Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 9
Kiến Vũ cười lạnh:
– Tam thiếu, anh trêu hoa ghẹo nguyệt là chuyện của anh, tôi không dám nói đến. Nhưng anh có thể bỏ qua cho Tiểu Bình được không, em ấy là con gái nhà lành, anh đùa giỡn với em ấy như vậy… tôi thấy không nên đâu. Lý tiểu thư vẫn còn sống… tôi nói có đúng không?
Tam thiếu càng lúc càng trở nên thâm trầm, anh ta nhìn Kiến Vũ như kiểu nhìn thấy kẻ thù, hai mắt phóng ra sát khí nồng nặc.
– Chuyện của tôi liên quan gì đến anh vậy Ngô thiếu?
Kiến Vũ cười cười:
– Tiểu Bình là bạn gái của tôi, Tam thiếu muốn tán gái thì mời sang chỗ khác.
Dứt câu, Kiến Vũ liền nắm tay tôi, anh ta muốn kéo tôi vào trong xe. Cảm thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, tôi sợ đến toát mồ hôi, mà cả hai tên trước mặt này đều không có ý định nhượng bộ nhau. Đột nhiên, một giọng nói khàn đặc vang lên, âm thanh cứ như được vọng đến từ Nam Cực lạnh lẽo:
– Bạn gái? Cô ấy là bạn gái của anh?
Tôi lúc này mới để ý thấy Tam thiếu đang nhìn chằm chằm vào bàn tay của Kiến Vũ đang nắm chặt lấy tay tôi. Mặt mũi bá soái của Tam thiếu đen như đít nồi, biểu cảm quắn quéo trông quái lạ lắm. Thấy anh ta như thế, tôi tự dưng chột dạ, vội vội vàng vàng rút tay về, tôi hướng phía Tam thiếu mà nói:
– Không phải, có sự hiểu lầm… có sự hiểu lầm rồi.
Kiến Vũ lúc này đột nhiên nhào đến ôm vai tôi, mặt mũi Tam thiếu đã đen giờ lại còn đen hơn, hai mắt anh ta mở trừng ra nhìn bọn tôi, biểu cảm căng như dây đàn guitar vậy.
Tôi sợ đến run người, hai mắt nhìn lên Kiến Vũ vẫn đang đắc ý rồi lại nhìn sang Tam thiếu đang bốc hỏa, cảm giác chính bản thân tôi cũng bị lửa giận đó làm cho nghẹn họng. Trời ơi, chuyện quái quỷ gì vậy, ở đâu ra một chồng, một bạn trai đang giáp lá cà với nhau vậy trời?
Tam thiếu bất động vài giây, lát sau, anh ta đột nhiên dùng lực kéo mạnh tôi về phía anh ta, kèm theo đó là giọng khàn đặc:
– Ngô thiếu ôm ấp vợ tôi như vậy, chắc là muốn nhượng lại khách sạn Ngô Vũ cho tôi nhỉ?
Kiến Vũ muốn đưa tay kéo tôi về thì lại bị Tam thiếu chơi xấu đá một phát vào chân khiến mặt mũi anh ta nhăn nhúm lại vì đau đớn. Bị đau đến phát cáu, anh ta gào ầm lên:
– Này, cái tên chó chết nhà anh… muốn đánh nhau phải không?
Tam thiếu cười lạnh:
– Đánh thì đánh, tôi sợ anh à?
Tôi thấy bọn họ giống như kiểu chuẩn bị lên kháng đài, đầu tôi vô thức chảy đầy mồ hôi, tôi đứng giữa, can ngăn hết lời:
– Là hiểu lầm rồi, hai anh bình tĩnh lại đi, làm gì căng thẳng vậy?
Cả hai vẫn còn nhe răng trợn mắt lên với nhau, không ai có dấu hiệu muốn bình tâm lại cả. Trông hai tên này to xác trưởng thành chứ tâm hồn cứ như hai thằng ranh con vậy, lớn tòng ngồng rồi mà vẫn muốn đánh nhau. Cảm giác có chút phiền lòng, tôi xua xua tay, nói:
– Ừ thôi đánh nhau đi, tôi ở đây làm trọng tài, đánh sứt đầu mẻ trán, chấn thương sọ não gì đó thì cứ đánh. Ai thua tôi chở đi nhà thương, ai thắng tôi chở thẳng vào đồn công an báo án, vậy đi.
Cả hai chắc không nghĩ là tôi sẽ nói như vậy, nhất thời không khí có chút cổ quái, hai tên kia nhìn chằm chằm vào tôi, ý tứ có chút bất mãn.
– Chứ hai người muốn tôi làm sao? Can thì không chịu, để cho đánh nhau cũng không chịu. Hai người phiền quá, tránh ra để tôi còn làm việc.
Nghe tôi nói thế, Kiến Vũ đột nhiên nở nụ cười, anh ta phe phẩy đi đến gần tôi:
– Vậy bây giờ theo anh về nhà đúng không?
Tôi liếc liếc mắt nhìn Tam thiếu, thấy anh ta nhìn tôi chăm chăm, nếu bây giờ tôi mà đi theo Kiến Vũ, lúc tôi về chắc chắn chỉ còn lại da với xương… thôi thôi, vẫn nên theo Tam thiếu về nhà trước thì tốt hơn.
– Ừm, anh gửi địa chỉ cho tôi, sáng mai tôi đến sớm để xem tình hình. Còn bây giờ, tôi có chuyện quan trọng cần giải quyết, anh về nhà theo dõi em gái anh trước, nếu tình hình đột nhiên chuyển xấu thì gọi cho tôi. Còn nếu bình thường thì đừng manh động, cũng đừng nói cho cô ấy biết ngày mai sẽ có Tiên sư đến, anh hiểu chưa?
Kiến Vũ nói có chút mất mác:
– Không đi luôn bây giờ được à?
Tôi cười trấn an:
– Không được, tôi có chuyện quan trọng hơn… chuyện này liên quan đến tính mạng của tôi, anh cố chờ tôi ngày mai vậy.
Thấy tôi muốn đi, Kiến Vũ đột nhiên kéo tôi lại, anh ta cau mày hỏi:
– Tam thiếu nói… em là vợ anh ta… có đúng vậy không?
Tôi thở dài, thì thầm:
– Chuyện dài lắm… nhưng tạm thời cứ cho là như vậy đi, có gì tôi sẽ giải thích cho anh sau, vậy nha.
Dặn dò xong xuôi, tôi liền đi tới chỗ Tam thiếu, thoáng thấy biểu cảm trên gương mặt anh đã bớt căng hơn, tôi liền cười hề hề, nói:
– Tam thiếu… đưa tôi về… được không?
Tam thiếu gật đầu, giây trước giây sau liền ôm eo tôi rồi kéo tôi đi về phía xe, thái độ huênh hoang như là chiến thần vừa chiến thắng trận đấu vậy. Chỉ là, tôi cảm thấy khá là thích, không bài xích cũng không chán ghét cái ôm eo đầy thân mật này.
Nhét tôi vào trong xe, Tam thiếu mặt mày lạnh tanh nhìn tôi, anh ta không vui, hỏi:
– Em nói tôi nghe một chút xem, dạo gần đây em lăn lộn ở ngoài đường làm cái gì?
Tôi cười giả trân, nịnh nọt trả lời:
– Thì anh… chắc cũng biết rồi mà phải không… biết rồi còn hỏi đố tôi như vậy làm gì nữa… hi hi.
Tam thiếu trừng mắt nhìn tôi:
– Em còn cười? Công việc nguy hiểm như vậy mà em cũng làm… em chán sống rồi hả?
– Không có nguy hiểm như anh nghĩ đâu, tôi biết lượng sức mình lắm, làm gì dám để bản thân gặp nguy hiểm.
– Vậy còn tên Ngô Kiến Vũ kia… em làm sao quen biết anh ta?
Tôi có chút chột dạ, ngập ngừng giải thích:
– Cái này… à ừ… Kiến Vũ là đàn anh học cùng trường với tôi, tôi với anh ta cũng xem là có quen biết này kia. Tình cờ hôm nay anh ta trở thành khách hàng của tôi, tôi được anh ta nhờ đến nhà xem tình hình em gái của anh ta ấy mà.
– Vậy… sao hắn ta nói em là bạn gái của hắn?
Tôi nhảy dựng, vội phản bác:
– Tôi không biết, là anh ta nói linh tinh, tôi là bạn gái của anh ta khi nào… tôi chưa có bạn trai đâu.
Tam thiếu nheo nheo mày, nghi ngờ hỏi lại:
– Thật không phải bạn gái? Chỉ là bạn?
Tôi bỉu môi:
– Tất nhiên, anh nghĩ gì vậy, Kiến Vũ với tôi không cùng giai cấp… với lại tôi cũng không thích anh ta mà. Gặp mặt nhau được bao nhiêu lần đâu mà bạn gái với chả người yêu.
Tam thiếu khẽ giọng tằng hắng vài cái:
– À ừm… tôi tin em.
Thấy biểu cảm của Tam thiếu cuối cùng cũng dịu xuống, tôi mím môi cười cười, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Ấy chết, sao tôi đột nhiên lại có cảm giác như vậy nhỉ?
– Nhưng ngày mai em vẫn phải đến nhà hắn ta?
Bị hỏi, tôi có chút giật mình, vội vội vàng vàng điều chỉnh lại cảm xúc, tôi gật đầu, giọng khàn khàn:
– Ừ, tôi đã nhận việc, ngày mai phải đến giải quyết cho khách hàng.
– Không bỏ được công việc này sao?
Tôi nhìn Tam thiếu, nghiêm túc trả lời:
– Không bỏ được, Tam thiếu, tôi biết anh lo cho tôi nhưng anh yên tâm đi, tôi lớn rồi biết tự bảo vệ bản thân mình. Công việc của tôi có chút đặc thù nhưng không nguy hiểm như những gì anh nghĩ đâu…
Tam thiếu chau mày, lại hỏi:
– Nhưng vẫn có rủi ro?
– Thì công việc nào cũng có rủi ro mà…
Thấy anh ta vẫn còn chau mày, tôi liền ôm lấy tay anh ta, nũng nịu nói:
– Tam thiếu… anh đừng có xị mặt ra như vậy nữa được không? Không đẹp trai tí nào hết… tôi không sao… tôi vô cùng trâu bò… không con ma nào vật lại tôi đâu… nha… nha?
Tam thiếu nhìn tôi, ánh nhìn dịu xuống, bất đắc dĩ cũng phải thỏa hiệp:
– Sao em không chịu an phận vậy? Ở yên một chỗ đối với em khó lắm phải không? Thiệt là, không muốn lo cho em cũng không được mà… còn cười được nữa hả?
Tôi lắc lắc tay anh ta, cười hề hề nói:
– Vẫn là Tam thiếu tốt nhất!
Không khí trong xe đột nhiên tràn ngập vui vẻ, cả tôi và Tam thiếu đều cười, anh ta cũng không quên dặn dò tôi phải cẩn thận, tôi lại trấn an anh ta đừng lo. Nhất thời trong lòng tôi sinh ra một loại cảm giác rất dễ chịu, loại cảm giác này khác biệt hoàn toàn với những cảm giác trước kia mà tôi từng trải qua…
________________
Sáng ngày hôm sau, lúc tôi xuống nhà đã thấy Tam thiếu ngồi đọc báo, thấy tôi xuống, anh ta nhàn nhạt nói:
– Em ăn sáng đi, tôi chờ em.
Tôi có chút ngơ ngác, tôi hỏi:
– Chờ tôi á?
– Ừm, hôm nay em đến nhà Ngô thiếu mà phải không, tôi đi với em.
– Sao cơ? Anh đi với tôi á?
– Ừ, có gì mà ngạc nhiên, em xem tôi giống như là trợ lý cho em là được mà.
Tôi đi nhanh tới trước mặt anh ta, tôi hỏi gấp:
– Nhưng mà… anh đi theo tôi để làm gì?
Tam thiếu nói với giọng vô cùng thản nhiên:
– Tôi bảo vệ em…
– Nhưng nhưng…
– Đừng có nhưng nhưng, sau này em làm việc thì tôi đi theo em, tôi không lấy tiền, lại còn hỗ trợ cho em nữa, quá tốt rồi còn gì… quyết định vậy đi.
Tôi ngơ ngác, căn bản là không nghĩ tới Tam thiếu sẽ nói với tôi như vậy. Anh ta đi theo tôi, bảo vệ cho tôi, có cần phải nghiêm trọng như vậy không?
Mặc dù rất hoang mang nhưng cuối cùng Tam thiếu cũng theo tôi đến nhà Kiến Vũ, biệt thự của Ngô gia. Lúc thấy sau lưng tôi có cả Tam thiếu, biểu cảm của Kiến Vũ có chút co giật, anh ta trợn mắt lên trợn mắt xuống nhưng cuối cùng vẫn phải để cho bọn tôi vào nhà. Đối với sự có mặt của Tam thiếu ở nhà họ Ngô, không chỉ khiến Kiến Vũ co giật mà ngay cả người nhà họ Ngô cũng muốn co giật theo. Ông chủ của Ngô gia cũng tức là ba của Kiến Vũ, ông ta nhìn Tam thiếu như kiểu nhìn thấy người ngoài hành tinh, sửng sốt đến không nói nên lời.
– Tam… Tam thiếu… sao cậu lại ở đây?
Tam thiếu thong dong bước vào trong nhà, anh ta nghiêm giọng nói:
– Tôi theo bảo vệ vợ, phòng ngừa Ngô thiếu làm bừa với vợ tôi.
Ngô lão gia căng thẳng:
– Vợ cậu… là Tiên sư Tiểu Bình?
– Phải…
Một câu trả lời ngắn gọn và xúc tích khiến cả nhà họ Ngô muốn trầm cảm, chắc bọn họ đang nghi ngờ bản thân mình lắm, không hiểu vì sao Tam thiếu gia nhà họ Giang lại có vợ làm Tiên sư? Lý Tú Uyên chẳng lẽ là Tiên sư?
Tôi cũng không để tâm đến ánh mắt quái lạ của bọn họ, việc chính của tôi là đến để trừ ma, không phải đến để nhát ma bọn họ. Tôi ngồi xuống ghế, nghiêm túc hỏi Kiến Vũ:
– Kiến Vũ, em gái anh hiện tại ở đâu? Cô ấy tên gì?
Kiến Vũ lúc này cũng đã nghiêm túc trở lại:
– Em gái anh đang ở trên lầu, con bé gọi là Mai Vy.
– Bây giờ anh đưa tôi lên phòng em ấy được không?
– Được, em đi theo anh.
Tôi và Tam thiếu được Kiến Vũ đưa lên trên lầu, lúc Kiến Vũ mở cửa phòng Mai Vy bước vào, tôi không hề cảm nhận được âm khí hay là quỷ khí phảng phất xung quanh. Mai Vy đang ngồi trước bàn trang điểm, gương mặt cô ấy rất xinh, nét mặt rất giống với Kiến Vũ, xinh đẹp thuần khiết đáng yêu. Nếu không phải vì bị sa sút tinh thần, cô ấy hẳn là rất xinh xắn, rất có sức sống.
– Mai Vy, em thấy thế nào rồi?
Mai Vy ngước mắt nhìn bọn tôi, ánh nhìn thẫn thờ, gương mặt tái nhợt, cô ấy khẽ hỏi:
– Anh Hai… anh lại đưa ai đến nữa vậy?
Kiến Vũ giới thiệu bọn tôi với Mai Vy:
– À đây là Tiểu Bình, cô ấy là bạn của anh, nghe nói sức khỏe em không tốt nên muốn đến thăm em. Còn đây là…
– Là Tam thiếu ạ?
Tam thiếu không mặn không nhạt trả lời câu hỏi của Mai Vy:
– Chào Ngô tiểu thư, tôi là Tam thiếu của Giang gia.
Biết có Tam thiếu đến đây, thái độ của Mai Vy không còn khó chịu như khi nãy nữa. Cô ấy nhìn về phía bọn tôi, vui vẻ chào đón:
– Vậy… mời anh chị ngồi, em chải tóc xong sẽ ra nói chuyện với anh chị.
– Được, em cứ từ từ chải tóc… không vội đâu.
Mai Vy gật đầu, cô ấy chải lại tóc, cũng trang điểm nhẹ nhàng, thoắt cái đã trở nên có sức sống hơn chút. Tôi đợi Mai Vy đến, cả bốn người ngồi xuống cùng nhau nói chuyện, chủ yếu là tôi và Mai Vy trò chuyện với nhau, thi thoảng Mai Vy cũng hỏi Tam thiếu vài câu, anh ta cũng nhiệt tình đáp lại. Nói chuyện tầm một lát, Mai Vy có vẻ mệt nên xin phép đi nghỉ, tôi với Tam thiếu và Kiến Vũ cũng rời đi, để cho Mai Vy có thời gian nghỉ ngơi. Sau khi đi xuống dưới nhà, Kiến Vũ liền hỏi tôi:
– Tiểu Bình, Mai Vy là bị làm sao? Có phải em ấy bị quỷ ám không?
Tôi lắc đầu, trả lời:
– Mai Vy không bị quỷ ám, ở nhà của anh cũng không thấy con quỷ nào.
Kiến Vũ giật mình:
– Vậy… chuyện này là sao? Những Tiên sư trước kia đều nói Mai Vy là bị quỷ ám?
– Cái đó tôi không biết, từ lúc tôi bước vào nhà họ Ngô, tôi không cảm nhận được ở đây có quỷ khí hay là âm khí gì cả. Chắc chắn một điều với anh, Mai Vy không phải bị quỷ ám.
– Vậy tại sao con bé lại như vậy hả Tiểu Bình Tiên sư?
Nghe Ngô lão gia hỏi, tôi cũng không biết trả lời thế nào. Nghĩ nghĩ một lát, trước nhất vẫn là nên hỏi thăm về sức khỏe và tình hình trước lúc xảy ra chuyện của Mai Vy. Vú nuôi của Mai Vy nghe tôi hỏi, bà ấy liền trả lời:
– Dạ Tiên sư, Mai Vy trước khi xảy ra chuyện vẫn rất bình thường, con bé ăn uống khỏe mạnh, vẫn đi học đi chơi cùng bạn bè mỗi ngày. Tự dưng đến một hôm, là khoảng hơn một tháng trước, con bé trở về nhà với tâm trạng thơ thẩn, tôi hỏi con bé bị làm sao… con bé không chịu nói. Kể từ hôm đó cho đến bây giờ, con bé càng lúc càng suy nhược cơ thể, ăn uống ít đi, cũng không muốn ra ngoài, ngày ngày nằm trong phòng không muốn nói chuyện với ai.
– Vậy lúc dì thấy Mai Vy bất thường, cô ấy có biểu hiện ra sao?
Vú nuôi của Mai Vy cố suy nghĩ lại, lát sau, dì ấy trả lời:
– Con bé như người mất hồn vậy Tiên sư, chậm chạp kỳ lạ lắm kìa…
– Cô ấy có bệnh gì không? Mọi người đã đưa cô ấy đi khám chưa?
Ngô lão gia thở dài:
– Tôi đã đưa con bé đi khám, bác sĩ không tìm thấy bệnh gì, chỉ bảo là do con bé suy nhược cơ thể.
Tôi gật gù, suy ngẫm một lát, tôi liền lấy trong túi xách ra một lá Xích phù, đưa đến cho Kiến Vũ, tôi nói:
– Lát nữa anh dán Xích phù này ở trước cửa phòng của Mai Vy… sau đó cố dẫn dụ em ấy ra khỏi cửa rồi quan sát xem em ấy có sợ lá bùa này không. Xong chuyện, anh nhớ gọi báo cho tôi, tôi sẽ có cách giải quyết.
– Có cần làm thêm cái gì khác nữa không?
– Không cần, tạm thời cứ làm theo lời tôi dặn là được.
Kiến Vũ gật đầu:
– Ừ anh biết rồi, lát nữa anh sẽ gọi điện báo cho em biết kết quả.
Dặn dò kỹ càng, tôi và Tam thiếu lên xe trở về nhà. Ngồi trên xe, tôi cứ suy nghĩ mãi về trường hợp của Mai Vy. Đúng là tôi không cảm nhận được âm khí xung quanh cô ấy nhưng nhìn Mai Vy lúc này không khác gì là bị quỷ ám. Nhưng nếu là bị quỷ ám, tôi nhất định sẽ nhìn ra được quỷ khí… mắt âm dương của tôi có bao giờ không nhìn ra được quỷ hồn đâu? Hơn nữa, lúc tiếp xúc với Mai Vy, tôi cảm thấy cô ấy phát ra một loại khí thở rất kỳ lạ, không phải là quỷ khí cũng không phải là oán khí…
Lạ thật!
– Em đang nghĩ đến chuyện của Ngô tiểu thư à?
Tôi gật gật:
– Ừm, trường hợp của cô ấy rất kỳ lạ, tôi nghĩ mãi vẫn thấy không thông.
– Tôi cũng thấy cô gái đó rất kỳ lạ, lúc nhìn tôi… ánh mắt cô ta rất khác.
– Khác thế nào ạ?
Tam thiếu nheo nheo mắt, anh ta nghiêm giọng trả lời:
– Em có xem phim liên quan đến kỹ nữ bao giờ chưa? Ánh mắt cô ta nhìn tôi rất giống với kỹ nữ nhìn thấy đàn ông… hoặc giống như là… Đắc Kỷ vậy?
Tôi sửng sốt:
– Đắc Kỷ?
Tam thiếu gật gật:
– Tôi cũng không chắc, lúc còn nhỏ tôi có xem Đắc Kỷ – Trụ Vương… tôi cảm thấy ánh mắt của Mai Vy nhìn tôi rất giống với ánh mắt của Đắc Kỷ. Tôi cũng là đoán mò mà thôi, em cũng đừng xem là thật.
Đắc Kỷ – Trụ Vương… Đắc Kỷ là hồ ly tinh… mà hồ ly tinh là hồ yêu… nói vậy… yêu khí… trên người Mai Vy toả ra yêu khí… là yêu khí của yêu tinh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!