Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 2
Chuyện tôi có Thiên nhãn, tôi thật sự là chưa từng nghĩ tới. Lúc trước, Thập Bà Bà nói tôi có mắt âm dương, chuyện đó đã làm tôi đau đầu lắm rồi, không nghĩ là lại có thêm một cái Thiên nhãn.
Chuyện tôi có mắt âm dương, tôi biết rất rõ, tôi cũng có thể mở phong ấn được mắt âm dương, chỉ là tôi không muốn cũng không dám mở đến nó. Ngày trước Thập bà bà kêu réo tôi học đạo, tôi năm lần bảy lượt diện cớ bận rộn để lảng tránh. Cuối cùng cũng chỉ học được vài chiêu thức pháp thuật đơn giản, có khả năng mở được phong ấn mắt âm dương nhưng lại không biết cách phong ấn nó lại. Mà mắt âm dương một khi mở ra thì thật sự vô cùng phiền phức, tôi không muốn mỗi buổi tối lại phải thấy đám quỷ hồn lạng tới lạng lui, nhe nanh múa vuốt làm đủ trò trước mặt tôi đâu… cảnh tượng ấy thật sự rất phiền đó!
Tôi là người có khả năng đặc biệt, từ năm 6 tuổi tôi đã phát hiện ra tôi có mắt âm dương. Một quãng thời gian rất dài, tôi ngày nào cũng thấy một đám quỷ hồn đủ hình đủ dạng bay lơ lửng trôi nổi xung quanh thế giới hiện tại mà con người đang sống. “Bọn họ” thật ra không đáng sợ như mọi người vẫn thường hay nghĩ, ngược lại còn có chút đáng thương và tội nghiệp. Tôi cũng biết, những ma quỷ tôi nhìn thấy chỉ là ma quỷ cấp thấp, Thập bà bà có nói ma quỷ cũng chia thành nhiều cấp bậc, thực lực và tu vi cũng tăng theo từng cấp. May mắn cho tôi là đến khi tôi gặp được Thập bà bà, tôi cũng chỉ gặp qua những quỷ hồn tương đối “tốt tính”, đôi khi biết tôi có thể nhìn thấy được “họ”, “họ” cũng không có ý định đến trêu chọc hay là quấy phá tôi. Sau này khi gặp được Thập bà bà, bà ấy làm phép phong ấn mắt âm dương của tôi lại, tôi mới không nhìn thấy những quỷ hồn lang thang kia nữa. Bây giờ kêu tôi mở phong ấn mắt âm dương, tôi thật tình không muốn.
Còn cái gì là số mệnh, đợi khi nào đến rồi lại nói tiếp đi…
* Mắt âm dương hay còn gọi là âm dương nhãn: là đôi mắt có khả năng nhìn được cả cõi âm và cõi dương.
………………………..
5 giờ chiều, Tam thiếu đúng giờ đến đón tôi tới nhà họ Giang ăn bữa cơm cuối tuần, đây là lần đầu tiên tôi ra mắt nhà họ Giang nhưng đối với Lý Tú Uyên, đây đã lần thứ n nào đó rồi. Nói thật ra, tôi đây vô cùng hồi hộp, mặc dù chú Cao quản gia đã động viên tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn không cách nào giữ được sự bình tĩnh như thường ngày được. Cũng may, tôi có xuất thân là diễn viên sắp ra nghề, mặc dù trong lòng sợ nhưng có thể diễn được, không đến nỗi vừa ra trận đã bị đánh cho tan tành mây khói.
Tam thiếu mặc bộ quần áo đơn giản, áo thun đen kèm với khoác jean, quần bò màu đậm trông rất đàn ông và thời thượng. Tôi nói thật, nếu anh ta mà nghèo, chỉ cần đi chụp ảnh quảng cáo thôi cũng đủ đem anh ta nổi tiếng toàn nước, kiếm được bộn tiền. Tôi là người học nghệ thuật nên mắt nhìn của tôi cũng rất chuẩn, người đẹp trai có phong thái như thế này, thật sự vô cùng hiếm có. Tìm người đẹp trai thì dễ nhưng người có khí thế hơn người thế này thì lại giống như mò kim đáy bể vậy. Trời sinh cho anh ta gương mặt của nam thần, lại sinh ra phong thái của thần tiên, đây quả thật là đứa con cưng của Trời Đất!
Thấy tôi như đang quan sát, anh ta khẽ cất giọng trầm ấm:
– Cô đừng lo lắng quá, lát nữa cứ xem như người nhà mà tiếp xúc với bọn họ. Người nhà tôi cũng không biết nhiều về Lý Tú Uyên lắm, cũng chỉ gặp có vài lần, nói không đến mấy câu. Có điều, tính tình của Lý Tú Uyên khá là trầm tính, cô lát nữa đừng diễn thành tăng động như hôm trước là được.
Tôi bất mãn phản đối:
– Gì tăng động? Tôi mà anh bảo là tăng động? Anh bị thiểu năng về trí tuệ à?
Tam thiếu không nhìn tôi, đôi mắt phượng thon đẹp khẽ động:
– Không tăng động nhưng giống động kinh.
Ơ kìa, anh ta chọn cái chết à?
Thẹn quá hóa giận, tôi quát:
– Dẹp dẹp, không ăn cơm ăn cháo gì nữa hết, tôi không muốn đi nữa, đi về.
– Tôi nói có thế mà cô đã giận, cô dễ bị người ta chi phối cảm xúc vậy hả?
Tôi cười nhếch môi:
– Tôi thấy anh là muốn chọc tức tôi, chứ người như anh mà muốn chi phối được cảm xúc của một diễn viên như tôi… anh chưa có cửa.
– Vậy thì đừng có quát tháo với tôi, thay vì tức giận, cô nên học cách chấp nhận, tính tình tôi là như vậy, ăn ngay nói thẳng quen rồi.
Tôi hừ hừ mấy tiếng, cũng chẳng buồn nói chuyện với anh ta nữa. Cái tên mặt hoa da phấn này, mặt mày bí hiểm trông đã không đáng tin cậy rồi, vậy mà giờ còn thêm cái miệng xảo quyệt nữa… đúng là không đáng tin cậy một chút nào hết mà. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là tôi quá xui, ở nhà yên lành không ở, tự dưng ham hố đi du lịch làm gì cho mang họa vào người vậy nè?
Xe chạy vòng quanh một lát thì dừng lại trước một ngôi biệt thự cổ, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe hơi, miệng há rộng đến đụng cả sàn xe. Ôi mẹ ơi, ở đây rộng quá, quang cảnh xung quanh lại đẹp đẽ và thoáng đãng cứ như là trong khu danh lam thắng cảnh vậy. Nếu so với vài địa điểm tham quan ngoài kia thì biệt thự nhà họ Giang chỉ có hơn chứ không có kém. Quả nhiên người ta nói không sai, nhà họ Giang giàu nhất thị trấn cổ Long Quang này, là ông trùm lớn của những ông trùm lớn. Chà, phải nói là Lý Tú Uyên tốt số hay là xấu số đây nhỉ? Nhà chồng giàu đến thế này mà không chịu ở, lại còn chạy đi đâu cho mất công vậy hả trời?
Sân trước trồng rất nhiều cây cảnh, có hồ bơi riêng, có hòn non bộ, có cả khu nhà kính để trồng hoa, nhìn ra được chủ của Giang gia là người rất thích cây cảnh, nghe nói là ông nội của Tam thiếu. Tôi bước xuống xe, lúc nãy còn ngó nghiêng giờ đã thẳng lưng, ngẩng cao đầu, thay đổi cảm xúc một chút rồi mới bước theo Tam thiếu đi vào bên trong. Nhà họ Giang bên trong đúng chất biệt thự cổ, từ nội thất cho đến con người, trông kiểu cách cổ điển quy củ thế nào ấy. Cứ đi được vài bước lại có người cúi chào, mà ai gặp bọn tôi cũng đều cung kính chào mấy tiếng “Tam thiếu, mợ Tam”. Tên kia có vẻ như đã quá quen với cách chào hỏi này, anh ta không buồn gật đầu lấy một cái, tôi mặc dù có hơi sửng sốt nhưng lại không thể kêu bọn họ đừng cung kính như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể gật nhẹ đầu thể hiện thay cho lời chào hỏi.
Tam thiếu đưa tôi đi từ phòng khách qua đến phòng ăn, lúc tôi đến, mọi người trong nhà đã có mặt đông đủ. Tam thiếu giới thiệu cho tôi biết, người ngồi ở ghế giữa là ông nội của anh ta, người ngồi đầu tiên ở bên tay trái là em của ông nội, gọi là bà cô, người kế bên là mẹ của Tam thiếu, còn phía bên kia là Nhị thiếu và mợ Nhị, anh chị chồng của tôi. Thành viên trong gia đình cũng không nhiều, tôi nhìn qua là có thể nhớ được hết mặt mũi của các nhân vật đang có mặt hiện tại, mà người nhà họ Giang cũng gọi là thân thiện, bọn họ biết tôi là dâu mới nên cũng không có nói lời gì đó khó nghe hay là ức hiếp.
Ông nội của Tam thiếu lớn tuổi hơn chú Cao quản gia nhưng trông vẫn còn phong độ lắm, nụ cười rất hiền, thái độ đối với con cháu hết mực yêu thương. Mẹ của Tam thiếu còn khá là trẻ, dáng người và gương mặt đều được bảo dưỡng rất tốt, nếu không nói là mẹ, người ngoài chắc chắn không biết bà ấy là mẹ của Tam thiếu. Bà cô thì khoảng hơn 50 tuổi, vì là người có tiền nên nhìn chung vẫn còn rất trẻ so với số tuổi của mình. Nhị thiếu tên là Giang Thanh Quốc, vợ của anh ấy cũng là một cô gái thanh tú và kiều diễm. Ây chà, đây có thể gọi là gia đình cực phẩm mà tôi vẫn thường hay xem trên truyền hình, vừa giàu vừa có nhan sắc, gen như thế này thì sinh con ra chắc chắn sẽ rất đẹp.
Bữa cơm trôi qua trong không khí có chút kỳ lạ, mặc dù gọi là một nhà nhưng những nhân vật ở đây tiếp xúc với nhau vô cùng khách sáo, không giống như những gia đình bình thường mà tôi đã từng biết. Mặc dù trên mặt luôn giữ thái độ và biểu cảm thân thiện nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút, chắc chắn sẽ tìm thấy được điểm gượng gạo. Chỉ có duy nhất một mình Tam thiếu là không gượng gạo, bởi vì anh ta chẳng có chút xíu gì là hoà đồng với mọi người, cơm trước mặt thì ăn, ai hỏi đến thì nói, không hỏi cũng chẳng buồn ngước lên nhìn ai lấy một cái nào. Lâu lâu lại liếc sang tôi, ngoài bảo tôi “ăn đi”, anh ta cũng chẳng nói thêm câu gì khác. Quái lạ, cái gia đình nhìn bề ngoài thì thấy rất kiểu mẫu, rất đầm ấm nhưng khi tiếp xúc rồi lại thấy rõ được hai chữ “kiểu mẫu”, là mẫu thôi chứ không phải là thật.
Ăn xong bữa cơm, lúc ông nội bảo Tam thiếu đưa tôi ra ngoài đi dạo, tôi phải nói là phất cờ nhảy múa trong lòng. Ôi mẹ ơi, để tôi ngồi với những con người “kiểu mẫu” này lâu thêm một chút nữa chắc tôi sẽ điên lên mất. Tôi rõ ràng là một diễn viên nghiệp dư nhưng trình độ diễn xuất của tôi chưa chắc đã bằng những người đang ngồi ở đây. Lạ thật, là người cùng một nhà, cần gì phải diễn với nhau như vậy, ăn cùng nhau là việc nên làm mỗi ngày, đâu cần phải cố gắng cưỡng ép bản thân mình như thế?
Tôi đi theo sau Tam thiếu, anh ta đưa tôi ra sân sau, chỗ có mấy cái xích đu rất xinh, anh ta nhàn nhạt, nói:
– Ngồi chơi một chút rồi về, tránh cho ông nội để ý.
Tôi gật gật:
– Ừ tôi biết rồi, mà này… người nhà anh có phải là hơi kỳ lạ rồi không?
Tam thiếu xoay sang nhìn tôi, mắt phượng khẽ híp:
– Cô thấy thế nào mà bảo là kỳ lạ?
Tôi có chút ngập ngừng:
– Thì… tôi thấy cứ gượng gượng làm sao ấy, như kiểu là cố gắng ngồi cùng nhau vậy.
Nghe tôi nói, Tam thiếu đột nhiên nở nụ cười lạnh, ý tứ châm chọc nghe ra rất rõ ràng:
– Đến người ngoài như cô mà còn cảm thấy gia đình này rất là giả tạo, vậy mà chỉ có ông nội tôi là cố chấp không chịu chấp nhận. Gì mà ăn cùng bữa cơm gia đình, nhìn như hành hạ thể xác và tinh thần của nhau vậy.
Nhìn thấy biểu cảm khác thường của anh ta, tôi tự dưng cảm thấy mình có chút lỡ lời, liền vội chữa cháy:
– Không hẳn như lời anh nói đâu, tôi thấy như vậy cũng còn tốt mà…
– Tốt chỗ nào?
Tôi mím môi, mắt khẽ rũ xuống, lời nói này cũng xem như là lời nói thật lòng:
– Tốt ở chỗ… ít nhất mọi người vẫn là người một nhà.
Tam thiếu im lặng không nói gì, ánh mắt sâu thẳm tựa như đang suy xét chuyện gì đó. Tôi thấy mặc dù có hơi giả tạo một chút nhưng dù sao có gia đình cũng tốt hơn là không có gia đình. Một người sống trên đời này, đơn độc không gia đình, không người thân, làm cái gì cũng lủi thủi một mình… cảm giác đó thật sự rất đáng sợ.
– Có đôi khi… một mình sẽ tốt hơn là một nhà, cô tin không?
Tôi nhìn anh ta, trong lòng có vài lời muốn nói nhưng lại bị ánh mắt sâu thẳm kia áp chế lại hết. Có phải là có khuất tất gì hiểu lầm hay không, làm sao mà một mình lại tốt hơn là một nhà… có người nhà thì vẫn tốt hơn chứ?
Điện thoại của Tam thiếu lúc này đột nhiên vang lên, anh ta nhìn vào màn hình điện thoại, chân mày đột nhiên nhíu lại, giọng khàn khàn:
– Tôi tới kia nghe điện thoại chút, cô ngồi ở đây chụp vài bức ảnh gì đó cũng được, tôi thấy cô thích chụp ảnh lắm, cảnh ở đây đẹp không khác gì mấy khu tham quan ngoài kia đâu.
Tôi phủi phủi tay:
– Được rồi, tôi ngồi đây hóng mát một mình được, anh không cần phải lo cho tôi đâu.
– Chờ tôi chút…
Nói rồi, Tam thiếu liền xoay người đi về phía khuất để nghe điện thoại, trông bộ dáng có vẻ quan trọng lắm. Tôi ngồi trên xích đu một hồi, có chút buồn chán nên đứng dậy đi dạo vài vòng. Nhà họ Giang giàu có, điều này quả thực không sai, đến cả bờ sông Thủy Long cũng được bọn họ chưng dụng làm đất riêng của gia đình. Tôi đi đến chỗ hành lang sông, nhìn ngắm mặt sông về đêm, lúc này đã hơn 7 giờ tối, bầu trời cũng chuyển thành đen tuyền một màu. Khu vực này là khu biệt thự cao cấp, cách xa xa mới có một ngôi biệt thự, vô cùng yên tĩnh và riêng tư. Người giàu có rất thích những ngôi biệt thự kiểu này, rất thích hợp cho sinh hoạt và nghỉ dưỡng.
Tôi nhìn ra dòng sông êm ả phía trước, con người mỗi khi đến gần sông suối đều có cảm giác vô cùng bình yên. Hít vào mấy ngụm không khí trong lành, nếu tôi có được một căn nhà vườn giáp sông kiểu này, tôi chắc chắn sẽ cho thuê. So với việc sống yên tĩnh, tôi thích sống với tiền hơn. Cảm giác có tiền lúc nào cũng khiến tinh thần tôi sảng khoái, giống như lúc này đây, tôi là một người có tiền…
“Rào”
“Rào”
Vài cuộn sóng lớn đánh vào bờ cắt ngang dòng suy nghĩ phấn khích của tôi, phía xa xa, giống như có cái gì vừa tạo thành sóng, lại còn nhô nhô lên trông rất kỳ lạ. Bản tính tôi gan dạ từ bé, nhìn thấy mấy thứ kỳ lạ, tôi vô cùng tò mò, không nhịn được mà bước thêm vài bước để nhìn cho kỹ hơn. Chỗ kia là cái gì ấy nhỉ, trông kỳ lạ ghê?
Cái chỗ nhô nhô khúc giữa sông đột nhiên chuyển động, nó theo hướng tôi đang đứng mà lao đến với tốc độ rất nhanh. Lúc tôi hoàn hồn lại được, chưa kịp bỏ chạy thì cả người giống như bị điểm huyệt, cứ đứng yên như trời trồng, nhúc nhích một chút cũng không được. Đầu tôi bắt đầu túa mồ hôi, thần kinh căng thẳng, cả người căng cứng, hai mắt mở to như chưa bao giờ to hơn.
Dưới nước, một cái đầu ngoi lên, không phải là người, cũng không phải là quỷ… mà là thú… là một linh thú!
Trước tiên là cái đầu màu xanh, tiếp theo đó là thân người dài thượt màu xanh, cuối cùng là cái đuôi đầy vẩy cũng màu xanh. Tôi lúc này chỉ còn biết trợn tròn mắt há hốc mồm, bởi vì trước mặt tôi lúc này… rõ ràng là một con rồng… một con rồng nước màu xanh lấp lánh ánh quang rất đẹp!
Con rồng hiện rõ trên mặt nước, trên đầu của nó có 2 sừng lớn dài hơn sừng hươu, ở giữa lại có đến 7 cái bờm trông vô cùng uy dũng. Mắt rồng dài xếch lên, con ngươi đảo quanh trông sinh động vô cùng. Hai râu trước mũi bay phất phơ, từ đỉnh đầu đến giữa sóng lưng như khoác một bộ khoác lông mềm mại. Con rồng xanh đột nhiên há to miệng, mũi thở phì phì mấy hơi, gầm lên một tiếng đầy uy lực.
Tôi bị tiếng gầm kia dọa cho run rẩy mặt mày xanh xao như người sắp chết, nếu không phải toàn thân bị biến cho bất động, chắc tôi đã ngã ngang ra đất bất tỉnh luôn rồi. Mẹ ơi, nghe danh đã lâu, hôm nay tôi mới được diện kiến vị Thần Long người người nể trọng… vinh hạnh quá… vinh hạnh…
– Ngươi chắc là lần đầu tiên nhìn thấy Thủy Long đúng không?
Tôi rất muốn gật đầu nhưng do toàn thân lúc này đang bất động nên dù có muốn cũng không nhúc nhích được chút nào. Thủy Long thấy tôi ngơ ra, ngài ấy chắc hiểu sự tình, chỉ xoay người một cái đã biến tôi trở lại như bình thường. Tôi vừa mừng vừa hoảng, tay chân run rẩy, răng như đánh lô tô vào nhau, rặn mãi mà không ra được một chữ nào. Mặc dù đã hết sức gắng gượng nhưng đến cuối cùng vẫn là không chịu được, ngã đùng xuống đất.
– Ngươi sao vậy?
Tôi nhìn ngài ấy, thấy gương mặt uy dũng của ngài đưa đến gần, tôi sợ muốn rơi nước mắt, lau vội mồ hôi trên trán, tôi lấp ba lấp bấp, nói:
– Dạ con… con…
Tiếng thở phì kèm theo âm giọng băng lãnh lại cất giọng:
– Thế nào? Đang còn đứng yên sao đột nhiên té ngã… ngươi bị chuột rút à?
Chuột rút… tôi có bơi đâu mà chuột rút?
Thủy Long ơi là Thủy Long, ngài ở đâu đùng đùng hiện ra doạ tôi sợ đến muốn tè ra quần, giờ còn hỏi tôi bị làm sao? Ngài muốn tôi sống sao ngài mới vừa lòng đây hả?
Tôi hít vào một hơi, cố trấn an bản thân mình, Thập bà bà đã từng nói, rồng là loài vật linh thiêng, nếu không có chuyện, các ngài sẽ không vô cớ hiện thân cho nhân gian thấy. Mà Rồng là Tiên, Tiên thì không bao giờ hại người, yên tâm… yên tâm…
Nghĩ được như thế, tôi lúc này mới có lại chút xíu sự bình tĩnh, tôi chống tay muốn đứng dậy nhưng chắc vì sợ quá hay sao mà lại run rẩy ngã xuống. Thủy Long thấy tôi ngã lăn ra lần nữa, ngài nhìn tôi chằm chằm, ánh nhìn như kiểu “A, cô gái này thật yếu ớt”. Mẹ ơi, có thể nào nói cho con biết… vị Thần Tiên này đến tìm con là để làm gì không? Có phải con là Tiên nữ bị lạc khỏi Thiên Đình, ngài ấy thay Thiên Đình Đại Đế đưa con về nhà của mình?
– Cô gái, ta thấy ngươi khi nãy vẫn còn rất khỏe, sao lại ngã tới ngã lui như gà bệnh vậy?
Tôi cười hơ hơ, sợ muốn rụng răng, nếu ngài là tôi xem ngài có sợ đến bất tỉnh nhân sự hay không.
– Con… con… bị chuột rút.
Mẹ kiếp, nghĩ bây nhiêu câu trả lời, cuối cùng lại nói bị chuột rút…
Ngài Thủy Long há miệng cười to, cái đuôi uốn lượn trên mặt sông tạo thành sóng nước đánh dồn dập vào bờ.
– Ta nói mà, loài người các ngươi thật là yếu ớt, nếu ta rảnh, ta đem ngươi thả xuống nước tập bơi một chút… tránh cho trên bờ cũng bị chuột rút.
Tôi hoàn toàn câm nín, trong lòng gào thét chửi chó chửi mèo, oán trách bản thân mình sao lại ngu ngốc đến như vậy. Tôi nào bị chuột rút đâu, oan uổng quá đi… oan uổng quá đi…
Thấy tôi đầu chảy đầy mồ hôi, ngài Thủy Long không cười nữa, ngài ấy quan sát tôi một lát, lại nhìn chằm chằm vào cổ tôi. Lát sau, ngài ấy đột nhiên cất giọng hỏi, ý rất tò mò:
– Sợi dây chuyền kia… ai cho ngươi?
Sợi dây chuyền?
Tôi cầm sợi dây chuyền trên tay, đây là dây chuyền mà Thập bà bà cho tôi, bà ấy bảo tôi phải đeo suốt 24/24, không bao giờ được tháo ra, kể cả là đi tắm.
– Dạ… của… sư phụ con… cho con…
Thủy Long không nói gì, ngài ấy không nhìn đến sợi dây chuyền trên cổ tôi nữa, giọng lại trở về uy dũng như vừa khi:
– Được rồi, không nói vòng vo nữa, ta đích thân tới tìm ngươi hôm nay… là có việc cần ngươi giúp.
Tôi có chút kinh ngạc:
– Dạ, ngài cần nhờ con giúp?
Thủy Long gật đầu, ngài ấy dõng dạc nói:
– Việc thứ nhất, ta muốn ngươi đem ta ra biển lớn. Việc thứ hai, ta vừa bị thương, cần người giúp ta hồi phục.
Đầu tôi lại tiếp tục chảy đầy mồ hôi, việc thứ nhất, tôi tạm thời không thể giúp được, còn việc thứ hai…
Tôi run run, cung kính trả lời:
– Ngài Thủy Long, con… không phải không muốn giúp ngài, chẳng qua là con… con hiện tại không ra khỏi thị trấn này được…
– Lý do?
– Tại vì… con… con đang cứu người… 4 tháng sau… 4 tháng sau con có thể đi. Lúc đó, con hứa sẽ đem người ra biển, hứa, con hứa.
Thủy Long gật đầu, ngài ấy rõ ràng là vị thần rất hiểu chuyện, tôi nói thế mà ngài ấy đã hiểu được ngay… thật tốt quá.
– Cũng được, 4 tháng cũng không lâu, ta chờ được. Nhưng trong 4 tháng này, ngươi phải giúp ta trị thương.
– Giúp thế nào… ạ?
Thủy Long chớp chớp hai mắt, giọng nhẹ tựa lông hồng:
– Bắt quỷ hồn đến cho ta… ta vừa bị một đám quỷ hợp sức tấn công, tạm thời đang bị hao tổn linh khí, khí lực cũng giảm xuống không ít. Ngươi tìm cho ta một đám quỷ hồn, mỗi ngày đem đến cho ta vài tên… mặc dù không cải thiện được bao nhiêu nhưng ít nhất có thể giúp ta gia tăng lại khí lực.
*Quỷ hồn là oan hồn (linh hồn người chết oan) vất vưởng lâu năm, chất chứa nhiều cảm xúc tiêu cực (oán hận, chấp niệm).
Trời mẹ ơi, quỷ hồn… ngài ấy kêu ta đi bắt quỷ hồn?
Tôi sợ thật rồi, sợ đến ngớ ngẩn luôn rồi…
– Ngài Thủy Long… ngài có phải đang đùa giỡn với con không? Con… một con người yếu đuối đến đứng còn không vững… làm sao có thể bắt được quỷ hồn? Ngài…
Tôi còn chưa nói hết ý, ngài ấy đột nhiên nổi giận bay thẳng đến trước mặt tôi, thở phì một hơi giận dữ:
– Ngươi định lừa ta sao? Ngươi có âm dương nhãn… dù đã phong ấn nhưng làm sao qua mặt được ta?
Tôi quíu hết tay chân, nói như mếu:
– Con… con đúng là có âm dương nhãn nhưng mà con… con đâu phải pháp sư… con không biết bắt quỷ… con…
Thủy Long gầm lên:
– Nếu ngươi không làm, vậy được… ta bắt ngươi thay thế cho đám quỷ hồn kia. Thân thể ngươi khác biệt, máu của ngươi rất tốt, còn tốt hơn một ngàn lệ quỷ gọp lại… ta nhất định sẽ nhẹ tay…
Tôi bị doạ cho khóc ngất lên, ngài Thủy Long vẫn giữ vững thái độ, ngài ấy bắt đầu quấn quanh thân tôi, như muốn siết chết tôi vậy. Dưới cái siết như bị bóp nghẹn, tôi cuối cùng cũng đồng ý gào lên:
– Con đồng ý… để con bắt quỷ hồn cho ngài… ngài đừng giết con… đừng có giết con…
Tôi vừa nói đồng ý, Thủy Long liền thả người tôi ra, ngài ấy xoắn một vòng bay đến trước mặt tôi, biểu cảm hài lòng lên tiếng:
– Ngươi đồng ý từ đầu có phải tốt không, để đám quỷ kia thấy… bọn nó lại nói ta ức hiếp con gái nhà lành.
Tôi bị tức đến nghẹn họng, như thế này thì không ức hiếp con gái nhà người ta à? Không ức hiếp tí nào hết à?
Tôi lau nước mắt trên mặt, uất ức nói:
– Nhưng mà ngài cũng phải biết… con mặc dù có âm dương nhãn nhưng con không phải là pháp sư, con không thể gặp là bắt ngay được quỷ hồn lang thang… có thể là mấy ngày mới có, mấy tuần mới có…
Thủy Long có vẻ không hài lòng lắm:
– Ngươi phải cố gắng chứ, được ta nhờ vả mà ngươi như thế sao? Có muốn ta uống máu ngươi không?
Tôi mếu:
– Thì con sẽ cố gắng nhưng không biết có được hay không… lỡ đâu con bị đám quỷ hồn đó giết chết luôn thì sao? Người không có năng lực gì ngoài mắt âm dương như con… ngài kêu con đi bắt quỷ hồn… chuyện này còn khó hơn lên Trời nữa.
– Cứ cố gắng đi rồi hãy nói, ta cũng không để ngươi phải mạo hiểm…
Nói đến đây, Thủy Long xoay người một cái, dưới đất trước mặt tôi bày ra mấy món, nhìn sơ qua là biết đồ dùng của pháp sư dùng để thu phục ma quỷ. Thủy Long hướng mắt về đồ dùng dưới đất, ngài ấy nói:
– Ở đó là lọ trấn hồn, kiếm đồng, dây xích trói hồn cùng phi tiêu tán hồn… tất cả đều là đồ tốt, đám pháp sư bây giờ có bỏ ra bạc tỉ cũng không tìm được những đồ vật này của ta. Ngươi về mà nghiên cứu cho kỹ, ta bận rộn không dạy cho ngươi được… đưa tay ra cho ta…
– Tay ạ?
– Nhanh lên…
Mặc dù ngạc nhiên nhưng tôi vẫn đưa tay ra cho ngài ấy, Thủy Long dùng móng vuốt cào nhẹ vào đầu ngón trỏ trên tay tôi, máu cũng theo đó mà ứa ra. Thấy máu chảy ra, ngài ấy lại nói:
– Ngươi nhỏ máu vào những đồ vật dưới đây, sau này nó sẽ nhận ngươi là chủ, chỉ có ngươi mới có thể điều khiển được những đồ vật này.
Máu của tôi nhỏ xuống lọ trấn hồn, lọ trấn hồn liền phát sáng lên một cái, cả dây xích trói hồn và kiếm đồng cũng giống như vậy. Sau khi rung lên, nhưng thứ đồ vật đó đột nhiên chuyển động rồi bay thẳng vào trong túi xách của tôi, cuối cùng là nằm yên tĩnh như chưa hề rung lên vậy.
Đang còn ngỡ ngàng thì đột nhiên sợi dây chuyền trên cổ tôi chuyển động, nó như bị ai đó tháo ra rồi bay thẳng đến chỗ của Thủy Long. Tôi sợ đến hoảng lên, đang định đòi lại thì bị Thủy Long trừng mắt cảnh cáo, sợ quá, tôi lại rụt cổ như rùa, không dám hó hé một câu nào. Thủy Long nhận lấy chiếc vòng cổ của tôi, cũng không biết ngài ấy làm gì, lát sau, sợi dây chuyền lại có thêm một mặt dây chuyền chiếu lấp lánh, mặt dây này rõ ràng là một chiếc vảy của rồng…
– Nhận lấy, sau này ngươi làm gì, đi đâu, ta cũng sẽ biết… nếu ngươi vì đi bắt quỷ hồn cho ta mà gặp nguy hiểm, ta cũng có thể đến cứu ngươi kịp thời. Nhớ kỹ, không được tháo dây chuyền này xuống, chiếc vảy rồng này sẽ giúp bảo hộ ngươi bình an. Trên đó có máu của Thủy Long ta, nếu là loại quỷ hồn bình thường sẽ không dám đụng đến ngươi, so với dây chuyền mà sư phụ ngươi cho thì mặt dây chuyền này còn uy chấn hơn gấp bội.
Xoay một vòng vào không trung, Thủy Long nói lớn:
– Làm việc cho tốt, tránh để ta đói bụng quá lâu… nghe rõ chưa?
Tôi gật đầu, giọng lí nhí uể oải:
– Rõ ạ.
Không đợi tôi nói đến câu thứ hai, Thủy Long đã cuộn người uốn quanh rồi biến mất vào dưới mặt nước. Dòng sông lúc này lại quay trở về trạng thái bình thường, giống như những việc từ nãy đến giờ… là hoàn toàn không có thật vậy.
Tôi có chút ngơ ngác hết nhìn vào dòng sông rồi lại nhìn đến mặt dây chuyền đang đeo trên cổ mình. Những chuyện này là thật hay sao, tôi vừa gặp được Thủy Long… có thật không vậy?!
________________
❌ TRUYỆN MỚI MÀ MỌI NGƯỜI ƠI, MN LIKE ỦNG HỘ TINH THẦN EM VỚI Ạ, CHƯƠNG 1 HÔM QUA LIKE THẤP LẮM MỌI NGƯỜI, EM BUỒN LẮM, KHÔNG BIẾT NÓI LÀM SAO NỮA… MN THƯƠNG EM RA TRUYỆN ĐỀU ĐẶN THÌ LIKE + CMT + SHARE CHO EM VỚI. EM LUÔN NHIỆT TÌNH VỚI MN MÀ HUHU.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!