Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ?
Chương 3: Ngày Đầu Nhận Việc(1)
Xong buổi phỏng vấn thế là cô có việc làm. Nhưng khi nghe cái tên Khắc Minh Vũ thì cô hết hồn, thì ra “phụ huynh” mời cô làm bảo mẫu lại là một trong mười tài phiệt giàu có nhất thế giới… Ôi trời ơi, gặp đại boss lớn nha, hèn gì nhìn mặt thấy quen đi ra tới cửa biệt thự cô chào bà quản gia rồi lên chiếc xe BMW i8 đen sáng bóng. Cô đọc địa chỉ về nhà mình cho Bác tài xế, chỉ trong vòng 10 phút chiếc xe dừng lại trước cửa nhà cô. Cô bước xuống nói vài tiếng với bác tài:
– Bác đợi cháu dọn hành lý một lát ạ.
– Vâng cô cứ từ từ, tôi đợi được. – Bác hiền từ trả lời cô
Cô chạy thật nhanh vào nhà lên lầu thu dọn hành đồ đạc của mình, đồ cô cũng không nhiều lắm chỉ vẻn vẹn một chiếc vali. Cô nhanh chân thu dọn rồi ra xe để bác tài đợi lâu cũng không phải phép. Lên xe cô móc điện thoại gọi cho nhỏ Điệp.
–
Đầu dây bên kia lên tiếng.
– A… Hihi Điệp hôm nay tao đi làm luôn rồi, với lại tao được “phụ huynh” mấy đứa giữ lại biệt thự rồi cưng ạ. – Cô cười hí hửng thông báo.
–
– Khỏi tao xong hết rồi và đang trên đường về biệt thự. Tao báo cho mày biết vậy thôi. À, tao làm ở Villa Minh Anh mày biết mà phải không?
–
Nhỏ cười to với cô. Thật ra từ cái lúc cô nói cô đi phỏng vấn ở Minh Anh là nhỏ biết cô gặp ai rồi. Nhưng nhỏ không nói cho cô biết, cô có cái tật là chẳng bao giờ đọc tin tức cả, nếu có chăng thì cũng đọc sơ sài thôi chứ làm gì nhớ nỗi đến tên biệt thự của tài phiệt kia chứ. Haha, nếu nói thì nhỏ sợ cô không nhận việc này nên đành thôi, nhỏ muốn trị cái tính cứng đầu của cô và cho cô biết mùi đời… Tất cả đã tạo nên chuyện vui hôm nay.
– Cái gì? Mày biết rồi hả? sao không nói với tao? Con quỷ.
Đầu dây bên này cô tức điên với con nhỏ bạn, tuy cô yêu thích trẻ con nhưng rất sợ các thiếu gia công tử nhà tài phiệt. Cô sợ cô kham không nỗi rồi.
– Nói chi, cho mày thử thách một chút chứ. Không chừng vớt được luôn cả “phụ huynh” đứa bé nhá. Cố lên nào Nha Nha yêu quý, haha. Bye, thôi tao làm tiếp. Mày đi mạnh khỏe.
Tút…Tút… đầu dây bên nhỏ cúp máy rồi để lại cho cô ấm ức một nùi… Haiz tức quá mà bị nhỏ chơi sỏ. Mà không sao, ai cũng vậy vào tay Nha Nha ta đây đều thành phật hết… Hahaha. Cô tự tin mĩm cười xảo trá,làm cho bác tài xế rùng mình:” Thật xảo nha”.
Xe dừng lại trước cổng lớn của biệt thự, cô bước xuống xe cười chào bác tài xế. Chiếc xe dần chạy hướng ngược lại khuất dần trong dòng xe tấp nập. Kéo vali lại nhấn chuông cửa. Vẫn là bà Tuyết mở cửa cho cô nhưng theo sau lại có hai cái đầu nhỏ nhắn nữa. Cô liền đón chắc rằng đây là hai con của anh rồi. Lập tức cô bé mặc chiếc váy hồng xinh xắn nhảy ra trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới đi vòng quanh cô giống bà cụ non vậy. Làm cô rất muốn cười, cô muốn xem cô bé làm gì với mình. Và rồi cô bé cũng đứng lại, ngước nhìn cô hỏi:
– Chào cô, cô là bảo mẫu chăm tụi con ạ? – Tiếng nói trong trẻo vang lên: “Thật dễ thương”.
Nếu cô đoán không lầm thì đây là Minh Minh. Thấy vậy cô cuối người ngang bằng cô bé cười tươi với bé:
– Ừm… Chào con, cô là Vĩ Nha. Cô là bảo mẫu của tụi con. Còn con, con là Minh Minh phải không?
– Vâng ạ, con là Minh Minh còn kia là anh con Minh Anh. Cô cứ gọi con và anh là Sun và Ken. Tụi con là con của Ba Vũ ạ. – Sun chỉ tay về phía Ken lanh trí trả lời.
Cô nhìn hai đứa trẻ song sinh thì cô thấy tính cách Ken có phần lạnh lùng, trầm lặng giống anh, còn Sun thì nhanh nhẹn dể thương lém lĩnh. Có lẽ những ngày về sau cô không buồn chán rồi. Cô quay qua chào hỏi Ken:
– Minh Anh xin chào.
Ken không nói gì chỉ nhìn chăm chú vào cô như đánh giá cô.
– Cô bảo mẫu ơi, anh con không thích nói chuyện với người lạ. Khi nào anh con quen cô rồi thì sẽ khác thôi ạ. Cô cho con xin lỗi nha.
Bé Sun hiểu chuyện nhìn cô chân thành xin lỗi. Cô bé thật biết chuyện.
– Không sao, Sun ngoan quá. Thôi dắt cô lên nhận phòng đi nào.
– Vâng ạ cô đi theo Sun nhá. Đi nào cô bảo mẫu.
Sun cầm tay cô dắt cô chạy vào nhà mà chân của bé không đeo dép, với bước chân nhỏ bé của Sun thì làm sao lôi nỗi cô chứ. Cô đành ngồi xuống bế Sun lên.
– Nào ngoan cô bế Sun vào nhà nhé!
– Đi Ken, dắt cô vào nhà được không? – Cô không quên gọi ken đi theo.
– Ừm.
Ken không nói nhiều chỉ “ừm” một tiếng rồi đi trước. Cô bế Sun theo sau. Tiến vào nhà …
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!