Nàng Dâu Trọng Sinh - Chương 25: Về nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
430


Nàng Dâu Trọng Sinh


Chương 25: Về nhà


Đến tỉnh thành, Chung Linh dừng lại. Cô nghĩ nên bắt đầu ở đây tìm thị trường cho đàn heo nhà mình. Từ giờ trở đi là một đoạn đường rất dài, cô còn phát triển hơn nữa cho nên tìm kiếm thị trường đầu ra là vô cùng quan trọng.

Em trai của Nhậm Kim Hoa là Nhậm Kim Trụ, hơn ba mươi tuổi, vóc dáng không cao, làn da ngăm đen, thấy chị gái dẫn về một cô gái xinh đẹp như vậy thì không hề nghĩ đến có việc mua bán to tát gì.

“Vậy nhà cô có thể cam đoan số lượng sao? Tôi phỏng chừng từ đầu tháng cho đến tiết đoan ngọ, mỗi ngày đều cần hai đầu lợn.”

Chung Linh tính toán, trong nhà hiện tại có mười bốn đầu lợn, trong đó một đầu là lợn nái nên không thể tính, vậy còn mười ba đầu, nhà chị Bảo Cầm hai đầu nữa. Như vậy hẳn là không có vấn đề gì nhưng cô không thể ngày nào cũng đưa hàng được, cho nên hi vọng có thể phân thành hai lần.

“Số lượng thì không thành vấn đề nhưng tôi hi vọng có thể phân thành hai lần đưa tới, nếu phân thành nhiều lần thì áp lực chi phí vận chuyển quá lớn.”

“Vậy cũng được, hiện giờ còn nửa tháng nữa, tôi hi vọng nửa tháng sau sẽ nhận được nhóm lợn đầu tiên, cô nên cam đoan chất lượng đấy.”

“Yên tâm.”

“Tiểu Linh, em rảnh thì đến nhà chị chơi đi, nhìn áo len của em đẹp quá, tự em đan ư?” Từ chợ nông mậu ra ngoài, Nhậm Kim Hoa liền lôi kéo Chung Linh.

“Đúng vậy, chị Nhậm, em cũng đang muốn đến cửa hàng của chị xem đây.” Chung Linh cũng muốn mở rộng việc làm ăn. Nhậm Kim Hoa là một người phụ nữ gần bốn mươi nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, có lẽ bởi vì kinh doanh thời trang cho nên rất để ý chăm sóc thân thể.

“Lúc trên xe lửa, chị phát hiện em có cái nhìn rất độc đáo đối với thời trang. Thế nào? Muốn đến giúp chị không?”

Nhậm Kim Hoa thấy Chung Linh lời nói cử chỉ đều vô cùng khéo léo, trẻ tuổi như vậy là tâm cơ rất sâu, thực sự là một nhân tài. Cũng là phụ nữ mà cô ấy lại đối đãi với chồng tình cảm sâu nặng như vậy thì nhất định là người trọng tình cảm. Người như vậy nếu làm việc cho mình thì có thể tin được.

“Tấm lòng của chị em biết nhưng dù sao em cũng là phụ nữ có chồng, ba mẹ chồng lại không thể rời cố thổ, cho nên em cũng không thể rời đi, nhưng mà chị yên tâm, về sau có cơ hội thì chúng ta lại cùng hợp tác.”

“Thôi được, chị cũng không lôi kéo em nữa, có rảnh thì nhất định phải thường liên hệ với chị nhé.” Nhậm Kim Hoa cũng là một người sảng khoái.

Chung Linh cũng muốn đầu tư vào hạng mục mới nhưng tiền bỏ vào chăn nuôi lợn, tiền mua nhân sâm đã làm cho tiền vốn của cô gần như về tình trạng ban đầu, hữu tâm vô lực thôi.

Lúc cô về đến nhà, trời đã tối đen. Nhìn thấy cô về mọi người trong nhà đều thả lỏng, con dâu đi xa như vậy thật đúng là lo lắng. Ông Chu vừa nhìn sắc mặt con dâu là biết có chuyện không ổn.

“Mệt không? Tiểu Linh, con mau vào đi.” Bà Chu nhìn con dâu mệt mỏi vậy vội nói.

“Tiểu Linh, sao rồi? Thằng Cương thật sự muốn ra tiền tuyến?” Chu Bảo Cầm đi thẳng vào chủ đề, mẹ chồng cũng sốt ruột nhìn cô.

“Vâng, anh ấy sớm đi rồi, nhưng mà anh ấy nói không có việc gì, trận lớn đều đã đánh xong rồi, với lại hiện tại anh ấy là cán bộ cấp cao. Không sao đâu, anh ấy nói lần trước anh cũng đã đi rồi, không có việc gì cả.” Chung Linh chỉ có thể nói như vậy. Những lời này anh chưa từng nói qua nhưng cô nói vì an ủi người nhà cũng như an ủi chính cô.

“Mệt mỏi thì nghỉ sớm đi, để chị con nấu cho con bát mì trứng gà.”

Cô cũng không từ chối, trực tiếp trở về phòng.

“Sao ông không hỏi thăm thêm? Cứ để cho nó về phòng như vậy? Tôi muốn hỏi xem thằng Cương còn nói gì nữa?” Bà Phùng Trân không cam lòng, bà rất lo lắng cho con trai.

“Đừng đi, nó cũng khổ sở lắm rồi, tính tình của thằng Cương như vậy thì khẳng định cái gì cũng không nói. Tiểu Linh nói không có việc gì chỉ là an ủi chúng ta thôi.”

Nghe vậy, bà Chu cũng hiểu được lần ra tiền tuyến này của con thật sự nguy hiểm.

“Vậy thì để tôi hỏi xem thằng Cương được phân ở đâu? Trở về đơn vị cũ hay không? Hiện bọn họ đánh trận ở nơi nào?” Bà Chu cũng bất chấp muốn xông đi.

“Trở về! Tiểu Linh làm sao biết những chuyện đó, đó là cơ mật quân sự của quốc gia, làm sao nói cho người nhà biết.”

Càng nghe, bà Chu càng hoang mang lo sợ.

“Con nhìn mắt Tiểu Linh đều thâm lại.” Chu Bảo Cầm ủ rũ. Cả nhà đều cảm thấy bi thương.

Chung Linh về phòng, nhìn thấy ảnh chụp của anh lại càng chua xót. Cô hít thật sâu một hơi, nói cho chính cô phải kiên cường lên,phải vì chồng cô mà chống đỡ gia đình này. Lấy từ trong túi xách ra ảnh chụp, có ảnh ở Cố cung Bắc Kinh, cũng có ảnh ở nơi khác. Cô nhìn những bức ảnh đó, cảm giác ở thủ đô vài ngày ấy chẳng khác nào ở thiên đường. Đúng vậy, chỉ có ở bên người anh mới là thiên đường. Thu thập tất cả những đồ mang về, cô mang quà cùng ảnh chụp đến phòng ba mẹ. Lúc này Chu Bảo Cầm cũng bưng bát mì trứng lên.

“Đây là quà hai bọn con mua cho mọi người, đây là của ba mẹ, còn đây là của một nhà chị, còn có ảnh chúng con chụp.”

Nhìn đến ảnh, mẹ chồng cô liền rơi nước mắt.

“Thật tốt, Tiểu Linh, chuyến đi thế nào? Thú vị không?” Chu Bảo Cầm nhìn em trai cùng em dâu trong ảnh đúng là trời sinh một đôi mà.

“Rất vui, khi nào rảnh thì cả nhà nên đi đến Bắc Kinh một chuyến.” Cô cười nói.

“Xa như vậy còn mang quà về làm gì, nặng cả người.” Phùng Trân cũng rất thông cảm con dâu. Nó chắc cũng rất khổ sở.

“Không có gì, chúng con chỉ mua những thứ nhà mình cần dùng thôi.” Cô cũng không mua gì nhiều, chính là hai cái radio, ở Bắc Kinh thứ này cũng không đắt, mới hơn ba mươi đồng cho nên cô mua luôn hai cái, cô còn mua cho Hoa Hoa một đống đồ ăn ngon.

“Mẹ, em về phòng rồi mới ăn. À, chị, anh rể cùng Hoa Hoa đâu?” Lúc đi ra ngoài cửa cô mới nhớ ra sao Hoa Hoa lại không đến.

“Cùng anh rể em đến nhà bạn anh ấy rồi.”

“Ra vậy.”

Trời đã tối rồi, Chung Linh một người ngơ ngác một mình ở giường, đầu dựa vào tường. Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, nhớ anh, nhớ những ngày mà anh và cô ở bên nhau, nước mắt cô tuôn rơi. Hi vọng anh không có việc gì, hình vọng anh bình an, hi vọng mọi chuyện không có xảy ra biến hóa. Cô sẽ sống thật tốt, chờ anh trở về, đến lúc đó nghênh đón anh sẽ là một người vợ khỏe mạnh, gia đình hạnh phúc an khang.

Sáng hôm sau, Chung Linh dậy sớm bắt đầu làm việc. Vì lợn nhiều nên bố chồng cô xây thêm một cái bếp để nấu cám cho lợn. Chung Linh nấu cám cho lợn ở hai bếp ở ngoài sân cùng bếp bên phòng tây, lại ở bếp bên phòng đông là chút điểm tâm đơn giản. Nuôi lợn nhiều như vậy, vệ sinh cho chuồng heo là vô cùng quan trọng, buổi sáng nhất định phải dọn sạch phân. Việc này rất nặng nhọc, cần thể lực nhiều, nhưng trừ bỏ ba chồng tuổi đã cao trong nhà không còn người đàn ông nào khác nên cô chỉ có thể một mình gánh chịu.

Một mình cô làm đến người đầy mồ hôi. Cô biết là vất vả nhưng vì chồng, vì người nhà, vì tương lai tốt đẹp, chuyện này chẳng tính là gì. Lợn trong chuồng ước chừng ba trăm cân, nhiều hơn nhiều so với lợn trước kia nuôi. Dùng thức ăn gia súc nên lợn nhanh lớn hơn nhiều. Hiện tại hầu hết mọi người đều thích thịt béo, cho nên lợn phì bán tốt hơn nhiều. Cô nghĩ nên chờ Chu Bảo Cầm đến, cùng chị ấy thương lượng chuyện bán lợn.

“Tiểu Linh, sao con dậy sớm như vậy, nghỉ ngơi một chút đi, con nhìn con xem, mồ hôi nhiều như vậy.” Hôm qua, bà Chu ngủ cũng tốt lắm, nhìn thấy con dâu dậy sớm như vậy, bà rất vui.

“Không có việc gì, con không ở mấy ngày, đều là ba mẹ cùng chị chăm nom. Giờ con đã trở về, nên làm nhiều một chút.” Có thể làm ít đi nhưng phải nói đến công lao của ba mẹ chồng, thời gian qua cũng nhờ hai người ấy rất nhiều.

Phùng Trân thấy bạn già cũng không tinh thần ngồi ở giường, thở dài một hơi. “Tiểu Linh thật sự là con dâu tốt, có năng lực lại hiếu thuận. Ông lần trước nói nó chỉ vì mình kiếm tiền, buôn bán cũng không kêu cái Cầm, nhưng mà con Cầm một xu cũng không bỏ vốn mà Tiểu Linh lại trả công nó nhiều như vậy, tiêu tiền cũng đều mua cho cái nhà này? Ông đúng là chả ra sao cả.” Bà Chu thấy bạn già của bà có tâm phòng người quá nặng.

“Tôi cũng biết, tôi chỉ lo lắng, nếu sau này có kiếm nhiều tiền hơn, nó có thể không mang theo chị nó kiếm với. Quả thực Tiểu Linh rất được.” Con trai bên ngoài đánh giặc, cái nhà này dựa hết vào con dâu, nó cũng là một người kiên cường.

“Chuẩn bị ăn cơm đi. Tiểu Linh đã chuẩn bị cơm tốt rồi.” Bà Chu bởi vì con trai đi đánh giặc nên cũng hiểu không ít chuyện.

“Được, ăn cơm xong, tôi sẽ dọn chuồng lợn, rồi đưa đến ruộng.” Năm nay trong nhà cũng làm nhiều ruộng.

“Tiểu Linh đã dọn xong rồi, không biết là mấy giờ dậy, làm đến người đầy mồ hôi.”

Nghe thế, ông Chu sửng sốt. Ở nông thôn luôn hướng đến quy củ, đàn ông trong nhà phải làm việc nặng. Nếu Chung Linh mặc kệ việc như vậy là bình thường, thế nhưng con dâu ông lại nhận làm việc nặng, hẳn bởi vì thông cảm cho ba chồng tuổi cao.

“Vất vả cho nó quá, thật là đứa con ngoan, lâu như vậy rồi, Tiểu Linh cũng không nói gì. Về sau thằng Cương trở về, không thế để nó phải chịu ủy khuất gì được. Chu Xuân Lai cũng nhìn ra con dâu đang cố chống đỡ cái nhà này, thông cảm cho chồng, thật sự là người con dâu hiếm có khó tìm.

“Đúng vậy, thằng Cương mà dám đối với Tiểu Linh không tốt thì tôi sẽ không nhìn mặt nó.” Bà Chu nói cứ như là con trai bà đã đối xử không tốt với con dâu vậy.

Chu Bảo Cầm một lúc sau là đến, còn có cả chồng và con nữa cũng tới. Ở nhà cho lợn ăn tốt rồi mới lại. Chung Linh vội ôm lấy Hoa Hoa thơm một cái rồi mới buông tay.

“Tiểu Linh, mấy đầu lợn đều lớn đến thế rồi, chúng ta xem nên làm như thế nào?” Chu Bảo Cầm rất lo lắng việc bán lớn. Đinh Vinh cũng sầu lo việc này.

“Lúc em trở về có ở lại tỉnh thành, đã ở đó liên hệ nơi bán rồi, trước cứ vận chuyển tám đầu lợn lên đó, mấy ngày nay, chúng ta nên chăm cho tám đầu này trước, vài ngày nữa là chuyển đi.”

“Vậy dùng xe gì để vận chuyển bây giờ?” Việc này cũng là việc lớn đấy.

“Dùng xe khách, họ cũng vận chuyển lợn mà. Đại khái mất tám mươi đồng, chúng ta lại mang thêm cả gà đi bán nữa, đỡ phí công chuyên chở.”

“Mang bao nhiêu gà, cả hai nhà chúng ta mới hơn ba mươi con.” Đinh Vinh cảm thấy làm thế là được nhưng nếu gà quá ít thì cũng chẳng bõ công.

“Thì chúng ta thu mua thêm trong thôn, em còn bốn trăm đồng, hai anh chị thì sao?” Chung Linh nhớ tới tiền của mình cũng sắp hết rồi.

“Tiền của anh chị đều để mua thức ăn gia súc rồi. Hiện tại thức ăn này có thể dùng đến một năm. Chu Bảo Cầm trừng mắt nhìn chồng, đều do anh tham rẻ, người ta nói mua nhiều thì chiết khấu càng nhiều nên anh đem tiền đổ hết vào đấy.

“Không sao, không sao, cũng không cần nhiều lắm.” Chung Linh nghĩ, không thể đem lợn đều bán ở trên tỉnh thành. “Hay là thế này, em thấy chúng ta dùng một đầu lợn lớn nhất, ngày mai đem giết để mang lên trấn trên bán, nếu có thể được thì chúng ta cũng không cần chạy xa như vậy.”

Ba người thương lượng một hồi, Chung Linh bảo chị chồng ở lại ăn điểm tâm rồi xin phép ba mẹ, nếu ba mẹ đồng ý thì cũng cần ông bà ủng hộ hai trăm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN