nghĩ ngợi.

Cô chỉ nghĩ, đồ ngốc Tôn Khải có bắt người thì cũng đừng có cuốn mình vào.

Tôn Khải lại cảm thấy không đúng: “Nhưng khi Vu Hảo nói đã liên lạc được với mẹ hắn… Phản ứng của hắn không có vẻ là bà đã chết mà…”

Trần Thụy phụ họa: “Đúng thế.”

Triệu Đại Lâm: “Việc này thì tôi không biết, nhưng mẹ hắn đã chết thật rồi, phía Côn Minh còn gửi giấy khai tử đến cho tôi mà.” Cô lấy điện thoại ra, đúng là giấy khai tử của mẹ gã.

“Còn có một khả năng.” Triệu Đại Lâm suy đoán: “PTSD, rối loạn căng thẳng sau sang chấn.”

Tôn Khải nghe vậy, bất giác nhìn sang Triệu Đại Lâm, ánh mắt hai người bất ngờ gặp nhau, Triệu Đại Lâm quay đầu đi chỗ khác, nhìn hướng dẫn Đường, nói: “PTSD là sau khi người mắc bệnh gặp phải đau đớn quá mức, vì không được chữa trị tâm lý kịp thời nên vẫn luôn đắm chìm trong đau khổ của quá khứ, hình ảnh bị xâm hại luôn quanh quẩn trong đầu, có lẽ hắn vẫn cho rằng mẹ mình chưa chết, nên lúc nhắc đến mẹ, hắn ta mới thả lỏng như vậy.”

Chợt Tôn Khải nghĩ đến một chuyện: “Vậy bố Tạp Tạp cũng bị AIDS?!”

Triệu Đại Lâm gật đầu, “Dựa vào tài liệu thì bố Tạp Tạp cũng là bị lây nhiễm, mẹ của Ma Trí Minh có mấy năm làm gái ở phố đèn đỏ, tôi đoán hẳn là bị mẹ của Ma Trí Minh lây nhiễm, vì trả thù nên bố Tạp Tạp mới xâm hại tình dục con trai bà ấy.”

“Vậy vì sao ông ta vẫn còn sống.” Ngô Hòa Bình không hiểu.

“Do thể chất cả, thời kỳ AIDS ủ bệnh có chừng hai mươi mấy năm, hơn nữa theo như tôi được biết, bố Tạp Tạp đều uống thuốc theo định kỳ.”

***

Vu Hảo theo Lục Hoài Chinh lên xe, suốt dọc đường trong xe rất im ắng, không ai mở miệng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng như tờ này.

Lục Hoài Chinh đang nghĩ phải dỗ cô thế nào.

Còn Vu Hảo đang nghĩ hình như bạn của giáo sư Hàn có người chuyên nghiên cứu về mảng AIDS.

Nhưng cô không tài nào nhớ nổi, rốt cuộc AIDS có bị truyền nhiễm qua đường đó không.

Cô chỉ biết nước bọt không đủ khả năng lây nhiễm, nhưng lợi của đối phương đã thối rữa, chảy cả máu, có khi nào vì như vậy mà lây nhiễm không?

Càng nghĩ cô càng cảm thấy nhức đầu, trước kia cô đã học những gì thế, vì sao càng đến lúc quan trọng lại không giúp được gì thế này.

Đợi đến khi xe dừng lại ở cổng quân khu, Vu Hảo dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét nhanh nhất từ trước đến nay phóng thẳng về ký túc xá.

Cô là người chỉ cần chạy năm mươi mét đã thở hổn hển, nhưng quá lạ là hôm đó chạy một mạch lên tầng bốn mà hơi thở vẫn ổn định. Vào đến phòng, cô run rẩy chụp lấy điện thoại ở đầu giường, tìm số của giáo sư Hàn trong danh bạ.

Lúc kéo đến mục chữ H, một giọt nước mắt rơi xuống màn hình, trong nháy mắt con chữ được phóng lớn. Cô cũng mặc kệ, đưa tay lau đi, bấm gọi rồi giơ điện thoại lên tai.

Giáo sư Hàn vừa bắt máy, cô cố nén cơn run rẩy trong lồng ngực, cắn răng hỏi: “Bệnh nhân AIDS giai đoạn cuối, lợi thối rữa chảy máu, nếu bị bệnh nhân cắn thì có thể bị lây không ạ?”

Giáo sư Hàn sững sờ, nghe giọng cô có vẻ khác lạ thì tháo kính ra vội hỏi: “Em bị cắn sao?”

“Là Lục Hoài Chinh ạ.”

Cô cúi đầu, lúc nói ra ba chữ này, giọng nghẹn ngào sống mũi cay cay.

Cô ngồi bên mép giường, thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ lúc anh hôn cô tối qua, mong mỏi rằng qua tối nay là mọi chuyện sẽ ổn cả, cô còn có nhiều điều muốn nói với anh lắm, thế nhưng hôm nay lại thành ra thế này, cô bất giác vùi đầu khóc sụt sùi.

Từ nhỏ cô đã luôn thờ ơ lạnh nhạt.

Sau khi chuyển trường thì đi theo giáo sư Hàn, từng chút từng chút tiến vào thế giới này, nhưng vào lúc cô lơ đãng nhất thì lại bị giáng một gậy vào đầu như hồi chuông báo động.

Cô khóc òa lên, không rấm rứt như những cô gái khác mà chỉ là đơn thuần muốn trút hết, nước mắt lăn dài cô cũng mặc kệ, đưa tay lau lại phát hiện càng lau càng nhiều, thế là cứ để mặc dòng lệ trào dâng, tức tưởi kể lại chuyện vừa xảy ra với giáo sư Hàn, có lẽ đã bị dọa sợ thật rồi nên nói năng rất lộn xộn.

Đầu óc cô rất loạn.

Những lời tiếp thheo không nói ra được nữa, tay cầm điện thoại run lên bần bật, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Lục Hoài Chinh dựa vào khung cửa.

Cô giật mình, vội quay đầu đi, đưa tay che mắt.

Lục Hoài Chinh chậm rãi đi đến, kéo ống quần lên đứng trước mặt cô, một tay chống đầu gối, hơi ngước đầu, một tay khác nắm lấy cổ tay cô kéo xuống, để lộ đôi mắt khóc sưng vù, khiến anh cảm thấy có tội lỗi nặng nề.

Anh bảo cô đưa điện thoại cho mình.

Vu Hảo ngoan ngoãn đưa sang.

Lục Hoài Chinh đưa lên bên tai, tay kia lau nước mắt, ngón cái nhẹ miết dưới mắt cô, rồi nói với giáo sư Hàn ở đầu dây: “Giáo sư Hàn, tôi là Lục Hoài Chinh.”

Bên kia ừ một tiếng, “Có phải con bé bị dọa sợ rồi không?”

Lục Hoài Chinh ngước đầu nhìn cô, rút khăn giấy giúp cô lau sạch, “Đúng là bị dọa rồi, xin lỗi đã để giáo sư lo lắng.”

Nào ngờ Vu Hảo vừa nghe thế, nước mắt lại dâng trào.

Anh dịu dàng như thế khiến cô rất khó chịu.

Lục Hoài Chinh phát hiện lau không hết nên dứt khoát không lau nữa, ném giấy đi, quỳ một chân xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối, cầm điện thoại ngẩng đầu nhìn cô, mặc cô khóc đủ.

Giáo sư Hàn hỏi: “Xử lý vết thương chưa?”

Lục Hoài Chinh cúi đầu nhìn mu bàn tay: “Đã xử lý đơn giản rồi.”

Giáo sư Hàn dặn dò mấy câu, “Cậu chớ lo, để tôi gọi điện cho lãnh đạo các cậu trước, không phải vấn đề gì to tát, tố chất cơ thể cậu khỏe, không dễ lây đâu.”

Lục Hoài Chinh cũng biết đây chỉ là câu an ủi mà thôi, vừa rồi ở chỗ quân y, Thiệu Phong đã phổ cập cho anh về tính nghiêm trọng của vấn đề này, đối phương chắc chắn mắc AIDS, lúc đưa thi thể Ma Trí Minh lên xe, Thiệu Phong đã kiểm tra lợi của gã rồi, diện tích lở loét rất lớn. Hơn nữa, trước kia từng có một vụ án, trong quá trình cảnh sát truy bắt đào phạm đã bị phạm nhân nhiễm AIDS cắn mạnh, cuối cùng bị lây nhiễm.

Vừa rồi sau khi Vu Hảo rời đi, lúc anh đi bôi thuốc, Lịch Hồng Văn ở bên kia có gọi điện cho anh, nói là đã liên lạc với bệnh viện địa phương, sẽ phái trực thăng của bộ đội địa phương đưa thuốc kháng virus đến, uống trong vòng 72 tiếng sau khi bị thương đều có hiệu quả. Thiệu Phong nói dù uống thuốc ngăn ngừa thì cũng không chắc chắn được một trăm phần trăm, nhưng có thể ngăn được chín mươi lăm phần trăm.

Năm phần trăm còn lại đành nghe theo số trời thôi.

Ở trước mặt xác suất khoa học, dù tố chất cơ thể có khỏe tới mấy cũng phải sụp đổ.

Anh cúi đầu cười, nói với giáo sư Hàn: “Giáo sư không cần bận tâm đâu, lãnh đạo đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.” Nói đến đây, anh nhìn Vu Hảo đang cúi đầu như làm sai chuyện, “Xa xôi thế này mà còn phải gọi điện cho giáo sư.”

Hai người lại trò chuyện đôi câu, thái độ của anh vẫn nhún nhường.

“Chuyện nhỏ thôi, không cần thầy lo lắng.”

“Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, không để cô ấy khóc nữa.”

Sau đó cúp máy.

Lục Hoài Chinh đặt điện thoại lên tủ đầu giường, vẫn ngồi nhìn cô.

Vu Hảo cúi đầu, khàn giọng hỏi: “Thầy nói gì vậy ạ?”

Lục Hoài Chinh không đáp mà chỉ nhìn cô như đang ngắm nghía thứ đồ quý báu, thành kính nghiêm túc, như núi xa sừng sững.

Rèm cửa kéo kín, trong phòng tối om không có một tia sáng, ánh mắt quấn quýt của anh làm cô như muốn rụng tim, giọng anh dịu đi thấy rõ: “Bị dọa sợ rồi hả?”

Vu Hảo muốn cứng cổ đáp không, nhưng trông dáng vẻ mình thế này, còn lâu anh mới tin.

Thế là cúi đầu không trả lời.

Lục Hoài Chinh giơ tay nhéo mặt cô.

“Nói chuyện đi, đừng giả vờ không nghe thấy.”

“Có một chút.”

Cô thẳng thắn thừa nhận.

Chợt Lục Hoài Chinh đứng dậy, ngồi xuống cạnh cô.

Vu Hảo cảm thấy chỗ bên cạnh lún xuống, ngay sau đó lập tức bị anh ôm vào lòng, vòm ngực săn chắc của anh dán sát cô, còn tai cô dán vào ngực anh, nghe tiếng tim đập thình thịch có nhịp.

Hơi thở cận kề ngay trên đỉnh đầu cô, làn hơi nóng bỏng phả vào bên tai, còn nồng hơn lúc hôn nhiều.

Lục Hoài Chinh nghiêng đầu khẽ cọ má lên tóc cô.

Vu Hảo tìm một tư thế thoải mái trong ngực anh, hai người càng quấn nhau chặt hơn, nhiệt độ trên mặt dần tăng cao. Cô nhắm mắt, nước mắt lăn dài trên má, anh cởi áo khoác, chỉ còn lại mỗi chiếc áo thun rằn ri, trong chốc lát đã bị nước mắt thấm ướt.

Trước ngực là nước mắt cô.

Sau lưng là mồ hôi anh.

Giữa là cơ thể nóng rực mạnh mẽ lại ấm áp.

Thời niên thiếu hai người cũng từng đùa nghịch quấn nhau, nhưng đa phần Lục Hoài Chinh đều rất quy củ, chỉ nói lời bỗ bã chứ không quá táy máy chân tay, hơn nữa cơ thể trẻ trung ấy khá gầy, chỉ thuộc dạng nhìn được.

Song, bây giờ người ôm cô đã trưởng thành, cơ thể tráng kiện, lồng ngực cứng rắn khiến nửa bên mặt cô có phần tê dại.

Lồng ngực anh hơi rung, nhẹ nhàng xoa vai cô, bàn tay ấm áp xiết bao.

“Nhìn em khóc như thế, anh mới nghĩ, có phải anh nên để em cách xa anh không. Nhưng anh lại không bỏ được em, nên là, Vu Hảo à, anh không phải người tốt gì cho cam, thật ra anh rất ích kỷ.”

Vu Hảo dựa vào ngực anh mê man, khẽ hít một hơi, đưa tay nhéo áo thun của anh, cổ áo in dấu mấy nếp nhăn.

“Em cũng không phải là người tốt, anh có biết vừa rồi ở hội trường em đã nghĩ gì không.”

Anh ngắt lời, cúi đầu nhìn cô: “Anh biết, cũng hiểu được.”

“Em nghĩ nếu bọn họ chết cả đi, thì không phải phụ nữ ở thị trấn này sẽ được giải thoát sao.”

“Đó là em nghĩ vậy, nhưng trên tay anh chính là mạng người. Anh hiểu em chứ Vu Hảo, khía cạnh âm u, anh cũng có.” Lại nghe anh nói, lồng ngực chấn động, giọng trầm thấp: “Nếu quả thật xui xẻo như thế, thì hai ta chia tay đi, còn nếu không phải thì chúng ta kết hôn nhé, có được không?”

Trong phòng tối om, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được mặt đối phương, duy chỉ có mỗi đôi mắt kia là trong suốt sáng rực đến lạ thường, lóe lên tia sáng trong đêm đen, anh cúi đầu, cô ngửa cổ, mắt nhìn nhau không ai dời đi.

Vu Hảo cảm thấy, ánh mắt của người đàn ông này luôn tràn đầy thâm ý, làm cô khó lòng kiềm chế, giữa cái nhướn mày cúi đầu, bất kể là nói chia tay hay kết hôn, thì trong đáy mắt đều là rạng rỡ cô chưa từng trông thấy.

Ngay đến thần phật cũng ghé mắt nhìn sang.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN