Nàng Cám
Chương 25: Tỉnh lại.
“Đừng mà…”
“Là ta, là ta…” – Y cất giọng trấn an.
Cung nữ Tấm mơ màng mở mắt, mệt mỏi nhìn xung quanh, lại nhìn Vân Dật đang ngồi cạnh giường.
“Cám… Cám đâu!” – Giọng Tấm yếu ớt. Ai đó thoáng sững người, một hồi mới trầm ngâm hỏi:
“Nàng ta còn đáng để nàng quan tâm?”
“Ý ngươi là…?”
“Bị đuổi đi rồi!”
Tấm nhíu mày khó hiểu, sắc mặt càng nhợt nhạt: “Tại sao?”.
Hộ vệ Vân Dật khẽ siết nắm tay, miễn cưỡng lên tiếng: “Chẳng phải nàng ta muốn giết nàng sao? Vậy mà nàng còn có ý định bao che?”.
“Không! Em ấy không…”
“Nàng đừng rộng lượng như thế nữa, thật không đáng!” – Y tức giận bỏ đi, trong lòng vô cùng khó chịu, để lại Tấm một mình trong phòng, vẻ mặt hốt hoảng, giọng nói yếu ớt:
“Là dì ta, là mụ, Cám không liên quan…”
Gọi là bỏ đi, nhưng Vân Dật vẫn không yên tâm để nàng lại, y bèn nhảy lên mái nhà, lặng lẽ ngồi xuống, vẻ mặt trầm tư.
Ngày nối ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến Tết trung thu.
Triệu Quý phi muốn cả ba mẹ con cùng đến vườn Thượng Uyển, vừa ăn tối vừa ngắm trăng giải khuây, nhưng Thái tử từ chối, hắn không có hứng thú.
Hắn đã ngồi bên thư án nhiều ngày liền, hết phê duyệt tấu chương lại đọc sách, bên cạnh chỉ có ánh nến nhỏ bé lập lòe, muôn phần cô độc.
Thái tử gác bút, xoa xoa mi tâm rồi ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhiều lúc hắn cảm thấy cuộc sống xa xỉ, gò bó trong cung thật nhàm chán, hắn muốn như ánh trăng kia, tự do tự tại du ngoạn giữa đất trời bao la… Nhưng… hắn cũng không muốn chỉ vì ý nguyện của bản thân mà bỏ bê muôn dân, để họ sống trong lầm than cơ cực.
Thái tử khẽ thở dài, khoác thêm chiếc áo đơn giản, một mình xuất cung.
* * *
Vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng trên ngọn tre, từng cơn gió mát lành hiu hiu thổi, xóa tan đi những lam lũ cùng mệt nhọc.
Ở một miền quê nhỏ gần kinh thành, người lớn tuổi tụm năm tụm bảy nói chuyện rôm rả. Mọi người cùng nhau bày cỗ, cùng nhau ăn bánh uống trà, trẻ em xách những chiếc đèn lồng giản đơn đi khắp đầu làng cuối ngõ, vừa đi vừa hò reo, có khi lại ngân nga khúc đồng dao dân dã, nơi nơi đều ngập tràn hương vị ấm áp nồng hậu.
Nhưng hơn cả, tại bãi đất trống phân cách hai thôn Thượng, Hạ đương vô cùng xôm tụ, rộn rộn ràng ràng, ồn ào náo nhiệt. Nào là tiếng hò reo, tiếng cổ vũ, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, tiếng cười đùa, tiếng bước đi hòa lẫn vào nhau, tạo nên bầu không khí cực kì nhộn nhịp.
“Thôn Hạ cố lên!”
“Thôn Thượng hay lắm!”
“Hay, hay!”
“Thôn Thượng không thể thua!”
“Thôn Hạ quyết thắng!”
“Hoan hô hoan hô!”
“…”
Người hai thôn đã vây kín đống lửa, nhốn nháo la hét, khí thế hừng hực cổ vũ cho phe mình. Đội múa lân hai bên đang thi đấu vô cùng kịch liệt, cành tranh gay gắt giành phần thắng. Bầu không khí cứ thế nóng dần lên, già trẻ lớn bé trong làng Thóc đều mang gương mặt rạng rỡ tươi tắn, ánh mắt sáng lấp lánh chăm chú nhìn theo từng bước đi, cử động của con lân, ông địa, chốc chốc lại ồ lên, vỗ tay không ngớt.
Trong đám người đông đúc đứng lớp đầu tiên lại có một người đương ngồi xổm, tay chống cằm, miệng lẩm bẩm:
“A, thôn Thượng vừa thực hiện động tác ‘lân nhảy lên đùi’ vô cùng đẹp mắt!”
“Gâu gâu gâu!”
“Hay! Thôn Hạ cũng chẳng vừa, chơi luôn ‘lân đứng trên vai’ thật dứt khoác!”
“Gâu!”
“Thôn Thượng vừa tung át chủ bài ‘Ngũ phúc lâm môn!”
“Gâu gâu!”
“A a a! Ông Địa thôn Hạ ngã mất rồi!”
“Gâu!”
“Ha ha ha! Ông địa thôn Thượng vì mãi cười thôn Hạ nên cũng ngã nốt!”
“Gâu gâu!”
Cám vừa híp mắt cười vừa ngước lên nhìn Phân, nhưng y dừng như chẳng để ý nàng, chỉ nhìn xa xăm, vẻ mặt buồn buồn, sau đó lặng lẽ luồn ra khỏi đám người, đi mất.
Khóe miệng Cám giật giật.
Cả ngày nay nàng cứ thấy Phân như bị mất hồn ý, nàng nói gì cũng chẳng thèm nghe.
Thôi xong, cái biểu cảm rầu rầu kia không nhảy cầu thì cũng nhảy lầu, Phân mà chết rồi, thể nào Cám cũng bị ông Năm ném ra khỏi nhà cho xem.
Không được! Không được!
Thế là nàng vội vội vàng vàng đuổi theo Phân, chỉ tội cho cục bông nhỏ khổ sở bám đuôi.
Đêm trung thu ở kinh thành vô cùng hoa lệ, xa xỉ, đèn đuốc sáng trưng, đường phố tấp nập người mua kẻ bán. Lẫn giữa đám đông, một người con trai cao lớn đang trầm mặc len lỏi phía trước, sau lưng còn có một người đang cười tít cả mắt, hóng hớt xung quanh, vừa đi vừa níu níu vạt áo của y.
Hệt như một cái đuôi.
Sau khi nhòm ngó chán chê, cái đuôi to mới giật mình nhớ tới cái đuôi nhỏ.
“Phân, Phân! Có thấy cún con đâu không?”
“…”
“Chẳng nhẽ nó đi lạc rồi sao?” – Cám lầm bà lầm bầm.
Anh Phân lúc này mới hoàn hồn, khóe miệng giật giật, bất ngờ đứng sững lại làm ai kia đâm sầm vào.
Phân quay ngoắt ra sau, đầu tiên là nhíu mày, rồi nheo mắt , cuối cùng đưa tay đỡ trán thở dài.
Y đến đây cũng chỉ vì muốn hoàn thành ước mơ của bé Lân. Lần trước đi kinh thành dự hội, bé Lân mãi xuýt xoa, bé nói Tết trung thu bé cũng muốn tới đây chơi. Nhưng… Lân mãi mãi đã không còn cơ hội nữa… Y cảm thấy bất lực, cảm thấy mình thật vô dụng.
Song lúc này y đang vô cùng bất ngờ. Cám theo sau khi nào, y chả biết gì sất. Lại còn đem theo một con chó, rồi lại để lạc mất. Phân thấy cục bông nhỏ đúng là rất đáng thương, tại sao lại có một cô chủ tùy tiện như vậy chứ.
“Ngươi cứ đi dạo tiếp đi, để ta tìm nó cũng được!”
Phân giật mình, dường như y nghe loáng thoáng gì đó, nhưng khi ngước lên thì chẳng thấy bóng nàng đâu nữa, mà chỉ thấy nguyên cái mặt phóng đại cùng đôi mắt chớp chớp của Cám.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, đời còn dài, đừng vì thất tình mà dại dột, hối hận còn không kịp!”
Nói xong nàng còn nhón chân lên, ra vẻ thâm thúy hệt như bà cụ non, xoa xoa đầu anh Phân rồi xoay lưng lủi mất, để lại ai đó sững sờ hóa đá.
“Thất… tình?”
* * *
Cục bông nhỏ vốn nổi tiếng thông minh lanh lợi nhất nhì làng Thóc, nó nào có đi lạc, nó chỉ đến nơi vắng vẻ để tè thôi!
Chuyện là, cô chủ Cám của cún con suốt ngày lầm bà lầm bầm, bảo nó tu mấy kiếp mới được đầu thai thành chó, rồi tích đức ghê lắm mới có vinh dự làm thú cưng của nàng, thế nên nó phải là một con chó có văn hóa, tuyệt đối không được tè lung tung!
Nhưng cục bông nhỏ nào ngờ, Cám thật sự đã ba hoa chích chòe, lừa đảo nó một cách trắng trợn.
Người ta thường nói, cái miệng hại cái thân. Vì một câu nói nhăng nhít lung tung của mình, Cám phải đi tìm chó, chó đâu không thấy, chỉ thấy một đám gấu, nói đúng hơn là một đám “đầu gấu” chặn đường nàng, nở nụ cười mang thương hiệu “xã hội đen” hàng thật giá thật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!