Nàng Công Chúa Gỗ Đàn Hương - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Nàng Công Chúa Gỗ Đàn Hương


Chương 12


12.1

Cavencourt? Viên cố vấn pháp luật già cả lẩm bẩm, trong khi đôi tay run rẩy của ông xếp lại món giấy tờ mà vị khách đã quăng bừa bãi lên bàn.

“Em gái quý ngài Cavencourt,” Philip nhắc lại, lần thứ ba. “Cô ta sống ở Yorkshire, tôi muốn biết chỗ nào.”

Đến đây rõ ràng là một sai lầm. Ông Brewell đã gần như sững lại trước bóng dáng anh. Viên luật sư già đã không lấy lại bình tĩnh sớm hơn khi cuộc tranh luận bắt đầu, và cùng với nó là một cơn bão văn kiện pháp luật có thể dán kín mái vòm tu viện St. Paul, còn thừa để dành cho tu viện Westminter nữa.

Thật không may, khi một người đã rời khỏi quê hương xứ sở suốt mười lăm năm và hiếm khi đặt chân đến London trước đó, những sự quen biết hữu ích là cực kỳ hiếm hoi và xa xôi. Hơn nữa, khi người ta thích sự xuất hiện của mình không được biết đến, danh sách những nguồn cung cấp thông tin có thể lại thu hẹp hơn nữa nhiều.

Chim ưng có đầu mối liên hệ gần như trong mọi ngóc ngách ở Ấn Độ, những người mà sự thận trọng có thể tin tưởng được trong mối quan tâm về Tăng trưởng, hay thường xuyên hơn, Lợi tức. London lại khác, cứ như trên cung trăng, nó thật xa vời. Thực sự thì người ta có thể tìm ra cô Cavencourt trên mặt trăng còn dễ hơn nhiều so với tìm trong sự hỗn loạn của thành phố quỷ quái nào.

Anh đã phí mất ba tuần, tự mình tìm kiếm, vất vơ quanh các quán trọ, khách sạn và hỏi thăm người buôn bán. Anh đã trá hình vào các câu lạc bộ và những địa ngục cờ bạc, thậm chí còn tạo vài chuyến đi không mời tới những công chuyện trong xã hội thượng lưu. Anh biết được rất ít.

Anh không nghe thấy có ai nhắc gì về gia đình Cavencourt trong những chuyện ngồi lê đôi mách anh nghe lỏm được. Không hi vọng lôi kéo sự chú ý về phía mình, anh chỉ dám nghe hơn là làm. Như vậy là anh đã chạm mặt quá nhiều sĩ quan cũ và bạn bè quen biết. Thu hút sự chú ý của họ là rước lấy sự nhận ra, và chuyện sẽ nhanh chóng tới tai Hedgrave.

Chim ưng thà để tay mình bị nẹp tre kẹp chặt và đặt trên lửa còn hơn để bị Hedgrave hay ai đó trong đám bạn đồng nghiệp của anh kiểm soát. Riêng hôm qua, tại Bond Street, Philip họa hoằn lắm mới thoát khỏi sự kiểm tra tinh tường của Danbridge… và sự nhục nhã không tránh khỏi của việc thừa nhận rằng đúng rồi, Chim ưng gan dạ, cái tên làm khắp Ấn Độ khiếp sợ, đã có bức tượng… và đã bị đánh cắp. Bởi một bà cô hai mươi sáu tuổi.

Tất cả những chuyện đó dẫn Philip đến gặp viên cố vấn pháp luật của gia đình. Hiện tại Philp có thể vui vẻ áp dụng phương pháp nẹp tre với ông Brewell. Viên luật sư còn già hơn cả Methuselah[18], và phòng ông ta chắc hẳn được xây dựng – và chưa lau chùi từ – thời Đại hồng thủy. Chỉ liếc đến văn phòng cũ kỹ bốc mùi này thì cô Jones chắc hẳn sẽ bay ngay tới với bàn chải và giẻ lau. Rất có thể cô sẽ túm ông luật sư già đầy bụi, trong chiếc quần ống túm và áo choàng màu đen bạc phếch, ném ra khỏi cửa và đưa cho ông ta một cái lắc đầu mạnh mẽ.

[18] Methuselah: người già nhất theo kinh thánh của người Do Thái, 969 tuổi.

“Cavencourt. Cavencourt.” Đôi mắt xám kèm nhèm nhìn lên từ đống giấy tờ. “Có phải là Nam tước Cavencourt không? Đời thứ tám, phải không? Hai là đời thứ mười? Gia đình lạ lùng. Vài điều về ông ta – hay là người khác? Nhưng họ đang ở Ấn Độ,” ông kết luận, rất mụ mẫm.

“Quý ngài Cavencourt sống ở Calcutta,” Philip kiên nhẫn đáp. “Em gái ông ta mới trở lại nước Anh. Chúng tôi ở trên cùng một con tàu. Cô ấy có nhắc tới Yorkshire. Cái tôi muốn biết là chỗ nào.”

Ông Brewell lắc đầu buồn bã, và gương mặt nhăn nheo xám xịt của ông tựu lại thành một vẻ chỉ trích. “Với sự kính trọng thích đáng, thật không phải lúc làm lộn tung vùng nông thôn lên vì phụ nữ. Đây là một vấn đề lớn cần thu xếp. Dù trong trường hợp nào, trước tiên ngài cũng phải nghĩ đến việc về nhà. Gia đình- “

“Có thể đi xuống địa ngục,” Philip nạt. “Chúng ta đã nói nhiều không cần thiết về chuyện đó.”

“Nhưng ít ra- “

“Tôi chẳng nợ họ gì cả. Họ sống khá thoải mái mà không có tôi trong hơn mười lăm năm qua. Tôi dám nói họ sẽ biết cách chịu đựng thêm vài ngày nữa. Tôi đến vì tin tức,” anh tiếp tục bằng giọng căng thẳng. “Nếu ông không thể cho biết, tôi sẽ tìm chỗ khác. Ngày tốt lành.” Anh quay ra và đi về phía cửa.

“Nhưng thưa- “

“Và không một từ,” Philip ra lệnh. “Không một từ nào.”

“Điều đó sẽ làm phức tạp nhiều chuyện.”

“Tôi cóc thèm quan tâm.”

“Vậy ít ra cũng nên nhắc rằng ngài còn sống chứ?” viên cố vấn pháp luật nài nỉ. “Tôi chỉ cần nói là tôi nhận được tin từ những nguồn tin cậy.”

Philip ngừng lại, những ngón tay anh đặt lên tay nắm cửa. “Tốt thôi. Nhưng không nhiều hơn thế.” Rồi anh bỏ đi.

Philip quay lại quán trọ để thấy đồ đạc của anh đã được đóng gói, còn Jessup đang đọc một tờ báo thể thao.

“Tất cả chuyện này là cái quỷ gì vậy?” Philip hỏi.

“Tôi nghĩ ngài muốn đi. Sáng nay ngài mới cằn nhằn rằng chúng ta đã lãng phí thời gian làm sao và ngài chán ngấy cảnh tượng ở London rồi.”

“Tôi đã dành những khoảng thời gian tốt nhất của ba tuần lễ qua để lùng sục khắp mọi quán trọ và đường phố của cái nơi đáng nguyền rủa này. Ông muốn tôi lặp lại chuyện đó khắp Yorkshire à? Brewell, giống như mọi người khác tại nơi đông đúc chết tiệt này không có lấy một ý tưởng mơ hồ nhất nào về nơi gia đình Cavencourt sinh sống,” anh giận dữ thêm. “Tôi dám nói ông ta sẽ mất thêm muời năm luẩn quẩn và loạng choạng để cố gắng tìm ra. Nếu ông ta có cố. Mà ông ta sẽ không. Ông ta không cổ vũ việc tôi lùng sục theo đàn bà, ông thấy đấy.”

Jessup nhấc một chiếc va li lên. “Kirkby Glenham,” ông nói.

“Cái gì?”

“Cô ấy sống ở Kirkby Glenham,” Jessup nói không biểu lộ gì. “Tôi đã trả tiền nhà và thuê một cỗ xe. Ngài có muốn ăn chút gì trước khi chúng ta đi không?”

Philip nhìn ông chằm chằm. “Ông chắc không đấy? Làm sao mà ông tìm ra được?”

Jessup nhìn đi chỗ khác và lẩm bẩm gì đó.

“Gì hả?”

“Debretts[19], thưa ngài. Tôi trông thấy họ trên Debretts. Kirkby Glenham. Sống ở đó từ thời của vị nam tước thứ hai. Còn một cái bản đồ trên bàn. Jessup gật đầu về hướng đó. “Đó là một trang viên bên cánh đồng hoang.”

[19] Debretts: xuất bản phẩm của nhà Debrett, giới thiệu về phả hệ của các gia đình quý tộc nước Anh.

***

12.2

Ông Thurton, cố vấn pháp luật của nhà Cavencourt tại London đã cảnh báo trước với Amanda là trang viên chưa sẵn sàng cho cô bởi người đại diện của ông không có đủ người làm việc đó. Nhưng cô lại không có ý định ở lại thành phố lâu, nơi cô có thể đụng chạm bất cứ lúc nào với ông Wringle giận dữ và quý ngài Hedgrave giết người.

Vì vậy cô trở về tổ ấm gia đình để thấy đồ nội thất bị bao phủ hoàn toàn trong bụi, đất và nấm mốc mọc khắp mọi nơi. Thêm vào với một ông quản lý đầy năng lực và một người làm vườn già, cô thấy một cô hầu làm việc vặt, trong tâm trạng đa sầu đa cảm giả cách làm việc của mười hai người.

Đến cuối hai tuần sau, chủ yếu nhờ công Bella, bụi, đất và nấm mốc đã bị chà sạch. Cũng trong cùng khoảng thời gian đó, nhờ công Padji, cô hầu làm việc vặt đã bỏ đi, và người làm vườn cũng đe dọa như thế. Sau ba tuần lễ, cô Cavencour đã thu nạp thêm một người quản gia và một cô hầu bếp, trong khi ông quản lý đưa ra thông báo nghỉ việc. Cũng trong thời gian này, một số lượng người hầu đã tới, và nhanh chóng đi. Họ đến bởi lương rất tốt. Họ đi – thường chỉ trong hai mươi bốn giờ – bởi vì Padji không tốt.

“Tôi đã nói với anh ta hàng trăm lần,” Amanda phàn nàn với bà Gales, “nhưng mà anh ta không nghe, hoặc là anh ta không hiểu.”

Họ ngồi trong thư phòng của tòa nhà. Ngồi trên chiếc ghế lớn của cha mình, chiếc ghế tựa xấu xí, hai khuỷu tay đặt lên chiếc bàn rộng, Amanda thê lương nhìn vào cuốn sổ cái. Đối diện với cô, bà Gales bình thản đan lát.

“Đó là một sự điều chỉnh đáng kể về phần anh ta,” bà góa nói.

“Nhưng anh ta mong đợi mọi người điều chỉnh theo mình. Làm sao có thể khiến anh ta hiểu rằng những người giúp việc ở Anh không, và không được mong đợi, sẽ cư xử như những người Ấn Độ? Anh ta nghĩ không có ai đủ khiêm tốn và chú ý. Cái quỷ quái gì mà bắt bà Swanslow nếm thử thức ăn tôi xem có thuốc độc không khi mà chính Padji đã nấu chứ?”

Amana đóng lại cuốn sổ cái bằng một tiếng đập mạnh. “Anh ta đã làm bà ấy run lập cập thế đó, tôi không thể hiểu nổi bà ấy viết gì. Tôi không thể nói rằng đây là tài khoản gia đình hay là bài kinh cầu nguyện của người Ba Tư. Và giờ thì tôi phải thay người quản lý, đó lại là lỗi của Padji. Anh ta không có nghĩa vụ phải làm ông Corker xây xẩm vì chuyện khu đất.”

Bà Gales đặt đồ đan sang bên. “Cô cần một tách trà đó, bạn thân yêu.”

“Tôi muốn có một người quản lý,” Amanda rên rỉ, “một người quản gia trong nhà và các cô hầu. Bella không nên chăm nom các căn phòng, và cô hầu bếp không nên làm việc giặt là.”

“Tốt hơn là Jane không làm việc giặt là,” bà Gales nói. “Cô ấy không biết việc đầu tiên của nó là gì, và tất cả các váy áo đẹp đẽ của cô sẽ bị hỏng hết.” Bà đứng dậy. “Ra khỏi phòng đi, Amanda. Cô chỉ làm mình buồn thêm ở đây thôi. Tôi sẽ đi xem trà và mang tới thư viện.”

Khi Amanda lưỡng lự, bà góa nói thêm, “Ngày mai chúng ta sẽ tới đại lý tuyển dụng ở York. Từ giờ đến lúc đó, bực dọc chẳng có ích gì cho cô đâu. Mọi thứ sẽ lại đâu vào đó mà, bạn thân yêu. Chúng ta phải kiên nhẫn.”

Amanda vâng lời, lầm lũi theo bà vào trong sảnh, cùng lúc đó cô tự hỏi, không phải lần đầu tiên, làm sao mà bà góa lại giữ được điềm tĩnh đến vậy. Trọn tám tiếng ngủ ngon lành mỗi đêm chắc chắn là có góp phần. Amanda ngủ nhưng không ngon. Hàng tiếng đồng hồ trôi qua trước khi cô có thể đẩy những nỗi lo lắng vào lại sâu trong góc kín của đầu mình.

Thư viện là một ý tưởng sáng suốt. Amanda có thể đọc và xóa sạch cả buổi sáng dễ sợ này đi- mà tốt hơn là cả ba tuần lễ khốn khổ vừa qua- với một trong nửa tá tiểu thuyết Gothic kinh hoàng cô lấy về từ York. Những dây xích và ngục tù, những cái xác không đầu là những gì cô cần. Nghĩ đến đó, một cái nhà ngục và những sợi dây xích chắc là cái Padji cần, chúa phù hộ cho trái tim thích can thiệp của hắn.

Cô chưa kịp ngồi vào trong chiếc ghế yêu thích thì có tiếng gõ cửa. Thở dài, cô đứng lên mở. Người đại lý tuyển dụng biết rằng cô đang tuyệt vọng. Có thể ông ta sẽ gửi đến một người xin việc. Bà Swanslow đã đi chợ, và tốt nhất sẽ không phải Padji là người mở cửa. Một cô hầu giặt là tương lai đã bỏ chạy khi thấy bóng dáng hắn.

May mắn thay, không thấy Padji ở đâu khi Amanda ra đến phòng ngoài.

Chậm rồi, cô nhận ra một người hầu sẽ không tới bằng cửa trước. Ai có thể gọi đây? Chắc chắn không phải hàng xóm của cô. Cô đã từ bỏ việc mong chờ bất cứ sự chào đón nào từ họ, không phải cô đã, thực sự-

Sự trầm ngâm của Amanda đột ngột dừng lại khi cô mở cửa và nhìn lên… vào đôi mắt xanh và nét mặt lạnh lùng của anh Brentick.

“Ôi,” cô há miệng kinh ngạc. Rồi bộ não chẳng làm gì hơn để giúp lưỡi cô, cô cứ đứng nhìn anh chằm chằm.

“Xin lượng thứ, thưa cô,” anh nói. “Tôi không được chào đón ở cửa người hầu, và vì vậy, không có sự lựa chọn nào khác.”

“K-không chào đón?”

“Không cần nói thẳng tuột ra, Padji đóng cửa trước mặt tôi. Rất kiên quyết.”

“Ý anh là anh ta đóng sầm cửa lại, tôi đoán thế.” Cơn sốc đầu tiên qua đi, chỉ còn tràn ngập bởi sự bối rối và lo lắng ớn lạnh. “Tôi không hiểu sao anh ta lại quá thô lỗ thế – nhưng anh ta – ít nhất- anh ta không phải là chính mình – suốt – thời gian gần đây –tôi hi vọng không. Anh ta không- hợp lắm. Ôi, trời ơi.” Cô quay lại. “Xin mời vào.”

Anh đưa cho cô một cái nhìn dò hỏi khi bước qua ngưỡng cửa. “Tôi đoán là cô ngạc nhiên khi thấy tôi,” anh nói.

“Ngạc nhiên không đủ để diễn tả trong trường hợp này.” Cô cố gắng tuyệt vọng lấy lại sự minh mẫn. Cô gần như quên mất mắt anh xanh và sắc xảo đến nhường nào, và anh cao đến bao nhiêu. Hay chỉ là vì có vẻ như anh sừng sững trước cô? “Anh đang làm cái quái quỷ gì ở Yorkshire thế, anh Brentick?’ Cô nhìn qua anh về phía cánh cửa trống. “Ông Wringle đâu?”

Điều ấy cho cô thêm một cái nhìn dò hỏi nữa.

“Có gì không ổn sao?” cô hỏi.

“Vâng,” anh nói. “Có gì đó rất không ổn.”

Mặt Amanda nóng bừng và lạnh ngắt đi khi màu sắc dội lên khuôn mặt rồi lại rút đi ngay.

Giây phút đó, có một bóng đen đổ xuống sảnh. Cô nhìn về phía sau, thấy vóc người khổng lồ của Padji tiến tới.

12.3

“Đừng sợ, cô chủ,” hắn gầm gừ. “Tôi sẽ để ý anh ta.”

“Cô Cavencourt, tôi phải nói chuyện với cô,” anh hầu nói nhanh. “Tôi đang gặp khó khăn lớn và -” Anh khéo léo bước sang bên khi bàn tay to lớn của Padji chỉ về phía anh.

Amanda vội vã chắn bước Padji. “Đủ rồi!” cô nói. “Tôi có nhờ anh trợ giúp không hả, Padji?”

“Tôi chỉ tiên lượng trước thôi, cô chủ,” tiếng đáp lại nhỏ bằng tiếng Hin đu.

“Không cần thiết phải cư xử thô bạo với khách,” cô đáp lại cùng ngôn ngữ. “Mọi người đến trước cửa không phải là sát thủ.”

“Thực sự thì sát thủ đầy tài năng hiếm khi đến bằng cửa trước,” anh Brentick lịch sự chỉ ra. Đáp lại cái nhìn sửng sốt của cô, anh thêm, “Tôi quen với ngôn ngữ này, thưa cô. Mười lăm năm ở Ấn Độ, cô nhớ chứ.”

Cô nhìn từ anh sang Padji, đầu óc cô hoạt động nhanh lẹ như nó có thể trong trường hợp này. “Padji ngạc nhiên khi gặp lại anh, tôi cũng thế. Tôi e là anh ta không chú ý nhiều đến những sự ngạc nhiên.”

“Đó là một lời giải thích hoàn toàn hợp lý, thưa cô Cavencourt, nếu cô vui lòng cho phép tôi được trình bày.”

Mắt Padji nheo lại. “Bảo hắn đi đi, cô chủ. Gã đàn ông này là rắc rối cho cô. Mà hắn cũng thối như con lợn vậy.”

Đôi mắt xanh của anh Brentick lấp lánh trên gương mặt tái xanh. Tái xanh không bình thường, giờ thì Amanda đã nhận ra. Trông anh ốm yếu, ngoại trừ ánh nhìn nồng nhiệt của anh. Và gầy nữa.

“Xin cô lượng thứ,” anh vất vả nói. “Tôi đã đi suốt trên đường gần bốn ngày ròng, và nơi ở của tôi không phải nơi sang trọng nhất. Lẽ ra tôi không nên xuất hiện trong tình trạng như thế này, nếu như tôi còn sự lựa chọn nào khác. Tôi đã tiêu hết phần tiền còn lại của mình vào phí đi đường, và đi bộ đến đây từ bưu trạm gần nhất.”

Tay Amanda đưa lên ngực. “Trời ơi, thế chuyện gì đã xảy ra?”

Cái nhìn xanh biếc của anh dường như đâm xuyên qua cô. “Tôi bị đuổi việc,” anh nói. “Không có thông báo gì, không một dòng, không một xu.”

“Ôi, không.”

“Tôi cũng có thể kể thêm mà không cần giải thích. Chúng tôi đến Portmouth chưa đầy hai giờ, rồi ông chủ tôi nổi cơn thịnh nộ. Tôi không biết cái gì khiến ông ấy như vậy. Tôi chỉ biết ông ấy gọi tôi là đồ thiểu năng vô trách nhiệm- với những cái tên khác mà tôi không nên làm bẩn tai cô- rồi đuổi việc tôi.”

Padji khinh khỉnh khịt mũi.

“Thật là khủng khiếp,” Amanda nói, không để ý đến con chó canh của mình. Một cảm giác tội lỗi ngột ngạt tràn ngập trong cô. Cô biết chuyện gì đã xảy ra. Ông Wringle đã phát hiện ra vụ trộm, và trút cơn giận dữ lên người hầu đen đủi.

“Tôi không thể xin lỗi đủ cho việc xâm nhập theo cách không thể lượng thứ thế này, thưa cô.” Anh hầu đưa cái nhìn tối tăm về phía Padji trước khi quay lại với cô chủ. “Lẽ ra tôi không nên mơ làm một chuyện như thế này, nhưng tôi không còn nơi nào khác để đi.”

Một âm thanh bất bình trầm trầm thoát ra từ cổ họng Padji.

“Thôi gầm gừ đi,” Amanda nạt. “Anh không phải là người mọi rợ, tôi hi vọng thế, và trong bất cứ trường hợp nào, anh cũng không phải kẻ mù. Hiển nhiên là anh Brentick đây đã mệt – và cũng đói nữa, tôi chắc thế. Đưa anh ấy xuống khu người giúp việc và – Không, nghĩ lại thì tôi sẽ đi với anh.” Với người hầu, cô nói. “Để chúng tôi tìm cho anh chút gì để ăn. Rồi, khi anh cảm thấy khỏe hơn, chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện này.”

* * *

12.4

Họ thấy bà Gales đang ở trong bếp và may mắn cho Philip, bà góa chăm nom bữa ăn cho anh. Padji, anh có ít nghi ngờ rằng sẽ vô tình hạ độc vị khách không mong muốn, nếu để hắn tự xoay sở – và nếu Philip đủ ngốc nghếch để ở với hắn một mình. Padji đã không lo lắng để che đậy sự thù địch của hắn. Phản ứng của cô Cavencourt bối rối hơn nhiều.

Theo thói quen, Chim ưng đến với vài chiến lược trang bị cùng. Chẳng hạn, anh hoàn toàn đoán rằng Padji sẽ tấn công. Điều đó sẽ dẫn đến một hành động nhanh lẹ là tóm lấy cô Cavencourt và kề dao vào cổ cô ta, do đó đoạt lại bức tượng trong điều kiện không hề mong đợi nhất. Ngay khi cô bước lại giữa anh và Padji, Philip luận ra quý cô này là một đối thủ không đáng kể và thiếu cẩn trọng. Theo đó anh thầm loại bỏ phương án A. Thêm vài phút sau, anh bắt đầu cảm thấy bực bội bản thân vì sự không hiệu quả, bởi cô ta không phản ứng đúng kiểu.

Giờ thì Philip buồn bã đưa mắt nhìn nữ thần báo ứng của anh khi anh theo cô vào trong thư phòng. Padji đứng trên ngưỡng cửa mở, tay khoanh lại trước ngực, gương mặt tròn nâu của hắn hiển hiện sự không đồng tình.

“Thái độ của ông Wringle có vẻ như không tài nào giải thích được,” cô Cavencourt chậm rãi bắt đầu.

Anh quan sát cô đi qua mình để ngồi vào chỗ của cô đằng sau chiếc bàn ngáng trở to bự. Trong chiếc áo dài màu xanh nhạt, giữa những bóng sẫm màu đầy chất đàn ông xung quanh, trông cô dường như nhỏ bé và mỏng manh hơn Philip từng nhớ. Không hoàn toàn thật. Nhưng đó là vì cô quá không thật.

“Và cũng hết sức vô ơn,” cô thêm vào, “khi người ta cân nhắc tới sự tận tụy của anh suốt thời gian ông ta bị bệnh. Ông ta không hề giải thích gì cho anh ngoài những gì anh nói sao?”

“Không, thưa cô. Lúc đó tôi ngờ rằng có điều gì đó khác làm cho ông ấy bực bội.” Anh lưỡng lự nói.

“Vâng?”

“Tôi rất tiếc phải nói rằng ông ấy không tự chủ nổi bản thân,” Philip cẩn thận bắt đầu. “Ông ấy xé tung mọi đồ dùng của tôi – như thể ông ấy tin rằng tôi đã đánh cắp vật gì đó.” Anh hạ cái nhìn của mình sang ánh nhìn vàng đang giật nảy mình của cô Cavencourt. “Dĩ nhiên cô biết rõ rằng tôi không làm chuyện đó.”

Padji khịt mũi.

Gương mặt cô Cavencourt tái hơn.

“Anh có nghĩ có cái gì đó bị đánh cắp không, anh Brentick?”

Anh giả vờ suy nghĩ lung lắm trước khi trả lời. “Cũng có thể, dù cho tôi không thể tưởng tượng ra điều đó. Ông ấy có quần áo và giấy tờ luật pháp, và một vài đồ lưu niệm cùng đồ vật rẻ tiền, vài món đồ điêu khắc, những loại như thế. Không có cái gì giá trị cho một tên trộm cả, theo như những gì tôi có thể biết. Ông ấy có tiền, đương nhiên rồi, nhưng ông ấy chưa bao giờ lục túi của tôi, và ông ấy đã lộn tung cả quán trọ lên. Điều đó làm tôi khó hiểu, thưa cô.”

“Nếu anh đã lấy thứ gì đó giá trị,” cô nói, “khó có thể anh đi bộ tới đây, suýt đói lả.” Cô đẩy một mẩu giấy từ bên phải sang bên trái chiếc bàn thấm. “Tôi cho là anh cần vay tiền,” cô nói mà không nhìn anh.

Padji cau mày.

Philip chuyển nét mặt của anh từ vô tội sang ngượng ngùng. “Tôi không đến đây để xin bố thí – không phải kiểu đó,” anh đáp. “Tôi cần công việc. Tôi đã cố gắng tìm kiếm công việc suốt gần một tháng nay, nhưng không có thư chứng nhận hay bạn bè thì chẳng có gì. Ngoài trừ đi xin đồ bố thí. Tôi không phải một kẻ hèn nhát, thưa cô, và tôi sẽ làm điều đó nếu tôi phải thế, nhưng-“

“Thế nên anh phải,” Padji gật đầu quả quyết. “Thế nên đó là số phận.”

“Chắc chắn là không!” Amanda nói. “Anh Brentick đã phục vụ đất nước mình suốt gần nửa cuộc đời. Anh ấy đang tìm việc. Tôi không thấy tại sao chúng ta lại không nên giúp anh ấy.” Cô quay cái nhìn sang Philip. “Vấn đề ở chỗ, tôi không quen biết các quý ông gần đây mà anh có thể phục vụ được.”

“Tôi không mong chờ một vị trí như cũ, thưa cô,” Philip nói với vẻ nhũn nhịn thích hợp. “Tôi sẽ làm bất cứ việc gì, miễn là nó là công việc chính đáng.”

Cô dịch mảnh giấy từ bên trái bàn thấm lại sang bên phải. Rồi cô đẩy khay mực sang bên trái một nửa inch. Cô cầm một chiếc bút lên và lại đặt nó xuống. Cô cắn môi và một nếp nhăn nhỏ xíu xuất hiện giữa hai lông mày. Philip kiên nhẫn chờ đợi trong sự im lặng đang dâng lên.

Cô là một diễn viên tệ hại. Chẳng hạn tội lỗi của cô đã rất rõ ràng rồi, ngay cả lúc này. Mọi thứ quá rõ ràng. Sự ngạc nhiên và tò mò của cô khi đáp lại những ẩn ý của anh về vụ trộm hiển nhiên là giả vờ. Sự tiếc nuối thay cho người hầu bị đối xử tệ, ngược lại, lại thành thật đến bực mình. Chúa ơi, trong một giây lát, thậm chí cô đã làm cho anh cảm thấy tội lỗi về những lời nói dối anh đã mang. Nhưng chỉ trong giây lát thôi. Có lẽ vấn đề không hoàn toàn như anh giả định. Dù sao anh cũng chẳng nghi ngờ gì về việc cô có bức tượng, và đó là tất cả những gì anh cần dính vào.

Dù anh chờ đợi, não anh đã sẵn sàng đưa ra một lời đáp lại hấp dẫn phù hợp với bất cứ cái gì mà cái lưỡi dối trá kém cỏi của cô sắp thốt ra.

“Anh có sẵn lòng nhận công việc của mười người không?” cuối cùng cô nói bằng giọng lưỡng lự.

Não anh ken két dừng lại. “Xin cô lượng thứ, cô?”

“Tôi đang thiếu người,” cô nói quả quyết hơn. “Chúng tôi đang bị rối tung thời gian lên để tìm kiếm người làm… và giữ lại những người chúng tôi đã thuê. Người quản lý của tôi đã thông báo rồi, và tôi cần thay người. Tôi cũng cần – ôi, trời ơi, mọi người.”

Bánh xe lại bắt đầu cọt kẹt quay. Philip khoác chiếc mặt nạ cảm thông trong khi cô Cavencourt tiếp tục trút nỗi lo lắng trong nhà, cùng với Padji xen thái độ vào giữa các câu.

12.5

Khi cô nói xong, Philip gọn gàng đơn giản hóa vấn đề. “Điều cô muốn trước tiên, là hai người đáng tin cậy: một người quản lý công việc bên ngoài, và một người trong nhà. Tôi không được trang bị tốt để đảm nhận công việc đầu tiên, nhưng tôi rất biết ơn nếu có cơ hội lo việc thứ hai.”

“Cô chủ đang bối rối,” Padji nói. “Nô lệ của cô ở bên để lo mọi mong muốn của cô. Cô không cần-“

“Tôi cần người làm,” cô Cavencourt gắt gỏng nói. “Tôi biết ngôi nhà này không bằng một nửa cung điện của Rani. Ngay cả như vậy, nó vẫn cần người giúp việc, và anh rõ ràng không quản lý nổi họ. Anh làm mọi người đến đây rối tung lên. Anh khiến cho ngay cả ông Corker – người nhẫn nại nhất mà tôi từng gặp- phải viết giấy báo nghỉ việc. Điều gì ám ảnh anh hỏi ông ấy nơi tôi chôn những người hầu không làm tôi hài lòng thế?”

Miệng Philip nhếch lên. Anh nhanh chóng thay vào bằng cau mày.

“Ồ, anh ta đã làm thế đấy,” cô Cavencourt buồn phiền nói với anh. “Và chỉ sáng nay thôi, Jane – cô hầu bếp tội nghiệp – đã bị cuồng lên vì anh ta tìm thấy một mạng nhện trong phòng để thức ăn, và đe dọa cắt ngón tay cô ấy.”

“Quở trách nhẹ nhàng thôi mà,” Padji nói, “đối với một lỗi trầm trọng làm bẩn mắt cô chủ.”

Trút tiếng thở dài bực tức, cô Cavencourt ngồi thụt vào trong ghế. Thụt theo đúng nghĩa đen, vì với cái đồ chạm khắc khổng lồ kia nuốt chửng cô. Cô trông như mới mười tuổi. “Ôi, Padji, với anh thì tôi đến vô phương cứu chữa.”

Padji nhìn cô rầu rầu. “Cô chủ vàng kính yêu bị bực mình,” hắn nói. “Tôi đã phạm tội. Tôi sẽ cắt ngón tay vô dụng này để tạ lỗi với cô.” Tay hắn nắm lấy một con dao ở nơi thắt lưng, và Philip cứng người lại.

“Chắc chắn là anh sẽ không, đồ độc ác xấu xa kia,” cô quả quyết nói. “Tôi sẽ không để anh đổ máu lên thảm đâu. Bỏ dao đi và cư xử cho phải phép. Anh làm xao lãng tôi khỏi cuộc nói chuyện.”

“Nhưng mà, cô chủ, cô không thể mong cái sinh vật thối tha, giả dối này trong nơi ở cao quý của mình.”

Cắt đứt sự thôi thúc ngớ ngẩn là rút con dao của mình ra, Philip bình tỉnh xen vào trước khi cô chủ đáng yêu có thể đáp lại.

“Nếu cô Cavencourt tốt bụng vạch ra các nhu cầu của mình và chỉ chỗ cho tôi, tôi sẽ vui vẻ tắm rửa sạch sẽ con người chướng tai gai mắt này cho mọi người được hài lòng. “

Cô chăm chú nhìn anh. “Anh có chắc chắn hoàn toàn không vậy, anh Brentick? Nghĩa là, anh phải để ý là tôi có thể bắt anh thực hiện một kỳ công của Hercules – mà chúng ta cũng chưa thực sự đề cập chuyện đó-“

“Nếu cô muốn thử tôi, thưa cô, tôi sẵn lòng làm bất cứ điều gì cô yêu cầu. Như tôi đã nói, tôi cần công việc.”

Cô đỏ mặt và lại tỏ cái nhìn giận dữ đầy trách cứ trong mắt. “Phải, tất nhiên rồi. Và tôi cần sự giúp đỡ, rõ ràng.”

“Nhưng, cô chủ-“

“Làm ơn giữ miệng, Padji.”

“Nhưng gã đàn ông này là một kẻ quyến rũ đê tiện!” Padji kêu lên. “Không chỉ một lần, mà-‘

Một màu hồng ửng phủ lên má và cổ cô tiểu thư. “Thế là đủ rồi,” cô nạt. “Làm ơn ra khỏi phòng đi, Padji, và đóng cửa lại sau lưng anh. Tôi muốn có vài lời riêng với anh Brentick.”

Padji khoanh tay trước ngực và vẫn đứng yên. “Điều đó là không phù hợp. gã đàn ông này không thể tin được.”

Kẻ quyến rũ ư? Thế thôi sao? Thật không thể tin được. Đó chỉ là cách bào chữa của tên Ấn Độ về thái độ thù địch của hắn. Nhưng tại sao hắn ta lại cần bào chữa… trừ phi cô chủ hắn không biết toàn bộ sự thật. Liệu có thể cô ta tin rằng Brentick không liên quan gì đến mọi chuyện không? Liệu cô ta có thể ngây thơ đến thế không?

Mười phút sau, cuối cùng Padji cũng đi nghỉ trong sự tức giận cao độ. Sự ra đi của hắn lại mang đến nỗi sợ hãi dâng cao. Song Amanda tự răn mình, vấn đề cần phải được loại bỏ ngay bây giờ.

Theo đó, cô đứng dậy, hếch cằm lên và hấp tấp lao đầu vào cái chủ đề mất thể diện kia. “Tôi biết anh không phải một kẻ quyến rũ,” cô nói, “và tôi sẽ không buộc tội anh đã cư xử không phải phép khi tôi đưa cho anh quá nhiều lý do để nghĩ rằng tôi – ôi, rằng tôi không – rằng tôi là kẻ lả lơi.’

Đôi mắt xanh biếc của anh Brentick mở ra rất to và anh chớp mắt. Hai lần.

Amanda gan lì tiếp tục. “Tôi đã có thì giờ để nghĩ lại những hành động của mình, và giờ thì thấy rằng với tất cả những lời phản kháng của tôi và những lời được gọi là giải thích, chúng sẽ dẫn mọi người đến – đến kết luận nào đó. Chuyến đi thì dài và người đồng hành không nhiều. Đó là một điều kiện dẫn đến sự thân mật và – và … bối rối. Rõ ràng là chúng ta đều bối rối.” Cô ngừng lại.

Anh không nói gì.

“Và thế là, chúng ta đã mắc một sai lầm,” cô nói.

“Một sai lầm,” anh lặp lại.

“Nhưng tôi không phải kẻ lả lơi và anh không phải kẻ quyến rũ đểu giả mà Padji nghĩ anh như thế, vậy nên đương nhiên là chúng ta sẽ không lặp lại sai lầm nữa.”

“Đương nhiên rồi.”

“Thế anh hiểu chưa?” Cô cố gắng đọc biểu hiện của anh, nhưng tất cả những gì cô thấy là màu xanh sâu thăm thẳm.

“Vâng, thưa cô. Hoàn toàn. Toàn bộ câu chuyện sẽ bị lãng quên.”

“Phải.” Ồ, chắc chắn rồi. Cái ôm đó – không phải nó mới chỉ vài tuần trước sao? – sẽ chỉ in vào trong trí nhớ cô như lời đề tựa khắc trên bia mộ bằng đá cẩm thạch. Nó sẽ mờ đi trong một hay hai thiên niên kỷ nữa. Sớm hơn, nếu như cô có thể nhớ là đừng nhìn vào miệng anh. Hay đôi bàn tay anh. Vẫn sớm hơn nếu anh chỉ ngưng nhìn cô theo cái cách chăm chú, quan sát đến thế ấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN