Nàng Là Ai? - Chương 26: Quận chúa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Nàng Là Ai?


Chương 26: Quận chúa


“Bẩm Hoàng thượng! Chuyến đi sứ lần này nhóm chúng thần có ba người, người này chính là quận chúa tên là Xa Ly (Sally), quan Jem và thần là phiên dịch là Yeng!” – Người tên Yeng nhanh chóng nói.

Mọi người trong khán phòng đều nhìn nhau bàn tán, đoàn sứ thần lần này người nhìn hoàn toàn không giống với mọi người trong đất nước này, người gì mà da lại trắng nõn nà, mắt xanh tóc không phải màu đen mà lại màu vàng. Không những vậy, nhất là người nữ nhân là quận chúa kia, ăn bận lại có chút không tốt, phụ nữ lại bận đồ hở ngực ra như vậy, trong thời đại nho giáo như vậy thật là không được thuần phong mỹ tục.

“Được! Ta đã chuẩn bị sẵn chỗ ngồi xin mời mọi người cùng nhau dùng thiện!” – Hoàng Thượng vừa nghe đến có quận chúa Sally thì liền hiểu ra ngụ ý của xứ đoàn lần này, nhìn nàng công chúa mắt xanh da trắng vô cùng xinh đẹp nhưng vẻ mặt lại có chút cao kiệu nhìn càng thu hút. Ông liền đưa mắt nhìn về phía Uông Hữu Đại.

“Phải ngồi dưới đất ăn thật à! Nhìn mất vệ sinh quá!” – Sally nhíu mày nói vô cùng không hài lòng. Khó chịu nhìn vị quan tên Jem. 

“Quận chúa cố chịu đựng!” – Jem nhanh chóng đáp lại! Giọng nói có phần khuyên nhủ xu nịnh.

“Không phải vì nhiệm vụ ta sẽ không đời nào ăn chung với tụi mang di này!” – Sally khó chịu lại nói. Âm thanh đối đáp của hai người không hề có chút giữ kẽ nào, vì họ tin rằng nơi này chắc sẽ không có ai hiểu được ngôn ngữ của họ.

“Nàng hiểu họ nói gì không?” – Uông Hữu Đình nghe hoàn toàn không hiểu nhưng nhìn nét mặt Sally có thể đoán ra đôi chút! Nghiêng người hỏi nhỏ với Triệu Hàm Ninh, nàng đang thả hồn vào những món ăn đang được dâng lên có chút giật mình thoáng qua, chỉ khẽ gật đầu đáp lại.

Trầm trắc phi ngồi bên cạnh thấy hành đồng có chút ám muội cùng như thân mật như vậy giữa hai người nên vô cùng không vui, nhưng trước mặt rất nhiều người, đặc biệt những phu nhân tiểu thư con nhà quý tộc khác đều đang nhìn về phía này nàng chỉ có thể cố gắng trưng ra bộ dạng vô cùng vui vẻ mà thôi.

“Người phụ nữ ngồi bên cạnh chàng ấy là ai?” – Sally nhìn Uông Hữu Đình rồi nói. Ánh mắt có chút không thiện ý nhìn về phía Triệu Hàm Ninh.

“Theo như thần biết chính là vợ chính của ngài ấy!” – Jem lại cung kính đáp. Vì bàn của xứ thần được sắp xếp cạnh bên chỗ ngồi của hai người cho nên Triệu Hàm Ninh có thể dễ dàng nghe rõ tất cả những gì nàng ta đang nói. Theo phản xạ nàng ngước mặt lên nhìn Uông hữu Đình một cái, hóa ra người công chúa Sally này để ý lại là y.

“Cũng xinh xắn nhưng tầm thường!” – Sally lại nói, lần này một bên mày của Triệu Hàm Ninh khẽ nhướng lên. Nàng cố gắng như thể không quan tâm nhưng những lời nói đó cứ chui tuột vào tai nàng thì thật sự khó chịu.

“Nếu ta gả vào Đông Hoa nhất định phải là vợ chính của y! Nàng ta không xứng ở bên cạnh một người đàn ông nam tính như vậy!” – Sally lại nói, không hề kiên dè bất kỳ một ai. Triệu Hàm Ninh nghe như vậy vô thức đưa mắt quan sát Uông Hữu Đình vẫn im lặng trầm mạc thưởng thức đồ ăn, nhìn thấy ánh mắt nhìn của Triệu Hàm Ninh y chậm rãi bỏ đũa xuống nhìn nàng.

“Sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị?” – Uông Hữu Đình ôn nhu dịu dàng nói, âm lượng vô cùng nhỏ nhưng vẫn đủ để Trầm Băng ngồi gần đó nghe thấy, nàng ta như không tin vào tai mình Uông hữu Đình lại có thể dịu dàng ân cần đến như vậy sao! Hoang mang đến mức vô thức làm vẩy nước canh lên trang phục của mình.

“Á!” – Trầm trắc phi bị canh nóng đổ lên người khẽ lên tiếng, cả hai người Uông Hữu Đình cùng Triệu Hàm Ninh đều tập trung sự chú ý vào nàng ta!

“Không sao! Thiếp chỉ là trượt tay mà thôi! Thật thất lễ! Xin phép gia cho thiếp lui vào thay đổi y phục!” – Trầm Băng cười dịu dàng nói, sự thất thố này thật sự khiến nàng như muốn chết đi tại chỗ, người đó giờ chưa bao giờ gây ra lỗi lầm như nàng, lại có thể trước mặt nhiều người mà lại như vậy.

Uông Hữu Đinh ánh mắt nhìn lướt qua Trầm trắc phi, nhìn thấy vệt nước còn vương trên y phục khẽ gật nhẹ đầu đồng ý. Thấy sự ưng thuận của y nàng ta nhanh chóng đứng lên lặng lẻ lui ra bên ngoài.

“Người đàn bà ấy là ai?” – Sally lại lên tiếng.

“Là vợ thứ hai của Vương gia!”

“Nhìn tư sắc cũng không tệ! Ta không thích nàng ta! Sau này phải đuổi đi!” – Sally không ngần ngại nói ngay suy nghĩ của mình. Triệu Hàm Ninh đũa trên tay khựng lại đôi chút khi nghe những việc này, quả thực nàng công chúa này vào Nam Dương Vương phủ chắc chắn chó gà sẽ không được yên mà.

“Đi đường mệt lắm sao Vương phi, ta thấy nàng mãi vẫn chưa động đũa!” – Uông Hữu Đình thấy Triệu Hàm Ninh vẫn không chú tâm ăn uống có chút khó hiểu.

“Vương gia quan tâm, chỉ là thiếp vẫn còn chút khó chịu do phải ngồi xe ngựa khá xa mà thôi” – Triệu Hàm Ninh cười nhạt đáp, nàng định bụng sẽ không nói cho y biết những điều nàng nghe thấy, dụ ý của Sally là muốn nàng rời khỏi đó chẳng phải là tâm ý của nàng hay sao, chưa kể đến vì lời hứa hai năm, thật sự nàng cũng muốn xem Uông Hữu Đình dùng cách gì để giải quyết cô công chúa Sally này. Tự dưng trong người lại nảy lên ý định muốn xem mọi người diễn trò như thế nào, chỉ mới nghĩ đến điều đó Triệu Hàm Ninh đã thấy có chút buồn cười.

“Băng nhi!” – Vừa về đến viện thay đổi xiêm y khác vừa đi ra bên ngoài liền gặp Trầm quý phi đi đến.

“Tham kiến Trầm quý phi!” – Mọi người đồng loạt hành lễ.

“Đứng lên hết đi! Chúng ta đi dạo một chút!” – Trầm quý phi xinh đẹp như hoa cười tươi nhìn Trầm Băng.

“Vâng thưa tỉ tỉ!” – Trầm trắc phi cũng vui vẻ cười đáp ứng.

“Muội sống dạo này như thế nào! Đừng cố ý giấu ta, ta chưa bao giờ thấy muội lại thất thố như vậy, huống chi lại thất thố trước rất đông người quả là chuyện không thể hiểu được!” – Trầm quý phi chậm rãi nói, người muội muội này của nàng là cùng mẹ sinh ra, cả hai từ nhỏ rất thân thiết hiện tại đều trở thành con dâu hoàng gia tuy rằng nàng đã từng khuyên nhủ Trầm băng nên nghĩ đến thân phận khi gả vào cửa Nam Dương vương phủ nhưng nàng ta nhất quyết không nghe. Nhưng không nghĩ khi vào làm trắc phi nàng ta lại có thể nắm trọn quyền chủ mẫu trong phủ, thật sự không khiến Trầm gia thất vọng.

“Thật sự không dám giấu tỉ tỉ, dạo gần đây thật sự có chút chuyện khiến Băng nhi phiền phòng!” – Trầm Băng ảo não nói, thật sự dạo gần đây nàng vô cùng bất an, quyền lực dần dần mất khỏi tay nàng, Vương gia lại có phần ôn hòa với Vương phi, mọi thứ đều như đang cố gắng công kích nàng.

“Ta biết ngay khi nhìn thấy áo choàng Hắc Lang Nam Dương vương phi choàng thì ta đã đoán ra được phần nào!” – Trầm quý phi quý phải uy nghiêm ngồi lên ghế trong một cái đình nhỏ.

“Đúng vậy! Muội không biết vì sao, dạo này nàng ta rất lạ, hành sự lạ, suy nghĩ cũng lạ… Đặc biệt cách đối xử với Vương gia cũng rất lạ! Muội không biết vì sao lại có cảm giác hai người bọn họ…” – Nói đến đoạn này nước mắt lưng trồng lăn nhẹ trên gương mặt mỹ miều của Trầm trắc phi.

“Thay đổi nhiều đến thế nào?” – Trầm quý phi nghe nó khẽ nhếch mày. Tuy trong hoàng cung tường cao cách biệt, nhưng nàng cũng có nhận được nguồn tin từ bên ngoài truyền vào, Nam Dương Vương phi tự mình đứng ra kinh doanh, kiếm về không biết bao nhiêu là bạc, bản tính thay đổi hoàn toàn. Nhưng Trầm quý phi đợi mãi cũng không thấy Trầm Băng gửi thư vào cung nên nghĩ chắc không sao, đến hôm nay gặp mặt liền thấy không phải đơn giãn như vậy.

“Thật sự như một con người khác, điềm tỉnh, thông minh và cực kỳ giỏi hoạt ngôn!” – Trầm trắc phi vừa nói ánh mắt lóe lên tia hận thì sâu đậm.

“Như một con người khác! Nàng ta thật sự rất thông minh! Ta đã cố gắng quan sát biểu cảm của nàng ta suốt buổi! Nhưng hoàn toàn ôn hòa như nước!” – Trầm quý phi chậm rãi nói. – “Muội phải cố gắng lên, trong kỳ đi săn này, phải thể hiện mình thật tốt, ta sẽ cố gắng giúp muội kéo nàng ta xuống! ta sẽ cố gắng tìm cách nâng muội thành Bình thê.”

“Thật sự được sao tỉ tỉ?” – Nghe Trầm quý phi nói, Trầm trắc phi hớn hở vô cùng, nàng chỉ ước rằng mình có thể làm được điều đó ngây lập tức, chỉ cần nhớ đến thái độ ân cần của Uông Hữu Đình dành cho Triệu Hàm Ninh đã khiến lòng ngực nàng như bị bóp nghẹn đến không thể thở được.

“Ta là ai điều ta nói sao lại không!” – Trầm quý phi cười thành tiếng nói.

“Tỉ tỉ đã nói như vậy, muội vô cùng biết ơn người! Người đúng là tỉ tỉ tốt của muội!” – Trầm trắc phi cười hớn hở, vẻ mặt đau thương ban nãy đã không còn nữa.

“Chúng ta là tỉ muội tình thâm cơ mà! Ta không giúp muội thì ai giúp được muội!” – Trầm quý phi cười chạm nhẹ bàn tay của Trầm Băng.

… Buổi tiệc tối nhanh chóng kết thúc vì mọi người ngày hôm nay đều đã phải di chuyển khá xa để đến được nơi này, mặt khác ngày mai còn diễn ra hội thi tài săn bắn đầu tiên cho nên Hoàng thượng ra lệnh cho tất cả mọi người sau khi dùng bửa đều tự túc ra về nghỉ ngơi.

Uông Hữu Đình vừa đứng lên thì sứ giả Yang liền đến ngăn cản.

“Bẩm Đông dương vương gia, quận chúa Sally muốn gặp ngài một lát ạ!” – Yang cười cười nói ánh mắt có chút tinh quái nhìn sang Triệu Hàm Ninh, nàng hoàn toàn không có hứng thú trước màng chàng chàng thiếp thiếp của quận chúa Sally nên không quan tâm lắm nhúng nhẹ người nhanh chóng cất bước rời đi. Uông Hữu Đình không vội đáp lại cũng nhìn theo Triệu Hàm Ninh dáng người cương nghị điềm đạm bước đi dứt khoát. Trong lòng đột nhiên thở dài.

“Quận chúa nên về nghỉ ngơi đi, ta tin chắc hôm nay người đi cũng khá mệt rồi, ngày mai chúng ta còn có một ngày dài hoạt động trên yên ngựa cho nên ta không tiện! Ngươi nói lại với người!” – Dứt khoát từ chối rồi khẳng khái bước đi về phía viện của mình.

Triệu Hàm Ninh thật sự bị gió nơi này thổi đến mức lạnh tận xương tủy nên không ngắm trăng sao gì mà cứ thế cước bộ nhanh nhất có thể để về viện của mình.

“Lạnh quá cứ có cảm giác sắp biến thành cục băng mất rồi!” – Triệu Hàm Ninh nói, tay cầm ngay chung trà nóng đưa lên miệng uống để cố gắng lấy lại sự ấm áp cho cơ thể.

“Vương phi, người sao lại không ở lại xem quận chúa kia nói gì với Vương gia, người không sợ sao?” – A Hồng ngập ngừng nói, ban nãy thấy chủ nhân một nước bỏ đi trong lòng nàng vô cùng khó hiểu nhưng không tiện lên tiếng đành ngậm một bụng ấm ức về đến phòng.

“Ở trong phòng thật sự thoải mái, ấm áp quá! Ngày mai không đi săn bắn có được không nhỉ?” – Triệu Hàm Ninh nghe rõ ràng câu hỏi nhưng nàng cố ý nói sang chuyện khác, nàng không muốn bàn luận đến vấn đề này.

“Vương phi…” – A Hồng lại tính lên tiếng thì vì người đẩy cửa bước vào mà ngưng ngang câu nói. 

<dr.Mèo hoang>

Note: Mèo đi công tác đây, cuối tuần về sẽ post chương mới như hẹn cho cả nhà nhé. Nhớ like, cmt, vote khích lệ tinh thần của mèo nhé!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN