Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ? - Chương 27: Tổn Thương Người Cô Yêu Chỉ Có Chết!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ?


Chương 27: Tổn Thương Người Cô Yêu Chỉ Có Chết!


Hôm nay cô và anh quyết đinh đi về. Sáng sớm cô xuống lầu gặp ba mẹ. Hai ông bà đang cùng hai đứ nhỏ chơi bài rất vui vẻ a. Cô đi xuống ngồi vào ghế cạnh mẹ, cô lên tiếng:
– Mẹ ơi, hôm nay con định về nhà. Mẹ có muốn cho hai bé Sun và Ken ở đây với mẹ không?

Cô không an tâm để hai bé ở nhà kia, sự việc bây giờ có lẽ không ổn để chăm sóc hai đứa.

– Được không a? Sun muốn ở đây chơi với ông bà? – Sun nghe cô nói vậy thì vội vàng lên tiếng.

Cô nhẹ nhàng xoa đầu Sun nói:

– Được nếu Sun muốn, thế còn Ken? – Cô quay qua hỏi Ken.

– Ken cũng muốn a. Nhưng Ken cũng muốn ở với cô nữa. – Nói xong Ken nhào vào lòng cô làm nũng, cô phì cười nhìn cậu nhóc. Anh ở trên lầu đi xuống nhìn thấy cô ôm Ken thì anh không khỏi nhíu mài. Anh lên tiếng chào ba me cô:

– Chào buổi sáng hai bác. – Ba mẹ cô cười với anh, anh gật đầu lại. Nhìn thấy nhóc Ken cứ ở trong lòng cô mà anh nói:

– Ken con lớn rồi sau cứ thích mè nheo thế? Đi xuống người cô Nha nhanh.

Ken nhìn anh bỉu môi rồi cũng đi về chỗ ngồi. Ken lầm bầm:

– Ba kì, ba cũng vậy a. Hôm trước con thấy ba mè nheo với cô. Vậy mà ba nói con.

Nghe Ken nói mà ông Vĩ bà Nha nhìn anh phì cười.

– Ha ha… Cháu hay quá Ken ơi, ông ủng hộ cháu. – Ông Vĩ vừa cười vừa nói với Ken. Ken nghe vậy thì giơ tay chiến thắng về phía ông cười tươi.

Cô nhìn anh đang ngượng ngịu mà không biết phải nói sau luôn nữa. Anh hóa giận nói với Ken:

– Ba khác a. Nhưng ba nói con rồi đấy không được ôm cô Nha nữa nghe chưa? Không ấy ba đánh đòn con.

– Ách, ba đánh a. Con có ông bảo vệ rồi, ba lén phén ông không cho ba cưới cô bảo mẫu luôn nha. – Ken le lưỡi trêu anh rồi đi lại gần ông Vĩ.

A. ông trời không thương anh vậy? Anh đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt nhìn cô xụ mặt. Cô thì chẳng thèm nhìn anh, nói với ba mẹ:

– Vậy ba mẹ chăm sóc hai bé khoảng một tuần giúp con nhé, con sẽ đi làm ở công ty Vũ.

– Ừm, con cứ an tâm làm việc, sang năm sau lấy chồng cho mẹ nhờ. – Mẹ cô dặn dò nói, rồi liếc nhìn anh.

Anh nghe vậy thì liếc lên nhìn cô và mẹ cô cười tươi nói:

– Bác a, sang năm con sẽ cưới Vĩ Nha a. Hi hi, mong bác ủng hộ.

– Ừm, mong hai đứa hạnh phúc. – Bà hiền từ nói với anh.

– Vậy thưa ba mẹ con đi.

– Bác con đi.

– Bye ba và cô a. – Sun và Ken tạm biệt cô. Cô cũng chào tạm biệt tụi nhỏ.

Rồi Cô và anh đi ra xe về nhà, trên đường về cô không biết khi nào thì mình bị bắt cóc nữa, phải càng nhanh càng tốt a. Cô đang thích thú đây.

Chợt cô nhìn phía sau có người đi theo, anh cũng biết điều đó. Anh nói:

– Em ngồi yên trên xe nhé, để xem ai dám đuổi theo anh đây. – Nói rồi anh dừng xe chỗ vắng người, bước xuống xe. Bên kia cũng dừng lại, bước xuống là bốn tên có lẽ là sát thủ bậc thấp. Cô nhìn là biết, anh có thể đánh bại những tên đó, nhưng nếu như vậy thì ai bắt cô a? Liều vậy, cô bước xuống xe khiến anh nhìn về cô và bọn đó cũng vậy. Cô tiếng về phía anh nói:

– Ai vậy nha?

– Em mau lên xe, nguy hiểm lắm. Nhanh lên. – Anh lạnh lùng lên tiếng.

– Tao đến bắt con nhỏ này, mày biến. – Tên đàn anh bước ra.

– Bắt người của tao sao? Bước qua sát của tao đã. – Anh nói rồi đánh tụi nó, tụi nó biết điều chỉ vào ba người còn một người từ phía sau cô bịt thuốc mê khiến cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Cô nhếch mép, hay lắm… Anh nhìn thấy cô bị tụi nó bắt đi mà lạnh người, gọi điện ngay cho La Phong:

– Tập hợp anh em, Vĩ Nha bị bắt rồi. – Anh đã bị lừa tức thật. chúng bốn người mà vào trận có ba, một người ở ngoài bắt cô. Trời ạ… anh tại sao lại sơ hở thế này chứ. Chạy nhanh về bang Hắc Ưng, anh đi vào phòng dành riêng cho Tứ đại. Anh nói:

– Bằng được phải tìm ra kẻ đứng đằng sau, còn bây giờ tìm ra dấu vết của bọn chúng nhanh. – Giọng anh lạnh lùng vang lên, tất cả bắt tay vào làm việc. Vĩ Nha em đừng làm anh sợ.

+++

Cô được đưa đi đến khu nhà không phải hoang mà nói là tàn tạ mới đúng. Trời ạ.. bắt người cũng phải nhốt chỗ đệp đẹp tí chứ. Thật dơ bẫn, cô hé mắt nhìn xung quanh. Có tổng cộng 5 người, canh cô có Súng đầy đủ, chắc đàn em của bà ta. Cô giả vờ mới tỉnh thuốc:

– Ưm… Đây là đâu?

Một giọng cười khả ố vang lên:

– Ha ha… tỉnh rồi sau cô bé, mày vui chứ? Tao đã nói là mày không vừa nhưng mà thua tao. – Bà ta tự tin cười.

– Bà muốn làm gì? – Cô lạnh giọng hỏi.

– Giết mày, à nhưng mà trước khi chết tao kể cho mày nghe chuyện này.

– Mày có biết người đàn ông mày đang yêu hiện giờ có quá khứ dơ bẩn như thế nào không? Khi mẹ nó chết, năm 10 tuổi nó đã bị cha nó bán vào một nơi mà người ta gọi là làm “trai bao” ấy… Haha… Nhưng sau đó không biết như thế nào mà ông ta lại chuộc nó ra. Nhưng lúc này nó đã không còn là một thằng nhóc ngoan ngoãn nữa mà nó bắt đầu biết ăn chơi, gái gú… vv. Nhưng rất may có Lệ Á kéo nó ra khỏi vũng bùn ấy. Ta thật không hiểu vì sao lúc ấy Lệ Á lại làm như vậy nữa, yêu nó, cười nó rồi lại chịu sinh con cho nó nữa. Nhưng rồi đến khi Lệ Á chạy theo tình nhân mới bỏ lại nó thì ta mới biết, Lệ Á và ta cùng đứng một thuyền mà không hay. Chính là cái gia sản kết xù của nó… Haha… Mày thấy hài không? Nhưng tao không ngờ nó lại nhanh như vậy yêu mày, làm cản bước đường của tao, nên tao đành phải trừ khử mày khỏi cõi đời để có cái mà uy hiếp vờn cùng nó chứ. – Bà ta vừa nói vừa cười giọng điệu dã man rợ. Cô thì chìm trong những gì bà ta nói, anh đã từng bị đối xử như vậy sau? Người đàn ông của em, em sẽ không để cho anh tổn thương như vậy nữa.

– À… tao quên nói với mày, người đàn ông mày yêu không chừng chưa đầy 2 phút nữa là tới đây đấy. Rồi tao sẽ cho nó xem mày chết như thế nào… Haha.

Cái gì anh tới đây nếu như vậy không phải cô càng vướng bận sau. Chết tiệt, tiếng moto ngày càng gần, cửa kho bật mở, anh nhìn cô trong góc phòng mà an tâm phần nào. Bà ta thấy anh vỗ tay nói:

– Không hổ danh là Hắc Ưng làm việc mau lẹ, nhưng không may cho mày, gặp phải tao… Ha ha. – Bà ta nhanh chân đi lại gần cô nắm tóc cô lên đưa súng dí vào thái dương cô nói:

– Mày muốn nhìn người con gái mày chết không? Tao chiều.

– Bà bỏ súng xuống, nếu không tôi không tha cho bà. – Anh lạnh lùng nói với bà ta.

– Ha ha… không thì làm sao, mày giết tao đi. – Bà ta lên mặt nói, lên nòng súng. Anh ở ngoài lạnh người, liều chết đánh tụi đàn em của bà ta để giải thoát cho cô nhưng bà ta chơi ngu, súng không bắn cô mà lại nhắm vào anh, tiếng súng vừa vang lên thì trúng ngay ngực anh. Cô như không tin vào mình cô thét lên:

– Không… Vũ, đừng nhắm mắt tỉnh lại nhanh. – Cô như người điên, ra những cú đánh đá đầy uy lực chưa đầy 5 phút người bọn họ đã vật vã xuống sàn, Cô nhìn bà ta rồi đưa súng nhắm ngay bà ta lạnh giọng nói:

– Bà làm đau người tôi yêu một tôi trả bà gấp mười. Vĩnh biệt! – Nói rồi cô bắn một phát ngay tim bà ta, chết ngay tại chỗ. Hư, đấu với cô còn non lắm.

Gọi cho đàn em cô nói:

– Dọn dẹp ngôi nhà hoang phía Bắc. – Nói rồi cúp máy,đi về phía anh.

Cô nhìn anh đã bất tỉnh lúc nào mà lòng đau như cắt, Viên đạn ghim không sâu lắm, cô lấy vải váy của mình mà quấn vết thương cho anh rồi khuân anh lên vai cõng đi đưa anh tới bệnh viện.

-“Đừng làm em sợ Vũ à.”

+++

“Một lần nữa tay em lại nhuốm máu. Anh có giận em không? Có ghê tởm em nữa không? Nhưng em chịu, chỉ vì em không muốn anh phải đau.”

——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN