Nàng Cám
Chương 14: Hiểu lầm.
Hoàng hậu cười dịu dàng, cẩn thận đỡ Hoàng thượng ngồi dậy uống thuốc, sau đó bắt đầu xoa bóp bả vai cho chồng, kể vài chuyện luyên thuyên.
Hoàng thượng thân thể vô cùng xanh xao gầy gò, chỉ khẽ ho vài tiếng rồi cười lấy lệ, suốt một buổi cũng chẳng nói nổi câu nào. Mãi đến khi vị Hoàng hậu kia hồi phủ, nhà vua mới nhìn theo bóng bà ta, cười nhạt.
Tâm trạng ả đang rất tốt, cho đến khi đứa con trai bất tài kia đùng đùng xông đến.
“Mẫu hậu, con đường đường là anh của nó, sao người…”
“Câm miệng!” – Hoàng hậu tức giận, quát.
Vị Đại Hoàng tử nào đó hai tay siết chặt thành nắm đấm, khớp ngón tay vì thế cũng trắng bệch.
“Con đừng ngu xuẩn mà manh động, làm liên lụy đến kế hoạch của ta. Đến lúc đó, đừng nói là ngai vàng, ngay cả đầu của mẹ con ta cũng sợ khó mà bảo toàn!”
Thường Hi Hoàng hậu cau chặt mày, giọng điệu mang ba phần giáo huấn, bảy phần đe dọa. Sau đó phất tay áo bỏ đi, để mặc ai kia vẫn đứng yên như trời trồng.
Cũng chẳng hiểu sao, cung nữ Cám nhân lúc trời hiếm hoi lắm mới tạnh mưa mà trốn việc đi chơi, chẳng may lại gặp họa giữa đường – tên Đại Hoàng tử xấu tính suýt nữa đá bay nàng!
Mà lúc này, hắn có vẻ đang vô cùng tức giận, tay cầm kiếm chém loạn xạ. Vị trí của nàng vừa vặn lọt vào tầm mắt hắn.
Cám xoay mông chuồn lẹ,nhưng nào có kịp đâu! Chỉ bởi hai chữ “Đứng lại!” làm nàng ớn lạnh.
Cám ta cứng ngắc quay mặt lại, mở miệng cười méo xệch, đưa tay ngang bằng với cái đầu nghiêng nghiêng, giọng hơi run run: “Hi!”.
“Vô lễ!”
Đại Hoàng tử nhướng mày cười gian xảo, bước đến gần Cám. Hắn tiến lên bao nhiêu, nàng lại lùi bấy nhiêu.
Mặt mũi Cám càng lúc càng tái, cuối cùng chân nàng mềm nhũn bất lực ngã ngồi trên đất.
“Đại Hoàng tử, xin dừng tay!”
Tấm từ đâu chui ra, chắn trước mặt Cám.
“Ồ!” – Hắn ngạc nhiên, phun ra một tiếng, sau đó đưa tay bóp cằm cung nữ Tấm.
“Nhan sắc cũng không tồi!” – Tên xấu xa kia nở nụ cười vô cùng quái gở.
“A A A! Ngươi đừng hòng cướp người thương của Thái tử điện hạ!”
Cung nữ Cám cuống quá hóa rồ, bất ngờ xông tới ôm tay hắn cắn điên cuồng, mặc cho ai đó hét thất thanh, nàng cứ thế treo toòng teng, theo cử động của cánh tay kia, hết bay qua rồi bay lại, bay tới bay lui, loạn cào cào.
Hậu quả là Cám suýt gãy mấy cái răng cửa, người nàng bị hất văng lên vừa cao vừa xa lắm lắm.
Cám đang bay.
Nàng nhìn thấy vân Dật từ đâu chạy tới đứng chắn trước mặt Tấm, trừng mắt với Đại Hoàng tử đang la ó kêu đau, còn Tấm thì lại ngửa mặt lên trời nhìn nàng bằng cặp mắt trợn to.
Bỗng nhiên hai bàn tay mạnh mẽ từ đâu đón lấy nàng, bế nàng xoay vòng vòng sau đó mới an toàn tiếp đất. Người nọ còn nhìn nàng, hơi nhíu mày.
Cung nữ Cám cảm động sắp khóc. Phải nói đây là lần đầu tiên tên Thái tử nào đó cứu nàng bằng tư thế đàng hoàng như lúc này.
“Điện hạ, nô tì cứ tưởng mình chết đến nơi!”
Cám nói bằng cái miệng mếu máo, rất rất thảm. Tên Thái tử nào đó hơi ngẩn người nhìn nàng, sau đó…
Thô bạo quăng Cám xuống đất.
“…”
Kể từ khi mặt chạm đất, nước mắt của nàng cũng theo đó mà bốc hơi sạch sẽ, chẳng còn dấu vết.
Tấm lúc này mới hoàn hồn, chạy đến đỡ Cám đang nằm lăn lóc.
A, ra là sợ người thương ghen tuông!
Thái tử hoàn toàn không để tâm tới cung nữ của mình nữa, chỉ khẽ liếc nhìn Đại Hoàng tử vẫn còn nhăn nhó gào thét rồi phẩy tay rời đi.
Cám sau đó cũng cúi đầu lẽo đẽo bám đuôi. Vân Dật lại đứng nhìn theo bóng Tấm một hồi, cuối cùng mới yên tâm cất bước.
* * *
Trên một con đường lớn ở kinh thành, một lam y anh tuấn một hắc y cương trực đang vừa đi vừa nhìn những sạp hàng lớn bé đủ cả xung quanh. Giữa dòng người chen chen chúc chúc, nhưng dường như khí chất lẫm liệt của hai người nọ khiến ai cũng phải nhường bước mà ngoái đầu nhìn, không ngừng cảm thán.
Thái tử bất chợt dừng lại, đăm chiêu nhìn một quầy hàng gần đó, sau lại bước tới chọn mua một cây lược nhỏ bằng ngọc bích.
Vân Dật vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng rảo bước theo sau, ánh mắt hắn vừa vặn chạm đến một cây trâm ngọc trắng tinh, trong đầu lại mơ hồ nghĩ về mái tóc dài đen mượt của Tấm. Hắn khẽ cười, cuối cùng quyết định mua nó.
Nhưng rồi mọi chuyện cũng từ đó mà ra…
Một ngày đẹp trời nọ…
Thái tử đem giấy bút ra bờ hồ vẽ tranh. Bên cạnh là Vân Dật, hai người đều là cao thủ kiệm lời nên chẳng có gì đáng nhắc tới. Còn cung nữ Cám tất nhiên cũng chẳng có gì làm bèn đi dạo loanh quanh, dạo chán chê nàng lại ngồi nghịch nước, nghịch nước chán chê xong lại nằm dài xuống bãi cỏ, bỗng Cám thấy Tấm ở đâu đi tới.
Hôm nay Tấm kì lắm nha, vừa đi vừa bẽn lẽn nhìn về phía thái tử nè, rồi còn cười mỉm mới ghê chứ! Mà hình như Tấm đang cầm cái gì đó thì phải?
Sau một hồi xoa cằm bóp trán nghiên cứu, cuối cùng Cám cũng nghĩ ra.
Ha ha ha, nhất định là Tấm định tặng quà cho thái tử mà ngại này. Nghĩ tới sự nghiệp làm mối vẫn chưa đâu vào đâu của mình, nàng liền quyết định giúp Tấm một phen.
Cám cười híp mắt chạy đến sau lưng Tấm, nhón gót chân hết cỡ len lén nhìn món đồ kia.
À, ra là một cây trâm cài nha…
Nàng chầm chậm đưa tay lên, giật lấy món đồ trong tay Tấm rồi nhanh nhẹn chạy về phía tên thái tử kia, cừa chạy vừa hô: “Thái tử điện hạ, có người tặng quà cho ngài!”
Ai đó hốt hoảng đuổi theo Cám, kẻ giành người giấu,Cám hết quẹo sang trái lại rẽ sang phải tránh bàn tay của Tấm, cười rất chi là xấu xa.
Hậu quả, Cám chạy hăng quá, trẹo chân lảo đảo ngã xuống hồ đến nơi. Còn Tấm mặt mũi thoắt cái đã trắng bệch, cuống cuồng bắt lấy tay cung nữ Cám, kéo lại, còn mình thì cứ thế rơi tùm xuống hồ.
Vân Dật vừa hay ngoảnh đầu chứng kiến, vô cùng tức giận, phóng xuống dưới nước cứu người. Cám cũng mất bình tĩnh, vội vội vàng vàng xuống theo, chẳng nhớ tới việc nàng không biết bơi.
May thay, thái tử đến vừa kịp lúc, đưa tay tóm lấy nàng, tránh được phiền phức, mặc cho ai kia nhắm mắt nhắm mũi huơ tay đá chân loạng xạ.
“A?”. Cung nữ Cám cuối cùng cũng mở mắt, quay sang nhìn gương mặt đen kịt của người vừa giữ nàng lại, Sau đó mới nóng lòng chỉ chỉ xuống hồ.
“Mau, mau cứu Tấm!”
“Tại sao ta phải cứu nàng ta?” – Thái tử dửng dưng trả lời, nhưng lại hơi nhíu mày quan sát Cám.
Vân Dật cuối cùng cũng đưa được Tấm vào bờ, trừng mắt oán hận nhìn Cám: “Lòng lang dạ thú!”.
Nàng Cám nào đó vẫn bất chấp chạy đến bên chị Tấm, hớt ha hớt hải chả biết phải làm sao.
“Ngươi vừa nói gì?” – Thái tử càng nhíu mày chặt hơn.
“Điện hạ, thuộc hạ tận mắt thấy ả ta đẩy nàng xuống hồ!”
“Em ấy quả thật không cố ý!” – Tấm yếu ớt lên tiếng, sau đó liên tục ho sặc sụa. Vân Dật lúc này mới dời mắt đến người trong vòng tay, lửa giận cũng dịu đi vài phần, tuyệt nhiên vẫn chẳng cách nào tắt nổi.
Thái tử thản nhiên như không phất tay áo rời đi, nhưng được vài bước lại không nghe tiếng bước chân của người nào đó, khẽ xoay lưng lại.
Chuyện là Cám cứ đứng yên như trời trồng, vẻ mặt hối lỗi nhìn Tấm, lại nhìn cây trâm trong tay, sau đó e dè tiến lên xin lỗi rồi trả vật về cho chủ, xong xuôi thì tiếp tục đứng tại chổ, đưa tay gãi gãi đầu…
“Để ta đưa chị ấy về…”
“Còn không mau theo ta hồi phủ?”
Vị thái tử nào đó thành công cắt đứt nửa câu sau của Cám, khiến nàng ủ rũ không thôi, chỉ biết vừa đi vừa ngoảnh mặt nhìn Tấm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!