Nàng Cám
Chương 29: Trở về.
Kì lạ thay, ông bà Năm chẳng có vẻ gì là không tin, hoặc một chút ngạc nhiên luống cuống, chỉ điềm tĩnh quỳ xuống làm lễ với thái tử, mọi hành động đều vô cùng chuẩn mực khiến Cám ta mắt tròn mắt dẹt: phục sát đất.
Hắn im lặng, nét mặt khó đoán.
“Ơ chị Cám? Hôm nọ chị còn hứa gả cho em cơ mà?” – Tam hoàng tử từ đâu lù lù xuất hiện, đội lốt nhóc con ngây thơ chớp mắt nhìn Cám, xong lại hằm hằm nhìn Phân.
“Chị Cám” gãi gãi đầu: “Ủa? Có à…”.
Bỗng nhiên, đám trẻ con chiều chiều vẫn thường hay sang rủ Cám đi chơi đứng trước cửa nhà, thập thò la ó om sòm.
“Nè, bà chị kia! Thầy bu* em chấm chị trước rồi, ai cho chị gả?”
*Bu: thời phong kiến, các gia đình quý tộc gọi mẹ là mẫu thân, các gia đình thường dân lại dùng từ bu.
“Em trước!”
“Đồ bà chị lăng nhăng! Hôm nào em cũng cho chị kẹo, chị là của em!”
“Của em!”
“Của em…”
Cám phát hoảng.
Thái tử khe khẽ chau mày.
“Im hết cho ta!” – Ông cụ non Tam hoàng tử giậm chân bình bịch, xong còn quay sang nhòm Phân vẫn đang quỳ từ nãy đến giờ, nhóc con vênh mặt: ” Ê, có giỏi thì nhào vô đánh nhau với bổn cung nè!”. Đoạn nhóc con bắt đầu tự biên tự diễn: “Nếu ta thắng thì ngươi mất vợ! Nếu ngươi đánh thắng thì ngươi vừa mất vợ vừa nhục vì dám đánh trẻ con! Ahahaha!”
“Câm miệng!” – Thái tử sầm mặt: “Ra ngoài!”.
“Hông chịu đâu! Mẫu thân kêu Bảo Bảo phải đi theo giám sát mà!”. Tam hoàng tử phụng phịu phồng má, một tay thò ra sau hông rút cái ná gỗ: “Nào! Nhào vô!”
“Á! Sao lại điểm huyệt Bảo Bảo! Thả ra thả ra!”
Mặc cho nhóc con cứ ra sức gào thét, tên nào đó vẫn chẳng thèm để ý, hắn nhàn nhạt xoay sang ra lệnh cho Cám: “Theo ta về cung!”.
“Nhưng điện hạ… nô tì bị đuổi rồi mà, vả lại, nô tì còn muốn ở đây chơi…”
“Ta đuổi ngươi ra ngoài là để ngươi thoải mái rong chơi sao? Được, được lắm!”
Cám toát mồ hôi hột khi nghe thấy chất giọng cao vút đáng sợ của Thái tử, nàng nhe răng cười cười, đi lùi về phía phòng rồi đóng cửa cho đỡ sợ: “Nô tì… chuẩn bị ngay…”
Nhưng.
Năm phút.
Mười phút.
Nửa canh giờ trôi qua.
Quạ quạ…
Cửa phòng vẫn im lìm.
“Hẳn là nàng không muốn đi, xin điện hạ đừng ép nữa.” – Phân sốt ruột nói, y vẫn còn hi vọng đúng không?
Thái tử khẽ cong môi: “Cám, ngươi cũng lớn gan lắm…”
Vừa dứt lời, ai kia đã vút tới tung chưởng phá nát cửa phòng, thản nhiên biến nó thành một đám bụi gỗ mịt mù trắng xóa.
Bụi đã tan, nhưng hắn vẫn đứng đó, bất động.
Người đang nằm sõng soài trên sàn, đôi mắt nhắm nghiền, khóe môi còn vương vệt máu… là Cám.
“Ối giồi ôi, cái Cám, sao thế hả con? Này…” – Bà Năm bảy phần lo lắng, ba phần ngạc nhiên thốt lên, song còn chưa nói hết câu thì thái tử chớp mắt đã bế Cám rồi thi triển khinh công chạy biến, vội vã như chưa từng được vội vã.
Quả thật, chiếc xe ngựa lộc cà lộc cộc đáng thương nào đó bỗng nhiên bị phá nát chỉ vì di chuyển chậm, đến cưỡi ngựa hắn vẫn cảm thấy không đủ, cuối cùng hắn đành tự mình ôm Cám mà chạy, xem ra còn nhanh hơn.
Loạn rồi… điên mất rồi…
“Lộp bộp… lộp bộp…”
Rào…
Lại mưa…
Lúc nào Cám mệt, trời cũng mưa…
Trời hại Cám…
Trong đêm mưa xối xả, bóng một người cứ chạy… chạy… rồi đột ngột khựng lại, cũng bởi người trong lòng hắn dường như đang se sẽ động đậy, miệng mấp máy muốn nói gì đó…
“Phân… Phân… cứu ta… Nhà dộp rồi, ta sắp chìm rồi… cứu ta với… chu mi nga!”
“…”
Nàng chau mày, sau đó từ từ mở mắt…
“Ủa, ai đây?”. Tối quá…
Nói đoạn, Cám ta như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng chồm dậy, hộc ra lòng bàn tay một búng màu đo đỏ: “Ây da, ai mà biết ăn trầu sẽ bị say đâu…”. Chỉ là nàng thấy bà Năm ăn trầu cũng hay hay nên tranh thủ thử một miếng thôi mà.
Cám vừa nói vừa ném bã trầu, nói xong thì quay sang tò mò chớp chớp cố nhìn qua màn nước mưa xem mặt đối phương, tay vẫn không quên cọ cọ chùi chùi lên áo hắn.
“Không phải ta không quản ngươi thì ngươi muốn làm gì thì làm…”
“Í?”
“Tùy tiện, vô phép vô tắc…”
“Bịch”
Thái tử lần đầu tiên nổi trận lôi đình, hắn thẳng tay quăng Cám hệt như vừa nãy Cám thẳng tay ném bã trầu. Lúc này nàng mới phát hiện cả người đang bị một đống vải quấn quanh, chỉ thò mỗi hai tay, nhìn chẳng khác cái bánh tét là bao.
Cám nằm lăn lóc trên đất, bị nước mưa xối ào ào vào mặt, kêu ù ù song nàng vẫn nghe giọng thái tử lởn vởn lởn vởn, như thực như hư.
“Từ hôm nay, xem ta quản ngươi thế nào…”
* * *
Mùa Đông, trời trở lạnh, gió rít từng cơn rét buốt, phả vào da thịt, thấm vào tận xương tủy.
Nơi ngoại thành vắng vẻ, mọi người truyền tai nhau rằng, hễ cứ đi qua con đường đó, bất kể đêm hay ngày, mưa hay nắng, vẫn sẽ thấy một chàng thanh niên trẻ lặng lẽ đứng trước một nấm mồ đề tên:”Vợ của Tô Vân Dật: Nguyễn Thị Tấm”.
Vân Dật khẽ đưa tay bắt lấy một chiếc lá khô, lòng y buồn rười rượi.
Bắt mụ dì ghẻ về, y được tận tay hành hạ mụ, cho mụ sống không bằng chết, dù mụ bị điên.
Vẫn không đủ.
Thực chất là lỗi của y.
“Là âm hồn cũng được, chỉ cần nàng tới đây gặp ta, sau đó đánh ta, mắng ta, sao cũng được.”
“Cốp!” – Một hòn đá to bự lao vút đến, vừa vặn đập vào giữa trán y.
“Tại ngươi! Tại ngươi mà Tấm chết, hại điện hạ đâm ra khó tính với ta vì mất người thương…”
Vân Dật thẫn thờ, chầm chậm quay sang nhìn Cám đang mếu máo ôm mặt. Sau đó…
Hai mắt trợn ngược, ngã ngửa ra sau, bất tỉnh nhân sự!
“Ta chưa từng thích nàng ta, cũng không bao giờ thích nàng ta”
Cám giật thót. Chết rồi, nàng định bụng viện cớ đi thăm Tấm xong tranh thủ chuồn lẹ mà, nàng nào có muốn về phủ sống cuộc sống tù nhân đâu…
“Ngươi định trốn đi?” – Thái tử nhướn mày đánh giá Cám.
Nàng cười hi hi đánh trống lảng, tiện tay chỉ bừa: “Trông đẹp quá!”.
Thái tử đưa mắt nhìn theo hướng tay của Cám. Im lặng.
Đến khi Cám định hình được vật nàng đang chỉ là một nấm mộ cà lơ phất phơ, bia đá ngã nghiêng… nàng mới chợt nhận ra… mình đúng là ngu mà…
Kế hoạch đầy sơ hở, còn bị hớ nữa, hớ nặng…
Còn nữa, có ai đi tảo mộ lại vác nguyên bịch quần áo tổ chảng theo như Cám không.
Thái tử trầm giọng: “Cung nữ Cám, từ nay về sau, cấm cung vĩnh viễn.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!