Nàng Cám - Chương 27: Rắc rối.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Nàng Cám


Chương 27: Rắc rối.


“Oáp”

Cám vừa ngáp vừa ngồi xem ông Năm dạy võ cho Phân. Tối qua Phân nghe tin nàng bọn cướp chặn đường thì sắc mặt cứ kì kì ấy, về nhà liền nằng nặc muốn học võ cho bằng được.

Kể cũng lạ, ông Năm chỉ là một nông dân bình thường, sao lại biết võ nhỉ? Còn nữa, dường như người trong làng Thóc ai cũng sợ ông…

Không lẽ ông từng là bọn giang hồ giết người không gớm tay? Xong giờ rửa tay gác kiếm để dưỡng già?

Cám gật gù tự phụ, xem ra nàng càng ngày càng sáng dạ nha!

Cám nổi tiếng mê chơi mê ngủ, thích suy diễn lung tung, chỉ được cái ham học hỏi. Bằng chứng là lúc này đây, nàng đang hào hứng luyện võ cùng Phân.

Phân lộn vòng trên không, Cám lộn mèo trên sân, cục bông nhỏ nằm lăn lóc trên đất.

Phân xoay người đá ngang, Cám xoay người rồi trượt chân ngã sưng đầu, cục bông nhỏ chẳng biết gì sất, bắt chước nàng nằm phơi bụng, sủa gâu gâu.

Phân đứng tấn ngoài trời nắng, Cám lấy nón đội cho Phân, sau đó cũng đội nón đứng tấn, cục bông nhỏ bó tay, đành ngơ ngác nhìn cô chủ của nó.

“Này, sao ngươi lại nổi hứng muốn tập võ?” – Ai đó đứng tấn chán chê, bắt đầu huyên thuyên, còn tốt bụng tháo nón của y xuống quạt cho y.

Phân im lặng, vẻ mặt trầm ngâm, mãi mới mở miệng nói một câu mông lung khó hiểu:

“Để bảo vệ người thân.”

Ơ hay, bà Năm thì có ông Năm rồi này, mà có ai trong thôn dám nói gì bà đâu, vậy Phân còn bảo vệ cho ai được chứ?

Phơi nắng lâu quá nên hoa mắt chóng mặt thần kinh điên loạn luôn chăng?

Đúng là kì quặc…

Cám lắc đầu ngán ngẩm, ngày rồi ngày trôi qua, Phân càng lúc càng hăng say luyện tập, ông Năm dường như rất vui, còn bảo y có tài nữa, nhưng ông bắt đầu nghiêm túc hơn trước, yêu cầu cũng khắc khe hơn, buộc y phải luyện tập với mật độ dày đặc.

Mà anh Phân lại cứng đầu lắm, buổi chiều anh không chịu nghỉ đâu, cứ kiên quyết lên núi nhặt củi, gặp lúc trời đổ mưa to lại dầm mưa về nhà, ướt như chuột lột.

Hậu quả, Phân bị sốt tận hai ngày liền.

Hai ngày, cũng đủ để chuyện lớn chuyện bé ập lên đầu Cám.

* * *

“Cá đây, cá tươi đây bà con!”

“Bánh đa, bánh bò đi!”

“Lòng heo mới mổ đây…”

“Chè đây…”

“Chó đây…” – Ai đó vừa cầm giỏ vừa ôm cục bông nhỏ, thích thú giả giọng rao bán.

“Ẳng ẳng!”

“Xùy, ai bảo mi theo ta mãi làm gì!”

“Cô em, chó này bán bao nhiêu?” – Một giọng nói eo éo vang lên, khiến nàng rùng mình.

Cổ Cám cứng ngắc nhìn từ chân lên đầu người nọ, nuốt nước miếng cái ực.

“Ngươi… ngươi… con trai phú ông?”

“Ái chà, cô em biết điều thật” – Cái gã vừa béo vừa lùn vừa ăn mặc lòe loẹt đột nhiên sáp sáp đến gần nàng, làm cho dà gà da vịt của Cám thi nhau mọc lên, tóc gáy dựng ngược.

Gã nở nụ cười nham hiểm: “Cô em nhìn rất thuận mắt ta…”.

“Chát”

Một chiếc dép đập thẳng vào má phú con, dường như Cám hoảng quá lại lấy nốt chiếc dép còn lại “chát” ngay giữa trán gã rồi hớt ha hớt hải chuồn lẹ, để lại gã sững sờ đứng tại chỗ, tay ôm má, tay ôm trán.

Mọi người xung quanh bị dọa sợ tái mặt, tay xách nách mang tranh nhau chạy toán loạn.

“Đáng… đáng… yêu quá!”

Cả chợ đứng hình.

Thế là, nhà ông Năm chiều hôm đó cực kì náo nhiệt…

* * *

Nè nè, ngươi đang bị bệnh đó, về nhà đi…”. Cám ngồi xổm trong bóng râm, vừa nhìn Phân nhặt củi vừa huyên thuyên.

“Không sao…”

“Ta liều sống liều chết mua hành để bà Năm nấu cháo giải cảm cho ngươi mà, về đi về đi.”

“Ngươi về trước đi.’

“Ngươi cứ như thế là không khỏi được đâu!”

“Khỏi được…”

Dù vậy, y vẫn khẽ cong môi. Không biết tại sao y lại chẳng thấy Cám đáng ghét như trước nữa…”

“Này, Phân! Tránh ra chút, cành cây trên đầu ngươi bị mục đó…”

Phân thản nhiên khom người nhặt củi: “Không gãy, đừng sợ.”

Lát sau, nàng không nhịn được lại mở miệng can ngăn: “Này, Phân! Ta thấy hình như nó sắp gãy rồi kìa!”.

Lát sau nữa, Cám càng sốt ruột hơn.

“Phân, tránh ra đi! Nó gãy thì tiêu đời.”

Bỗng nhiên, một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, Phân thấy cành cây lao xuống đè Cám bẹp dí.

Đám khỉ con láo nháo trên đầu nàng – nguyên nhân của vụ tai nạn, vô cùng khoái chí, “khẹc khẹc” liên hồi rồi trốn biệt, mặc kệ cục bông nhỏ sủa đến chói tai, cũng mặc kệ anh Phân cuống cuồng chạy tới bên nàng.

Trước khi lịm đi, Cám mơ mơ hồ hồ nhìn thấy đường phố tấp nập, nhìn thấy nhà nàng, ba mẹ nàng…

Nhưng kì lạ thay, lúc tỉnh lại, nàng vẫn ở nhà ông Năm, đầu thì đang ong ong rất khó chịu.

Đúng lúc đó, chất giọng bực bội của ông Năm vọng vào làm nàng giật thót.

“Đây là cái gì?”

Đột nhiên nàng cảm thấy bất an nha, có chuyện gì xảy ra sao? Tốt nhất đừng liên quan đến nàng.

Chỉ tội cho Cám đoán già đoán non rồi khấn vái này nọ, chưa đầy mười giây sau, ông Năm đã chỉ đích danh nàng:

“Con Cám đâu? Ra đây cho ta!”

Cám khóc ròng trong lòng.

A a a, trước giờ nàng luôn tu tâm dưỡng tính, nàng thề chưa làm điều gì xấu cả, nàng cũng chưa dộng đến ai, chẳng lẽ lại có người đến mắng vốn nàng sao?

Ơ?

Hơ?

Hình như nàng có phang hai chiếc dép vào mặt phú con ngoài chợ thì phải…

A a a, chỉ có hai chiếc dép thôi mà!

Cám rụt đầu rụt cổ đi ra. Nàng nhắm tịt mắt lại, nở nụ cười cứng ngắc, giơ hai ngón tay lên, bình tĩnh nói:

“Yo mọi người…”. Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội, phú con đang chạy ầm ầm đến chỗ nàng, giang hai cánh tay cụt ngũn ra, định ôm lấy nàng:

“A … từ trưa ở chợ về ta không thể nào quên được nàng… ta… ta rất nhớ nàng…”

À há?

Cám ngây ngốc đứng yên tại chỗ.

Nàng vừa nghe nhầm đúng không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN