Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 13
Tôi đi ăn với Kiến Vũ và anh Mẫn, trước khi đi tôi cũng có nhắn tin cho Tam thiếu biết vì không muốn anh ấy lại bắt gặp như lần trước. Tôi cũng dặn dò anh Mẫn đừng quay trở lại căn biệt thự ấy nữa, cũng đừng cho ai vào, đợi khi nào tôi bắt được quỷ hồn đang ẩn náu trong đó thì mới được vào. Thật ra quỷ hồn tôi bắt khi nãy chỉ là con chốt thí mà thôi, một ác quỷ vừa mới thăng hạng thì không thể nào phát ra một luồng sát khí mạnh mẽ như vậy được. Bọn ma quỷ bây giờ quả thật là tinh ranh, ai bảo bọn chúng chỉ biết dọa người, bây giờ còn biết gạt người nữa đấy.
Trở về nhà, việc đầu tiên tôi làm là gọi cho thầy Chương, tôi từ trước tới giờ chưa tiếp xúc với Lệ quỷ một mình, không nắm chắc khả năng có thể thu phục được nó hay không. Nếu chẳng may bản thân tôi xảy ra chuyện thì quả thật là rất nghiêm trọng. Cũng may là thầy Chương đồng ý, thầy ấy còn bảo tôi yên tâm, Lệ quỷ thầy ấy có thể thu phục được.
Lọ Trấn Hồn trong túi xách lại rung lên lần nữa, lần này là quỷ nam đang ở trong lọ muốn ra ngoài. Tôi mở nắp để cho anh ta bay ra, thấy mặt mày anh ta nhăn nhó, tôi cười cười hỏi:
– Có chuyện gì muốn nói với tôi đúng không? Tên đầu quả lắc kia nói gì rồi à?
Quỷ nam gật đầu, giọng có hơi bất mãn:
– Tôi hỏi được vài chuyện, nhưng mà Tiên sư, cô định để hắn ta ở chung với tôi thật đấy hả?
– Thì có làm sao? Cả hai đều là quỷ hồn, không ở chung trong Lọ Trấn Hồn thì muốn ở đâu? Muốn ở chung trong phòng với tôi hả?
– Thì cũng không phải, chỉ là bộ dạng hắn ta gớm quá, không thích hợp “chia phòng” với tôi.
Tôi cười khinh bỉ:
– Anh đúng là được voi đòi Hai Bà Trưng, Lọ Trấn Hồn của tôi từ khi nào trở thành phòng riêng của anh vậy hả? Đừng tưởng tôi không biết anh làm cái gì trong đó? Nghe Kinh không tốt hơn là nghe mấy cái nhạc cà giật cà giật đó à?
Quỷ nam có vẻ chột dạ, anh ta nhìn tôi cười nịnh bợ:
– Ủa cô cũng biết rồi hả… hi hi.
Tôi nhìn vẻ mặt nịnh bợ tươi cười của anh ta mà muốn đấm cho anh ta mấy phát. Cái tên quỷ này đúng là ranh ma, đã bị bắt giam còn dám đem máy nghe nhạc vào trong Lọ Trấn Hồn. Nửa đêm đang ngủ nghe nhạc ầm đùng làm tôi hết cả hồn, cứ tưởng con quỷ âm nhạc nào xuất hiện…
– Anh cười thì cho qua chuyện à? Lọ Trấn Hồn của tôi uy nghiêm như vậy, anh đem máy nghe nhạc vào quẫy từ sáng tới chiều thì còn gì là thể thống nữa?
Tên kia cười khà khà:
– Tiên sư thông cảm, tôi lúc còn sống “đi bay” quen rồi… nè cô thấy tôi nhảy không… hôm nay là thứ bảy anh thích đi thích đi…
Nhìn điệu nhảy kỳ cục của anh ta, thái dương tôi giật giật, cảm thấy đau hết cả đầu. Đáng sợ quá đi mất, một con quỷ đã đáng sợ, giờ lại thêm cả khoảng “bay lắc”… anh ta không có chân, nhảy qua nhảy lại trong kinh tởm thiệt sự.
– Được rồi, anh nhảy gớm quá đi, anh mà còn nhảy nữa tôi đánh tan hồn phách anh bây giờ.
Nghe tôi dọa, tên kia bĩu môi, rất nhanh liền trở nên ngay ngắn nghiêm chỉnh trở lại. Thấy anh ta đứng đắn không cà rỡn nữa, tôi mới hỏi chuyện chính:
– Giờ anh nói đi, nếu anh làm tốt, tôi không tính đến chuyện máy nghe nhạc kia nữa.
– Tiên sư đồng ý để máy nghe nhạc lại?
– Phải xem anh làm việc thế nào đã.
Quỷ nam phấn khích lắc lư qua lại, anh ta bắt đầu trả lời:
– Mặc dù tên kia có bề ngoài không được đẹp mắt cho lắm nhưng nói gì thì nói anh ta cũng là quỷ mà tôi quen biết. Cái tên đầu quả lắc kia rất hiền, còn hiền hơn cả tôi… anh ta là bị Lệ quỷ sai khiến thôi.
Quả nhiên là Lệ quỷ, tôi đoán không sai mà…
-Anh ta nói gì với anh?
Quỷ nam nhướng mày, giọng điệu có vẻ nghiêm túc hẳn:
– Anh ta nói, Lệ quỷ kia sai anh ta canh chừng, hắn ta không muốn người khác phát hiện ra hắn ta đang trú trong căn biệt thự đó.
– Tại sao? Một Lệ quỷ thì còn sợ gì ánh sáng mặt trời nữa?
– Tất nhiên là không sợ nhưng hắn ta hiện tại muốn chỉ muốn ẩn náu, không muốn bị ai làm phiền.
Chuyện này, một Lệ quỷ muốn ẩn náu thì cần gì phải chọn nơi có nhiều người sống như vậy, hắn ta trực tiếp lên rừng lên núi chọn một chỗ rồi ăn ngủ ở đó chẳng phải là tốt hơn sao?
Tên quỷ nam lại tiếp tục:
– Thật ra tôi cũng có suy nghĩ giống như Tiên sư, tôi thấy chuyện Lệ quỷ kia tìm nơi ẩn náu như vậy… có hơi không hợp lý lắm. Bởi vậy nên tôi mới gặn hỏi, cuối cùng tên đầu quả lắc kia cũng chịu nói.
Tôi tò mò:
– Anh ta nói sao?
Quỷ nam kia nghiêm giọng:
– Anh ta nói… Lệ quỷ là đang đợi người.
– Đợi người… đợi ai?
– Cái đó thì anh ta không biết, Lệ quỷ không nói nên anh ta không biết.
Kỳ lạ thật, Lệ quỷ đang đợi người? Với thực lực của hắn ta thì cần gì phải đợi người? Nếu muốn gặp ai thì cứ trực tiếp bay đến gặp chẳng phải là xong rồi sao?
Thực lực của một Lệ quỷ rất mạnh, phàm là tự thân tu luyện hay là chết đi mang quá nhiều lệ khí mà biến thành Lệ quỷ thì đều mạnh như nhau. Ở dương gian, muốn tìm thấy một Lệ quỷ không phải là chuyện đơn giản, mà một khi đã tìm thấy rồi thì lại càng không đơn giản để giải quyết. Bởi vì Lệ quỷ là ngưỡng cấp độ thực lực tầm cao, lúc đó quỷ hồn đã không thể quay đầu trở về con đường luân hồi chuyển kiếp mà chỉ có thể đi tiếp con đường phía trước… đó là tồn tại và tu luyện để trở thành Tướng Quỷ, Quỷ Vương. Nếu không tu luyện để ngày càng trở nên mạnh hơn, vậy thì Lệ Quỷ chắc chắn sẽ bị Tiên sư phát hiện và tiêu diệt. Chỉ khi đạt đến ngưỡng Quỷ Vương mới không bị loài người đe dọa, cũng không sợ Âm Phủ khống chế.
Quỷ Vương nói cho cùng vẫn là dưới trướng của Diêm Vương, nhưng thông thường Quỷ Vương sẽ là trợ thủ của Diêm Vương. Thế nên Lệ Quỷ chỉ có thể tu luyện lên cao mới không bị Ngũ giới bài trừ và khống chế. Bản thân Lệ quỷ đã là thứ trời đất không thể dung, nếu không luyện lên cao, đến một ngày nào đó chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Khi sáng tôi rút lui là vì không nắm chắc được phần thắng khi giao đấu, nếu khả năng của tôi không đủ, tôi có thể bị Lệ quỷ hút hết sinh khí, chết thảm thế nào không ai hay. Mà một khi Lệ quỷ hút được sinh khí và linh khí của Tiên sư, tùy vào thực lực của Tiên sư mà một bước có thể trở thành Tướng Quỷ. Hoặc nếu không thể trở thành Tướng Quỷ thì cũng đạt đến ngưỡng hơn nửa Lệ Quỷ, thực lực vô cùng cao thâm, khó có ai tiêu diệt được.
Nhưng nếu đúng là như vậy, vậy tại sao khi sáng Lệ quỷ kia không trực tiếp nhảy ra giao đấu với tôi. Có một Lệ quỷ, lại có thêm một Ác quỷ, lại còn phải bảo vệ hai con người bình thường… khả năng tôi bị bại trận là rất cao. Hoặc Lệ Quỷ kia cũng có thể giết anh Mẫn và Kiến Vũ để hút sinh khí của họ, chuyện béo bở đến tay… chả nhẽ hắn ta lại chê?
Nếu hắn ta đã nói là chờ người, vậy thì hắn là đang chờ ai?!
_________________
Chuyện tôi nhờ thầy Chương cùng tôi đến nhà anh Mẫn, Tam thiếu cũng biết, anh ấy không nói gì, chỉ dặn dò tôi phải hết sức cẩn thận. Tôi định là ngày mai sẽ đi luôn nhưng thầy Chương có việc chưa về kịp, mà thầy ấy lại không cho tôi đến đó một mình nên tôi chỉ có thể ở nhà đợi thầy ấy quay trở về. Vừa vặn hôm nay là cuối tuần, Tam thiếu đưa tôi về nhà họ Giang ăn bữa cơm thân mật.
Vẫn như trước đây, mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, thi thoảng có tiếng nói chuyện, cũng có khi chỉ toàn tiếng đũa muỗng va chạm vào nhau. Tam thiếu với người nhà không mặn mà tình cảm gì, tôi lại càng không cần phải mặn mà. Là muốn tôi đến ăn cơm thì ăn cơm, dù sao Tam thiếu cũng không yêu cầu tôi phải xiêm nịnh với người nhà của anh.
Ăn xong bữa cơm, Tam thiếu đưa tôi về, dạo gần đây mỗi khi đi với tôi, anh ấy đều tự lái xe, mà tôi lại thích việc này, như thế mới cảm thấy riêng tư thoải mái. Thấy tôi cứ ngồi nhìn về phía trước mà không nói gì, Tam thiếu khẽ khều khều vào tay tôi, anh hỏi:
– Muốn uống trà sữa không, tôi mua cho em.
Tôi gật gật:
– Cũng được.
Xe dừng trước một cửa hàng bán nước uống pha chế, Tam thiếu vào trong mua một trà sữa, một hồng trà giải nhiệt cho cả tôi và anh ấy. Đưa đến trước mặt cho tôi, anh cười cười, hỏi:
– Tôi thấy em đâm chiêu suốt từ nãy đến giờ, em suy nghĩ gì vậy? Là về chuyện Lệ quỷ ở biệt thự khi nãy à?
Đúng là khi nãy tôi có nhờ Tam thiếu chạy ngang biệt thự của anh Mẫn để xem thử tình hình nhưng tôi lại không thấy quá bận tâm vào chuyện đó, tâm trí vẫn đang đặt ở một nơi khác. Hút một hơi đầy trà sữa, tôi không vội nuốt xuống ngay mà cứ ngậm ở trong miệng, đây cũng là thói quen khó bỏ mỗi khi tôi uống đồ lạnh, cảm giác ngậm nước lạnh trong miệng khiến tôi cảm thấy khá là dễ chịu. Tam thiếu thấy miệng tôi cứ chu ra, anh cười cười, lại dùng khăn giấy có sẵn trên xe, một tay điều khiển vô lăng, tay còn lại giúp tôi lau trà sữa còn dính ở khóe môi, anh nói:
– Em không nuốt xuống đi, sợ nuốt xuống là hết trà sữa để uống à?
Tôi có chút xấu hổ, vội vội vàng vàng nuốt ngay xuống, vì bị nghẹn một ít trân châu chưa kịp nhai nên có hơi khó chịu ở cổ họng. Tôi nhận lấy khăn giấy từ tay Tam thiếu, bắt đầu ũ rũ than thở:
– Tam thiếu, tôi càng ngày càng lúng sâu vào chuyện của Đạo gia rồi… thiệt là…
Tam thiếu vẫn tập trung lái xe:
– Sao vậy? Có chuyện gì không vui à?
Tôi thở dài một hơi:
– Cũng không phải là không vui, tôi chỉ cảm thấy bản thân tôi có chút mâu thuẫn, rõ ràng là không muốn trở thành Tiên sư nhưng mà…
Tam thiếu lại an ủi tôi:
– Em không thích thì đừng làm, cũng không ai ép được em.
– Có vài chuyện anh không biết, tôi là bị… mà nói tóm lại là kể từ lúc tôi đến đây, cuộc sống của tôi giống như là ngả sang một con đường khác vậy. Bây giờ đã đi được nửa đường, lại thấy có chút tiếc nuối nếu như quay lại…
Tam thiếu quay sang nhìn tôi, ánh mắt lo âu cùng kiên định:
– Tôi không biết em đang bị như thế nào, nhưng nếu em cần gì thì cứ nói với tôi, hiểu chưa?
Tôi gật gù, lại nói đến chuyện của Lý Tú Uyên:
– Tam thiếu, lúc anh nói chuyện với Giang lão gia, tôi có đi ra sau vườn nhà một lát, tôi ở đó một lúc lâu, lại suy nghĩ được khá nhiều vấn đề.
– Em suy nghĩ được gì? Là chuyện của Lý Tú Uyên?
Tôi gật gật:
– Ừm, tôi cảm thấy, tôi có chút mông lung, giống như những chuyện xảy ra từ trước đến giờ… nó không hề chân thật vậy. Giang gia nhà anh không có kết giới nhưng lại có Ấn Phù ở cửa, cũng vì có Ấn Phù nên quỷ nữ lần trước mới không vào trong để hại bà cô được. Còn về quỷ hồn ẩn trong chiếc lược cổ là vì nó ẩn thân ở trong đồ vật nên khi qua cổng lớn nhà Giang gia mới không bị Ấn Phù giữ lại, mà nó cũng chưa xuất hiện ra bên ngoài lần nào. Nhưng còn… Lý Tú Uyên nếu đúng là đã chết… vậy làm sao cô ấy có thể vào được sân nhà họ Giang? Nhưng nếu cô ấy chưa chết thì tôi không thể giải thích được lý do tại sao cô ấy lại chạy nhanh đến như vậy, lại biến mất không rõ tung tích…
Tam thiếu cũng trở nên căng thẳng giống như tôi, anh ấy hỏi:
– Vậy em nghĩ cô ấy còn sống hay là… đã chết?
Tôi thở dài một hơi:
– Không rõ nữa, tôi cũng không hy vọng là cô ấy chết. Một người có gương mặt giống tôi tự dưng chết đi… nghĩ thế nào cũng thấy đáng sợ.
– Em không cần nghĩ nhiều quá, tôi cho người liên tục điều tra từ nhiều phía, chắc chắn sẽ mau có kết quả.
– Ừ hy vọng là…
Điện thoại Tam thiếu đột nhiên reo lên, anh ấy dùng tai nghe không dây nên tôi cũng không biết là anh ấy đang nói chuyện với.
– Ừ tôi đây. Sao? Ở đâu? Được, gửi cho tôi địa chỉ, tôi qua đó ngay.
Nghe giọng Tam thiếu gấp gáp, tôi cũng khẩn trương nhìn sang anh, thấy tôi nhìn, Tam thiếu liền nói, giọng cũng trầm xuống:
– Người của tôi phát hiện ra vali của em ở một căn nhà cho thuê gần đây, để tôi đưa em đến đó xác nhận xem phải không.
– Được được, anh mau đưa tôi đến đó đi, mau đi.
Tam thiếu gật đầu sau đó tăng tốc chạy thật nhanh đến địa chỉ mà người kia vừa gửi. Lúc tôi và anh ấy xuống xe, một vài người mặc áo đen đi đến, người đàn ông kia có chút cố kỵ nhìn sang tôi, thấy Tam thiếu gật đầu biểu hiện ý không sao, anh ta mới gật đầu báo cáo.
– Tam thiếu, tình hình bên trong có chút bất lợi cho anh, tôi không báo cảnh sát nhưng dù sao anh vẫn phải đề phòng.
Tam thiếu khẽ nheo mày, ngữ điệu lạnh lùng:
– Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người đàn ông kia tiếp tục báo cáo:
– Ở trong nhà, chúng tôi phát hiện thấy hai cái xác đang trong giai đoạn phân hủy, kiểm tra sơ qua một chút bên trong nhà, tôi đoán rất có thể là xác của Lý Bảo và vợ của ông ấy.
Tôi cả kinh:
– Anh nói sao? Lý Bảo và vợ của ông ấy… là cha mẹ của Lý Tú Uyên?
– Đúng vậy thưa mợ Tam.
– Vậy vậy còn… Lý Tú Uyên thì sao? Cô ấy đâu?
Người đàn ông kia lắc đầu trả lời:
– Chúng tôi không tìm thấy tiểu thư Lý Tú Uyên, trong căn phòng được cho là của tiểu thư Tú Uyên vẫn rất bình thường, chỉ phát hiện thêm một vali quần áo và đồ đạc, bên trong có giấy tờ tùy thân của một cô gái… à ừm cô gái ấy tên là Nguyễn Khiết Bình.
Tôi hốt hoảng kêu lên:
– Khiết Bình là tôi… tôi là Nguyễn Khiết Bình… vali của tôi hiện giờ ở đâu? Tôi muốn đi lấy vali của mình.
Tam thiếu lúc này mới lên tiếng:
– Đưa cô ấy lên lấy vali đi, tôi cũng muốn vào trong xem vợ chồng Lý Bảo chết thế nào.
Người đàn ông kia gật đầu, sau đó liền đưa tôi và Tam thiếu vào trong nhà. Vừa bước vào cửa, tôi đã cảm nhận được một luồng oán khí rất nặng, oán khí phát ra từ căn phòng đầu tiên sát với phòng khách, lại thoảng lên một mùi hôi thối như là mùi động vật chết, cực kỳ khó ngửi. Tôi nhìn Tam thiếu với vẻ mặt có chút hoang mang, Tam thiếu lại lo tôi hoảng sợ, anh ấy liền đưa tay nắm chặt lấy tay tôi. Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh truyền đến, tôi cơ bản là yên tâm hơn một chút.
Đi theo anh ấy vào căn phòng đầu tiên, hình ảnh hai người nằm chết dưới sàn nhà hiện ra rõ ràng mồn một, nhìn hai cái xác đang phân hủy nặng, mùi thối rữa bốc lên nồng nặc, tôi cơ hồ không nhịn được, bụng dạ cồn cào liền muốn nôn. Tam thiếu nhìn thấy sắc mặt tệ hại của tôi, anh liền kéo tôi vào trong lòng, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi, giọng khàn khàn trấn an:
– Sợ thì đừng nhìn nữa.
Quả thật là đáng sợ, quỷ hồn hình dạng có chút thê thảm nhưng dù sao cũng là một quỷ thể có hình dáng cơ bản, không giống với hai người này, xác thịt thối rữa hôi thối, lại còn đang phân hủy nữa…
Nhưng mà chuyện đó vẫn chưa đáng sợ bằng chuyện… ở trên tường, ngay bên cạnh hai cái xác đang phân hủy, một dòng chữ nguệch ngoạc màu đỏ như máu hiện ra, ở trên đó viết rõ ràng ba chữ…
“Giang Thanh Thu”!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!