Nạn Nhân Thứ Tư - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Nạn Nhân Thứ Tư


Chương 9


Mắt Nina Peyton mở to, hoang dại. Dây buộc bốn góc đã cố định cổ tay và cổ chân cô vào thành giường. Những đường gân trên cánh tay cô nổi lên thành những đường rất to khi cô cố tháo tay ra.

– Cô ấy tỉnh lại cách đây khoảng năm phút – Stephanie, y tá Bộ phận chăm sóc đặc biệt nói – Đầu tiên, tôi để ý thấy nhịp tim của cô ấy tăng. Rồi cô ấy mở mắt. Tôi đã cố làm cô ấy bình tĩnh lại nhưng cô ấy cố chống cự để tháo dây buộc.

Catherine nhìn màn hình điện tim và thấy nhịp tim đập rất nhanh, nhưng không bị loạn nhịp. Hơi thở của Nina cũng gấp, đôi khi nó bị đứt đoạn thành những tiếng khò khè lớn, chúng thoát ra từ ống khí quản đầy đờm.

– Đó là ống thở – Catherine nói – Nó khiến cô ấy hoảng hốt.

– Tôi có nên tiêm thêm thuốc mê Valium cho cô ấy không?

Moore đứng ở lối vào lên tiếng.

– Chúng tôi cần cô ấy tỉnh táo. Nếu cô ấy bị hôn mê, chúng tôi sẽ không có câu trả lời.

– Dù sao cô ấy cũng không thể nói chuyện với anh, khi còn thông ống thở – Catherine nhìn Stephanie – Các bọt khí cuối cùng trong máu thế nào? Chúng ta có bỏ ống ra được không?

Stephanie lật những trang giấy trên bìa kẹp hồ sơ.

– Chúng là những đường ranh giới. P02: 65. PC02: 32. Thông số trên ống truyền là bốn mươi phần trăm ô-xi.

Catherine cau mày. Cô không muốn lựa chọn nào trong số đó. Cô muốn Nina tỉnh táo và có thể nói chuyện càng nhiều càng tốt như cảnh sát mong đợi. Nhưng lập tức, cô lo ngại vài vấn đề. Cảm giác bị ống luồn trong cổ họng có thể khiến một người hoảng loạn. Nina bị kích động đến mức cổ tay bị buộc của cô đã bị chà xát mạnh. Nhưng nếu tháo ống ra cũng rất nguy hiểm. Các chất dịch đã đọng lại trong phổi cô sau khi phẫu thuật. Thậm chí khi cô hít vào bốn mươi phần trăm ô-xi – tức gấp đôi lượng ô-xi bình thường trong phòng – thì trạng thái bão hòa trong máu của cô vẫn không đủ. Đó là lý do Catherine vẫn giữ nguyên ống thở. Nếu bỏ ống ra, họ sẽ mất khoảng cách an toàn. Nếu vẫn để ống bên trong, họ sẽ khiến bệnh nhân tiếp tục hoảng loạn và giãy giụa. Nếu họ làm cô hôn mê thì những câu hỏi của Moore sẽ không có lời đáp.

Catherine nhìn Stephanie.

– Tôi sẽ rút ống.

– Cô chắc chứ?

– Nếu có biểu hiện mọi việc xấu đi, tôi sẽ luồn ống vào – Nói dễ, làm khó, đó là điều cô thấy trong mắt Stephanie. Sau vài ngày luồn ống, các mô thanh quản phần nào đã sưng lên, khiến việc luồn ống trở lại rất khó khăn. Một ca phẫu thuật mở thanh quản sẽ là giải pháp duy nhất của họ.

Catherine đi vòng về sau đầu bệnh nhân, nhẹ nhàng ôm mặt cô.

– Nina, tôi là bác sỹ Cordell. Tôi sẽ rút ống. Cô muốn vậy phải không?

Bệnh nhân gật đầu, một cách trả lời dứt khoát nhưng tuyệt vọng.

– Tôi muốn cô phải nằm thật im, được chứ? Để chúng ta không làm tổn thương dây thanh của cô – Catherine ngẩng lên – Mặt nạ sẵn sàng chưa?

Stephanie giữ mặt nạ ô-xi bằng nhựa.

Catherine bóp vai Nina vỗ về. Cô tháo băng dính cố định ống thở và xả không khí ra như mở đuôi một quả bóng bay.

– Hít sâu, rồi thở ra! – Catherine nhẹ nhàng bảo. Cô nhìn ngực bệnh nhân nở ra. Nina thở ra. Catherine rút ống ra.

Một đống nước nhầy phun ra khi Nina ho và thở khò khè. Catherine vuốt tóc bệnh nhân, nhẹ nhàng vỗ về khi Stephanie buộc cố định mặt nạ ô-xi.

– Cô sẽ ổn mà – Catherine nói.

Nhưng những tiếng kêu trên màn hình điện tim vẫn tiếp tục. Ánh mắt sợ hãi của Nina vẫn dán chặt vào cô, như thể cô là sợi dây cứu cô ấy và cô ây không dám rời mắt khỏi cô. Catherine nhìn mắt bệnh nhân và cảm thấy một tia nhìn khó chịu quen thuộc. Đây là mình hai năm trước, tỉnh dậy ở bệnh viện Savannah, thức dậy sau cơn ác mộng và…

Cô nhìn sợi dây buộc chặt cổ tay, cổ chân Nina và nhớ lại cô đã sợ hãi như thế nào khi bị trói. Andrew Capra đã trói cô như vậy.

– Tháo dây buộc! – Cô ra lệnh.

– Nhưng cô ấy có thể dứt các dây nối.

– Hãy tháo chúng ra, làm ngay đi.

Stephanie tức đỏ mặt lên khi bị quở trách. Cô không nói gì, tháo dây buộc ra. Cô không hiểu; không ai có thể hiểu được, trừ Catherine. Thậm chí đã hai năm sau vụ ở Savannah, cô vẫn không thể chịu được tay áo có cổ tay quá chặt. Khi sợi dây buộc cuối cùng được nới ra, cô thấy môi Nina mấp máy câu gì đó.

Cám ơn!

Tiếng kêu đường điện tâm đồ trên màn hình dần chậm lại. Trong âm thanh đều đều của nhịp tim, hai người phụ nữ nhìn nhau. Nếu như Catherine nhận ra một phần của mình trong đôi mắt Nina thì Nina cũng nhận ra chính mình trong mắt Catherine. Đó là tình cảm gắn bó im lặng của hai nạn nhân.

Chúng ta có nhiều điều mà những người khác sẽ không bao giờ biết.

– Các vị có thể vào, các thám tử – Y tá thông báo.

Moore và Frost bước vào phòng, thấy Catherine ngồi bên giường, nắm tay Nina.

– Cô ấy yêu cầu tôi ở lại – Catherine giải thích.

– Tôi có thể gọi một cảnh sát nữ vào – Moore gợi ý.

– Không, cô ấy muốn tôi – Catherine khẳng định – Tôi sẽ không đi.

Cô nhìn thẳng vào Moore. Ánh mắt cô không thể khuất phục được. Và anh nhận thấy đây không phải là người phụ nữ như người anh đã nắm tay chỉ mới cách đây mấy tiếng; đây là tính cách hoàn toàn khác trong cô: mạnh mẽ và tự vệ. Cô sẽ không chịu thoái lui trong việc này.

Anh gật đầu, ngồi xuống bên giường. Frost bật máy thu âm và tìm một chỗ kín đáo ở chân giường.

Đó là tính ôn tồn và phép lịch sự của Frost. Điều đó khiến Moore phải chọn cho mình một chỗ ngồi để thẩm tra. Nina Peyton sẽ không muốn đối diện với một cảnh sát quá hung hãng.

Mặt nạ ô-xi của cô đã được tháo ra và thay bằng ngạnh mũi. Không khí thổi xì xì trong ống, đẩy vào hai lỗ mũi cô. Mắt cô nhìn hết người này sang người khác, cặp mắt tỉnh táo trước bất cứ sự đe dọa hay hành động bất ngờ nào. Moore thận trọng nói nhẹ nhàng khi giới thiệu mình và Barry Frost. Anh hướng dẫn cô qua màn mở đầu, xác nhận tên, tuổi và địa chỉ của cô. Họ đã biết những thông tin này nhưng khi yêu cầu cô xác nhận, họ đã ổn định lại tình trạng tâm lý của cô và chứng tỏ cô tỉnh táo, có khả năng đưa ra lời khai. Cô trả lời câu hỏi của anh bằng giọng khàn khàn, đều đều, không có chút cảm xúc. Thái độ xa cách của cô khiến anh bối rối, anh cảm thấy như thể anh đang nghe một người đã chết đang nói.

– Tôi không nghe thấy hắn vào nhà – cô nói – Mãi đến khi hắn đã đứng ở cạnh giường, tôi mới thức dậy. Lẽ ra tôi không nên mở cửa sổ. Lẽ ra tôi không nên uống thuốc..

– Thuốc gì? – Moore nhẹ nhàng hỏi.

– Tôi bị khó ngủ, vì… – Giọng cô nhỏ dần.

– Vì vụ cưỡng bức?

Cô quay đi, tránh ánh mắt anh.

– Tôi gặp ác mộng. Ở phòng khám, họ cho tôi thuốc để ngủ được.

Và một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thực sự đã vào phòng ngủ của cô.

– Cô thấy mặt hắn chứ?

– Trời tối. Tôi nghe thấy hắn thở nhưng tôi không cử động được. Tôi không hét lên được.

– Lúc đó cô đã bị trói?

– Tôi không nhớ hắn làm việc đó khi nào. Tôi không nhớ chuyện đó xảy ra như thế nào.

Thuốc mê, Moore nghĩ, để hạ gục cô trước, trước khi cô hoàn toàn tỉnh táo.

– Sau đó có chuyện gì, Nina?

Hơi thở của cô gấp gáp. Trên màn hình điện tim ở đầu giường, những tiếng kêu nhanh hơn.

– Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên giường tôi. Tôi thấy bóng hắn.

– Và hắn làm gì?

– Hắn… hắn nói chuyện với tôi.

– Hắn nói gì?

– Hắn nói… – Cô nuốt nước bọt – Hắn nói tôi bẩn thỉu, dơ dáy. Hán nói tôi nên ghét sự bẩn thỉu của chính mình. Và hắn… hắn sẽ cắt bỏ phần đã bị ô nhục, để tôi trong sạch trở lại – Cô dừng lại và thì thào – Đó là lúc tôi biết tôi sắp chết.

Mặc dù mặt Catherine trắng bệch ra nhưng nạn nhân trông vẫn thản nhiên một cách kỳ lạ, như thể cô đang nói về cơn ác mộng của một phụ nữ khác chứ không phải của chính mình. Cô không còn nhìn Moore nữa, mà nhìn vào một điểm nào đó đằng sau anh. Như thể cô đang thấy một cô gái ở đằng xa đang bị trói trên giường. Và trên chiếc ghế, một gã đàn ông lặng lẽ miêu tả những điều khủng khiếp tiếp theo mà hắn đã vạch ra. Với tên Bác sỹ phẫu thuật, Moore nghĩ, đây chỉ là màn dạo đầu. Đây là điều khiến hắn thích thú, mùi nỗi sợ của nạn nhân. Hắn nhấm nháp nó. Hắn ngồi bên giường cô, nhồi nhét vào đầu cô những hình ảnh của cái chết. Mồ hôi túa ra trên da thịt cô, mồ hôi của cô như tỏa ra mùi chua của sự sợ hãi. Đó là một thứ nước hoa kỳ lạ mà hắn khao khát. Hắn hít nó và hắn thích thú.

– Sau đó có chuyện gì? – Giọng Moore rất nhẹ nhàng.

Cô không trả lời.

– Nina?

– Hắn chiếu đèn, rọi thẳng vào mặt tôi. Hắn chiếu thẳng vào mắt tôi khiến tôi không thấy hắn. Tất cả những gì tôi thấy chỉ là một luồng sáng mạnh. Rồi hắn chụp hình tôi.

– Sau đó?

Cô nhìn anh.

– Rồi hắn bỏ đi.

– Hắn bỏ cô một mình trong nhà sao?

– Không phải một mình. Tôi vẫn nghe thấy hắn đi lại quanh nhà. Và ti vi… cả đêm tôi nghe thấy tiếng ti vi.

Cung cách hành động của hắn đã thay đổi, Moore nghĩ. Anh và Frost ngạc nhiên nhìn nhau. Tên Bác sỹ phẫu thuật giờ đã tự tin lên rất nhiều, liều lĩnh hơn. Thay vì giết người trong vài giờ, hắn dây dưa kéo dài. Suốt đêm đó và cả ngày hôm sau, hắn để mặc nạn nhân bị trói trên giường, để mặc cô suy nghĩ về cực hình tra tấn sắp tới. Khi không thèm chú ý đến những mối nguy hiểm, hắn đã khiến cô càng hoảng sợ, còn hắn thì thích thú.

Nhịp tim trên màn hình lại nhanh hơn. Mặc dù giọng nói của cô có vẻ đều đều, không sức sống, nhưng sau khuôn mặt điềm tĩnh đó, nỗi sợ vẫn ngự trị.

– Sau đó thì sao, Nina?

– Đôi lúc trong buổi chiều, chắc tôi đã ngủ quên. Khi tôi tỉnh lại, trời đã tối. Tôi khát nước. Tôi chỉ nghĩ về việc đó, tôi cần nước…

– Hắn có bỏ cô một mình lúc nào không? Cô có một mình trong nhà không?

– Tôi không biết. Tôi chỉ nghe thấy tiếng ti vi. Khi hắn tắt ti vi, tôi biết. Tôi biết hắn đang trở lại phòng ngủ của tôi.

– Và khi đó, hắn bật đèn?

– Đúng.

– Cô thấy mặt hắn chứ?

– Chỉ cặp mắt. Hắn đeo khẩu trang, loại khẩu trang của bác sỹ.

– Nhưng cô đã thấy mắt hắn.

– Đúng.

– Cô nhận ra hắn chứ? Trước đây cô có thấy hắn không?

Cô im lặng rất lâu. Moore thấy tim minh đập mạnh khi anh chờ câu trả lời mà anh mong đợi.

Rồi cô khẽ nói.

– Không.

Anh ngồi xuống ghế. Sự căng thẳng trong phòng bỗng tan biến. Với nạn nhân, tên Bác sỹ phẫu thuật là một kẻ xa lạ, không tên. Và lý do hắn chọn cô vẫn còn là bí ẩn.

Giọng lộ rõ vẻ thất vọng, anh nói.

– Hãy mô tả hắn cho chúng tôi, Nina.

Cô hít sâu, nhắm mắt như thể để gom hết lại trí nhớ.

– Hắn… tóc hắn ngắn, cắt rất gọn…

– Màu gì?

– Nâu. Màu nâu sáng.

Trùng khớp với sợi tóc tìm thấy trên mép vết thương của Elena Ortiz.

– Vậy hắn là người da trắng? – Moore gợi ý.

– Đúng.

– Mắt thì sao?

– Màu nhạt. Xanh lơ hoặc xám. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

– Mặt hình gì? Tròn, hay trái xoan?

– Bé – Cô dừng lại – Bình thường.

– Chiều cao và cân nặng?

– Rất khó…

– Lời suy đoán chính xác nhất của cô là gì?

– Trung bình.

Trung bình, bình thường. Một con quỷ dữ trông như những người khác.

Moore quay lại nhìn Frost.

– Cho cô ấy xem “gói sáu”!

Frost đưa cho anh cuốn sổ có các bức ảnh căn cước có tên là gói sáu vì mỗi trang có sáu ảnh. Moore đặt cuốn sổ lên chiếc bàn gấp trên giường và xoay nó về phía bệnh nhân.

Trong nửa tiếng sau đó, họ quan sát cô. Hy vọng của họ chìm dần khi cô lật qua những trang sổ và không dừng lại. Không ai nói gì, chỉ có tiếng xì xì của khí ô-xi và tiếng lật giở của những trang sách. Các bức ảnh chụp những tên tội phạm tình dục đã được xác định danh tính. Khi Nina lật hết trang này sang trang khác, Moore thấy dường như những khuôn mặt đó kéo dài vô tận. Những khuôn mặt lướt qua đó thể hiện mặt tối của mỗi người, đó là một kẻ mắc chứng bệnh da cóc nhưng lại đội lốt người.

Anh nghe thấy tiếng gõ cửa. Khi nhìn lên, anh thấy Rizzoli đang ra hiệu cho anh.

Anh ra ngoài nói chuyện với cô.

– Đã nhận dạng được ai chưa? – Cô hỏi.

– Chúng ta sẽ chẳng tìm được tên nào. Hắn đeo khẩu trang bác sỹ.

Rizzoli cau mày.

– Tại sao lại đeo khẩu trang?

– Đó có thể là một phần trong thói quen của hắn, một phần kích thích hắn. Hắn chơi trò làm bác sỹ giả tưởng. Hắn nói với cô ấy là hắn sẽ cắt bỏ bộ phận đã bị ô uế. Hắn biết cô ấy là nạn nhân bị cưỡng bức. Tại sao hắn lại cắt bỏ bộ phận đó? Hắn tìm ngay đến tử cung.

Rizzoli nhìn vào phòng. Cô khẽ nói.

– Tôi có thể nghĩ đến một nguyên nhân khác khi hơn đeo khẩu trang đó.

– Tại sao?

– Hắn không muốn cô ấy nhìn thấy mặt hắn. Hắn không muốn cô ấy nhận ra mình.

– Nhưng điều đó nghĩa là…

– Đó chính là điều tôi đã nói suốt – Rizzoli quay lại nhìn Moore – Tên Bác sỹ phẫu thuật hoàn toàn cố ý để Nina Peyton sống.

Chúng ta thực sự chỉ tin tưởng rất ít ở trái tim con người, Catherine nghĩ khi xem phim chụp X-quang lồng ngực Nina. Cô đứng trong bóng tối nhập nhoạng, nhìn tấm phim được kẹp trên hộp chiếu, xem kỹ hình xương và các nội tạng được in đậm, lồng ngực, cơ hoành và chỏm trên tim. Đó không phải là nơi trú ngụ của tâm hồn, mà chỉ là một cái bơm bằng cơ, chẳng có gì huyền bí hơn so với hai lá phổi và thận. Nhưng ngay cả Catherine, người đã am hiểu sâu về y khoa vẫn không thể nhìn quả tim của Nina mà không thấy xúc động trước biểu tượng của nó.

Đó là trái tim của một người sống sót.

Cô nghe thấy tiếng nói chuyện ở phòng bên. Đó là Peter, đang yêu cầu nhân viên hồ sơ đưa cho anh phim chụp của bệnh nhân. Một lúc sau, anh vào phòng đọc hồ sơ và khựng lại khi thấy cô đứng gần hộp chiếu.

– Cô vẫn ở đây sao?

– Anh cũng vậy.

– Nhưng tôi là người trực đêm nay. Sao cô không về nhà?

Catherine quay lại nhìn tia chụp X-quang lồng ngực Nina.

– Tôi muốn chắc chắn bệnh nhân này đã ổn định.

Anh đứng ngay sau cô. Anh xem qua phim chụp.

– Không có gì ngoài chứng xẹp phổi. Tôi thấy chẳng có gì phải lo lắng quá – Anh chú ý cái tên “Jane Doe” ở góc phim – Đây là cô gái ở giường số mười hai phải không? Người mà cảnh sát vây quanh à?

– Đúng!

– Tôi đã thấy cô tháo ống thở cho cô ấy.

– Mấy giờ trước – cô do dự dừng lại. Cô không muốn nói về Nina Peyton, không muốn tiết lộ những liên quan của cô trong vụ án. Nhưng Peter cứ đặt ra câu hỏi.

– Khí trong máu của cô ấy ổn chứ?

– Chúng vừa đủ.

– Vậy thì cô ấy hoàn toàn ổn định phải không?

– Đúng vậy.

– Vậy sao cô không về nhà? Tôi sẽ trông nom thay cô.

– Tôi muốn tự mình chăm sóc bệnh nhân này.

Anh đặt tay lên vai cô.

– Cô đã không còn tin đồng nghiệp của mình từ bao giờ vậy?

Cô lập tức cứng người lại khi bị anh chạm vào. Anh nhận thấy điều đó nên rút tay lại.

Anh im lặng một lúc, rồi quay đi, treo những tấm phim chụp X-quang của mình lên hộp chiếu, nhanh chóng quan sát chúng. Anh đặt lên một loạt hình chụp cắt lớp bụng. Những tấm phim choán hết hộp chiếu. Khi đã treo xong, anh đứng im. Mắt anh bị che mất vì những tấm phim lấp lánh trên mắt kính.

– Tôi không phải là kẻ thù, Catherine – anh khẽ nói, không nhìn cô mà nhìn hộp chiếu – Tôi ước tôi có thể làm cô tin điều đó. Tôi cứ nghĩ mãi. Chắc là tôi đã làm gì, đã nói điều gì đó khiến mọi việc giữa hai chúng ta thay đổi – Cuối cùng anh quay lại nhìn cô – Chúng ta đã từng tin tưởng nhau, ít ra như những đồng nghiệp. Thật tuyệt, đã có hôm tôi và cô cùng ấn tay lên ngực người đàn ông đó! Và giờ cô không để tôi chăm sóc một bệnh nhân. Giờ thì cô không hiểu và không tin tưởng tôi.

– Tôi tin tưởng anh hơn bất cứ bác sỹ phẫu thuật nào.

– Vậy thì có chuyện gì ở đây thế? Tôi đến nơi làm việc vào buổi sáng và thấy chúng ta bị quấy rầy. Còn cô không nói cho tôi về chuyện đó. Tôi hỏi cô về bệnh nhân giường mười hai và cô cũng không nói gì về cô ấy.

– Cảnh sát yêu cầu tôi không được nói.

– Dường như cảnh sát bám theo cô mỗi ngày. Tại sao vậy?

– Tôi không thể nói về chuyện đó.

– Tôi không chỉ là bạn đồng nghiệp của cô, Catherine. Tôi nghĩ tôi là bạn cô – Anh tiến thêm một bước về phía cô. Anh có dáng vẻ to cao nên chỉ cần anh tiến một bước, cô đã cảm thấy như bị bủa vây – Tôi hiểu là cô sợ hãi. Cô giam mình trong văn phòng. Trông cô như mấy ngày rồi không ngủ. Tôi không thể đứng bên nhìn cô như vậy.

Catherine giật tấm chụp X-quang của Nina khỏi hộp chiếu, cho vào phong bì.

– Việc đó chẳng có gì liên quan đến anh.

– Có, có chứ, nếu nó ảnh hưởng đến cô.

Thái độ cảnh giác của cô bỗng biến thành cơn tức giận.

– Hãy nói rõ mọi chuyện ở đây, Peter. Đúng, chúng ta làm việc cùng nhau. Đúng, tôi tôn trọng anh là một bác sỹ phẫu thuật tài ba. Tôi rất muốn anh là đồng nghiệp của tôi. Nhưng chúng ta không sống chung. Và chắc chắn chúng ta không cần chia sẻ những bí mật của nhau.

– Tại sao không? – Anh khẽ hỏi – Cô sợ nói với tôi điều gì?

Cô nhìn và mềm lòng bởi giọng nói nhẹ nhàng của anh. Lúc đó, điều cô muốn hơn hết là giải thoát gánh nặng cho mình và nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô ở Savannah, kể cả những chi tiết đáng xấu hổ nhất. Nhưng cô biết hậu quả của việc thú nhận đó. Cô hiểu việc cô bị cưỡng bức sẽ mãi là vết nhơ, cô mãi là nạn nhân. Cô không thể chịu nổi sự thương hại, nhất là sự thương hại từ Peter. Sự tôn trọng của anh rất quan trọng với cô.

– Catherine? – Anh đưa tay ra.

Cô khóc khi nhìn anh đưa tay ra. Như một người phụ nữ đang chết đuối nhưng lại chọn biển đen, thay vì được cứu sống, cô không cầm lấy tay anh.

Cô quay đi và ra khỏi phòng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN