Nan Từ - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Nan Từ


Chương 14


Trợ lý Điền thật vất vả mà xử lý xong công tác trong tay, rồi lại tiếp nhận nhiệm vụ mới.

Giám đốc Tập đoàn Thiều Phương, Thiệu Huy trăm công ngàn việc cũng dành ra được nửa ngày để dẫn em trai đi làm.

Em trai Thiệu tổng là Thiệu Hàm vốn có thể ở nhà vẫn dư tiền xài nhưng không làm, nhất định phải đi vào giới diễn viên mù mờ hỗn loạn.

Cậu chủ nhỏ một là không phải xuất thân chính quy, hai lại không có thiên phú dị bẩm, đương nhiên sẽ không có thuận lợi có được những vai diễn lớn.

Nhưng may mắn cậu chủ nhỏ lớn lên rất đẹp, lại có anh trai Thiệu tổng làm chỗ dựa, cũng có thể dễ dàng có được những vai diễn nhỏ.

Trợ lý Điền cảm thấy Thiệu tổng đối xử với em trai mình luôn là cái bộ dạng mạnh miệng nhưng lại rất nhẹ dạ, tuy rằng có trăm ngàn cái lí do không muốn Thiệu Hàm có chuyện đúng đắn không làm lại chạy vào vòng giải trí, nhưng vẫn vì Thiệu Hàm mà đi theo hộ tống.

Phim hiện tại Thiệu Hàm đóng là do Thiệu tổng đầu tư, hắn đi đến thăm phim trường cũng là hợp tình hợp lý.

Chỉ là cậu chủ Thiệu Hàm nửa năm trước cùng Thiệu tổng đã có một trận ầm ĩ rất lớn, từ đó trở đi 2 anh em vẫn chưa gặp mặt nhau lần nào, trợ lý Điền không nhịn được nghĩ không biết là ai sẽ nói chuyện trước.

___________

Hiện tại là giữa trưa nhưng không khí lại có chút âm trầm, Điền Điềm lái xe trên con đường xi măng được đổ loang lổ hướng đến một thôn nhỏ.

Thiệu tổng thiếu kiên nhẫn để ứng phó với những người trong đoàn kịch, nên phái người đại diện là y đến cái thôn mà đoàn phim đang quay một chuyến, đến tối Điền Điềm mới đưa Thiệu Hàm đến quán cơm gặp nhau.

Trợ lý Điền xoay vô lăng, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay trái của mình, đây là đồng hồ đeo tay gần đây Thiệu Huy ép y mang, trợ lý Điền lười nghĩ xem bên trong có việc gì, coi như một cái đồng hồ bình thường mà đeo.

Y ngẩng đầu, nhìn thấy một màu xanh tươi tốt ở hai bên đường đâm chất nông thôn trên kính chắn gió, khó hiểu mà có chút hoài niệm.

Phong cảnh nơi này so với thành phố trong sạch thanh thản hơn rất nhiều, nhưng cũng đồng thời với điều này, điều kiện sinh hoạt ở đây đương nhiên cũng kém hơn rất nhiều.

Khách sạn tốt nhất trong thôn, bất quá cũng chỉ là một cái nhà khách tương đối sạch sẽ mà thôi. Điền Điềm nhìn vết sơn vàng đã bị bong tróc ra trên bức tường ở lầu một mà cảm thấy được Thiệu Hàm thiếu gia sống trong nhung lụa từ nhỏ cũng không dễ dàng.

“Đại Điền!”

Trợ lý Điền nghe thấy âm thanh này, cười rộ lên, y quay người lại nghênh đón, đúng như dự đoán nhìn thấy người bạn tốt thời đại học của y, nam chính của bộ phim, Trần Tư An.

____________

Trần Tư An cùng Thiệu gia cũng là có quan hệ.

Khi anh còn nhỏ đã được Thiệu gia thu dưỡng, sau khi tốt nghiệp đại học liền ra khỏi Thiệu gia, rõ ràng là sinh viên học ngành tài chính giỏi giang lại quay qua tham gia vào vòng giải trí.

Theo như lời nói của Trần Tư An, anh tiến vào vòng giải trí chính là vì vợ của mình.

Về phần người “vợ” trong miệng của anh, Điền Điềm nhớ tới những năm cùng với Trần Tư An ở kí túc xá, mỗi lần nhắc đến người đó liền ngọt ngào mà cười không khép được miệng, người kia không là ai khác, chính là em trai bảo bối của Thiệu Tổng, Thiệu Hàm.

Trợ lý Điền cho rằng 2 người bọn họ tình đầu ý hợp nên sẽ sớm ở cùng nhau, nhưng y cùng Thiệu Huy đều đã kết hôn 8 năm, 2 vị này mặc dù không nói ra, nhưng vẫn là dính nhau ám muội không rõ.

Chuyện tình cảm vốn cũng không cần người ngoài nhúng tay vào, Điền Điềm nhìn hai người họ vui vẻ bên nhau, nên cũng chưa từng nói qua.

Nói không chừng đây lại là tình thú nho nhỏ của 2 người bọn họ a.

___________

Thiệu Hàm nhìn thấy y rất là vui vẻ, hoàn toàn dỡ bỏ bộ dạng thường ngày cao quý kiêu ngạo của một tiểu thiếu gia, thân thiết chạy đến lôi kéo y nói chuyện.

Lúc y và Thiệu Huy kết hôn Thiệu Hàm mới 15, 16 tuổi, ở trong mắt y cậu vẫn còn là một đứa con nít, nhưng là người đầu tiên trong Thiệu gia đối với y có thiện ý, liều mạng tiếp nhận một người như y.

Điền Điềm vốn không có em trai, đối với đứa nhỏ kiêu ngạo lại cứng rắn này cũng không nhịn được cũng đối xử như người trong nhà, yêu thương sủng ái.

“Căng thẳng như vậy sao, cậu Hàm.”

“Anh có thể đừng giễu cợt em không a anh Điền.” Thiệu Hàm nhìn Điền Điềm xin tha, “Anh của em đối với em và với anh hoàn toàn không giống nhau nha.”

Thiệu Hàm không biết thị phi trước kia của y và Thiệu Huy, vẫn cho rằng đối tượng yêu đương cùng đối tượng kết hôn của Thiệu Huy là cùng một người, kỳ thực không chỉ là Thiệu Hàm, trừ hai người bọn họ ra, nhiều năm như vậy cũng không có ai biết được chân tướng.

“Anh Điền, anh là chị dâu em a, anh giúp em một chút có được không, cho người anh già cỗi lạc hậu kia của em nghe tiếng người một chút được không.”

Điền Điềm bật cười, trong lòng vẫn là đau đớn cùng chua sót như cũ.

Mỗi một lần Thiệu Hàm nói tới việc Thiệu Huy năm đó không sợ không lo mà tỏ tình, hay nói hâm mộ cùng ao ước đối với hôn nhân của bọn họ, cũng giống như từng hòn đá nhỏ mà quấy rầy tim y.

Điền Điềm khiến cho bản thân cười tươi hơn một chút, kỳ thực đã nghe nhiều năm như vậy, đau đớn cũng đã dần nhạt đi, dễ chịu hơn nhiều rồi.

_____________

Một buổi cơm tối ăn xong trong bầu không khí lúng túng cứng ngắc.

Chỉ là thái độ của Thiệu Huy đối với Trần Tư An vẫn như trước mà không mặn không nhạt, bất quá cho dù có như thế nào cũng sẽ kết thúc.

“Chúng tôi đi trước.” Trần Tư An đứng ở cửa quán cơm đối với bọn hắn nói tạm biệt.

Thiệu Hàm tiểu thiếu gia cũng thuận theo nói tạm biệt, sau đó lại giả đò như không tình không nguyện kì thực lại vui đến nghiêng trời đất mà theo chồng mình chạy đi.

Trợ lý Điền cùng Thiệu Huy đứng ở cửa nhìn bọn họ rời đi, nhìn thấy nam chính kia hình như cảm thấy đêm hôm nay gió lớn quá, đem áo khoác cởi ra choàng lên trên người Thiệu Hàm, sau đó Thiệu Hàm vẻ mặt phi thường ghét bỏ mà đem áo khoác ôm đến chặt chẽ.

“Từng đợt từng đợt cẩu lương xả vào mặt a.” Trợ lý Điền tự giễu cười cười, lại bị cắt đứt.

“Ấu trĩ.”

“Trong mắt Thiệu tổng đương nhiên lại biến thành ấu trĩ như vậy.” Trợ lý Điền không cùng người bên cạnh tranh luận, xoay người đi lấy xe.

Đã nhìn thấy tiểu thiếu gia rồi, bọn họ cũng nên trở về nhà thôi.

Nụ cười của trợ lý Điền như trước không chê vào đâu được, chỉ là đáy mắt lại hiện lên sự mệt mỏi, y mặc áo khoác của âu phục, gió đêm không thổi xuyên qua được đến tấm lưng, chính là tim y lại cảm thấy nguội lạnh.

____________

Tối hôm đó trên đường về nhà bọn họ phát sinh sự cố, trợ lý Điền lái xe cơ hồ từ lâu đã không có vấn đề đêm nay thất thủ đâm đầu vào trong bồn hoa của tiểu khu.

Đầu trợ lý Điền đập vào tay lái đều bị sứt mẻ, máu từ vết thương một đường chảy xuống.

Thiệu Huy bị dọa đến trắng mặt, tranh chấp khi trước đều không để ý mà vội vội vàng vàng muốn giúp y cầm máu.

Mặt trợ lý Điền lại không chút cảm xúc, như là không hề có bất kì cảm giác đau đớn nào, chăm chăm nhìn đối phương.

“Thiệu tổng, chúng ta ly hôn đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN