Nàng Chỉ Là Chế Phục Khống
Chương 9
EDITOR: MẬT MẬT
Ngu Nhiễm rất nhanh liền cảm thấy cái tát vừa rồi rất nghiêm trọng, cô cảm thấy được lòng bàn tay đang tê rần.
Haiz, quả nhiên cô không thích hợp để ra tay!
Mà hai người đối diện cô, cũng sợ ngây người!
Diệp Tình lấy tay che đi phần má mà mình bị đánh, ánh mắt không còn sự đắc ý nữa mà trở nên phẫn nộ. Cô phẫn nộ gắt gao nhìn người ở trước mặt mình, thét lớn: “Ngu Nhiễm, cô mà cũng dám đánh tôi?”
Ngu Nhiễm nhất thời cảm thấy thật buồn cười, cô gái này làm sao thay đổi sắc mặt nhanh như vậy! Rõ ràng thời gian trước còn thân thiết như vậy, Ngu Nhiễm cảm thấy trong lòng có chút không được cân bằng.
“Đúng, là tôi đánh cô.” Ngay cả khi trong lòng cô thấy không cân bằng, nhưng Ngu Nhiễm vẫn có ít công phu. Ánh mắt của cô nhìn cô gái trước mặt mang theo vài phần lạnh lẽo, như không để cô ta vào mắt.
Tuy nhiên khi cô nhìn thấy Phùng Học Mậu người đứng cạnh Diệp Tình lúc này, lại trở nên có chút buồn cười.
Theo quan điểm của Thái tử gia, Ngu Nhiễm là người hám giàu thích những người đàn ông trung niên.
Đương nhiên, Phùng Học Mậu sẽ không chủ động nói chuyện này ra. Lúc trước cả công ty đều biết anh ta theo đuổi Ngu Nhiễm. Nếu như nói hiện tại Ngu Nhiễm đi theo một lão già. Vậy sẽ bị cả công ty biết rằng anh đường đường là thái tử gia của HS có địa vị, diện mạo cư nhiên lại không bằng một lão già! Sự việc này Phùng Học Mậu nhất định không cho phép xảy ra!
Từ nhỏ anh chính là thái tử gia trong mắt phần đông các phụ nữ!
Hiện tại, thái độ của Ngu Nhiễm anh không thể nào qua mắt anh, anh không khỏi mỉa mai: “Ngu Nhiễm, thái độ này của cô là gì? Đây là điều cô nên làm với tư cách tiếp viên hàng không?”
Nghe những lời này của Phùng Học Mậu, Ngu Nhiễm không khỏi đem ánh mắt của mình từ Diệp Tình về phía anh ta. Cô đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, sau đó giọng điệu cũng không quá tốt: “Diệp Tình tiểu thư cô còn chưa trải qua khảo hạch của thực tập sinh? Cô cảm thấy sau lưng đẩy người khác là hành vi phù hợp với tư cách tiếp viên hàng không HS? Tôi sợ vào một ngày nào đó cô lên chuyến bay tâm trạng không tốt sẽ có người đẩy cô từ trên không xuống!”
“Cô”
“Phốc”
Những lời nói của Ngu Nhiễm làm Diệp Tình đỏ mặt, mà một bên Trì Phỉ đã cười muốn không thể đỡ được thắt lưng.
Ngu Nhiễm đúng là nhanh mồm nhanh miệng, cô xem một lần nữa được mở mang tầm mắt.
Mà Phùng Học Mậu bị chặn lời không biết phải nói gì, sắc mặt cũng âm trầm đến đáng sợ.
“Vậy cô cũng không được đánh người.” Phùng Học Mậu kiên trì nói.
Ánh mắt của Ngu Nhiễm rất lạnh. Cho dù hiện tại khuôn mặt cô đã mệt mỏi không chịu nổi, nhưng cũng không vơi bớt được độ lạnh trong ánh mắt của cô.
Cô đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo, không biết đến tột cùng là cho Phùng Học Mậu hay Diệp Tình: “Bất quá đây chỉ là một cái tát, vừa rồi anh không thấy cô ta muốn mạng của tôi sao?”. Ở câu cuối cùng giọng điệu của Ngu Nhiễm đã muốn đông lạnh như đông tượng đá vào mùa đông. Than ôi, cô kéo khóe miệng và nói trước khi Diệp Tình muốn mở miệng: “Diệp Tình nếu cô muốn phủ nhận, chúng ta hiện tại đi xem camera đi, cô cảm thấy thế nào?”
Diệp Tình ban đầu muốn nói gì đó nhưng bị choáng với đôi mắt lạnh lùng của Ngu Nhiễm, cô chột dạ.
“Tôi dựa vào cái gì mà phải cùng cô đi xem camera? Tôi nhàm chán như vậy?” Rốt cuộc vẫn là cô gái tuổi trẻ kiêu căng chưa ra trải sự đời. Rõ ràng biết chính mình làm sai nhưng vẫn mạnh miệng không thừa nhận.
Ngu Nhiễm một lần nữa nở nụ cười lạnh: “Dám làm mà không dám nhận?”
Cô nhướng mày, trong mắt tăng thêm mấy phần khinh miệt. Dần dần người ohuj nữ thốt ra hai từ: “Nạo- loại!”*
(*) Các bạn có thể hiểu được là Nhiễm Tỷ chửi xong rồi kéo Phỉ Tỷ đi.
Nói xong, Ngu Nhiễm liền xoay người lôi kéo Trì Phỉ đi.
Mà Diệp Tình ở lại, tức giận đến giơ chân.
“Từ từ, nhìn không ra cậu như thế lại cho cô ta một bạt tai đó!” Trì Phỉ nói
Ở trước mặt bạn mình, Ngu Nhiễm cũng chấp nhận lời khen “Nghĩ một đằng nói một nẻo” này. “Vừa rồi nếu cậu không giúp tớ, như vậy tớ liền té xuống, con ranh Diệp Tình ra tay quá độc ác.” Mặc dù vừa rồi cô chiếm thế thượng phong, nhưng trong lòng Ngu Nhiễm vẫn có một chút sợ hãi.
Trì Phỉ âm thầm đồng ý: “Nhìn thấy tuổi còn trẻ, xuống tay thật nguy hiểm. Chẳng lẽ cô ta thật sự nghĩ mình có Phùng Học Mậu chống lưng, liền muốn làm gì thì làm?” Trì Phỉ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Bất quá cô ta cũng có chút thủ đoạn, thực tập đáng ra theo tớ đi cùng chuyến bay nhưng bị cô ta hãm hại có chút thảm.”
“Ừ”
Trì Phỉ ngồi trên ghế phó lái, ngáp một cái thật to.
“Kỳ thật đây cũng không phải là chuyện lớn. Cậu có biết Diệp Tình đã đi chung chuyến bay quốc ngoại ngày hôm với tớ không? Thực tế, vị trí này trước đây là của một cô gái, nhưng sau đó tớ không biết chuyện gì xảy ra. Cô ta ở cùng một chỗ với Phùng Học Mậu, rồi trực tiếp liền loại bỏ cô gái kia. Cậu có biết không, hiện tại trường học và công ty cùng nhau đưa ra đánh giá hay gì đó? Dù sao nó cũng giống như chúng ta lúc trước, đánh giá này cũng cần có quan hệ, cô gái kia bị đánh rớt chuyến bay này, sau đó lại không được sắp xếp chuyến bay mới. Chính là điểm đánh giá lần này sẽ thấp, khẳng định cuối cùng sẽ không vào được HS. Cũng có thể trường không duyệt đủ tín chỉ, đúng là rất thảm!”
Chuyện này các tiếp viên hàng không có cùng chuyến bay đến Mexico đều nghe được. Cũng có người đồng tình cùng cô gái kia, nhưng các cô không có năng lực gì, ai kêu Diệp Tình là người mà hiện tại thái tử gia theo đuổi? Các cô đều là đám tôm tép, hoàn toàn không thể chống lại!
Ngu Nhiễm nghe xong chuyện này, trong mắt có chút âm trầm: “Cô gái kia vẫn ổn, nhưng cách làm như vậy quá tệ.” Cô nghe nói cô gái kia cùng Diệp Tình là hảo tỷ muội. Kết quả trở mặt, Diệp Tình vẫn xem tiền bạc địa vị quan trọng hơn tình nghĩa. Điều này làm Ngu Nhiễm cũng bó tay.
“Phải không?” Trì Phỉ lại ngáp một cái. Sau đó phải dựa vào trên cửa xe, hai mắt nhắm lại.
Ngu Nhiễm trong lòng có chút phức tạp. Nguyên nhân bởi vì cô không thể liên lạc được với Mục Tùng, Hiện tại nghe xong chuyện này, tâm tình không thể nào tốt hơn.
Ngu Nhiễm tâm tình không tốt, Diệp Tình bên này tâm tình càng không tốt hơn.
Từ lúc ở bãi đổ xe Diệp Tình bị Ngu Nhiễm cho ăn một cái tát, nhưng Phùng Học Mậu lại không trả lại một cái tát cho cô. Diệp Tình thực sự trong lòng rất khó chịu.
Thời điểm cô đến HS, chỉ biết được Phùng Học Mậu đang theo đuổi một tiền bối của cô nhưng không được chấp nhận. Không biết về sau Phùng Học Mậu vì cái gì kích thích rốt cuộc không theo đuổi nữa, cô liền chủ động hiến thân.
Dáng dấp Phùng Học Mậu không tồi, lại có bối cảnh tốt. Lại là một phi công, tuổi trẻ có năng lực. Người đàn ông như vậy đương nhiên phần đông phụ nữ sẽ xem là đối tượng. Mà Diệp Tình cũng không ngoại lệ, cô biết được năng lực của mình không tốt như Ngu Nhiễm và Trì Phỉ, nhưng chỉ cần ở bên thái tử gia của HS, làm điều gì không phải cũng dễ như trở bàn tay sao?
Bây giờ, cô rốt cuộc hoàn thành nguyện vọng của mình. Nhưng lúc Phùng Học Mậu gặp lại Ngu Nhiễm lại như trước không chịu vì cô mà ra mặt, điểm này làm trong lòng Diệp Tình rất khó chịu.
Thấy xe của Ngu Nhiễm rất nhanh đã biến mất khỏi bãi đậu xe, Diệp Tình còn đang đỡ một bên mặt. Cô cái gì cũng không nói, càng thêm không oán giận. Cô chỉ nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng ủy khuất.
Phùng Học Mậu rốt cuộc cũng quay đầu lại, nhìn thấy mặt của bạn gái. Cặp mắt đầy sự ủy khuất kia, như bao hàm nhìn lấy anh. Phùng Học Mậu đột nhiên có chút chột dạ, không khỏi ân cần nói: “Em còn đau? Đến nhà anh đi, sẽ tìm người xem cho em, đừng khóc. Anh sẽ đau lòng.” Anh thấy cô gái từ từ chảy ra nước mắt, không khỏi lấy tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt.
Diệp Tình thuận thế ngã vào ngực hắn, cúi đầu khóc nức nở.
“Cô ta, cô ta vì cái gì lại đánh em……” Giọng điệu đầy hổn loạn và có vô vàn sự ủy khuất. Thực dễ để cho người khác quen rằng rõ ràng cô ta là người đi trêu trọc Ngu Nhiễm trước, thiếu chút nữa hại người ta mất mạng.
Chính là đàn ông đều thích bộ dáng này, Phùng Học Mậu nghe thấy giọng điệu tràn đầy sự ủy khuất kia trong nháy mắt thầm nghĩ đến Ngu Nhiễm đã thương tổn thế nào với cô gái trong lòng anh.
Anh lấy tay vỗ nhẹ sau lưng người trong lòng, một tay ôm lấy cô: “Lần sau sẽ cho cô ta chịu ủy khuất, được không? Đừng khóc………..”
“Dạ……….” Diệp tình biết tuy rằng mình bị Ngu Nhiễm tát một bạt tai. Nhưng đổi lại là đứng vững vị trí trong lòng Phùng Học Mậu. Nghĩ đi nghĩ lại, cái tát này thực sự rất đáng giá.
Ngu Nhiễm và Trì Phỉ thuê nhà cùng một khu vực chỉ cách nhau một con phố.
Ngu Nhiễm chở Trì Phỉ về dưới lầu phòng trọ, lúc sau mới trở về phòng của mình.
Sau gần mười giờ bay, Ngu Nhiễm cảm thấy bây giờ mình không còn sức để làm bất cứ thứ gì. Cô vọt vào phòng tắm, tắm rửa nhanh chóng. Tóc còn chưa sấy khô, trực tiếp ngã trên giường bất tỉnh nhân sự.
Ngu Nhiễm là bị tiếng chuông điện thoại liên hồi đánh thức. Thực tế, trước khi cô tỉnh dậy đã có vài cuộc gọi nhỡ, nhưng cô không nghe thấy chúng.
Trong lúc mơ mơ màng màng trực tiếp nghe điện thoại. Cũng không biết tột cùng là ai gọi điện thoại đến, liền trực tiếp ấn nghe.
“Ai vậy” Giọng điệu của cô còn mang nồng đậm sự ngái ngủ, hiện tại cô mới từ trong mơ tỉnh lại.
“Từ từ, là ba ba, bây giờ con có thời gian không?” Điều Ngu Nhiễm không ngờ là chính mình lại nhận điện thoại của Ngu Hoài Thanh.
“Chuyện gì?” Ngu Nhiễm nghe thấy giọng nói bên kia, cũng có vài phần thanh tỉnh.
Dù như thế nào, Ngu Hoài Thanh cũng sẽ không trực tiếp gọi điện thoại cho cô, bởi vì ông biết mình không có cô hội lựa chọn. Hôm nay gọi điện thoại là ngoài ý muốn.
Ngu Hoài Thanh hiển nhiên hiểu ý con gái của mình: “Hiện tại đã chín giờ tối, có phải hay không con còn chưa ăn cơm tối.”
“Vâng, người có chuyện gì muốn nói?” Lần trước Ngu Nhiễm cùng Ngu Hoài Thanh ăn cơm ở B thị đã được một thời gian. Trong thời gian này, Ngu Nhiễm bề bộn nhiều việc, cô nghĩ là trợ lí Kim đã báo cho Ngu Hoài Thanh.
“Nếu con có thời gian, hãy quay về nhà cũ một chuyến đi. Bà nội muốn gặp con.” Bên kia điện thoại là giọng điệu có mang theo vài phần cầu xin, không khó nghe ra được giọng nói của người này có đầy sự mệt mỏi.
Ngu Nhiễm nghe thấy lời này liền cười lạnh một tiếng. Trong lời nói của Ngu Hoài Thanh như đã kích thích thần kinh của cô, giọng nói mang theo vài phần sắc bén cùng mẫn cảm: “Người nghĩ con là đồ vật? Muốn gặp là gặp? Muốn ném là ném? Là bóng cao su sao?”
Ngu Nhiễm cơ hồ không che giấu sự tức giận của mình, làm cho người đàn ông bên kia nháy mắt im lặng.
Qua điện thoại chỉ nghe thấy tiếng hai người hít thở.
Một là từ những lời nói phản ứng quá kích đến từ Ngu Nhiễm.
Một là đến từ tâm tình có chút nặng nề của Ngu Hoài Thanh.
Ngón tay của Ngu Nhiễm lúc này có chút trắng bệch. Cô trầm mặc thật lâu, cũng không đợi Ngu Hoài Thanh trả lời, chuẩn bị cắt ngang điện thoại. Rốt cuộc, đầu bên kia truyền đến một tiếng than nhẹ.
“Con có thể xem xét rồi trở về đi, bà nội con không còn quá nhiều thời gian.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!