Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ?
Chương 29: Ra Viện
++
Sáng nay, La Phong cậu được người đẹp Vĩ Nha nhờ rước Minh Vũ. Thật là khổ cho cậu a. Vừa mới bước vào phòng thì đã nghe tiếng anh hỏi:
– Vĩ Nha đâu sao mày lại đến?
– Nha Nha nhờ tao rước mày. – Phong lười biến cầm quả táo cắn một ngụm, thật ngon.
Anh liếc mắt nhìn La Phong nói:
– Nha Nha, ai cho mày gọi vợ tao như vậy? Biến mày.
– Không gọi thế chứ gọi sao? À hay là Tiểu Nha, Nha bảo bối ha? Tao thấy Nha bảo bối được. – Phong cười xảo trá liết nhìn anh nói.
– Mày đi chết đi, đi về nhanh. Xách đồ cho tao. – Anh lấy túi hành lí phi thẳng vào đầu thằng bạn, rồi nhanh chóng ra ngoài để lại một câu hết sức dể thương cho La Phong.
– A thằng quỷ, mày chết với tao. – La Phong hét lên, rồi cầm túi hành lí chạy theo sau anh.
Lên xe anh hỏi Phong:
– Hôm mà Vĩ Nha bị bắt mày có đến giúp tao không?
– Không, khi tao đến thì ngôi nhà đó đã bị đốt cháy hết rồi. Có lẽ bà ta cũng đã chết. – Phong nhìn anh trả lời. Cậu cũng thắc mắc, khi đó chỉ có Vũ và Vĩ Nha, nhưng Vũ lại bị thương đến ngất xỉu, vậy tại sao hai người bọn họ lại đến được bệnh viện nhỉ. Cậu nhíu mài…. Không lẽ…
– Vũ, Nha Nha có võ hay đại loại là có thuật thoát thân gì không?
– Tao không biết nhưng chắc không, đừng suy nghĩ bậy. – Anh nhắm mắt tựa đầu vào thành ghế suy nghĩ: “Vĩ Nha, em có điều gì giấu anh không?”
Chẳng mấy chốc Phong đưa anh về đến nhà, Phong có chuyện nên về trước. Bác làm vườn mở cửa, vô nhà thì anh thấy trống trơn, không thấy bóng dáng cô đâu cả. Giấc mơ hôm ấy hiện về, anh gọi thật to tên cô:
– Vĩ Nha, Vĩ Nha… Em ở đâu?
Cô đang phơi đồ trên tầng nghe anh gọi thì gấp gáp chạy xuống, thấy anh đang đứng quay lưng về phía cô thì cô cô ôm chầm anh từ phía sau:
– Em đây, chào đón anh về.
Anh như thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại nhìn cô nói:
– Vĩ Nha, anh nhớ em. – Anh ôm cô rất chặt, hôn lên môi cô như muốn hòa thân thể cô vào người anh vậy. Cô nhíu mày, anh bị sao thế từ hôm ở bênh viện đến giờ anh như một người khác, lúc nào cũng lo sợ. Ở bên cô anh không có cảm giác an toàn hay sao? Anh buôn cô ra nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô mà muốn cắt một ngụm, anh nhỏ nhẹ thổi hơi vào tai cô rủ rỉ:
– Anh đói.
Cô phì cười, ôm anh nói:
– Đi ăn a.. em có nấu cho anh rất nhiều món ngon. Đi nào.
– Không, anh không đói. – Anh ôm cô lại nói.
– Nhưng anh mới nói đói. – Cô không hiểu nhìn anh.
Anh như đạt được mục đích.
– Anh đói em. – Nói rồi nhanh chân bế cô lên phòng đóng của lại. Cô bên trong la oai oái:
– Vũ a.. buông em ra. Trời còn sáng a.. anh đừng có mà sói vào buổi sáng mà.
– Đối với anh, gần em là anh sẽ thành sói. – Anh cười nhẹ nhìn cô rồi làm những gì mình nên làm…
+++
Đến lúc cô tỉnh lại đã là xế chiều rồi, trời ạ… Cô khổ quá mà. Tay chân không thèm nhất nữa chứ đừng nói là xuống giường, cô chôn mặt vào trong chăn không thèm dậy. Anh đã thức từ lâu và được thưởng thức được khuôn mặt lười biếng của cô thật đáng yêu a. Anh ôm cô từ phía sau, tựa đầu lên vai cô, hỏi:
– Em có chuyện gì giấu anh không?
– Có, nhưng đến một ngày em sẽ nói cho anh nghe. – Cô nói thật.
– Tại sao không phải là bây giờ? – Anh hít hương thơm trên tóc cô nói.
– Chưa đến lúc anh à! – Cô nhẹ nhàng đáp rồi xoay người lại đối diện với anh cười tươi nói:
– Vũ, nhớ mọi chuyện em làm đều vì anh. Em yêu anh.
Cô hôn nhẹ lên môi anh rồi rời đi, anh cười hiền nhìn cô. Rồi ôm chặt cô vào lòng.
Không gian hạnh phúc ấy bị cái chuông điện thoại của cô phá vỡ. Cô nhoài người ra khỏi chăn, lấy cái điện thoại trên đầu bàn trang điểm. Trước mắt anh bây giờ là cảnh xuân đẹp a… Anh nhìn chằm chằm vào phần lưng trắng nõn của cô, phía trước ngực còn có cả ấn đỏ do anh lưu lại. Thật tuyệt, anh mỉm cười xảo trả, tay chân bắt đầu không an phận mà đùa cô…
Cô nhìn màng hình điện thoại là Tuấn a. Không biết có chuyện gì, cô tựa lưng vào thành giường bắt máy.
– Alo, Nha nghe đây Tuấn.
– – Đầu dây bên kia Tuấn lên tiếng.
– À có… A, ưm… – Cô đang định nói thì tay anh làm loạn, cô liếc nhìn anh. Anh xem như không có gì, cứ tiếp tục. Cô ngăn không cho mình phát ra tiếng “cạp cạp” nên nhanh chóng đọc cho Tuấn:
– 09********. – Rồi nhanh chóng cúp máy. Cô nhìn anh cầm cái tay đang đặt không đúng chổ kia mà lên tiếng.
– Anh thức dậy rồi đi xuống nhà ăn cơm, nếu không thì cấm không cho đụng em một tháng. – Nói rồi cô đứng dậy, lếch thân xác rã rời của mình vào phòng vệ sinh. Anh ở ngoài này thì cái mặt không thể tin được lên tiếng theo cô:
– Vợ à… Nhưng anh muốn nha, cấm cửa anh như vậy sao chịu nỗi… Hic hic. – Anh làm mặt đáng thương nói với người trong phòng vệ sinh.
– Khăn giấy trên bàn ăn, tay phải có rồi anh tự xử đi. – Tiếng cô từ phòng vệ sinh phát ra.
Anh nhăn nhó than thở kêu cô:
– Vợ à… Vợ.
Cô sao có thể ác như vậy chứ?
+++
” Em cho anh tất cả để rồi em nhận lại được gì chứ? Ngoài sự thật phũ phàng anh dành cho em. Anh không tin em… Em không đáng tin như thế sau Vũ”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!