Nàng Cười Đến Ngọt Ngào
Chương 21-2
Edit: uyenuongmong
Beta: Behind
Nhan Hề nhìn qua Phương Nhiên cùng Dương Phong, khoảng thời gian qua, bọn họ đối xử với cô quá tốt, cô thật sự không nỡ bỏ đi như vậy, nhưng dì lại là người thân cuối cùng của cô.
Phương Nhiên nghẹn ngào rơi nước mắt, được Dương Phong ôm vào lòng, thở dài: “Con gái, con hãy đi cùng với dì con đi, chờ đến lúc con lớn thì quay lại đây thăm hai người bọn ta là được rồi.”
Phương Nhiên nắm chặt quần áo Dương Phong cố gắng đè nén tiếng khóc nức nở.
Chung Vân nhìn thấy Phương Nhiên khóc cũng không nhịn được rơi lệ, quay mặt đi lén lau nước mắt, Hà Chính Đông vỗ vỗ bả vai bà, hỏi Điền Vi: “Khi nào thì cô đi? Hay ở lại đây chơi một hai ngày đã?”
Điền Vi lắc đầu: “Buổi sáng ngày mai chúng tôi sẽ đi, bên nhà tôi có việc gấp, họ đang gọi điện thúc giục rồi.”
Nhan Hề hai tay run run nắm chặt quần, sáng mai đã phải đi rồi sao?
Hô hấp của cô trở nên dồn dập: “Dì nhỏ, đêm mai đi được không ạ?”
Điền Vi hỏi lại: “Nhan Nhan, cháu còn có việc gì sao?”
Nhan Hề nhìn Chung Vân, vội vàng nói: “Cháu, cháu muốn nói lời từ biệt với anh Tiểu Dã.”
Chung Vân giải thích với Điền Vi: “Đấy là con trai tôi, chiều ngày mai nó mới thi xong, một năm nay hai đứa vẫn đi học cùng nhau, chơi rất thân.”
Điền Vi nhăn mày lại, khó xử nói: “Vậy được rồi, ở lại thêm một ngày, buổi tối mai đi, ngày kia dì phải có mặt ở nhà rồi.”
Điền Vi quay sang xoa đầu Nhan Hề: “Ra cúi đầu với chú và dì đi.”
Dương Phong vội vàng xua tay: “Đừng đừng, đừng làm như vậy.”
Nhan Hề cắn chặt môi dưới, cúi đầu đứng dậy, lùi lại, thân hình gầy yếu quỳ gối giữa nhà, không nói lời nào hướng Phương Nhiên và Dương Phong dập đầu.
Mỗi lần cái trán chạm đất là một lần tiếng kêu vang lên, âm thanh như xuyên vào tận tim, đau nhói.
Sau ba cái dập đầu, Nhan Hề vẫn quỳ trên sàn nhà, không đứng dậy, cái trán đã rướm máu, toàn thân run rẩy, từng giọt nước mắt thi nhau rơi, đọng lại trên sàn.
– —
Đêm đó, Nhan Hề đứng trước cửa cả đêm, mọi chuyện đối với cô vẫn quá mông lung, dì nhỏ đi đường mệt mỏi đã ngủ rồi, cô ngồi vào bàn học, lấy giấy bút ra, cô muốn viết thư để lại cho anh Tiểu Dã.
Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng nếu như đứng trước mặt anh, cô lại sợ mình không nói thành lời, đành dùng cách này nói lại với anh.
Từ lúc biết anh tới giờ, biết bao sự việc xảy ra, chuyện cô bị bạn học khi dễ, chuyện cô nhỏ và dượng, đến lúc bà ngoại cô qua đời, từng việc, đều là anh bên cạnh bảo vệ cô.
Tất cả cô đều biết, anh luôn đối tốt với cô.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi thân hình cô gái nhỏ đang gục đầu trên bàn, hai vai run run, khắp phòng vang lên âm thanh nức nở bi thương bị đè nén, cô luyến tiếc sự bảo vệ của anh Tiểu Dã, luyến tiếc rời xa bạn thân, luyến tiếc chú và dì, từng người, từng người, tất cả cô đều không muốn rời xa họ.
Sáng sớm hôm sau, Điền Vi dậy thật sớm, ra ga tàu mua vé, Nhan Hề đến nhà Diêu Dao để tạm biệt.
Giữa trưa, cô mới quay trở lại nhà, vừa vào đến sân, Điền Vi đã vội vàng kêu lên: “Nhan Nhan, dì xin lỗi, ngày hôm nay không có chuyến tàu đi buổi tối, chỉ có sáng nay với hai giờ chiều nay thôi, bây giờ chúng ta phải đi ngay.”
Nhan Hề hô hấp dồn dập, tay chân luống cuống: “Cháu, cháu còn chưa tạm biệt anh Tiểu Dã.”
Nhan Hề vẫn còn nhớ rõ chuyện anh em tốt của anh đi nước ngoài mà không nói lời tạm biệt, đến bây giờ anh vẫn còn tức giận, thậm chí điện thoại cũng không muốn nghe.
Điền Vi thật sự có việc gấp, buổi sáng ngày mai nhất định phải ở nhà, đành phải liên tục nói xin lỗi Nhan Hề.
Nhan Hề gấp gáp chạy lên phòng, lấy quà sinh nhật cùng với phong thư đã chuẩn bị sẵn, chạy thẳng sang nhà Hà Tư Dã.
Cô đem quà sinh nhật đặt trên bàn học của anh, hai tay vì hoảng hốt mà nắm chặt vào nhau, đi qua đi lại trong phòng anh, hàm răng cắn chặt môi dưới đến trắng bệch, cô lo lắng, sợ anh tức giận việc cô cứ thế bỏ đi mà không nói lời tạm biệt với anh. Sợ anh cứ như vậy không tha thứ cho cô.
Điền Vi đi theo, ở dưới nhà la lớn: “Nhan Nhan, cháu nhanh lên, không kịp tàu bây giờ.”
Nhan Hề đột nhiên dừng lại, tháo sợi dây màu đen trên cổ xuống nhét vào trong phong thư, để xuống gối đầu của Hà Tư Dã, rồi vội vội vàng vàng chạy xuống nhà.
Vừa chạy ra đến cửa, liền đụng phải Chung Vân, cô vội vàng nói lớn: “Dì Chung, dì nhất định phải nói với anh Tiểu Dã, con xin lỗi anh ấy, con có để lại quà sinh nhật, con xin dì ngàn vạn lần đừng để anh ấy hiểu lầm rồi giận con.”
Chung Vân gật đầu liên tục đáp ứng: “Được, được, được.”
– —
Điền Vi lén lút để hai vạn tệ dưới gối đầu trong phòng Nhan Hề, đây là tiền mấy năm nay cô tích góp được, rồi mới vội vàng xách ba lô theo Phương Nhiên dọn đồ cho Nhan Hề.
Dương Phong lái xe chở Điền Vi cùng Nhan Hề ra nhà ga, không tránh khỏi khóc lóc một hồi, một năm nay, do tránh tị hiềm* Dương Phong không dám quá thân thiết với Nhan Hề, nhưng lúc này không nhịn được dang tay ra ôm Nhan Hề vào lòng, nghẹn ngào dặn dò: “Con gái, cố gắng học tập nghe chưa?”
*Lời nói không có ý tốt
Nhan Hề nghẹn ngào gật gật đầu.
Nhan Hề theo chân Điền Vi lên tàu, tìm đến chỗ ngồi, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm thân ảnh Dương Phong đang đi xa dần, đột nhiên cô vùng dậy điên cuồng chạy ra bên ngoài, cô cũng không biết mình chạy ra ngoài làm gì, chỉ biết khóc lóc chạy theo bóng dáng của Dương Phong, nghĩ muốn trở về Lộc Nhi Loan.
Điền Vi vội vàng ôm chặt lấy Nhan Hề: “Nhan Nhan, tàu chuẩn bị chạy rồi, chúng ta phải đi thôi.”
Nhan Hề kêu khóc: “Dì nhỏ, cháu cầu xin dì cho cháu trở về đi, cháu sợ anh Tiểu Dã sẽ tức giận, dì cứ đi về trước, ngày mai cháu sẽ ngồi tàu trở về tìm dì được không? Cháu xin dì…”
Một giọt nước mắt rơi trên cánh tay Điền Vi, cô cố gắng thoát khỏi đôi tay đang ôm mình, từng giọt nước mắt thi nhau rơi.
Cánh cửa tàu hỏa từ từ đóng lại, bánh xe chuyển động ầm ầm trên đường ray, từ chậm chạp đến nhanh dần, cuối cùng ra khỏi nhà ga.
– —
Tàu hỏa chạy nhanh trên đường ray, Nhan Hề hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên điện thoại, đếm từng giây từng giây, đợi đến lúc kim chỉ 12 giờ đúng, là thời gian kết thúc ngày thi, cô vội vàng gọi điện thoại cho Hà Tư Dã.
Hà Tư Dã sau khi thi xong, ra khỏi trường thi mười phút mới lôi điện thoại ra khởi động lại máy.
Tàu hỏa ầm ầm tiến vào đường hầm, xung quanh một màu đen nhánh, sau hai giây đèn trên đỉnh được bật sáng, Nhan Hề nghe thấy tín hiệu báo đã nối máy, vội vàng nói lớn: “Anh Tiểu Dã, em là Nhan Hề, em đi cùng với dì nhỏ rồi, em có để lại quà sinh nhật và phong thư, em đi mà không tạm biệt anh, xin anh đừng giận em được không…?”
Nhan Hề vội vàng nói rất nhiều từ “”xin lỗi”” nhưng lại không nghe được âm thanh từ bên kia, cô gấp gáp hỏi lại: “Anh Tiểu Dã, anh có nghe thấy em nói không?”
Bên này, di động của Hà Tư Dã vẫn luôn trong trạng thái trò chuyện, nhưng anh lại không nghe thấy âm thanh gì.
Nhan Hề gấp đến khóc lên: “Anh Tiểu Dã! Anh nói một câu thôi được không? Anh đừng giận em mà!”
Hà Tư Dã vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào số điện thoại lạ trên máy, ấm phím kết thúc, ra đến cổng thì nhìn thấy Thẩm Phi đang đứng đợi, hai người lên xe trở về nhà.
Sau khi lên xe, dãy số lạ kia lại gọi đến, anh bắt máy, nhưng bên kia vẫn không có âm thanh nói chuyện.
Hà Tư Dã nhíu chặt mày: “Alo? Ai vậy? Trả lời đi.”
Anh nhìn lại dãy số kia, điện thoại vẫn không có âm thanh phản hồi lại.
Thẩm Phi ngó sang hỏi: “Chuyện gì vậy? Trò đùa của ai à? Hay là nữ sinh nào yêu thầm cậu?”
Hà Tư Dã lắc đầu, đợi trong chốc lát, vẫn không có âm thanh gì liền kết thúc cuộc gọi.
Không đầy một phút đồng hồ, dãy số lạ kia lại gọi lại, anh vừa muốn nghe, di động đột nhiên tắt máy.
Thẩm Phi cười nói: ” Tôi đã nói với cậu là đổi điện thoại đi, hỏng rồi mà vẫn còn muốn dùng, đến thông báo cuộc gọi cũng không xem được.”
Hà Tư Dã nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thẩm Phi: “Phiền.”
Nhan Hề lại lần nữa ấn gọi cho Hà Tư Dã, cô đã gọi đi gọi lại vài lần rồi, nhưng trong máy vẫn vang lên âm thanh báo số điện thoại kia không liên lạc được.
Nhan Hề cắn chặt môi dưới đến trắng bệch, nước mắt không tiếng động thi nhau rơi xuống, anh Tiểu Dã tức giận rồi, tức giận đến mức không muốn nghe điện thoại của cô nữa, tắt máy luôn rồi.
Anh em tốt lớn lên từ bé với anh, đã hai năm anh còn không muốn nghe điện thoại, cô với anh quen nhau mới một năm, khả năng cả đời này anh cũng không muốn để ý tới cô nữa, không muốn gặp lại cô nữa.
– —
Sau khi Nhan Hề đi, Hà Chính Đông vào phòng Hà Tư Dã, nhìn thấy trên bàn để một hộp quà, khẽ thở dài, chỉnh lại ngay ngắn hộp quà: “Thật không nỡ để con bé rời đi mà.”
Chung Vân đi theo sau vào phòng, mang vỏ ga giường cùng vỏ gối đổi sang cái khác, nhấc gối đầu lên liền thấy một phong thư kẹp bên dưới, thở dài: “Con trai ông lại nhận được thư tình này.”
Hà Chính Đông nhíu mày: “Mở ra chưa?”
“Vẫn chưa mở.”
“Đưa đây cho tôi.”
Hà Chính Đông tiếp nhận phong thư, cầm bỏ vào trong hộp đồ dưới gầm giường.
Chung Vân nhìn thấy hành động của chồng liền ngạc nhiên: “Này!”
“Con trai ông hôm nay sinh nhật mười tám tuổi rồi đấy, nhận được thư tình mà ông còn cất đi?”
Hà Chính Đông lạnh mặt liếc vợ: “Hừ, còn chưa qua 12 giờ đâu, tôi vẫn còn được quản nó.”
Sinh nhật Hà Tư Dã, Hà Chính Đông tổ chức khá lớn, đồng nghiệp, bạn bè đều mang theo vợ con xách túi lớn túi bé lễ vật tới, không khí vô cùng náo nhiệt.
Khi Hà Tư Dã về tới nhà, nhìn đến trong sân bàn lớn bàn bé ngồi đầy người, tất cả đều là người quen anh gặp từ bé, đồng nghiệp của ba anh, trưởng bối trong nhà, Hà Tư Dã lễ phép hướng từng người chào hỏi.
Sau khi đi một vòng, lại không nhìn thấy chú Dương và dì Phương, cả bóng dáng Nhan Hề cũng không thấy, anh thấp giọng hỏi bên tai mẹ anh: “Cô ấy đâu?”
Chung Vân nhỏ giọng trả lời: “Buổi chiều hôm qua dì của Tiểu Hề tìm tới đây, đến sáng nay Tiểu Hề theo dì con bé đi rồi.”
Hà Tư Dã sắc mặt ngưng đọng: “Đi rồi là sao?”
“Dì con bé sống ở nơi khác, đường đi phải ngồi tàu hỏa mười mấy tiếng, sáng mai lại có việc gấp, nên sáng nay liền đi rồi. Đúng rồi, Nhan Hề có để lại quà cho con trên phòng, con bé sợ con tức giận, nói với mẹ nhắn lại với con, là con bé không kịp gặp mặt tạm biệt con, con đừng giận con bé.”
Hà Tư Dã sắc mặt như cũ không biểu hiện ra điều gì, chỉ có bàn tay cầm hành lý đang dùng sức nắm chặt đến trắng bệch, anh nhấc chân xoay người đi lên phòng.
Một hộp quà ngay ngắn được để trên bàn, lúc này sắc mặt anh mới trầm xuống, tỏa ra khí lạnh xung quanh, anh ném hành lý xuống đất, hơi thở dồn dập gấp gáp xé mở hộp quà, bên trong dần hiện lên một khung ảnh pha lê trong suốt.
Bên trên khung ảnh có dán một tờ giấy ghi hàng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp: Cái này là em đền lại cho anh Tiểu Dã.
Bên dưới vẽ một hình mặt cười, còn có một cái tem đề giá 800 tệ.
Hà Tư Dã hai hàm răng cắn chặt vào nhau, làm cơ hàm banh ra, tức giận muốn chết, mở ngăn kéo, đem quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn cho cô lôi ra, một đôi giày múa ba lê, một chiếc máy nghe nhạc MP3, anh cầm lên ném tất cả vào chiếc hộp dưới gầm giường.
Lại một người không từ mà biệt!
Một người, hai người, bọn họ coi Hà Tư Dã anh là cái gì?!
Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, một bé gái tầm 8 tuổi đi vào, đôi tay cầm kẹo que run run, cẩn thận đi tới gần anh ngửa đầu lên: “Anh Tiểu Dã, em đến xin lỗi anh.”
Hà Tư Dã mặt không biểu cảm, đôi mắt lạnh lẽo cúi đầu nhìn bé gái, cảm xúc tức giận vẫn chưa thu lại, xung quanh toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Bé gái sợ tới mức run tay đánh rơi chiếc kẹo, đầu rũ xuống, giọng càng nhỏ hơn: ” Anh Tiểu Dã, em xin lỗi, năm trước em đến nhà anh chơi, chạy vào trong thư phòng lấy trộm kẹo, không cẩn thận làm vỡ ảnh chụp của bà nội, em không dám nói với anh, hôm nay là sinh nhật của anh ba ba em nói, làm sai thì phải xin lỗi, nên em đến thành khẩn xin lỗi anh. Anh Tiểu Dã, em xin lỗi, anh tha thứ cho em chứ?”
Hà Tư Dã nhìn hộp quà đựng khung ảnh trên bàn, giọng nói bình tĩnh nhưng tay không nhịn được khẽ run run: ” Em nói, em làm vỡ khung ảnh?”
Tác giả có lời muốn nói:
Sợ các tiểu tiên nữ tim gan cồn cào, gào khóc, ta liền đem hai chương nhập một…
Ngày mai gặp lại….
Đừng,đừng khóc….
*
*
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!