Nàng Chỉ Là Chế Phục Khống - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Nàng Chỉ Là Chế Phục Khống


Chương 2


Edit: Mật Mật

Mục Tùng cảm thấy được không khí có chút kì lạ. Nhưng anh lại không muốn bắt đầu nói chuyện trước. Chính là ánh mắt anh có chút nặng nề nhìn cô gái trước mặt. Bởi vì trong lòng tham mưu trưởng hiểu được, một cô gái dù muốn bá vương ngạnh thượng cung thì không có khả năng. Anh dùng một tay đã có thể chế ngự được cô.

Cho nên anh đang chờ, chờ Ngu Nhiễm nói trước.

Bộ dáng của Ngu Nhiễm lúc này như một tiểu liều mạng. Từ nhỏ cô gặp được người mình yêu thích thì nhìn chăm chú cũng không ít. Như chính bây giờ vậy, đối mặt với khuôn mặt nghiêm túc như thế nhưng ánh mắt cô vẫn mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, cô cảm giác chính mình có chút không thích hợp. Cảm giác này như học sinh tiểu học vào thời điểm làm sai, bị giáo viên kêu đến phòng học để nghe giáo huấn. Sau hơn mười năm, nhờ phúc của Mục Tùng mà cô một lần nữa được trải nghiệm cảm giác này.

“Cái kia, tiên sinh, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.” Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc kia, Ngu Nhiễm phát hiện chính mình lại không có một chút tiền đồ mà nói lắp.

Lông mày của Mục Tùng rất đẹp, dày lại có hình như một thanh kiếm sắc bén. Sự kiêu ngạo này, khiến cho người ta cảm thấy như một thanh kiếm mới rút khỏi vỏ, rất khó để che giấu được mũi nhọn.

Hắn hiện tại lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt và cất tiếng nói: “Cô nói”.

“Tôi…………” Ngu Nhiễm thật ngượng ngùng khi ở một nơi xa lạ lại cùng một người đàn ông nói chuyện, như chính mình không cần mặt mũi. Mà hiện tại dì cả cô đang ghé thăm, lại đem cả người cọ cọ trên quần của hắn. Bên tai cô lúc này ửng đỏ, cái tay đang để trên đùi của hắn ta.

Bất quá, ở chổ này thật tối.

Giống như.. ở phía dưới có điểm…. Ân, có điểm thân cận

Mục Tùng nhìn theo hướng tay cô gái trước mặt chỉ đến, ánh mắt của anh nhìn xuống hạ bộ… Sau đó lại nhìn xuống dưới, rốt cuộc cũng nhìn đến phía ngoài quần.

Hắn ở bộ đội đã lâu, dưới tay anh là các tiểu tử có hạnh kiểm xấu thì trực tiếp điều động đi luyện tập. Hiện tại, anh đang đối mặt với tiểu cô nương như em gái mình. Anh cảm thấy chính mình cần kiên nhẫn, cũng không thể trước mặt tiểu cô nương nói ra cái gì không đúng. Ví dụ như vung bàn tay to lên bắt người ta đi chạy trong 5 km …

Chính là, hiện tại anh cũng không biết nói cái gì?

Vạn lục tùng trung nhất điểm hồng?*

(*)Mật đã tra rất nhiều. Trên gg chỉ đây là một câu thơ nói về mùa xuân bên trung. Có bạn nào biết ý nghĩa khác thì hãy cmt để Mật biết nhé!

Mục Tùng cảm nhận được chính mình có chút say máy bay, bằng không tại sao lại cảm thấy đầu có chút khó chịu, lý trí sắp thoát khỏi người. Anh bây giờ có chút muốn đánh người.

Ngu Nhiễm nhìn thấy sắc mặt người đàn ông trước mặt không chút thay đổi nhưng như cũ vẫn đẹp làm cho cô rối tinh rối mù, cô không khỏi có chút cẩn thận mở miệng; “Cái kia, nếu có thể, tôi nguyện ý chịu trách nhiệm về phí giặt quần áo…” Cô càng nói càng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo trên đỉnh đầu của mình. Cuối cùng Ngu Nhiễm cắn răng nhìn về phía trước giống như bằng bất cứ giá nào cô cũng phải nói: “Cùng lắm thì sau khi tôi giặt sạch rồi sẽ trả lại cho anh.”

Phải biết rằng, nhiều năm như vậy. Cô chính là chưa từng giúp người ngoài giặt quần áo. Ngay cả quần áo của chính mình đều do trợ lý cuộc sống của cô phụ trách, cô khi nào lại phải giặt đồ cho người khác a!!

Nói xong, Ngu Nhiễm ngẩng đầu liếc nhìn ánh mắt của anh ta. Cô phát hiện ánh mắt anh ta thực sáng. Bất quá hiện tại đôi mắt đen và sâu thẳm đang nhìn cô, bên trong bao hàm có sự bất đắc dĩ. Rất nhanh, Ngu Nhiễm liền nghe thấy người đàn ông có thân thể cường tráng này mở miệng: “Cho nên, tiểu thư hiện tại cô muốn tôi cởi quần áo ra đưa cho cô?”

Ngu Nhiễm: “……………..”

Ngu Nhiễm chạy khỏi toilet với khuôn mặt đỏ bừng. Trong lời nói của Mục Tùng làm cho cô cảm thấy chính mình là đồ lưu manh.

Khi Ngu Nhiễm đi, trong toilet chỉ còn lại Mục Tùng. Anh cau mày nhìn vết bẩn bên ngoài ống quần. Cuối cùng mím môi dưới, rồi bước ra ngoài với khuôn mặt lạnh lùng.

Tuy rằng bụng cô có chút không an phận, nhưng đây là chuyến bay nội địa nên sẽ không lâu. So với việc phải bay quốc tế thì Ngu Nhiễm vẫn có thể chịu đựng được.

Rất nhanh, máy bay liền đến sân bay ở Thành phố B.

Ngu Nhiễm đứng ở cửa mỉm cười nói lời tạm biệt với mỗi vị khách. Cho đến khi cô thấy được một thân ảnh quân nhân màu xanh biếc.

Ý cười trong mắt cô càng sâu, nhìn thấy người nọ mỗi một bước vững vàng đi đến. Nhưng so với khuôn mặt mỉm cười đầy tiêu chuẩn của cô lúc này thì người đàn ông đang hướng đến có một khuôn mặt băng giá. Mục Tùng rất bình tĩnh, nhưng một khắc khi anh nhấc chân lên liền nhắc nhở anh “Vạn lục tùng nhất điểm hồng”, làm cho sắc mặt anh đột nhiên nghiêm túc hơn hẳn.

Ngu Nhiễm giống như không thấy khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông. Ánh mắt cô hướng theo sau lưng người đàn ông cao lớn cho đến khi anh biến mất trong tầm mắt.

Đợi cho tất cả công việc đều xử lí xong, Ngu Nhiễm mới kéo hành lí của chính mình ra khỏi sân bay.

Cô vươn tay để trên bụng, trên mặt cuối cùng cũng không nhìn thấy nụ cười.

Ở thành phố B cô có nhà trọ, Ngu Nhiễm chưa từng cùng đồng nghiệp trên chuyến bay ở khách sạn. Cho nên chỉ có một mình cô đi trên đại sảnh, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thân ảnh người đàn ông mặc quân nhân xanh biếc. Ngu Nhiễm cảm thấy rằng đây chính là ông trời cho cô thêm cơ hội.

Tuy rằng ở trước toilet cô cùng nam nhân này không thể đạt được hiệp nghị hòa bình. Nhưng đây cũng chính là cơ hội cho Ngu Nhiễm, cô mới mượn cơ hội này cố gắng cùng anh đặt lên mối quan hệ. Sau đó…. bồi thường phí giặt ủi cho người ta!

Tưởng tượng đến đây, Ngu Nhiễm đã thấy được một chút vui vẻ. Bởi vì cô đang đau bụng nên lấy tay đỡ thắt lưng, nhưng bây giờ đã đi đứng thẳng tắp. Cô hướng thẳng đến chổ ngồi của anh ta.

“Vị tiên sinh này……” Ngu Nhiễm vừa đến phía sau anh ta, nói còn chưa nói xong. Mục Tùng đã quay người lại.

“Có việc?” mắt Mục Tùng lặng lẽ co giật khi nhìn thấy tiếp viên trên máy bay.

Ngu Nhiễm nghe thấy giọng điệu khá lạnh lùng này và cô không quan tâm đến nó. Cô chỉ muốn lập tức nói ra mục đích của chính mình.

“Cái kia chính là….” Ánh mắt của cô hướng đến vết bẩn dưới chân Mục Tùng “Có thể cho tôi phương thức liên lạc được không? Khi tôi quay về sẽ trả phí giặt đồ cho anh.”

“Cảm ơn, không cần, đây có thể giặt tay.”

Ngu Nhiễm: “……….. Tôi đây đem tiền nước giặt quần áo đưa cho anh”

Mục Tùng: “…..”

Cuối cùng thì Ngu Nhiễm cũng cảm thấy hài lòng khi ra khỏi sân bay, nhìn thấy dãy số trên di động. Cô cảm thấy mình hạnh phúc như muốn bay lên. Ngay khi cô cảm thấy sắp chịu không được ánh mắt uy nghiêm của Mục Tùng thì ngay lúc đó có một tiểu binh chạy đến. Thần thái rạng rỡ hướng đến anh chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn.

Chắc chắn đó là tiểu binh kia đã cứu cô khỏi đôi mắt sắc bén của anh và cô cũng thực hiện được ý nguyện là có trong tay dãy số.

Tuy rằng vào thời điểm đó thái độ của anh dường như muốn đuổi cô đi. Lúc này do bất đắc dĩ nên mới cho cô, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tâm tình của Ngu Nhiễm. Ông nội Đặng nói rất đúng, mặc kệ là mèo đen hay mèo trắng có bắt được chuột hay không. Chắc là chúng đều là những chú mèo tốt?

Khóe miệng Ngu Nhiễm gợi lên một độ cong thỏa mãn. Nếu cô không nghe sai thì trong lời nói tiểu binh kia kêu anh là tham mưu trưởng. Nguyên lai, anh ta vẫn là quân nhân!

Vẫy một chiếc taxi. Ngu Nhiễm thật lâu chưa trở về nhà trọ của chính mình.

Lệnh điều động công tác được bắt đầu. Ngu Nhiễm liền gọi cho trợ lí Kim. Cuộc sống của cô tổng thể đều do trợ lí Kim để ý. Lần này chuyện cô bị điều động trợ lí Kim cũng là người đầu tiên biết được. Sớm liên hệ với người thu dọn nhà trọ bên Thành phố B thật tốt.

Vừa mở cửa ra, Ngu Nhiễm đã ngửi thấy trong không khí còn sót lại mùi hương từ nước giặt quần áo. Điều này làm cho cô không khỏi nghĩ đến những lời mà chính mình vừa nói ở sân bay. Và anh ta khẽ cau mày khi nghe thấy nó. Sự ngạc nhiên được hiện rõ trên khuôn mặt.

Cô tùy tiện bỏ vali ra, cả người ngã xuống ghế sofa mền mại. Sau đó, Ngu Nhiễm che mặt, giờ cô nghĩ lại hành vi của mình quá… Càn rỡ….

Có một đồ vật đang rung dưới thắt lưng của cô. Ngu Nhiễm lấy tay với đến, mới phát hiện ra di động không biết khi nào đã đánh rơi trên sofa, chính mình lại đang đè lên nó. Rút điện thoại ra, mở khóa, trên màn hình rõ ràng hiện lên liên hệ mới.

Ghi Chú: Tham Mưu Trưởng

Đúng rồi, cô còn chưa biết tên của anh. Ngu Nhiễm cầm di động, trên mặt xuất hiện vài phần rối rắm. Muốn gọi điện thoại hay không đến để hỏi? Vẫn là từ bỏ, cô cảm thấy chính mình hẳn là đang rụt rè. Anh ta nghiêm túc như vậy, hẳn cũng giống mọi người thích một khuê nữ đi? Ngu Nhiễm lại một lần nữa ngã lên sofa. Sau đó rút điện thoại di động chuẩn bị gọi choTrì Phỉ có đến Mexico hay không? Mở Wechat, của sổ liên lạc được tư động cập nhật với những người bạn mới.

Ngu Nhiễm vừa nhìn đã thấy, dĩ nhiên là vị tham mưu trưởng kia.

Đương nhiên, không phải tham mưu trưởng thêm cô vào Wechat, có một hộp màu xanh lá hiển thị lên chữ “Thêm”.

Ngu Nhiễm ma xui quỷ khiến liền thêm

Đột nhiên phải xác minh danh tính. Cô nhanh chóng nhập tên của mình. Cuối cùng lại suy nghĩ, anh ta chắc hẳn là không biết cô tên gọi là gì. Từng ngón tay đẹp đẽ nhấn xóa từng chữ từng chữ một. Cuối cùng một lần nữa viết lại. Cô thực hiện giống như vừa rồi.

“Ông anh, thêm Wechat đi!”

Ngu Nhiễm cảm thấy rất hài lòng. Ngay sau khi viết xong, cô đã gửi chúng đi.

Cô xem Wechat của Mục Tùng. Thoạt nhìn không có gì đặc sắc, toàn bộ đều trống trơn, cái gì cũng không thấy được. Tên cùng nick name cũng như nhau “Mục Tùng”

Ngu Nhiễm nghĩ, chẳng lẽ tên của anh ta là Mục Tùng?

Cô nhìn trong vòng bạn bè, phát hiện mình chưa được thêm bạn bè, giống như tạm thời vẫn chưa thể nhìn thấy gì.

Sau khi chờ đợi quá lâu, Ngu Nhiễm rốt cục cũng lưu luyến thả điện thoại chưa được hồi âm xuống. Xoay người bước vào phòng tắm.

Lần này lịch trình bay không quá kín. Có lẽ, ngày mốt cô mới có thể trở về thành phố M.

Ngu Nhiễm đã kêu đồ ăn bên ngoài. Sau đó liền ở nhà trọ ngủ một lúc. Thẳng đến khi bên ngoài đều đã lên đèn rực rỡ, lúc này cô mới từ giấc ngủ sâu tỉnh dậy.

Có thể chưa quen với bầu trời bên ngoài đã sẫm tối. Cô nhắm mắt lại, thư giãn thân thể, tiện tay đụng đến điện thoại. Ấn vào nút HOME, màn hình liền sáng. Ngu Nhiễm nghiêng đầu, liền thấy giờ đã là tám giờ tối. Cô còn muốn nằm ở trên giường, nghiêng người để nhìn điện thoại.

Trên Wechat ngoại trừ tin nhắn Trì Phỉ trả lời cô, còn có một số cuộc trò chuyện nhóm. Nhưng điều cô muốn là xuất hiện tin nhắn cô đã được xác nhận, nhưng không có gì.

Ngu Nhiễm có chút thất vọng. Nhưng cảm xúc thất vọng chỉ có trong chốc lát, rất nhanh cô lại khôi phục sức chiến đấu.

Đã thêm một lần, vậy thì thêm lần thứ hai a! Lần thứ hai hệ thống đã mặc định tin nhắn mà cô gửi cho Mục Tùng vào buổi chiều. Sau khi gửi lời mời thêm một người bạn. Ngu Nhiễm ôm di động ngẩn người

Sau một lúc, rất nhanh di động vang lên tiếng chuông tin nhắn của Wechat. Cô chạy nhanh ra để mở điện thoại. Bất quá tin nhắn này không đến từ Mục Tùng.

———————————-

Cuối cùng cũng có thể update chương mới đúng ngày valentine cho mọi người. cảm ơn mọi người đã đọc và follow theo Mật Mật.

Tuy còn có nhiều thiếu sót, nhưng vẫn mong các bạn có thể góp ý để team mình có thể hoàn thiện hơn nhé.

Sorry, vì ra chương chậm như vậy. Vì laptop có chút vấn đề nhưng giờ đã ổn mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn cho mọi người. 

Cuối cùng chúc mọi người valentine vui vẻ và cảm ơn mọi người rất nhiều!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN