Nàng Dâu 49 Ngày
Ngoại truyện 1: Không thể sinh con
NGOẠI TRUYỆN 1: KHÔNG THỂ SINH CON.
Mùng 3 tết Nguyên Đán, tôi từ nhà họ Giang đi ra, nhìn ngắm bầu trời trong xanh, trên tay cầm theo không ít quà mà Giang lão gia biếu tặng. Xe của Thanh Thu đã chờ sẵn bên kia đường, thấy tôi đi qua, anh liền giúp tôi mở cửa xe, cũng không xuống xe mà chỉ ngồi trong xe đợi. Tôi ngồi vào trong xe, anh liền giúp tôi để mấy giỏ quà xuống dưới chân, anh hỏi:
– Ông nội vẫn khỏe hả em?
Tôi gật gật:
– Khỏe, ông muốn em đưa anh đến gặp ông thử một lần, xem là anh giống cháu trai ông đến mức nào ấy.
Anh cười cười, không trả lời câu hỏi của tôi mà lại hỏi sang một vấn đề khác:
– Có được lì xì không?
– Có chứ, có của bà cô, dì và Nhị thiếu nữa. Bao lì xì rất nặng ấy, em kiếm được kha khá rồi.
Anh véo mũi tôi:
– Cứ có tiền là hai mắt sáng rỡ, năm nay anh lì xì cho em cũng có ít đâu.
Tôi bỉu môi:
– Đúng là không ít, nhưng cũng bù cho mấy năm anh không ở bên cạnh em, nếu tính ra thì cũng không nhiều lắm đâu.
– Được rồi, về anh lì xì thêm cho, được chưa?
– Tạm nhận thành ý.
Xe lăn bánh, bọn tôi rời khỏi thị trấn Quang Long, thấm thoát mới đây mà đã gần 7 năm, 7 năm kể từ ngày đầu tiên tôi đặt chân đến vùng đất này. Nhớ lại khi đó, cũng không hiểu vì sao tôi lại bốc thăm trúng thưởng được vé thăm quan thị trấn Quang Long này nữa. Ngẫm nghĩ lại… duyên cơ chắc là bắt đầu từ ngày đó.
Tôi dịch người ngồi gần cửa xe, ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh, mùa này khách du lịch ở thị trấn rất đông, gần như là tấp nập nhộn nhịp nhất trong một năm. Ai da, tôi cũng gần 30 rồi, cũng sắp già đi rồi…
Lúc bọn tôi về đến nhà, Mặt trời cũng bắt đầu mọc, chú trực ban nhìn thấy hai vợ chồng tôi, chú cười chào đón. Tôi tặng cho chú một túi bánh mức đặc sản của thị trấn Quang Long, tặng chú ăn lấy thảo.
Lên nhà, tôi uể oải ngã ra sopha, vì quá mệt nên ngủ luôn lúc nào không biết. Lúc tôi tỉnh dậy đã là buổi trưa, lại thấy mình nằm trên giường, chắc là ông xã đại nhân nhà tôi đã bồng tôi vào đây. Làm vệ sinh cá nhân xong, tôi đi xuống nhà, nhìn thấy quần áo đã được giặt phơi lên trên xào, mấy chậu hoa cũng đã được tưới, mùi thức ăn dưới bếp thơm nghi ngút, tôi nhịn không được liền chạy nhanh xuống bếp. Thấy tôi xuất hiện, anh tháo tạp dề, khẽ hỏi:
– Đói rồi nên mò dậy phải không?
Tôi cười hì hì:
– Anh không mệt à? Không ngủ sao?
Anh gật đầu, tôi giúp anh đem thức ăn ra bàn:
– Anh có ngủ một chút, dậy sớm hơn em nên nấu cơm trưa luôn. Mau ra ăn cơm đi, đừng để bụng đói.
Tôi gật gù, nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn cơm, thi thoảng anh lại chọc cho tôi cười, có khi còn cười đến sặc sụa đầy cơm.
Tối đến, Thanh Thu ngồi gọt táo, tôi đảm nhiệm vai trò ăn. Anh nói tôi nên ăn trái cây nhiều hơn, phải biết giữ gìn sức khỏe. Mà tôi cũng rất nghe lời, điển hình là khi nào anh đút trái cây cho tôi, tôi đều ăn đến sạch đĩa. Nhai nhai miếng táo trong miệng, tôi tò mò hỏi anh:
– Anh này, sao em không thấy ông Ba đến chơi?
Anh chuyển kênh tivi, trả lời:
– Anh nghe nói bà cụ bán bánh giò bị bệnh, chắc là ông ấy đang ở bệnh viện tình chàng ý thiếp rồi.
– Há, vậy mà lúc trước còn mắng em yêu đương cho lắm vào, bây giờ ông ấy bị nghiệp quật rồi đấy.
Nghĩ nghĩ, tôi lại hỏi:
– Hay là ngày mai mình đi thăm bà ấy đi anh, cũng là chỗ quen biết, em lại thích ăn bánh giò của bà ấy làm… coi như là giữ mối làm ăn.
– Ừm, mai anh đưa em đi.
Sáng ngày mai, bọn tôi đến bệnh viện thăm bà cụ bán bánh, bạn gái bé bỏng của ông Ba. Thấy bọn tôi đến, ông Ba vẫn trưng y xì bộ mặt không yêu thương, chỉ là tôi biết ông ấy đang rất vui, chẳng qua là làm bộ làm tịch như vậy thôi. Đặt giỏ trái cây lên tủ nhỏ, tôi hỏi thăm bà cụ, biết bà ấy chỉ là bệnh già nên tôi cũng yên tâm phần nào. Bà cụ nói chuyện một lát thì ngủ quên, tôi đắp chăn lại cho bà ấy, sau đó mở cửa đi ra bên ngoài.
Ông Ba thấy tôi, cười hô hố:
– Chà, nhóc con, lại già thêm một tuổi rồi ha?
Tôi lườm nguýt ông:
– Đầu năm đầu tháng, ông có thể nói cái gì may mắn được hay không vậy? Con không muốn đánh nhau với người già đâu, sẽ bị công an bắt.
– Con có đánh cũng không đánh lại ta.
Tôi vênh mặt:
– Con có Thanh Thu giúp con.
Ông Ba hừ hừ:
– Có 10 Thanh Thu xuất hiện thì ta cũng nhai đầu được cả 10. Cậu ta bây giờ không còn là Đạo Vương nữa, con tốt nhất đừng có hung hăng với ta.
Tôi tức đến xì khói, đang muốn cãi nhau nữa thì chồng tôi kéo tôi lại, anh bảo ở đây là bệnh viện, muốn cãi nhau đợi về nhà cãi sau.
Mặc dù rất khó chịu với vẻ mặt đáng ghét của ông Ba, nhưng thấy ông ấy có vẻ mệt mỏi, tôi cũng không nhịn được mà dặn dò ông ấy vài câu. Ông Ba thật sự rất quý bà cụ bán bánh giò, cũng không biết có phải là tình yêu lúc về già hay không nhưng nhìn ông chân thành như vậy, tôi cũng thành tâm mong ông có được một chút hạnh phúc. Dòng đời của một vị rồng thì tìm được mấy lần tình cảm chân thành như vậy đâu chứ?
Tiễn bọn tôi ra về, ông Ba bí mật căn dặn chồng tôi:
– Chuyện đó, cậu nghĩ kỹ rồi hãy nói.
Anh gật gật đầu:
– Tôi hiểu rồi, đằng nào thì cô ấy cũng phải biết.
Tôi chen ngang vào:
– Chuyện gì vậy? Chuyện gì mà trông hai người nghiêm trọng vậy?
Ông Ba cú lên đầu tôi, cằn nhằn:
– Liên quan gì đến con, nhiều chuyện!
Tôi thở phì phò, chỉ thiếu xoắn tay áo lên đánh nhau. Thấy trận chiến như sắp diễn ra, Thanh Thu liền kéo tôi đi thẳng ra bên ngoài, anh nắm tay tôi, dời lực chú ý của tôi lên chuyện khác.
– Tiểu Bình, có chuyện này anh muốn nói với em.
Tôi nhìn anh, khẽ hỏi:
– Chuyện gì ạ?
Anh kéo tôi ngồi xuống ghế đá, xoa xoa tay tôi, anh nhàn nhạt cất giọng:
– Là chuyện sinh con.
Tim tôi thoáng run lên, mơ hồ có chút cảm giác lo lắng…
– Anh đã nhờ ông Ba hỏi Diêm Vương, bọn mình… không thể có con được.
Tôi mở tròn mắt nhìn anh, mặc dù đã dự đoán trước được kết quả nhưng khi nghe được sự thật từ chính miệng anh, tôi vẫn có một chút cảm giác chua xót trong lòng.
Phải khó khăn lắm mới điều chỉnh được tâm trạng trong lòng mình, tôi nhìn nhìn anh, nụ cười yếu ớt:
– Em biết… thật ra thì em cũng không mong đợi gì đâu.
Anh lẳng lặng nhìn tôi, trên gương mặt soái ca ẩn hiện tia đau xót không cách nào che giấu được. Anh ôm tôi vào lòng, nghẹn ngào nói ba chữ:
– Anh… xin lỗi!
Tôi ôm chặt lấy cơ thể anh, cảm nhận rõ ràng vết sẹo dài ngay trước ngực anh, vết sẹo mà một kiếp kia anh bị thương trên chiến trường rồi bỏ mạng. Tôi nỉ non, nhỏ giọng:
– Anh đừng xin lỗi, cuộc đời này chỉ cần có anh là đủ rồi, em không cần thêm những thứ khác nữa đâu… thật lòng đó.
– Ừm, anh luôn ở đây, luôn ở bên cạnh em.
……………………………
Hôm nay Thanh Thu đi bàn việc làm ăn, tôi không đến cửa hàng, chỉ ở nhà quanh quẩn xem phim. Tôi đã hỏi Phán Quan, lần này là mời đích thân ngài ấy lên gặp mặt. Phán Quan tiết lộ cho tôi một bí mật, ngài ấy nói, lý do vợ chồng tôi không thể có con, không hẳn là do cơ thể của Thanh Thu không tốt. Mặc dù anh ấy là người cổ đại nhưng cơ thể khi sống lại lại khích ứng với cuộc sống hiện đại rất tốt, chưa từng có bệnh vặt. Về lý do vì sao lại không thể có con, Phán Quan chỉ nói… thiên cơ bất khả lộ. Thân phận của bọn tôi không tầm thường, không thể để hậu thế được sinh ra. Với câu trả lời như thế này, tôi cũng ngầm hiểu ra được vài chuyện, chẳng qua là không muốn nhắc đến, cũng không muốn nói nhiều làm cho chồng tôi khó xử.
Diêm Vương đồng ý để Đạo Vương được sống lại trong cơ thể của chính anh, đây là điều vô cùng hiếm có trong Tam giới. Bởi theo những gì tôi được biết thì chưa từng có một Quỷ Vương nào được sống lại, thật sự là chưa từng. Chỉ một điều như thế thôi, cũng đủ biết Diêm Vương coi trọng Đạo Vương như thế nào, ngài ấy làm tất cả mọi chuyện vì anh, vì bảo vệ cho anh và tình yêu mà anh luôn tâm tâm niệm niệm. Đối với Đạo Vương, Diêm Vương gia như là người cha già yêu thương con vô bờ bến trong lòng anh vậy.
Thật ra ấy, anh có thể sống lại, có thể ở bên cạnh tôi, nhiêu đó cũng đủ cho tôi mãn nguyện rồi. Còn chuyện sinh con, không sinh được thì cũng không sao, mệnh kiếp của bọn tôi là như thế, không thể cưỡng cầu đòi hỏi quá nhiều. Làm người nên biết đủ với những thứ mình đang có, mà đối với tôi, chỉ cần có Thanh Thu là đủ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!