Nàng Dâu 49 Ngày - Phần 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
742


Nàng Dâu 49 Ngày


Phần 30


Từ ngày nghe được câu nói chắc nịch ở chỗ ông Ba, trong lòng tôi nở hoa còn rực rỡ hơn là mùa Xuân về. Ăn tốt, ngủ tốt, luyện tập cũng tốt, ai không biết còn tưởng tôi sắp lấy chồng đến nơi. Nhìn thấy tinh thần tôi phấn chấn, ông Ba bề ngoài tỏ vẻ khinh bỉ nhưng tôi biết trong lòng ông đang cảm thấy rất là vui vẻ.
Tết năm nay tôi không ăn Tết ở nhà, chỉ về nhà vào dịp 30 và mùng 1 để thắp hương cho bà nội, phần lớn thời gian đều ở lại tổng bộ, cũng coi như là đón năm mới với tất cả Tiên sư của Cao Thanh môn.
Sáng mùng 2, ông Ba gõ cửa phòng tôi rất sớm, tối hôm qua thức khuya ăn chơi thâu đêm với mọi người nên sáng ra tôi không dậy nữa, phải gần 15 phút sau, tôi mới trườn mặt bò ra ngoài. Ông Ba nhìn thấy tôi, vẫn là biểu cảm ghét bỏ đặc trưng, ông quát:
– Nhóc con… nhìn con có hèn không cơ chứ?
Tôi nhắm một mắt mở một mắt nhìn ông, giọng thều thào như vịt đực, tôi hỏi:
– Ông Ba… con mới ngủ có được bao lâu đâu… sáng sớm ông kiếm con làm gì?
– Đến từ biệt.
– Từ biệt?
– Ừ, hết việc của ta rồi, ta đi nghỉ dưỡng, rảnh rỗi đâu mà ở đây canh chừng con.
Mặc dù rất buồn ngủ nhưng tôi vẫn phải cố mở mắt ra thật to để nhìn, đúng là thông tin này làm cho tôi có phần kinh ngạc. Tôi vội hỏi:
– Ông Ba, ngày 2-2 sắp đến rồi, ông còn đi đâu nữa?
Ông Ba nhếch môi:
– 2-2 thì cũng mặc kệ, ta mệt rồi, lỡ hết thời gian nghỉ dưỡng của ta… con ở lại đây luyện tập cho tốt, đừng có chạy nhảy lung tung, ta chạy tới cứu không kịp đâu.
Tôi kéo tay ông Ba, gấp gáp hỏi:
– Nhưng mà ông Ba…
Thấy tôi như muốn khóc, ông Ba bực dọc thở dài một hơi, lại cú lên đầu tôi một phát, ông cằn nhằn:
– Đúng là bản mặt không có tiền đồ, con yên tâm đi, tới hôm đó ta sẽ có mặt.
– Nhưng mà bây giờ ông đi, mọi chuyện trên kia vẫn chưa giải quyết xong mà?
– Vậy thì sao, có liên quan gì đến ta đâu, nếu không phải có con, ta đã không phí thời gian ở lại đây lâu như vậy. Chuyện này vốn dĩ nên để loài người giải quyết, ta giúp như vậy đã là quá nhiều rồi, con đừng đòi hỏi gì thêm ở ta nữa.
Tôi nhìn thái độ kiên quyết của ông Ba, ý tứ muốn giữ ông ở lại chui tọt hết vào trong bụng. Ông Ba nói đúng, nếu không phải vì tôi thì ông đã không vất vả như vậy, chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến ông hết…
Khẽ xoa xoa tóc tôi, ông Ba dịu giọng:
– Thôi được rồi, ta tới nói với con một tiếng, con vào ngủ tiếp đi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn, đến ngày hôm đó ta sẽ có mặt, yên tâm.
Tôi gật gật đầu, nói mấy lời giữ gìn sức khỏe, tôi muốn tiễn ông Ba xuống dưới nhưng ông ấy không đồng ý. Nhìn bóng lưng khỏe khoắn của ông Ba, tôi tự dưng cảm thấy buồn cười, khẽ lắc lắc đầu, tôi quay vào phòng rồi đóng cửa lại. Ông Ba là rồng, nhưng rồng thì cũng sẽ có cuộc sống riêng của rồng, như bây giờ đã là rất tốt rồi, không mong mỏi gì hơn.
____________________
Ngày 15-1 Âm Lịch, tôi theo hai vị Tiên sư ra ngoài làm việc, thời gian gần đây tôi toàn đi theo các vị Tiên sư, chủ yếu là muốn luyện tập nâng cao khả năng chiến đấu, việc này cũng giúp cho tôi rất nhiều trong ngày trọng đại sắp đến. Ban đầu nhận công việc thì chỉ nghĩ là Ác Ma quấy phá, ấy vậy mà lúc thu phục Ác ma, bọn tôi mới phát hiện là có cả Lệ quỷ ở đây nữa. Nhất thời phải đấu với hai Ác ma và một Lệ quỷ, bọn tôi có chút trở tay không kịp, xém chút nữa là đồng đội tôi bị dính một chưởng của Lệ quỷ rồi.
Cả ba người bọn tôi lui về sau, vị sư huynh lớn tuổi nhận nhiệm vụ thu phục Lệ quỷ, còn tôi với người còn lại mỗi người một con Ác ma. Hai bên đấu đá kịch liệt đến sức đầu mẻ trán, xém chút là phải rút lui bảo toàn lực lượng thì đột nhiên lại có chuyển biến tốt bất ngờ. Cả ba quỷ hồn đang hừng hực sát khí giết người thì bỗng nhiên như bị điểm huyệt, đứng yên bất động, bọn chúng hai mắt đỏ rực nhìn về phía bọn tôi, đáy mắt in rõ vẻ kinh hãi và tức giận. Mặc dù không hiểu là có chuyện gì đang xảy ra nhưng ba người bọn tôi vẫn rất tỉnh táo, trực tiếp nhào đến thu phục nhanh ba quỷ hồn dữ tợn trước mặt.
Ba quỷ hồn bị đánh cho tiêu tan hồn phách, trả lại không khí an lành cho khu vườn, lòng tôi lúc này mới nhẹ nhõm được đôi chút. Sư huynh đưa bọn tôi đến gặp gia chủ, nói sơ qua tình hình, nhận phí thù lao sau đó cả ba cùng quay trở về. Lúc ra khỏi cổng, tôi vẫn cố quay đầu lại nhìn về phía khu vườn ban nãy, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc rất kỳ lạ. Không rõ là thế nào, chỉ thấy lồng ngực nhoi nhói phấn khích, cũng có một chút sự chờ mong…
– Tiểu Bình, em nhìn cái gì vậy?
Sư huynh kéo tôi lên xe, anh ấy vừa hỏi vừa ngồi xuống xe, không đợi tôi trả lời liền cất giọng hỏi tiếp:
– Em thấy lạ chuyện khi nãy đúng không?
Tôi ngồi vào trong xe, đầu gật gật:
– Lạ thật đó sư huynh.
Tôi đóng cửa xe, lại nghe giọng lảnh lót của sư huynh vang lên:
– Đây không phải lần đầu tiên mà là lần thứ năm rồi, nhưng anh để ý, chỉ khi nào đi cùng em thì chuyện kỳ lạ này mới xảy ra, còn bình thường anh đi cùng người khác thì không có.
Tiên sư ngồi phía trên chỗ ghế phụ lái cũng quay người xuống xác nhận:
– Sư huynh nói đúng, em đi cùng cô ấy hai lần, cả hai lần đều gặp chuyện lạ này.
Tôi bị đưa lên đầu sóng, bất giác cũng có chút giật mình, không phải là tôi không cảm thấy kỳ lạ, chỉ là tôi không biết phải giải thích vấn đề này thế nào thôi.
– Hay là… em có khả năng làm cho bọn quỷ hồn bất động?
Tôi lắc lắc đầu:
– Không có khả năng đó đâu, trước kia em chiến đấu với bọn quỷ hồn, toàn là đánh nhau đến thần hồn điên đảo… làm gì có chuyện quỷ hồn đột nhiên bất động.
– Vậy chuyện khi nãy?
Tôi nghĩ nghĩ lại cười hề hề, nói:
– Em nghĩ chắc là đến ngày 2-2 nên bọn quỷ hồn mới như vậy, chứ nếu em có khả năng đặc biệt thì đã không giấu giếm, để mọi người phải vất vả như vậy rồi.
Sư huynh cũng gật gù đồng ý:
– Có thể là trùng hợp thôi, anh cũng không nghĩ là sẽ có người có được khả năng đặc biệt đó. Dù Tiên sư có lợi hại đến đâu thì cũng là con người, không giống các vị thần tiên và quan sai… không thể đặc biệt khác lạ được.
Nghe sư huynh nhắc đến hai chữ “quan sai”, tim tôi đột nhiên nhảy lộp bộp lên vài nhịp. Mà cũng chỉ là thoáng qua vậy thôi, không đến mức tim đập nhanh liên tục. Tôi cũng không rõ bản thân đang mong chờ vào điều gì, là mong những sự việc kỳ lạ kia… có liên quan đến Đạo Vương? Không không, không được ôm hy vọng quá nhiều, ôm hy vọng càng nhiều thì thất vọng sẽ càng nhiều, đến lúc đó sẽ rất thê thảm, bản thân tôi không chịu nổi đả kích nữa đâu…
Cứ thế những sự việc kỳ lạ về bọn quỷ hồn được sư huynh đồn đại lên đến mức không ai trong tổng môn là không biết. Đột nhiên có một ngày kia, có đến hàng chục Tiên sư kéo tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu không có Yên bà đứng ra giải vây, chắc tôi đã mệt đến gần đứt hơi rồi. Khó khăn lắm mới trốn được một ngày, tôi quyết định đến nhà sách mua truyện ngôn tình về đọc, nhất quyết không ra ngoài làm nhiệm vụ với đồng nghiệp nữa. Trừ những vụ làm ăn có tính rèn luyện cao thì nhận, còn không tôi sẽ ở trong phòng đọc truyện đến ngây ngốc, không ló mặt ra ngoài càng tốt.
Tôi vào nhà sách, đến kệ truyện ngôn tình, tẩm ngẩm lựa lựa chọn được ba quyển, hôm nay tôi sẽ mua nhiều, vừa mua vừa đặt thêm ở trên tiki, tha hồ mà đọc thoải mái. Đang còn mải mê chọn sách, chợt nghe xung quanh có giọng trầm trầm khẽ vang:
– Tiểu Tiên sư… tiểu Tiên sư…
Tôi nhướng mày, lại không nghĩ là có người gọi mình nên vẫn cúi đầu chọn sách. Khoảng mấy giây sau, tôi lại nghe giọng nói kia vang lên lần nữa, lần này gần hơn cũng rõ ràng hơn:
– Tiểu Tiên sư, anh gọi mà không nghe à?
Tim tôi đột nhiên run rẩy, cảm giác toàn thân như vừa bị điểm huyệt, bàn tay lựa sách cũng khựng lại, một chút cũng không dám động đậy.
– Sao vậy? Chồng em gọi em cũng không nghe, em quên anh rồi à… Tiểu Bình?
Hai chữ “Tiểu Bình” vừa thân quen vừa dịu dàng, nhất thời khiến tôi không khống chế được cảm xúc trong lòng, toàn thân run rẩy kịch liệt. Tay tôi buông xuống, sau đó xoay người về bên trái, trái tim đập nhanh đến mức không cách nào kìm lại được. Nếu như lúc này có người ở gần tôi, người ta chắc chắn nghe nhầm thành tiếng trống đang đánh, chắc chắn.
Vài quyển sách tôi ôm trong tay đột nhiên rơi hết xuống đất, hai tay tôi buông lỏng, hô hấp không thông, bờ môi mím chặt từ nãy đến giờ đã bị đôi môi nóng ấm của ai đó chiếm đóng. Cả người tôi như bị điện giật, hai mắt mở to trừng trừng nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diện. Đôi mắt phượng kia khẽ chớp vài cái, lông mi dày và dài, chân mày rậm nhếch lên, quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn được nữa. Tôi run rẩy kịch liệt, sự mơ hồ mong chờ càng lúc càng kéo mạnh đến, hốc mắt tôi đỏ hoen, nước mắt như muốn trực trào rơi xuống.
Nụ hôn chuồn chuồn nước lướt qua, gương mặt người trước mặt hiện rõ ràng ra trước mắt tôi, từ mắt, mũi đến đôi môi ửng đỏ, mỗi một bộ phận đều như khiến tôi khắc cốt ghi tâm vào tận sâu trong lòng. Đã mấy tháng rồi, mấy tháng dài hơn một thế kỷ, tôi sống trong sự đau đớn khổ sở, sau đó tìm được một chút ánh sáng rồi bắt đầu chờ mong. Ngày qua ngày, tôi luôn ôm hy vọng là anh sẽ quay về, sẽ hiên ngang anh dũng đứng trước mặt tôi, sẽ dịu dàng ôm lấy tôi, sẽ chở che tôi vào trong lòng…
Thế nhưng khi thấy anh xuất hiện, tôi lại không nói được một câu gì, đến cả khóc cũng không dám, chỉ biết đứng bất động nhìn chằm chằm về phía anh. Giống như chỉ cần nhìn thôi cũng thấy mãn nguyện, nhìn thôi cũng cảm thấy đủ đầy lắm rồi.
Bàn tay thon dài của anh khẽ xoa xoa tóc tôi, khoé môi hơi nhếch, giọng trầm mà quen thuộc:
– Sao vậy, gặp lại anh không mừng à?
Nước mắt lúc này mới bắt đầu rơi xuống, tôi gật gật đầu, ngây ngô như một đứa trẻ.
– Mừng…
Anh nở nụ cười, chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên đầu càng tôn thêm vẻ thần bí, anh dang rộng hai tay, dịu giọng:
– Mừng thì đến ôm anh đi.
Tôi lại gật gật, sau đó nhích lên một chút, khó nhọc lắm mới dang tay ôm lấy anh. Hai cơ thể ôm chặt lấy nhau, mới có mấy tháng mà cứ ngỡ như là mấy trăm năm. Tôi vùi đầu vào ngực anh, nước mắt nước mũi tèm lem chảy xuống, tôi cất giọng khàn khàn ấm ức:
– Đạo Vương… anh một vừa hai phải thôi… anh nhìn thấy em khổ sở anh vui lắm à? Vui lắm phải không? Muốn hành hạ em như thế này mới cảm thấy vừa lòng đúng không? Sao anh không trốn luôn đi, anh chạy đến tìm em làm gì?
Anh siết chặt vòng tay, giọng cũng trầm hẳn xuống:
– Ừm anh biết anh sai rồi, anh cho em mắng, cho em đánh… đánh anh hồn phi phách tán luôn cũng được.
Tôi mếu máo:
– Nói gỡ nói gỡ… anh ỷ mình là quỷ vương thì muốn nói gì cũng không thèm kiêng nể hả?
Bàn tay anh xoa xoa lưng tôi, dỗ dành từng chút một:
– Ừ là anh nói bậy, là anh ỷ quyền ăn nói không biết suy nghĩ… anh sai anh sai.
Tôi lại lầm bầm làu bàu một mình:
– Vậy anh nói xem, anh sai ở đâu? Mà thôi đi, anh sai cũng được, anh làm lớn anh sai cũng không ai trách được anh đâu. Được rồi, nhận sai là được rồi, ai nỡ trách anh, trách anh thì ít mà đau lòng em thì nhiều… không trách không trách nữa.
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng cười khe khẽ:
– Thế bây giờ đừng khóc nữa được không? Bọn trẻ con nó nhìn em nãy giờ kia kìa, chúng nó bảo sao chị gái này lại ôm anh đẹp trai khóc lóc thê thảm dữ vậy?
Tôi nghe anh nói mà giật mình, vội vàng buông người anh ra, quả nhiên có vài người đang nhìn về phía này. Ấy, mất mặt quá, nãy giờ lo ôm ấp mà quên mất ở đây là nơi công cộng. Tôi lau vội nước mắt trên mặt, sau đó cúi người nhặt mấy quyển sách để lại vào kệ, giây tiếp theo là kéo tay anh chạy như bay ra khỏi cửa, không dám đứng ở đây thêm một phút một giây nào nữa. Nhưng chân vừa bước ra khỏi cửa nhà sách, cảm nhận được ánh nắng chiếu trực tiếp vào người, tôi tự dưng hoảng sợ, vội quay sang anh hỏi gấp:
– Đạo Vương, anh có kiêng kỵ nắng không? Nếu có để em vào mua cái ô che cho anh?
Anh xoa xoa đầu tôi, cười bảo:
– Không sao, anh là Quỷ Vương, cơ bản có thể thích ứng được với tất cả điều kiện giống với con người. Chút nắng này không ảnh hưởng gì, em đưa anh đi tắm nắng ngoài bãi biển cũng được, anh không yếu đuối như vậy đâu.
Tôi gật gật, có lẽ là tôi lo lắng quá nên mới không kịp suy nghĩ, đến Ác quỷ còn chưa chắc sợ ánh mặt trời, anh ấy là Quỷ Vương, làm sao lại sợ ánh mặt trời được. Thấy tôi vẫn còn lo lắng, anh liền kéo tôi vào lòng, chiếc mũ lưỡi trai không làm anh lộ rõ mặt, anh cười càng thêm mị hoặc:
– Không phải lo cho anh, cũng không ai nhận ra anh là quỷ, trừ Tiên sư bọn em. Nhưng có nhận ra thì cũng không làm gì được anh, bọn họ còn phải cung kính gọi anh hai tiếng “Đạo Vương”, yên tâm.
Tôi ồ lên một tiếng, đến bấy giờ mới cảm nhận rõ ràng Đạo Vương đại nhân là có dáng vẻ như thế nào. Truớc kia khi còn là Tam thiếu, trên người anh đã có một phong thái uy nghiêm của bậc vương giả, nhưng khi đó hồn phách bị cơ thể kìm chế nên phong thái vương giả kia cũng bị ẩn đi rất nhiều. Bây giờ đã trở lại làm Quỷ Vương, không bị bất cứ thứ gì kiềm chế, phong thái vương giả kia thể hiện rõ rệt một cách kinh diễm, quả thật giống như đã ăn sâu vào tận cốt cách hồn phách của anh vậy. Mỗi một cái nhíu mày, mỗi một cái nhấc tay đều khiến mọi người xung quanh không nhịn được mà thầm than trong lòng vài tiếng. Nếu anh không phải là Quỷ Vương, tôi chắc chắn sẽ nghĩ anh là con cưng của ông Trời. Bởi vì phong thái này, khí phách này, tướng mạo này… chưa từng thua kém bất kỳ ai.
Anh véo véo mũi tôi, kề tai tôi nói khẽ:
– Ở đây đừng nhìn, về nhà anh cho nhìn.
Tôi đỏ mặt, chống chế lên tiếng:
– Ai thèm nhìn anh…
Chợt nghĩ đến vấn đề nào đó, tôi lại hỏi:
– Nhưng mà anh nói nhà là nhà nào? Là Giang gia của…
Anh nắm tay tôi dắt tôi ra ngoài, bên ngoài đã có xe đợi sẵn, loại xe hơi này cũng thuộc loại cao cấp dành cho đại gia, là Maybach vài tỷ đồng chứ không ít. Tôi ngồi vào trong, giương đôi mắt ngơ ngác lên nhìn anh, thấy tôi nhìn, anh kéo tôi vào trong lòng, cười nói:
– Sao vậy? Cảm thấy không chân thật à?
Tôi gật gật đầu, vành mắt lại đỏ lên, giống như là muốn khóc đến nơi nữa vậy. Bực thật, nước mắt ở đâu ra mà lắm thế, muốn kìm lại cũng không được mà.
Anh xoa xoa vai tôi, khẽ hôn lên trán tôi, giọng anh rất dịu, rất êm tai:
– Anh không đến tìm em thì thôi, nếu anh đã đến tìm em, vậy đây chắc chắn là sự thật. Tiểu Tiên sư của anh đừng mặt mày ủ dột nữa có được không? Cười lên anh xem nào?
Tôi nhìn anh, cố nở một nụ cười sượng ngắt. Anh thấy tôi cố gắng đến nhăn hết cả mặt, anh cười nghiêng ngả, lấy hai ngón tay đẩy hai bên khoé miệng của tôi, anh nói:
– Ừm… em cười hay em khóc vậy? Hay là vừa khóc vừa cười?
Tôi nhịn không được mà bật cười, tôi giơ cú đấm nhỏ đấm nhẹ vào ngực anh, tôi trách móc:
– Anh đừng chọc ghẹo em nữa, em tạm thời cười không nổi đâu.
Anh lại ôm tôi vào lòng, hơi ấm truyền đến, mặc dù không nghe được tiếng tim đập nhưng tôi cảm nhận được sự yêu thương mà anh dành đến cho tôi. Anh vuốt ve dỗ dành tôi, giọng dịu dàng vô cùng:
– Anh biết rồi, về nhà anh dỗ dành em nhé… được không?
Tôi im lặng rúc vào lòng anh, không trả lời. Anh sốt ruột, lại hỏi:
– Hay em muốn thế nào? Muốn anh thế nào anh cũng chịu… đừng giận anh nữa… được không vợ ơi?
Hai tiếng “vợ ơi” khiến tim tôi run rẩy kịch liệt, tôi ôm siết lấy anh, nỉ non trong miệng:
– Gọi vợ thì đừng có hối hận.
Anh cười:
– Anh hối hận cái gì? Cầu còn không được em chịu gả cho anh, có ngu mới hối hận.
Anh tiếp tục hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi, giọng điệu thâm tình khiến tôi mềm nhũn:
– Em không biết được anh yêu em nhiều như thế nào đâu, anh không bao giờ hối hận, khổ sở từng ấy năm… anh vẫn chưa từng cảm thấy hối hận. Đã 300 năm… anh chờ em đã 300 năm… nhất kiến chung tình, vạn kiếp không thay đổi!

Yêu thích: 5 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN