Nàng Dâu 49 Ngày - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
766


Nàng Dâu 49 Ngày


Phần 15


– Ngươi gọi ai là đại nhân?
Nghe Tam thiếu hỏi, tên Lệ quỷ kia ngước đôi mắt xúc động lên nhìn anh, hắn ta vui mừng nói:
– Đại nhân, tôi biết ngài không thể nhớ được tôi nhưng nhiệm vụ của tôi là phải tìm được ngài để đưa cho ngài vật này.
Tam thiếu vô cùng kinh ngạc, anh muốn bước đến gần tên Lệ quỷ kia nhưng lại bị tôi kéo tay ngăn lại. Tam thiếu bị tôi kéo giữ, anh liền lấy tay vỗ nhè nhẹ trấn an tôi, giọng anh vô cùng điềm tĩnh:
– Không sao, anh tự bảo vệ mình được.
Thấy anh nói như vậy, tôi cũng không dám ngăn anh nữa, liền để anh đi đến gần tên Lệ quỷ kia. Anh bước đến trước mặt hắn, phong thái như một bậc đế vương nhìn thuộc hạ của mình, giọng anh trầm khàn nhưng không kém phần uy nghi:
– Ngươi nói là có vật muốn đưa cho ta, là vật gì?
Lệ quỷ cười sáng lạng, hắn lấy từ trong túi áo ra một túi vải nhung màu đỏ nhỏ, bên trong là gì thì tôi không biết. Hắn cung kính dâng bằng hai tay cho Tam thiếu:
– Đại nhân, vật của ngài, tôi đưa lại cho ngài.
Tôi vô cùng tò mò với cái túi vải màu đỏ kia, cũng không biết bên trong chứa cái gì mà tên Lệ quỷ kia lại làm ra bí hiểm như vậy. Tam thiếu đưa tay nhận lấy túi vải màu đỏ, anh cầm trên tay, chân mày hơi cau lại, ánh nhìn vô cùng tò mò quan tâm.
– Trong đây là cái gì?
Tên Lệ quỷ kia vội vàng trả lời:
– Trong đây là…
“Ầm, ầm, ầm”, tên Lệ quỷ kia còn chưa trả lời hết câu thì đột nhiên bị một luồng lực màu đen từ xa đánh tới, sau đó lại bị luồng lực đen kia kéo đi mất. Tam thiếu vì không chuẩn bị nên cũng bị luồng lực đen ngòm kia đánh cho văng ra xa. Cả tôi và thầy Chương đều không chuẩn bị nên cũng bị đánh văng, đến khi hoàn hồn ngồi dậy được, tôi lật đật chạy đến chỗ của Tam thiếu, còn thầy Chương thì đi cứu tên Lệ quỷ kia.
Tôi bò dậy đến chỗ Tam thiếu, anh ấy lúc này đã bất tỉnh, cả người nằm ngay đơ dưới sàn nhà, trên tay vẫn nắm chặt túi vải đỏ. Tôi xốc người anh ấy dậy, gấp gáp gọi to:
– Tam thiếu… Tam thiếu… anh tỉnh lại đi… đừng làm em sợ… đừng làm em sợ mà…
Thấy anh ấy vẫn không có động tĩnh gì, tôi liền đưa tay ấn lên mũi kiểm tra, vẫn còn thở, may quá vẫn còn thở.
Tôi hoảng lắm nhưng cũng biết rõ lúc này không phải lúc khóc lóc, tôi liền trấn an bản thân mình rồi bắt đầu phân tích sự việc. Tam thiếu rất có thể vì bị lực đạo quá mạnh đánh trúng nên mới bị thương dẫn đến hôn mê, việc cần làm bây giờ là mau đưa anh ấy đến bệnh viện. Phải rồi, phải đi bệnh viện, đi bệnh viện.
Lúc Kiến Vũ chạy tới, tôi đang dìu Tam thiếu đi ra ngoài, thấy tôi ì ạch, anh ta liền chạy tới đỡ phụ tôi. Thấy Kiến Vũ đột nhiên xuất hiện, tôi vô cùng ngạc nhiên, liền hỏi:
– Sao anh ở đây?
Kiến Vũ càm ràm:
– Anh Mẫn nhờ anh đến xem tình hình thế nào, em có cần gì thì phụ giúp em một tay. Ai nghĩ vừa đến lại thấy cảnh tượng này, giờ còn phải vác cái tên này ra ngoài… em tránh ra đi, để anh vác.
Nói rồi, Kiến Vũ nhanh chóng cõng Tam thiếu đi nhanh ra xe, hai người bọn tôi tức tốc đưa Tam thiếu đi bệnh viện trước. Thầy Chương chắc chắn sẽ không sao, thầy ấy thuộc hàng đại Tiên sư rồi, sẽ không để bản thân mình gặp nguy hiểm. Cũng may là lúc bọn tôi tới bệnh viện, thầy Chương cũng gọi tới, thầy hỏi tình hình của Tam thiếu rồi nói sẽ đến ngay.
Tam thiếu được đưa vào trong phòng cấp cứu, tôi và Kiến Vũ ngồi ở bên ngoài đợi. Kiến Vũ thấy tôi lo lắng, anh ấy liền cất giọng trấn an:
– Em đừng lo, tên đó không dễ chết như vậy đâu, anh trù ẻo anh ta mấy năm rồi, vẫn sống nhăn răng đó thôi.
Tôi nửa buồn cười nửa bực bội, tôi nói:
– Có ai mà động viên kiểu như anh không, Tam thiếu mà nghe được chắc lại kéo nhau lên sàn đấm bốc.
– Đấm thì đấm anh sợ gì, anh còn muốn đấm cho hắn mấy chục cái. Tốt nhất là hắn nên sống, anh và hắn vẫn còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong đâu. À mà em có bị thương ở đâu không, sao tường nhà lại bể nát như vậy?
Tôi thở dài một hơi:
– Em cũng không biết nữa, chuyện này hơi phức tạp một chút.
– Có liên quan đến Tam thiếu đúng không? Quỷ hồn gì đó ở nhà anh Mẫn đã bắt được chưa?
– Bắt thì chắc là bắt được rồi, cũng không phải quỷ hồn muốn quấy phá gì, anh nói với anh Mẫn đừng lo, còn chuyện tường nhà bị bể…
– Chuyện đó cứ để anh giải quyết, chỉ là tường nhà bị bể một chút, không có gì nghiêm trọng đâu.
Tôi nghiêm túc nói:
– Tiền sửa nhà sẽ trừ vào phí thù lao của em, anh giúp em gọi người tới sửa, em sẽ nói lại chuyện này với anh Mẫn đàng hoàng, dù sao cũng là biệt thự của người ta.
Kiến Vũ khẽ cười:
– Em bắt được quỷ hồn là được rồi, dù có sập nhà thì anh cũng giải quyết cho em được, đừng có khách sáo như vậy.
Tôi vẫn là từ chối:
– Chuyện nào ra chuyện đó đi, em sống rõ ràng quen rồi, anh đừng nghĩ là em khách sáo.
– Vậy… cũng được.
Tam thiếu được đẩy ra phòng hồi sức, bác sĩ nói anh ấy không sao, có lẽ do chấn kinh quá độ mà bất tỉnh, hiện tại cần theo dõi thêm. Kiến Vũ cũng không nán lại lâu, anh ấy còn phải giúp tôi sửa lại tường nhà cho anh Mẫn nên phải về trước. Trong phòng hồi sức chỉ còn lại tôi và Tam thiếu, nhìn anh ấy nằm yên tĩnh trên giường bệnh, tôi không nhịn được mà cảm thấy xót xa trong lòng…
Lúc thầy Chương đến, tôi nhìn thấy trên người thầy ấy có vết thương, thần thái không được tốt cho lắm. Định hỏi thầy ấy đã xảy ra chuyện gì thì thầy đã gấp gáp chạy đến kiểm tra cho Tam thiếu. Sau một hồi kiểm tra các thứ, thầy Chương đột nhiên nặng nề nói với tôi:
– Không hay rồi, nhân hồn của cậu ấy lại muốn xuất ra bên ngoài nữa rồi.
Tôi cả kinh:
– Nhân hồn? Vậy bây giờ phải làm sao hả thầy?
Thầy Chương suy xét tình hình một lát, thầy nghiêm giọng nói:
– Mợ làm giấy xuất viện cho Tam thiếu trước, tôi phải đưa cậu ấy xuống mật thất, hy vọng Đá Thần có thể giúp được cậu ấy không để nhân hồn xuất ra khỏi cơ thể lần nữa.
Tôi gật gật đầu:
– Tôi biết rồi, tôi đi làm giấy xuất viện ngay.
Vì Tam thiếu vẫn còn đang hôn mê nên khi xin lệnh xuất viện về nhà rất khó, tôi loay hoay cả buổi vẫn không xin được giấy xuất viện, bí quá tôi liền gọi cầu cứu Nhị thiếu. Đúng là nhà họ Giang quyền lực, tôi vừa gọi chưa đến mấy phút thì phía bệnh viện đã đồng ý cho tôi giấy xuất viện, bệnh viện còn hỗ trợ thêm bác sĩ và y tá đưa Tam thiếu về tận nhà. Nhị thiếu đã hứa với tôi sẽ không nói chuyện này lại cho Giang lão gia biết, hy vọng mọi chuyện êm xui.
Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, thầy Chương liền đưa Tam thiếu xuống mật thất, chú Tài cũng đến xem tình hình, mọi người vô cùng căng thẳng trước việc Tam thiếu bị hôn mê. Tôi cũng căng thẳng không kém, chuyện Tam thiếu đột nhiên trở nên hôn mê không tỉnh… vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
Quả thật mọi người căng thẳng và lo lắng không sai, nhân hồn của Tam thiếu cuối cùng cũng xuất ra khỏi cơ thể. Lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng này, cơ hồ bị doạ cho ngây ngốc, đứng hình cả buổi trời mà vẫn không nói được câu nào.
Nhân hồn của Tam thiếu xuất ra khỏi cơ thể, đúng như những gì thầy Chương đã từng nói, nhân hồn của Tam thiếu không đi đâu mà chỉ đứng yên bên cạnh nhìn chằm chằm vào cơ thể của anh ấy. Dù cho tôi có ở bên cạnh gọi tên của Tam thiếu bao nhiêu lần thì nhân hồn của anh ấy vẫn không chịu quay trở lại trong cơ thể. Chuyện này làm cho tôi hết sức hoang mang, vừa lo lắng vừa cảm thấy bất lực vô cùng.
Tôi đứng dậy đi đến chỗ của thầy Chương, tôi hoảng loạn hỏi:
– Thầy Chương, bây giờ phải làm sao?
Thầy Chương nặng nề trả lời:
– Tôi vẫn đang nghĩ cách.
– Mình không thể sử dụng Đá Thần được hả thầy?
Thầy Chương lắc đầu:
– Đá Thần hiện tại không dùng được, Kết Huyết đang trong quá trình luyện thành, không thể đem Đá Thần ra ngoài được.
Tôi gấp đến loạn:
– Vậy… vậy tôi có thể cho thêm máu, chỉ cần luyện xong Kết Huyết là có thể cứu được anh ấy đúng không?
– Chuyện này mợ không vội được đâu, Kết Huyết cần có đủ thời gian để luyện thành. Bây giờ dù mợ có cho đủ 49 ngày máu thì Kết Huyết cũng không hoàn thành được, mà điều quan trọng hơn nữa là mợ rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Mợ bình tĩnh, Tam thiếu phước lớn mạng lớn, cậu ấy sẽ không chết như vậy đâu, rồi sẽ có cách giải quyết thôi mà.
Cái này không được, cái kia cũng không được, tôi thiệt sự không bình tĩnh được nữa. Nhân hồn nhất định phải quay trở vào trong cơ thể, nếu để tình trạng nhân hồn xuất ra quá lâu, Tam thiếu anh ấy chắc chắn sẽ chết. Đến lúc này tôi chỉ cảm thấy một điều may mắn duy nhất là nhân hồn của anh ấy không chạy loạn khắp nơi, nếu không, tình hình sẽ càng nguy hiểm hơn nữa.
Thầy Chương và chú Tài ngồi một bên thảo luận, tôi thì kéo ghế lại ngồi gần bên Tam thiếu. Tôi hết nhìn chằm chằm vào nhân hồn của anh rồi lại nhìn đến anh ấy đang hôn mê bất tỉnh ở trên giường. Rõ ràng nhân hồn cũng là một phần của cơ thể, thế nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác nhân hồn của anh ấy rất đặc biệt. Khi tách riêng nhân hồn và cơ thể, phần nhân hồn như có một khí chất riêng, chỉ đứng yên một chỗ thôi mà cũng làm cho người ta không nhịn được cảm thấy yếu thế. Mà loại chuyện này quả thật là rất kỳ lạ, hiếm hoi lắm mới có một trường hợp giống như thế này.
Tôi ngồi yên tĩnh một góc, cố nhớ lại xem trước kia Thập bà bà có nói với tôi về chuyện nhân hồn này hay chưa, mà hình như là có nói rồi thì phải…
Chợt nghĩ tới một chuyện, tôi liền reo lên:
– Thầy Chương, dùng Huyết phù… dùng Huyết phù được không?
Thầy Chương nghiêm giọng trả lời:
– Tôi đã từng dùng Huyết phù để gọi nhân hồn cậu ấy quay trở về nhưng không được…
Chú Tài lúc này liền cất giọng:
– Hay cứ để Tiểu Bình thử một lần đi, máu Huyền Âm của con bé rất mạnh, lần trước cũng nhờ con bé mới tìm được hồn phách của Nhã Thy quay trở về.
Thầy Chương gật gù:
– Nếu vậy… vậy liền thử một lần xem sao mợ.
Tôi gật đầu, liền dùng máu vẽ một cái Huyết phù. Lần này tôi không dùng giấy hay là vải để vẽ mà dùng trực tiếp máu của mình vẽ lên ngực của Tam thiếu. Thập bà bà đã từng dạy cho tôi, cách vẽ Huyết phù này là có hiệu lực mạnh nhất dành cho cơ thể con người, mặc dù sẽ gây ảnh hưởng đến Tiên sư vẽ bùa nhưng chỉ cần cứu được Tam thiếu thì một chút máu này cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng đối với tôi. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi không thể đứng nhìn anh ấy cứ thế mà chết đi được…
– Huyết phù gọi hồn phách, thi triển!
Tôi dùng linh lực ấn lên Huyết phù bằng máu trên người Tam thiếu, dùng hết công lực để Huyết phù có thể đạt đến hiệu lực cao nhất. Một luồng ánh sáng màu vàng bắt nguồn từ Huyết phù tỏa ra, luồng ánh sáng ấy bao trùm lên nhân hồn của Tam thiếu. Như cảm thấy nhân hồn kia chịu động đậy, tôi liền cố hết sức thi triển thêm một đạo pháp thuật nữa, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng tôi vẫn cố sức hét to:
– Huyết phù gọi hồn phách, thi triển!
Biết là tôi đã dần đuối sức, thầy Chương và chú Tài liền thi triển pháp thuật giúp tôi một tay. Cả ba tập trung hết linh lực vào Huyết phù trên người Tam thiếu, mượn sức của Huyết phù để kéo nhân hồn của Tam thiếu quay trở về. Gần 10 phút đồng hồ trôi qua, ngay khi tôi muốn gục xuống thì nhân hồn của Tam thiếu đột nhiên ngước đôi mắt vô hồn lên nhìn tôi, trong khoảnh khắc kỳ lạ ấy tôi dường như thấy nhân hồn của anh ấy khẽ cười với tôi, nụ cười nhanh chóng lướt qua, nhanh đến mức tôi còn chưa kịp nhìn thấy đã hoàn toàn biến mất…
“Vút” một tiếng, nhân hồn của Tam thiếu bay thật nhanh vào lại trong cơ thể anh, khoảnh khắc ấy chưa đến một giây, nhanh đến mức giống như là không có thật vậy. Cơ thể Tam thiếu giật nhẹ một cái, sau đó hơi thở cũng dần trở nên trầm ổn hơn, cuối cùng thì tôi cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm được rồi.
Tôi giao Tam thiếu lại cho thầy Chương trông giữ, bản thân vì tổn hao quá nhiều linh lực nên lúc này đã trở nên kiệt sức, nếu tôi không ngủ, chắc chắn tôi không chống đỡ được hết đêm nay. Tôi nằm ở ghế sô pha dưới mật thất, chỉ cần ngủ một đêm là tôi có thể hồi sức trở lại.
Tôi cũng không biết mình ngủ bao nhiêu lâu, lúc tỉnh dậy đã thấy Tam thiếu ngồi thù lù bên cạnh. Thấy tôi tỉnh, Tam thiếu nở nụ cười, giọng anh vô đối dịu dàng:
– Tỉnh rồi à? Đói rồi đúng không?
Tôi lồm cồm bò dậy, uể oải hỏi:
– Mấy giờ rồi?
– 9 giờ sáng.
Tôi gật gù:
– Mới 9 giờ sáng thôi à? Tính ra lần này em không ngủ nhiều lắm nhỉ?
Tam thiếu vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu tôi, anh cười nói:
– Không ngủ nhiều lắm, có tiến bộ.
– Anh tỉnh lại bao lâu rồi?
– Cũng vừa khi nãy thôi, em dậy đi, thầy Chương đang chờ anh và em ở trên nhà.
Thấy tôi vẫn còn ù lì ngồi ì một chỗ, Tam thiếu liền đưa lưng về phía tôi, anh xoay người lại, cười bảo:
– Lên đi anh cõng.
Tôi có chút ngại ngùng:
– Không cần đâu, em tự đi được mà.
– Đợi em tự đi chắc anh đói chết mất, leo lên anh cõng, nhanh nào.
Tôi tất nhiên là muốn được anh ấy cõng rồi, chẳng qua con gái thì phải giữ giá, tôi mới kì kèo nũng nịu một chút nữa:
– Hay là thôi đi, anh vừa tỉnh dậy, sức đâu mà cõng, cứ để em tự đi… mặc dù em đi không nổi nhưng em vẫn đi được mà.
Tam thiếu phì cười, anh kéo hai tay tôi để lên vai anh, bắt tôi phải ôm lấy cổ anh. Tôi trong bụng khoái muốn xỉu nhưng vẫn vờ ngại ngùng:
– Thôi mà… em tự đi được… để em tự đi đi.
Mặc cho tôi có giả vờ giả vịt kiểu gì thì Tam thiếu cũng không từ bỏ ý định. Anh nâng người tôi lên, bước đi khoan thai ung dung tự tại, cứ như là không có vác người nào sau lưng vậy. Tôi được anh cõng, cảm giác phấn khích cực kỳ, hai cơ thể tiếp xúc rất gần với nhau nhưng lại không sinh ra một chút cảm giác bài xích nào, thật là tốt!
_____________________
Vì ngủ quá lâu nên bụng tôi rất đói, tôi ăn có chút thô bạo, ăn đến khi no bụng mới chịu dừng lại. Tam thiếu đẩy đến cho tôi ly nước, anh hỏi:
– Em uống đi, ăn nhiều như thế không thấy tức bụng à?
Tôi lắc lắc đầu:
– Ăn no mới có sức khỏe chứ.
Lại chợt nhớ đến chuyện của Tam thiếu, tôi liền hỏi thầy Chương:
– Quên nữa, thầy Chương… hôm qua thầy có sao không, còn tên Lệ quỷ kia đâu?
Thầy Chương dịu giọng:
– Tôi không sao, ngủ được một giấc cũng khỏe hơn rồi. Còn về Lệ quỷ kia… tôi cũng không biết hắn ta thế nào, rất có thể đã không còn trên đời này nữa.
Tôi ngạc nhiên:
– Là ai bắt hắn ta?
Thầy Chương lắc đầu:
– Tôi không biết, lúc tôi thấy hắn ta bị bắt đi, tôi chạy theo ra phía sau nhà thì bị hai tên ác quỷ chặn lại. Một mình tôi xử lý hai tên cũng cần có chút thời gian, lúc hai tên kia sắp bị tôi thu phục thì bọn chúng tìm được cách bỏ trốn… tôi mất dấu Lệ quỷ.
Sao lại như thế được, một tên Lệ quỷ sờ sờ trước mặt bọn tôi mà lại bị bắt đi không rõ tung tích. Hắn ta là Lệ quỷ chứ không phải quỷ hồn, là kẻ nào có năng lực kinh khủng đến như thế?
Tam thiếu im lặng ngồi ở một bên, anh lúc này mới cất giọng hỏi tôi:
– Tiểu Bình, túi vải đỏ của Lệ quỷ đưa cho anh… em đang giữ phải không?
Tôi chợt nhớ ra, vội gật đầu:
– À phải rồi, là em giữ, để em đi lấy cho anh.
Nói rồi, tôi mở túi xách lấy ra túi vải đỏ đưa cho Tam thiếu, cả tôi và thầy Chương đều tò mò không biết bên trong chứa cái gì mà tên Lệ quỷ kia lại tỏ ra nghiêm trọng đến như vậy. Lúc Tam thiếu lấy vật ở trong túi vải ra, cả ba người bọn tôi đều cảm thấy khó hiểu, mặt mày nghệch ra xém chút nữa là bật khóc… đây… đây là cái gì vậy hả?
Sao lại là một đồng tiền xu? Đã vậy đồng tiền xu này còn có hình thù kỳ quái nữa? Hắn ta đưa cho Tam thiếu đồng tiền xu để làm gì? Để đi bán đấu giá kiếm tiền chắc?
Điên thật mà!

Yêu thích: 5 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN