Nàng dâu thời hiện đại - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
776


Nàng dâu thời hiện đại


Phần 28


Tôi không muốn nói, Hùng đứng đó hồi lâu rồi bước chân xa dần, đến khi tiếng động cơ nổ lên, tôi mới thở hắt ra một hơi, cảm tưởng mình làm gì có lỗi vậy đó.

Lên giường, nhìn cu Bi say sưa giấc ngủ, chiếc miệng nhỏ chúm chím khẽ mút, tôi ngồi dậy pha bình sữa cho con bú, khuôn miệng chuyển động liên hồi, đôi mắt vẫn nhắm híp.

Mọi việc vẫn như bình thường, tiệm tôi thì ngày một đắt hàng, mà đắt ở đây không phải là người mua trực tiếp mà chủ yếu bán qua mạng Facebook , tôi lập thêm một Fanpage chuyên bán hàng, hàng cứ thế ra ào ạt dù tôi chẳng hề chạy quảng cáo, tôi cũng định nhập thêm quần áo về bán vì cũng gần tết, nên cũng tìm hiểu nguồn hàng,tôi quyết định lên Tân Bình một chuyến, nhiều người có kinh nghiệm mách chợ ấy sỉ rẻ và đồ đẹp hơn những chỗ khác. Nói là làm, mấy hôm sau tôi với mẹ bế cả Bi theo lên thành phố, sẵn để khám bệnh luôn, dạo gần đây mẹ tôi hay bị chóng mặt, giờ sẵn đi nên khám xem tình hình thế nào.

Đến bệnh viện, tôi bế Bin cho mẹ vào khám, ở cái tuổi khám phá, thằng bé đâu chịu yên, nó chạy vòng vòng, tôi đành dắt nó đi một vòng cho đỡ quấy.

— Bi, đi từ từ thôi con..đây là bệnh viện, con nói đi, bệnh viện.. bệnh viện…

Bi cười khúc khích, nó lạ lẫm với mọi thứ. Đột nhiên Bi vùng chạy, va phải một người, làm nó té, khóc ré lên.

Tôi hốt hoảng chạy lại bế nó lên, dỗ dành :

— Bi ngoan ngoan nào, mẹ thương, mẹ thương..

Người đàn ông va phải Bi mặc bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai kéo sụp xuống che cả mặt, nghe tiếng tôi liền luống cuống bỏ đi..nhưng cái lưng ấy, sao quen đến thế.

— Tuấn.. __tôi buột miệng gọi.. Là anh đúng không?

— Cô lầm người rồi..

Anh lọ mọ bước đi..

— Con đi đâu mà mẹ tìm không gặp vậy, bác sĩ nói.. Ơ… Hiền..

Tôi vẫn bế Bi trên tay, nó cũng đã thôi khóc, nhìn chằm chằm vào mẹ chồng tôi.

— Mẹ..

Bà có lẽ nhận ra đứa bé rất giống Tuấn, bà hỏi :

–Đứa bé, không thể nào..

Tuấn :

— Đi thôi mẹ..

— À.. Ừ..

Hình như Tuấn bị bệnh, vành mũ thụp sâu tôi không thấy rõ mặt anh, nhưng thân hình gầy hơn trước.. Tiếng mẹ Tuấn nói tôi còn nghe vọng lại :

— Thằng nhỏ rất con đó, không chừng là con của con..

Tôi không nghe Tuấn đáp, chỉ có thở mạnh của anh thôi.

Bế Bi lại chỗ cũ, thấy tôi hơi thẫn thờ, mẹ bước ra hỏi :

__ Con sao thế?

— xong rồi hả mẹ, bác sĩ nói sao?

— Không sao, do rối loạn tiền đình thôi. Đưa thuốc uống bổ sung thêm. Mà sao mẹ thấy con ngồi thừ ra vậy Hiền?

— Con vừa gặp Tuấn..

Mẹ tôi sốt sắng ngồi xuống ghế :

— Nó có hỏi về cu Bi không? Nó có nhận ra không?

Tôi lắc đầu:

— Đến nhìn còn chả có nữa.

— Nó đã cạn tình thế con còn lưu luyến làm gì, cậu Hùng tốt với con thế, cho cậu ấy cơ hội đi con, đàn ông đâu phải ai cũng xấu, như ba con đấy, chẳng phải rất tốt hay sao?

— Tình cảm khó nói lắm mẹ, đâu phải muốn yêu là yêu, cũng như muốn quên là quên được.. Đôi khi càng quên là càng nhớ.. Hazz

Tôi thở dài.. Mẹ cũng lắc đầu ngán ngẩm nhìn tôi :

— Quên được thì nên quên, người đi tới chứ chẳng ai đi lùi con ạ.. ..

— Con biết rồi, thôi ra xe để anh Ba đợi lâu tội nghiệp ảnh ..

Từ bệnh viện anh Ba chạy qua chợ Tân Bình, tôi đi xuống, bảo mẹ với anh Ba tài xế qua quán ăn bên đường ăn trước, tôi chọn đồ sẽ qua ăn sau rồi về quê luôn.

Lựa đồ xong hết, tôi qua quán ăn thì thấy Hùng đang bế Bi cho mẹ tôi ăn cơm, anh Ba chắc ra xe hoặc đi hút thuốc gì đó mà không thấy. .

— Xong rồi à em?

— Ừm, xong rồi, anh đi đâu đây?

— Tôi đi đón em chứ đi đâu, mà em ngồi xuống ăn đi tôi bế con cho.

Bi thấy tôi liền khóc, choàng tay đòi tôi bế, Hùng dỗ:

— Bi giỏi để mẹ ăn cơm, ba ẵm con đi chơi nha, chịu không?

Anh Ba tài xế chạy vào, hớt hải :

— Thím Năm ơi mẹ tôi bị tai nạn, giờ tôi chạy về trước, chút thím với em Hiền chịu khó đón xe về sau nghe.

— Ừ ừ, về đi con.. (mẹ tôi).

— Dạ dạ.. (anh Ba)

–Sao lại bị tai nạn hông biết nữa, thôi Hiền Ăn đi con rồi ra bến bắt xe về.. Mẹ chạy qua đây mua chai thuốc rượu cho ba con. Hùng ở chơi nghe cháu.

Hùng :

— Em ăn đi rồi tôi đưa về, trời này Bi không đi xe khách được đâu, nóng lắm.. Bi nhỉ? Bi có ngoan không? Có nghe lời mẹ Hiền không? Tí ra xe ba có quà cho Bi nhé..

— Anh cứ mua nhiều Bi có chơi bao nhiêu, toàn đồ chơi đắt tiền, tôi ngại lắm. Anh đừng mua nữa..

— Em ngộ, tôi mua cho con chơi có gì đâu mà lần nào em cũng cản, vài món đồ lẻ tẻ có là gì.. Hay em ưng tôi đi, về quản lý tiền không có tiền tôi đâu có mua được, hì hì…

Tôi chán nản không nói với Hùng nữa, cái lý sự của anh ta lúc nào cũng thế toàn đề cập đến vấn đề đó, tôi nói rồi, tôi chưa sẵn sàng về chung một nhà với ai hết..

Ăn cơm xong mẹ vẫn chưa quay lại, tôi hơi nóng lòng không biết có chuyện gì không, liền nói với Hùng qua bên tiệm thuốc bắc xéo xéo bên kia coi thử, gì chứ xã hội giờ phức tạp, lo lắng tôi không thừa đâu.

Hùng chuyền Bi cho tôi :

— Bi qua mẹ ẵm đi, ba đi tìm ngoại nhá…Rồi ba con mịn về nhà, có chịu…

Hùng ngưng câu nói còn dang dở, tôi cũng theo quán tính nhìn về phía ánh mắt Hùng đang tập trung, thì thấy người đàn ông năm xưa tôi gọi là chồng đang lọ mọ từng bước khó khăn trên vỉa hè, trên tay còn có chiếc gậy nhỏ dò đường , vẫn bộ dạng lúc sáng, duy chiếc mũ được kéo cao hơn, lộ đôi mắt trũng sâu, đồng tử chẳng chút sức sống .. Là duyên hay là nợ mà hơn một năm không gặp, giờ một ngày gặp tận hai lần. Tuấn từng bước rà chiếc gậy đi về phía trước, từng bước, từng bước một.. mắt tôi ướt tự lúc nào, trái tim nhói lên một nhịp.. Tuấn không thấy gì sao?..

Cái nắng của Sài Gòn bạn cũng biết đấy, nắng cháy da cháy thịt, Tuấn chậm rãi trên đường, tôi không biết anh đi đâu và anh cũng không biết sự hiện diện của tôi lúc này, tôi kìm chế cố gắng ngăn dòng lệ, nhưng càng cố, nó càng chảy như nước lũ, không kiểm soát được.. Rốt cuộc chuyện gì, rốt cuộc là sao?

— Tuấn..

Tôi gọi lớn..

Tuấn khựng lại, rồi nhanh chóng bước đi thật nhanh, nhanh đến mức hai chân va vào nhau, ngã xuống đường, chiếc gậy rơi khỏi tầm tay, rớt xuống kêu “lộc cộc”..

Tôi đưa Bi cho Hùng, vội chạy lại đỡ Tuấn, nấc nghẹn hỏi :

— Anh có sao không, có sao không?

Tuấn lạnh nhạt đẩy tôi ra

— Tôi k sao.. Cô đi đi..

Tôi khóc :

— Như vầy mà nói không sao, hic hic.. Tuấn.. Anh không thấy gì sao?

Có lẽ bằng trực giác, hay là do Tuấn đã quen với một màu đen ngòm của bóng tối, liền nhanh chóng ngồi dậy được, tôi cũng nhặt chiếc gậy kia đưa tận tay anh..

— Cảm ơn cô..

Rồi lại dò dẫm mà đi, tôi đau đến sắp đứt từng mạch máu, cảm gác lúc này chính là không tin nổi hơn một năm qua tôi luôn trách anh sớm quên tình nghĩa, sớm quên những câu hứa hẹn non thề, đâu biết rằng anh đã sống trong những ngày tháng của tận cùng tuyệt vọng, khi xung quanh chỉ là một màu đen bao phủ, khi gia đình một phút tan hoang..

Hùng tiến gần tới hơn, tay kia bế Bi, tay còn lại kéo đầu tôi vào ngực, nhẹ nhàng nói :

— Nín đi, có tôi đây..

Không tôi phải tìm hiểu sự thật. Liền nhích người ra khỏi vòm ngực của Hùng :

— Anh trông Bi một lúc hộ tôi, tôi phải đi theo Tuấn!

Hùng chụp cổ tay tôi lại :

— Hiền, đừng đi, có được không?

Lời nói của Hùng lúc này da diết, đầy níu kéo, như anh ta đã biết mọi chuyện..

— Em đừng đi.. Quên hết đi.. Mọi chuyện hãy coi như là ảo mộng.. Mình bắt đầu cuộc sống mới đi em..!

Tôi cười mếu, Hùng không phải là không tốt, anh ta rất tốt với tôi, lại đẹp trai, giàu có, có thể đánh gục nhiều cô gái, nhưng con tim vẫn không thể một lần rung động, một lần rẽ lối đón mời, vì sao ư, tôi chẳng lý giải nổi, hay chăng tôi còn yêu Tuấn quá nhiều..

— Hùng, tôi xin lỗi..

Đôi mắt Hùng khẽ nhắm lại trầm ý đau lòng, từ từ nới lỏng tay tôi rồi buông hẳn:

— Em đi đi..

Tôi gật đầu chạy theo Tuấn, dòng người hối hả, Tuấn lạc lõng giữa dòng người.. Có thể đã quen với việc đi một mình, Tuấn rẽ vào con hẻm rồi dừng hẳn ở một ngôi nhà có phần cũ kĩ, tôi nấp vào mép tường khi thấy mẹ Tuấn đi ra, dìu anh vào trong :

— Đã bảo để mẹ đi mà không nghe, đi thế này nguy hiểm lắm.

— Con đi được mà..

— Mẹ xin con đó Tuấn, con Tú mất tích mẹ đã đủ đau khổ rồi, con Làm ơn ở yên trong nhà cho mẹ, chứ con mà có chuyện gì nữa mẹ chết mất con ơi.

Tú bà mất tích sao? Tôi lắng tai nghe tiếp :

— Thì bởi vậy con mới lên phường để hỏi họ có tin tức gì không. Nhưng vẫn chưa có tiến triển gì hết.. Hazz..

— Người ta nói khi nào có tin họ sẽ báo cho mình hay, hoặc là để mẹ đi, chứ con không nhìn thấy gì, đi một mình mẹ không yên tâm chút nào, nghe mẹ, đừng tự ý đi nữa..

— Con biết rồi.. Mẹ, (ngập ngừng) đứa bé giống con lắm sao?

Mẹ Tuấn thở dài :

— Ừ, giống hệt con lúc nhỏ, nhưng mẹ không chắc nó là con của con, trẻ con giống nhau cũng là chuyện bình thường, với lại, với lại…

— Với lại sao?

— Với lại con Hiền khó có thai lắm, nó thuộc dạng chậm con, chắc là nó có chồng, thằng nhỏ là con nó với chồng mới thì sao , đợt đó mẹ gặp nó một lần rồi, nó giờ nhìn đẹp lắm, quần áo cũng sang trọng hơn, chắc bên chồng nó giàu có..

Tuấn buồn bã :

— Vậy sao, vậy cũng mừng cho cô ấy.. Mong người ấy sẽ tốt với Hiền, sẽ không để cô ấy khổ như ở với con.. Chắc Hiền hận con lắm..

Mẹ Tuấn tia mắt loé lên :

— Hình như nó lấy thằng Hùng hay sao ấy, lúc mẹ đến gặp thằng Hùng nhờ giúp cái vụ con Tú thì nghe loáng thoáng là như vậy..

Tuấn bực dọc :

— Mẹ tìm cái thằng ấy làm gì chứ, nó làm sao mà chịu giúp.

— Thì thử, biết đâu nó nghĩ đến tình nghĩa mà động lòng thì sao.. Ai ngờ nó từ chối thẳng, nghĩ lại lúc ấy mắt mẹ làm sao mà tin nó thật lòng với con Tú hazz.. Giờ hối hận cũng đã muộn màng… Thôi vào phòng đi, mẹ nấu cơm rồi mẹ con mình ăn hôm nay mua được ít cá hồi ,bác sĩ nói ăn cá hồi tốt cho mắt..

Tuấn không nói gì, lặng lẽ đi vào trong. Mẹ anh cũng ngồi thừ ở ghế, đôi mắt buồn rười rượi..

Tôi khẽ bước ra:

— Mẹ..

Bà nhìn ra, ánh mắt ngạc nhiên tột đỗi :

— Hiền.

— Con vào được không?

— À.. Được được..

Bà nhanh nhất chạy ra mở cổng, nói cái cổng cho sang thật ra chỉ là một hàng rào sắt được ráp lại cho có.

— Sao con biết chỗ này mà tới..

— Con đi theo anh Tuấn.. Sao anh Tuấn lại bị như thế, mẹ nói cho con biết đi..

–Hiền à.. (bà khóc, nắm lấy tay tôi) mẹ biết là muộn nhưng cho mẹ được Xin lỗi con chuyện lúc trước giờ mẹ hối hận lắm Hiền ơi, ông trời cũng trả báo mẹ rồi, nhà cửa thì bán hết, thằng Tuấn thì bị mù, con Tú.. Con Tú..

— Con Tú làm sao?

–Con Tú mất tích, khả năng bị bán sang Trung Quốc rồi con ơi..

— Sao lại ra nông nổi như vậy.

— Vào nhà đi, mẹ kể con nghe.

Trong nhà vô cùng tối giản, vật dụng cũ kĩ, chẳng có gì giá trị cao, tôi không hiểu chỉ sao một năm, từ một gia đình bề thế, mà giờ ra nông nổi thế này.

— Để mẹ đi lấy nước.

Mẹ Tuấn hiền lành thế này tôi thật không quen, liền từ chối :

— Không cần đâu mẹ, mẹ nói rõ ra đi, mọi chuyện là như thế nào?

Bà ngồi đối diện với tôi, tôi được dịp nhìn kỹ hai hốc mắt sâu hun hút, vết chân chim hiện rõ nơi đuôi mắt, bộ quần áo bà đang mang, nó cũ lắm rồi.

— Thằng Tuấn bị bệnh cườm nước, bác sĩ bảo phải ra nước ngoài phẫu thuật thì tỷ lệ thành công mới cao, còn con Tú thì bị mất tích sau một đêm đi chơi với đám bạn, ba mẹ đã làm đủ mọi cách, liên hệ với nhiều người xin giúp đỡ mà cũng không có kết quả gì, nghi ngờ nó bị lừa bán sang Trung Quốc, công an cũng chưa tìm ra được, chỉ có chút manh mối là có người thấy nó đi cùng một thanh niên qua biên giới, giờ tìm nó như mò sông đáy bể..

Bà bật khóc như mưa.. Hai hàng nước ròng rã chảy xuống khuôn, tôi dù từng rất không thích bà nhưng giờ không tội nghiệp cũng không được..

Bà kể tiếp :

— Mẹ ngu nên tin lời con Linh, nó ăn cắp cái sổ tiết kiệm mấy trăm triệu của mẹ , còn sổ đỏ nhà thì bị con Tú lấy đi cầm cho bọn xã hội đen, 1 thành mười, lãi mẹ đẻ lãi con, đến khi bọn họ đến siết nhà mới vỡ lẽ.. Mẹ giờ khổ lắm Hiền ơi.. Đến cái cửa hàng của ba con cũng sang lại cho người khác.. Giờ mất rồi, mất hết rồi con ơi.. Con đừng trách thằng Tuấn, nó ly hôn là có nói khổ riêng, nó tội nghiệp lắm con ơi..

— Mẹ, đừng nói nữa..

Tiếng Tuấn làm tôi và mẹ anh đồng ngước lên.

— Hiền về đi, nhà tôi hạn chế tiếp khách lạ..

— Từ bao giờ em thành người lạ trong cuộc đời anh vậy Tuấn, anh bị thế này mà giấu em, anh có coi em là vợ không? Hả..

Tôi khóc mà hét lên như thế, quên mất rằng chúng tôi đã ly hôn.

Tuấn cười nhạt :

— Vợ.. Hình như có hiểu lầm thì phải, chúng ta đã chính thức thành người lạ rồi.

— Hiền..

Tôi quay đầu lại, Hùng đẩy cổng đi vào, mẹ Tuấn :

— Mày đến đây làm gì? Đi ra khỏi nhà tao!

Hùng :

— Tôi đến tìm vợ tôi, các người vốn không tốt đẹp gì, vợ tôi đến lâu vậy, tôi đương nhiên phải đến tìm, về thôi em, con đang khóc..

Vô tình tôi thấy mắt Tuấn đo đỏ, đồng tử kia chứa một tia nước trong suốt, sẵn sàng rơi xuống, gương mặt kia, chính là đau khổ..

— Các người ra khỏi nhà tôi ngay.. Cút hết đi…

Tuấn la lớn..

— Tuấn..

— Đừng gọi tên tôi, giữa tôi và cô vốn đã không còn liên quan đến cuộc sống của nhau nữa, và đừng bao giờ đặt chân đến đây, tôi không hoan nghênh vợ chồng cô.. Mẹ, đuổi họ về đi..

Hùng nắm tay tôi, kéo ra ngoài :

— về thôi em, con đòi em kìa..

Mẹ Tuấn hỏi với theo :

— Hiền, con và nó kết hôn với nó hả?

Hùng nhanh miệng hỏi ngược lại :

— Có vấn đề gì sao?

Bà nhếch mép:

— Nếu đúng như vậy thì thật buồn, mà buồn cười, lúc li dị thì mặt mày đau khổ, giờ đùng một cái đã có con với nhau, bởi chuyện đời khó nói lắm..ai tốt ai xấu thì giờ mới rõ.

Tuấn :

— Đủ rồi.. Các người dẫn nhau đi ngay khỏi nhà tôi..

Tôi gỡ tay Hùng ra, đi lại gần Tuấn, anh đen hơn, ốm hơn.. Tôi chạm vào mặt anh, chạy dọc xuống cổ, Tuấn nhích người ra, tôi càng tiến đến, rồi cầm ta anh lên, đặt vào lồng ngực mình :

— Em đau lắm, anh có biết không?

Tuấn rút tay lại, cười nhạt nhẽo :

— đừng như vậy, hãy sống trọn đạo một người vợ tốt, cô về với chồng, hãy quên tôi, hãy để chuyện ngày xưa như làn khói trắng cuốn vào hư ảo, giữa chúng ta, chẳng còn là gì..

Tôi lắc đầu, nước mắt rơi ướt đầm đìa khuôn mặt :

— Em chưa kết hôn.. Em đợi anh…

Tôi tập trung nhìn Tuấn, đâu thấy rằng cánh tay đưa ra của Hùng bỗng chốc buông thõng, khuôn mặt đau lòng,lùi lại một bước chân.

Mẹ Tuấn :

— Vậy là sao? Sao nó nói nó kết hôn với con hả Hiền?(nhìn Hùng) đồ nói sạo..(nói với tôi) vậy tốt quá rồi, hai đứa có thể hàn gắn lại rồi..

Tuấn :

— Không…

— Sao vậy (mẹ Tuấn)

— Không sao cả, đơn thuần là con không thích.. HÙNG, Hiền là một cô gái tốt, anh nên trân trọng cô ấy, tôi tin anh sẽ làm tốt, đúng không?

Hùng :

— Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Hiền thật tốt..

— Vậy tôi an tâm, anh đưa cô ấy về đi..

Tôi hỏi hai người họ, tôi là gì, mà hai người họ cứ mặc nhiên trao đổi, họ có từng nghĩ đến cảm giác của tôi chưa? Có từng nghĩ tôi cần ai tôi yêu ai chưa?

Tôi ôm miệng vùng chạy…

— Hiền, sao vậy con?

Tôi quệt nước mắt :

— Mẹ, anh Tuấn bị mù, bị mù đó mẹ. Huhu..

Tôi khóc, Bi cũng khóc theo.. Tôi đưa tay bế thằng bé.

— Con vừa đi theo ảnh, giờ nhà ảnh sa sút lắm mẹ ơi, Tuấn bị mù mà không có tiền chữa bệnh, con Tú thì bị mất tích, nhà cửa cũng không còn..

— Trời đất.. Rồi giờ nó ở đâu?

— Ở gần đây , tận trong cả hẻm nhỏ xíu..

— Rồi con tính sao, đừng nói là quay lại với nó nghe, Hiền ơi, tỉnh giùm mẹ đi con, thoát được cái nhà đó ăn mừng không hết ở đấy mà tính đạp lại vùng sìn cũ vậy con? Rồi Hùng nói đi kiếm con, cậu ấy đâu rồi?

— Con không biết..

— Mẹ là người ngoài cuộc, mẹ tỉnh táo hơn con, mẹ nhìn ai sao mẹ biết hết, Tuấn nó không xấu, nhưng nó nặng gánh gia đình, nó nói rồi, nó không thể bỏ mẹ nó được đấy, con còn mộng mị làm chi, cậu Hùng thì có điểm gì không được, hay con chê cậu ấy chỗ nào, mẹ bảo cậu ấy khắc phục.

— Anh ta tốt, nhưng căn bản là con không yêu anh ta được.

— Bác gái, đừng ép Hiền nữa.. Cứ để mọi thứ tự nhiên…đừng miễn cưỡng cô ấy.. Cháu đi lái xe qua…

Hùng cười nhẹ với tôi rồi lầm lũi bước đi, nhìn sơ cũng đủ thấy, nụ cười đó là gượng gạo.

Mẹ thở dài :

— Tùy ý con. Mẹ không nói nữa..Bi qua ngoại ẵm này, để mẹ Hiền cầm đồ lên xe..

Hùng đánh xe tới, mở cửa xe sẵn cho tôi với mẹ vào ngồi ở hàng ghế sau..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN