Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Chương 14: Nốt ruồi bên khóe mắt
Triệu Tử Thiêm thay đồ rất nhanh, từ lúc cậu ta bước vào phòng thay đồ, chưa đầy hai phút sau liền đi ra.
Vừa rồi là bộ dạng lãnh đạo tri thức, bây giờ lại quay trở về với phong cách cầu vồng.
Bộ đồ mà Dư Thi Thi thuê này, không biết có phải lấy nhầm của chú hề hay không. Mà hiện tại mặc trên người Triệu Tử Thiêm lại xanh xanh đỏ đỏ.
“Này, tôi cứ nghĩ phù thủy phải mặc màu đen cơ, không ngờ lại nhiều màu sắc như thế!”
Triệu Tử Thiêm thay đồ xong, đi ra đứng trước gương tự ngắm mình một lượt, rồi nói với Lương Đông như vậy.
Lương Đông vẫn đang chăm chỉ đọc lời thoại của phù thủy Von Rothbart cho Triệu Tử Thiêm nghe, hắn thấy Triệu Tử Thiêm nói như vậy cũng chỉ mỉm cười đáp lại.
Phù thủy Von Rothbart trên mặt có sẹo. Triệu Tử Thiêm lại không biết hóa trang để có sẹo trên mặt ra sao.
Vì thế cậu ta liền dùng chì kẻ mắt, vạch vạch mấy đường bên mắt trái.
Lúc sau Lương Đông ngẩng đầu lên nhìn.
Suýt chút nữa là bật cười thành tiếng.
Bộ quần áo đa sắc màu kia, với gương mặt hiện tại của Triệu Tử Thiêm quả thực so với chú hề chỉ có hơn chứ không có kém.
Chắc hẳn là Triệu Tử Thiêm định vẽ một con nhện bên khóe mắt, nhưng mà không hiểu thế nào lại biết thành cái con vật giống như là con rận chó.
Lương Đông đi đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm, lấy giấy ướt trên bàn trang điểm định lau đi con vật kia trên khóe mắt trái của cậu ta. Nhưng Triệu Tử Thiêm đột nhiên né ra.
“Cậu định làm gì đó?”
Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm mắc chứng sạch sẽ, cho nên có lẽ phản ứng hiện tại của cậu ta đối với hắn cũng là bình thường.
“Tôi giúp cậu hóa trang” Nói rồi lại đưa giấy cho Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm quả thực thấy được mình hóa trang thế này không ổn tý nào, nhưng vẫn không tin tưởng Lương Đông, do dự quay sang nói với hắn:
“Cậu được không đó, nếu như cậu còn làm xấu hơn tôi…”
Lương Đông thấy không còn nhiều thời gian, vì thế liền ngắt lời Triệu Tử Thiêm.
“Không còn nhiều thời gian đâu, cậu định để bộ dạng này lên sân khấu sao?”
Triệu Tử Thiêm thấy lời Lương Đông nói cũng đúng, vì thế mau chóng lấy giấy vệ sinh trong túi quần của mình đưa lên lau mặt.
Lương Đông thầm nghĩ, Triệu Tử Thiêm ngay cả trong tình huống khẩn cấp, cũng không quên dùng đồ của mình. Có thể thấy, cậu ta mặc chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế khá nặng.
Nhưng mà, sau này chứng bệnh đó của Triệu Tử Thiêm, khi ở bên người nào đó, cũng dần dần được khắc phục. Tuy không phải là được chữa trị hoàn toàn, nhưng ít ra vẫn khả quan hơn hiện tại rất nhiều. Dĩ nhiên đây là nói sau.
Lương Đông phát hiện bên khóe mắt trái của Triệu Tử Thiêm vẫn còn có một chấm đen, cứ tưởng là cậu ta lau chưa sạch. Cho nên Lương Đông liền cầm lấy giấy trên tay Triệu Tử Thiêm, lau giúp cậu ta.
Lương Đông dùng sức rất mạnh, nhưng mà lau mãi cũng không thể sạch được.
Lương Đông lau đến mức bên khóe mắt trái của Triệu Tử Thiêm cũng phải ửng đỏ. Có lẽ Triệu Tử Thiêm bị đau, cho nên cậu ta liền cản Lương Đông lại:
“Cậu làm cái gì thế?”
Lương Đông thông qua gương lớn trước mặt, nhìn thẳng vào Triệu Tử Thiêm:
“Cậu lau vẫn chưa sạch, tôi lau giúp cho cậu!”
Nói xong Lương Đông liền tiếp tục lấy giấy lau mặt cho Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm đặt kịch bản xuống bàn trang điểm, dùng cả hai tay của mình kéo tay Lương Đông ra, có chút tức giận nói:
“Tôi lau sạch rồi mà!”
Lương Đông chỉ vào chấm đen nho nhỏ bên khóe mắt trái của Triệu Tử Thiêm. Tuy chấm đen này không ảnh hưởng quá nhiều đến việc trang điểm. Nhưng mà không hiểu tại sao, giờ phút này Lương Đông lại thật sự muốn xóa sạch chấm đen đó.
Vì hắn cảm thấy, cái chấm này tự nhiên rất ngứa mắt.
“Đây là nốt ruồi! Làm sao có thể dùng giấy xóa sạch được?”
Lương Đông lúc này mới ngẩn ra, mới vừa rồi do không để ý, có lẽ là quá hấp tấp, cho nên hắn không nhận ra đó là nốt ruồi của Triệu Tử Thiêm.
Chẳng trách, Lương Đông lau mãi không thể sạch.
___
Lương Đông mặc dù không biết vẽ mấy con chim bướm hay là nhện gì đó, nhưng hắn vẫn có thể vẽ những đường nét gấp khúc giống như đường gân trên mặt.
Tuy không phải nói là tay nghề cao, nhưng mà những đường gân trên mặt Triệu Tử Thiêm kia thật sự rất sống động.
Trong lúc Lương Đông hóa trang giúp Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm vẫn không quên ngồi đọc lại lời thoại.
Triệu Tử Thiêm có một thói quen, chính là khi cậu học thuộc sẽ đọc thật lớn.
Có lúc, Triệu Tử Thiêm mặc dù đã nhìn vào kịch bản, nhưng không hiểu sao vẫn đọc sai. Lương Đông ở bên cạnh sẽ nhắc nhở cậu ta.
Có một điều kỳ lạ là…
Triệu Tử Thiêm mặc dù đã nhìn vào kịch bản nhưng vẫn có thể đọc sai. Còn Lương Đông, mặc dù không nhìn kịch bản, nhưng vẫn có thể nhắc đúng được lời thoại cho Triệu Tử Thiêm.
Lương Đông rất nghiêm túc hóa trang cho Triệu Tử Thiêm, cho nên mồ hôi chảy từ huyệt thái dương dính vào khóe mắt, cản trở tầm nhìn, hắn cũng không có ý định đưa tay lên lau.
Triệu Tử Thiêm là một người mắc chứng bệnh sạch sẽ, nhưng mà không hiểu tại sao lại lau mồ hôi giúp Lương Đông.
Mặc dù là không chạm tay vào da mặt Lương Đông, cách qua một lớp giấy vệ sinh mỏng. Nhưng đối với một người như Triệu Tử Thiêm mà nói, thì hành động đó quả thực khiến cho người ta không thể ngờ nổi.
Đáng tiếc, cả hai người, Triệu Tử Thiêm lẫn Lương Đông đều không nhận ra sự đặc biệt này.
Có lẽ…
Do họ quá tập chung vào đối phương.
Một người thì tập trung hóa trang giúp người kia.
Một người thì do vô thức nhìn thấy người kia chảy mồ hôi vì mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!