Nàng Dâu 49 Ngày - Phần 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
741


Nàng Dâu 49 Ngày


Phần 26


Lão Lâm chết, sự lo lắng trong tôi càng dâng cao. Suốt từ nãy đến giờ, tay tôi vẫn nắm chặt tay Tam thiếu, cố chấp không muốn buông ra. Tài xế đưa bọn tôi về nhà, bốn người ngồi trong phòng khách, không ai nói với ai câu nào, biểu cảm hết sức căng thẳng. Tôi hết nhìn thầy Chương rồi nhìn đến ông Ba, sau cùng là nhìn đến Tam thiếu. Như phát hiện ra tôi đang nhìn, anh khẽ cười rồi xoa xoa tóc tôi:

– Đừng nhìn anh như vậy, anh không sao mà.

Tôi mím môi, có nhiều lời muốn nói nhưng lúc này lại không biết nên nói cái gì. Cuối cùng vẫn là Tam thiếu cất tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng:

– Mọi người đừng lo quá, sẽ không sao đâu.

Ông Ba thoáng thở dài, khẽ gật gật:

– Được rồi, chuyện đâu còn có đó, chưa gì đã vội suy sụp.

Thầy Chương vẫn là người lo lắng nhất:

– Nhưng những gì lão Lâm nói, tôi tin đó không phải lời nói không có mục đích. Quen biết ông ấy nhiều năm, mặc dù lần này là ông ấy sai nhưng lúc tôi và ông đến, ông ấy dường như muốn hối cải…

Ông Ba trầm mặc hồi lâu:

– Tôi không nói là không tin nhưng mọi người cũng đừng vì những lời nói đó mà hoang mang. Nhất là cậu đó Tam thiếu, không nên lo lắng quá.

Tam thiếu cười cười, lại nhìn sang tôi:

– Con thì không sao, chỉ sợ Tiểu Bình lo lắng.

Ông Ba liếc mắt nhìn tôi:

– Đúng vậy, con là người đáng lo nhất. Mặc kệ ai có nói gì, con cứ tập trung vào Kết Huyết, việc của con là hoàn thành Kết Huyết.

Tôi nhịn không được nữa, liền nói:

– Con biết, nhưng còn mộ của Quỷ Vương gì đó, con không thể bỏ qua xem như là không có chuyện gì được. Mộ của Quỷ Vương ở tỉnh A này con đã nghe qua rồi, nếu không phải vì giới hạn không ra khỏi thị trấn được thì con đã đi tìm mộ của Quỷ Vương. Bây giờ nghe lão Lâm nói vậy, con càng lúc càng cảm thấy lo lắng. Ông Ba, ông cũng đang lo lắng có phải không?

Ông Ba đột nhiên thở dài:

– Lo thì thế nào, chúng ta cũng đâu biết chính xác mộ của Quỷ Vương sẽ có ảnh hưởng gì đến Tam thiếu. Những gì chưa chắc chắn thì tốt nhất đừng nên nghĩ ngợi lung tung.

Lần này đến lượt Tam thiếu lên tiếng:

– Ông Ba, con nghĩ… con sẽ đi tìm mộ của Quỷ Vương.

Cả ba người chúng tôi đều giật mình, ông Ba phản đối:

– Tam thiếu, tôi nghĩ vẫn là không nên, chưa biết mộ của Quỷ Vương có thật hay không. Cậu đi tìm mộ của Quỷ Vương, rất có thể là một cái bẫy.

Tam thiếu cười cười, trong lời nói nhìn ra được mấy phần kiên định:

– Nếu là bẫy cũng được, con không thích ngồi chờ chết kiểu này. Nếu chắc chắn sẽ chết, vậy nên để con tìm ra nguyên nhân vì sao con chết… như vậy con sẽ thấy thoải mái hơn. Bị động hay chủ động đều có rủi ro, mà con lại không phải kiểu người bị động.

– Nhưng mà Tam thiếu…

Thấy thầy Chương vẫn muốn khuyên, Tam thiếu liền cắt lời:

– Con biết con đang làm gì mà, bản thân con là cái gì… con vẫn nên đối diện thẳng thắn một lần. Ngày trước, nếu không phải thầy Chương có được Đá Thần, bày trận Kết Huyết thì con đã không muốn hy vọng gì nữa. Hoặc có thể nói, Kết Huyết có được hoàn thành hay không hoàn thành thì con cũng không mong ngóng quá nhiều. Điều con tiếc nuối nhất… cuối cùng chỉ có một mình Tiểu Bình mà thôi.

Mắt tôi đỏ hoen, nghẹn giọng nhìn anh nói không nên lời. Tam thiếu trước sau vẫn như một, ngoài nụ cười thoải mái, anh cũng không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào. Anh xoa xoa tóc tôi, vỗ nhè nhẹ trấn an:

– Ngoan, anh sẽ không sao.

Tôi nhịn lắm nhưng cũng chịu thua trước sự cưng chiều của anh, mấy giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay, cảm xúc lúc này tệ hơn bao giờ hết. Tôi từ trước đến giờ đều nghĩ, dù bề ngoài Tam thiếu có lạnh lùng, có gan góc nhưng trong nội tâm làm gì không có sự lo sợ bất an trước an nguy sống chết của bản thân. Thế nhưng bây giờ tôi mới nhận ra được, Tam thiếu của tôi cái gì cũng không sợ, kể cả là sợ chết. Thứ anh tiếc nuối nhất đến tận bây giờ… cũng chỉ có một mình tôi.

Tam thiếu nhìn về hai vị lớn tuổi trước mặt, anh nghiêm túc nói:

– Ông Ba và thầy Chương cũng đừng lo lắng quá cho con, những gì con quyết định, con thật sự đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Con tự chắc chắn với bản thân mình rằng, kể từ lúc con sinh ra cho đến bây giờ, con không gây thù chuốc oán với ai hoặc là hãm hại ai vào con đường cùng. Con với Kiến Vũ ngoài mặt ghét nhau như kiểu không đội trời chung nhưng chung quy cũng là kiểu thù địch của đàn ông mà thôi, không đáng kể. Nhưng kẻ đứng sau tất cả những việc này, kẻ đó lại là một loại kẻ thù hoàn toàn khác biệt. Nếu không phải con chết thì hắn chết, không có sự lựa chọn khác…

Dừng một chút, anh lại nói:

– Chắc hai người cũng biết, con không phải là một người bình thường, việc đột nhiên có một kẻ nào đó siêu nhiên xuất hiện muốn dồn con vào chỗ chết… đó không còn là chuyện trùng hợp nữa rồi. Con có cảm giác, ngôi mộ Quỷ Vương kia sẽ có liên quan gì đó đến con. Nếu tất cả đã hướng đến một vấn đề rõ ràng, vậy con trốn tránh mãi cũng không được. Kết Huyết đi được một nửa, cũng chưa chắc sẽ thành công…

Tôi khóc thật rồi, nước mắt lấm lem trên má:

– Anh đừng có nói linh tinh, Kết Huyết chắc chắn sẽ hoàn thành, anh sẽ được an toàn… đừng có nói gỡ.

Thấy tôi khóc đến long trời lở đất, ánh mắt anh nhìn tôi tràn đầy vẻ đau lòng, anh lau vội nước mắt trên mặt tôi, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp với tôi:

– Ừm, đừng khóc, anh không nói gỡ nữa… không nói nữa.

Tôi siết chặt lấy tay tôi, xin xỏ:

– Vậy… anh đừng đi tìm mộ của Quỷ Vương nữa. Anh cứ ở nhà ngoan ngoãn đợi Kết Huyết hoàn thành đi, được không?

Tam thiếu mím môi:

– Tiểu Bình…

Tôi òa lên khóc:

– Anh có chắc đã tìm được mộ của Quỷ Vương đâu, đại nạn 300 năm sắp đến rồi… quỷ vương kia chắc chắn là kẻ hại anh muốn thả ra để giết chết anh đó. Anh đi tìm làm gì, nghe em đi… ở nhà đi… để em đi tìm là được rồi.

Tam thiếu vẫn cố kiên trì:

– Tiểu Bình, nghe anh nói.

– Em…

Ông Ba im lặng hồi lâu, nhịn không được cuối cùng cũng lên tiếng:

– Nhóc con, cậu ấy nói đúng đó. Tam thiếu chắc đã có suy tính của riêng mình, con đừng làm rộn nữa.

Tôi giận dỗi:

– Ông Ba…

Ông Ba trừng mắt nhìn tôi, ông nhàn nhạt cất giọng nói với Tam thiếu:

– Tam thiếu, tôi biết cậu có suy tính của riêng cậu hoặc có thể chắc cậu đã cảm nhận được gì đó rồi phải không? Chuyện này dù sao cũng là chuyện của cậu, nếu không phải cậu đứng ra giải quyết thì không thể kết thúc được. Được, tôi đồng ý với cậu, mộ của Quỷ Vương gì đó, vẫn nên đi tìm thử một lần.

Tôi lau lau nước mắt trên mặt mình, vội nói:

– Nếu vậy… con cũng đi. Thanh Thu ở đâu con theo ở đó.

Thầy Chương nheo mày, thầy ấy vội vàng hỏi:

– Cô cũng đi, vậy Kết Huyết làm sao?

Chuyện này… tôi lại nhìn sang ông Ba:

– Ông Ba, ông có cách nào không?

Ông Ba liếc ngang liếc dọc nhìn tôi:

– Cách gì? Muốn ta giúp con phân thân ra để làm việc à?

– Ý con không phải như vậy, ông biết rồi còn làm khó con chi vậy.

Ông Ba cau có, bực dọc lên tiếng:

– Cách thì có, ta cũng không muốn con vác theo trận Kết Huyết trên lưng. Được rồi, ta sẽ đưa cho con một viên Đá tương tự như Đá Thần để con đem theo bên mình. Nhưng để ta nói trước, muốn nhân bản Đá Thần thì cần có thời gian.

– Bao lâu ạ?

– Một tuần.

Tam thiếu thấy tôi muốn cò kè trả giá với ông Ba, anh kéo tay tôi, thay tôi đồng ý:

– Dạ được.

Ông Ba hừ lạnh một tiếng rồi kéo thầy Chương ra ngoài bàn chuyện, cũng không thèm quan tâm đến bọn tôi nữa. Trong phòng lúc này chỉ còn tôi và Tam thiếu, tôi nhìn anh thì lại muốn khóc, nỉ non hỏi anh:

– Thanh Thu, anh liều mình như vậy để làm gì? Ngoan ngoãn ở nhà không tốt hơn sao? Bộ anh… không còn thương em nữa hả?

Tam thiếu kéo tôi vào lòng, anh trầm giọng:

– Vì thương em nên anh mới muốn mọi chuyện được giải quyết rõ ràng, tránh cho anh làm liên lụy đến em. Tiểu Bình, chắc em cũng hiểu rõ anh đang trong tình trạng thế nào mà phải không, là đàn ông thì phải đối mặt với khó khăn, không thể trốn tránh mãi được. Anh đồng ý để em đi cùng là vì muốn có thêm thời gian ở bên cạnh em… được rồi, anh quyết định rồi, sẽ không thay đổi nữa. Dù sao cũng chưa chắc tìm được mộ của Quỷ Vương, coi như là đi du lịch một chuyến vậy.

Tôi bỉu môi:

– Ai đi du lịch mà căng thẳng như anh?

Tam thiếu cười cười:

– Anh không căng thẳng mà, anh thấy rất thoải mái.

Tôi ngước mắt nhìn kỹ vào mắt anh, đúng thật là anh không hề căng thẳng, ngược lại còn có một chút thong dong nhẹ nhõm. Tôi thật sự đau lòng cho anh, biết anh không muốn đau lòng cho mình nên tôi đành thay anh đau lòng vậy. Tam thiếu, cầu anh ngàn lần vạn lần đừng có chuyện gì xảy ra, nếu không… em thật sự không chịu đựng nổi mất!
______________________
Một tuần trôi qua, ông Ba bế quan dưới mật thất, thầy Chương ở bên cạnh hỗ trợ. Tôi thì liên lạc với Yên bà, xin tư liệu từ môn quán về mộ của Quỷ Vương để tìm cho đúng hướng. Ông Ba có nói, vì tôi đem theo bản phụ của Đá Thần nên có thể đi xa khỏi thị trấn, chỉ là cũng không đuợc đi xa lắm, phạm vi thu hẹp lại trong tỉnh A. Tam thiếu thời gian này cũng bận tối mắt tối mũi để giải quyết công việc làm ăn, anh cơ bản là giao lại cho Nhị thiếu quản lý. Giang lão gia có gọi đến hỏi thăm bọn tôi, tôi giải thích sơ qua là bọn tôi đi du lịch, thầy Chương có cách đưa bọn tôi ra khỏi thị trấn nên ông mới chịu yên tâm không hỏi nữa.

Tôi cũng không biết quyết định này của Tam thiếu có thật chính xác hay không nhưng với sự kiên định của anh, tôi không cách nào lay chuyển được. Tôi là người rõ ràng nhất về thân phận của Tam thiếu, đến hiện tại, tôi có thể đoán được… anh thật sự không phải con người bình thường. Từ rất nhiều sự việc sâu chuỗi lại với nhau, dù không muốn chấp nhận nhưng tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Ví như Tam thiếu không muốn đề cập đến, vậy thì tôi sẽ giấu không bao giờ nhắc đến. Chỉ có điều, anh mạnh mẽ quá mức, so giữa việc mập mờ, anh muốn mọi thứ rõ ràng, dù có nguy hiểm đến tính mạng của anh, anh vẫn muốn rõ ràng tất cả.

Tôi lo lắng về chuyến đi lần này vô cùng nhưng nếu tôi phản đối kịch liệt, anh chắc chắn sẽ tìm cách lén lút tự đi một mình. Tam thiếu có nhiều mặt rất cố chấp, tỉ như là tình yêu, tỉ như là thân phận thật sự của mình. Nếu anh đã muốn như vậy, người làm bạn gái như tôi sẽ luôn ở sau lưng ủng hộ anh. Bất quá, có chết thì cùng chết, không hối hận, không oán trách.

Bản phụ của Đá Thần đã được luyện xong, ông Ba không đi cùng bọn tôi vì còn có việc riêng cần làm, thầy Chương sẽ giữ nhiệm vụ canh giữ mật thất bảo vệ trận pháp Kết Huyết nên cũng không đi cùng bọn tôi. Trước hôm lên đường, ông Ba có tìm riêng tôi, ông dặn dò:

– Lần này con đi không tránh được nguy hiểm nhưng trước sau gì con và cậu ấy cũng phải đối mặt, nên làm rõ ràng một lần thì tốt hơn. Ta không đi cùng con bởi vì ta biết con sẽ không có việc gì, Tam thiếu sẽ không để cho con có việc gì. Đại nạn 300 năm sắp đến, ta còn rất nhiều việc cần làm, con nên cẩn thận, chớ có hành động theo cảm tính ảnh hưởng đến Tam thiếu.

Tôi bỉu môi, trách móc:

– Ông biết nguy hiểm mà ông không cản anh ấy, giờ còn mắng con vô dụng nữa.

Ông Ba cóc lên đầu tôi, ông quát:

– Cản thế nào được mà cản, ta đến đây là muốn trông nôm một chút về hai đứa, bây giờ là cậu ấy muốn đi, chẳng lẽ ta dùng dây trói lại. Ta là rồng nhưng rồng cũng không có quyền can thiệp vào số kiếp của con người, đừng có đổ tội lên đầu ta như vậy.

Tôi lại thút thít:

– Nhưng ông rõ ràng thấy nguy hiểm mà phải không? Anh ấy ở lại chờ Kết Huyết luyện xong rồi đi cũng đâu có muộn đâu.

Ông Ba thở dài:

– Chỉ còn vài tháng nữa là sang năm mới, đại nạn 300 năm chính là vào năm sau. Nếu quả thật kẻ kia gọi được quỷ vương tái thế, e là máu Huyền Âm của con cũng không chịu được. Con chắc chưa hình dung được ngày hôm đó sẽ đáng sợ đến mức nào có phải không? Và nếu mộ của Quỷ Vương được kẻ kia tìm thấy trước, vậy thì đừng nói đến chuyện Tam thiếu có sống được hay không, đến mạng của con cũng chưa chắc được bảo đảm. Cậu ấy quyết định như vậy là chính xác, cũng vì nghĩ cho con mà thôi.

Tôi vẫn có chút không cam lòng, rầu rĩ hỏi:

– Nhưng ông không nghĩ đến chuyện… Tam thiếu có thể sẽ bị giết chết sao? Kẻ kia dám trước mặt ông mà giết chết lão Lâm, còn cắn nuốt hồn phách… con với Tam thiếu chưa chắc đã đấu lại hắn chứ nói chi là Quỷ Vương kia.

Ông Ba lắc đầu, giọng ông rất kiên định:

– Con sẽ không sao, chỉ cần có Tam thiếu… cậu ấy sẽ không để con xảy ra chuyện gì.

Tôi ngờ vực nhìn ông Ba, lần đầu tiên tôi nghiêm túc đến mức này, tôi kiên quyết hỏi:

– Ông Ba, ông nói thật cho con biết đi, Tam thiếu… anh ấy có phải là… là quỷ hay không?

Ông Ba nhìn tôi do dự rất lâu, cuối cùng, ông cũng đành thỏa hiệp nói sự thật cho tôi biết:

– Nhóc con, con nghi ngờ đúng rồi. Tam thiếu… cậu ấy chính là quỷ, một quỷ hồn mạnh nhất mà ta từng biết. Phải, cậu ấy chính là Quỷ Vương!

Yêu thích: 5 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN