Nàng Là Ai? - Chương 8: Vương phi, nàng là ai?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Nàng Là Ai?


Chương 8: Vương phi, nàng là ai?


Đúng như lời hẹn ngày hôm sau, khi dùng xong điểm tâm Triệu Hàm Ninh tự giác mang theo tấm bản đồ đến trước thư phòng của Uông Hữu Đình diện kiến y.

“Gặp qua gia!” – Triệu Hàm Ninh tươi tỉnh nhìn người trước mặt có chút mệt mỏi, không chừng y thức cả đêm qua để suy nghĩ.

“Đứng lên đi!” – Uông Hữu Đình nhàn nhạt nói. Thực chất cả đêm qua y không hề chợp mắt, y không tài nào hiểu được những gì mình đã nhìn thấy cũng không biết vì sao Triệu Hàm Ninh lại có suy nghĩ táo bạo trao đổi với y như vậy, một nữ tử bình thường ai lấy ra cái gan lớn đến như vậy.

Triệu Hàm Ninh không quan tâm thái độ của y ra làm sao chung quy đây chỉ là mối quan hệ lợi nhuận mà thôi, nàng cần bạc của y và y cần biết suy nghĩ của nàng. Mọi chuyện chỉ là trao đổi trên nguyên tắc thương gia mà thôi.

“Như người thấy đây chính là hình dáng của sông Hoàng Giang. Thần thiếp được biết sông bắt nguồn từ thượng nguồn ở phía nước Cao Ly chạy ngang qua lãnh thổ của chúng ta. Khi mùa nước đến bên trên xã đập khiến đê điều của chúng ta không chống cự nổi sẽ vỡ hàng loạt dẫn đến sinh linh đồ thán. Còn khi hạn hán Cao Ly ngăn đập khiến nước không thể đi xuống chúng ta làm cho hạn hán diễn ra!” – Triệu Hàm Ninh chậm rãi đứng trước bản đồ nói, dáng vẻ ung dung tự tin đến mức khiến người đối diện có cảm giác thật sự choáng ngợp không tin vào những gì trước mắt.

“Đúng!” – Triệu Hàm Ninh lại một lần nữa làm Uông Hữu Đình ngạc nhiên, một tiểu thư khuê các từ nhỏ được nuôi dưỡng kỹ lưỡng làm sao có thể biết được những chuyện đê điều như vậy cơ chứ.

“Hoàng Thượng cho lệnh Vương gia phải làm như thế nào cho đê năm nay không vỡ, không để nạn đói xảy ra. Đó là điều nan giải và gần như là bất khả thực hiện!” – Triệu Hàm Ninh dừng lại nhìn thẳng Hữu Đình cười nụ cười tự tin.

Hữu Đình bị nụ cười tự tin đó của nàng làm y cảm thấy vô cùng chướng mắt, không hiểu nàng lấy đâu ra dũng khí để tự tin như vậy, con người đang đứng trước mặt y hiện tại ung dung, tự tin như vậy thật sự rất xa lạ.

“Xe lương cứu trợ đến được vùng cần giúp chỉ còn được một phần trong mười phần ban đầu! Chuyện đó muốn cứu vãn cũng không phải là không có cách nhưng chuyện đó chúng ta sẽ trao đổi sau! Hôm nay thiếp sẽ giúp Vương gia biến điều không thể thành có thể, không những ngăn lũ mà còn giúp giải nguy trong mùa hạn!” – Triệu Hàm Ninh nói chậm từng từ, ánh mắt ánh lên vẻ tự tin vô cùng, nhìn nụ cười mỉm trên môi khiến người đối diện có cảm giác nàng vô cùng lấp lánh.

“Ý nàng là không phải chỉ có mỗi việc lụt còn cả vấn đề nước trong mùa hạn hán!” – Uông Hữu Đình nghe nói nhướng một bên mày nghi hoặc.

“Đúng vậy! Bây giờ người thấy một ngàn lượng bỏ ra sẽ không phí đâu! Thiếp lại thấy một ngàn lượng có vẻ hơi ít!” – Triệu Hàm Ninh chép miệng tiếc rẻ, Hữu Đinh nhìn dùng ánh mắt khinh thường hướng nàng, việc nàng tham tiền liếc như vậy thật khiến y càng thêm nghi vấn về con người nàng.

“Chúng ta quay lại đây! Đây là sông Hoàng Giang, tuy chúng ta đã đào các nhánh sông nhưng vẫn không là gì cho với việc nước ồ ạt chạy xuống cả! Vậy thiếp có một ý này. Nơi này vùng tây nam của sông Hoàng Giang là một vùng đất khá thấp nơi dễ vỡ đê nhất nhưng cũng là nơi có diện tích đất rộng nhất! cũng gần thượng nguồn nhất.” – Triệu Hàm Ninh dùng cây bút lông trên tay chỉ vào vùng đất nàng đã khoanh tròn đánh dấu x trên tấm bản đồ.

“Đúng!” – Uông Hữu Đình thầm ca ngợi trong lòng, những điều nữ nhân này đang nói hoàn toàn đúng về khu vực đất đó. 

“Chúng ta sẽ thi công nơi đó một cái hồ chứa nước, ta gọi nó là hồ số một! Hồ chứa nước nên xây dựng thấp hơn sông Hoàng Giang, có cửa sập chắn nước, lúc lũ xuống cứ mở cửa sập cho nước chảy vào hồ. Sau đó đến mùa khô cứ việc xã đập cho nước chảy ra sông cung cấp nước!” – Triệu Hàm Ninh cười nhạt nói chậm rãi. Nhìn thấy Uông Hữu Đình trầm mặc nhìn bản đồ nàng cười hài lòng. 

“Đây sẽ là hồ thứ hai là hồ dự trữ nếu hồ thứ nhất đầy thì sẽ mở tiếp hồ thứ hai. Hai hồ này chúng ta sẽ xây thông nhau như kiểu bình thông nhau như vậy vùng trung tâm phía nam cũng không lo không có nước dùng trong mùa hạn hán. Như vậy thì đương nhiên yên tâm đê điều của chúng ta sẽ không lo bị nước đánh sập!” – Triệu Hàm Ninh cười chậm rãi nói, tay nhẹ nhàng chỉ vào cùng lãnh thổ được nàng đánh dấu chữ x thứ hai.

Uông Hữu Đình nghe những lời Triệu hàm Ninh nói vô cùng ngạc nhiên tại sao một nữ tử chỉ quanh quẩn hậu viện lại biết nhiều chuyện đến như vậy. Cách nói chuyện lại vô cùng tự tin am hiểu đến như vậy, đến cả suy nghĩ về nước thông ra vô, chuyện tưới tiêu của nông dân nàng cũng suy nghĩ đến. Quả thật khiến người khác phải sửng sốt.

“Hiện tại đã qua vụ mùa, nhân công khá nhiều nếu như bắt tay làm vừa kịp mùa lũ còn giúp bà con có thêm thu nhập! Nếu như tiền công mỗi tháng người trả cho đám nhân công là hai lượng bạc vậy như số lượng nhân công là một nghìn người vị chi Vương gia chỉ tốn có hai nghìn lượng, nếu hai nghìn người thì Vương gia tốn bốn Ngàn lượng, càng nhiều người thì thời gian thực hiện đê điều hồ chứa sẽ nhanh hơn, chuẩn bị hoàn hảo để đón lũ. Theo thiếp thấy con số phải bỏ ra là quá nhỏ so với việc củng cố đê điều và cứu trợ lụt hàng năm!” – Triệu Hàm Ninh cười nhìn Uông Hữu Đình nói. 

Hữu Đình trong lòng cả kinh mặc dù bên ngoài mặt vẫn không tỏ bất kì thái độ nào khác khi nghe hàm Ninh nói, đến những chuyện như vậy nàng ta cũng nghĩ đến khiến y không tin được người đứng trước mặt mình có thể là một nữ nhân.

“Triệu Hàm Ninh, bằng cách nào nàng có thể tính nhanh đến như vậy?” – Không tin vào tai mình Hữu Đình đứng phắt dậy nhìn nàng.

“À thiếp có cách tính của mình. Nói chung với cách này của thiếp Vương gia đừng lo sẽ rất tiết kiệm về kinh phí. Và còn đảm bảo được đời sống khu vực phía nam luôn luôn tốt!” – Triệu Hàm Ninh thật sự không biết giải thích cách tính nhanh bằng cách nào, nàng thuộc bảng cửu chương nên việc nhân những con số  đơn giãn này đến học sinh cấp một đều thực hiện thuần thục được.

“Ừ!” – Uông Hữu Đình trầm ngâm nhìn những ghi chép của Hàm Ninh trên bản đồ những gì nàng nói với y nãy giờ, tất cả đều rất rõ ràng rành mạch và đều được thể hiện rõ ràng trên tấm bản đồ.

“Nếu không còn chuyện gì nữa thiếp xin cáo lui!” – Triệu Hàm Ninh đã trình bày xong mọi chuyện, cảm giác không còn việc gì nữa nên nhanh chóng cáo lui vì nàng cảm thấy mối quan hệ giữa nàng với Uông hữu Đình không phải thuộc dạng thân thiết có thể cùng nhau tán gẫu. Mặt khác nàng cảm thấy con người của Uông Hữu Đình khó đoán tốt nhất tránh tiếp xúc càng nhiều càng tốt.

“Vương phi! Nàng là ai?” – Uống Hữu Đình thấp giọng nói, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn người vừa mới bước đến cửa. Y tuy không gần gũi Triệu Hàm Ninh trước kia nhưng y chắc chắn rằng nàng ta không thể nào mang khí chất như vậy, không thể nào có thể lạnh lùng xa cách đến ánh mắt cũng thể hiện rõ điều đó, một phần khác Triệu Hàm Ninh là một người nóng tính, nông cạn không thể nào điềm đạm và thâm sâu như bây giờ. Ngoài mặt rõ ràng là cùng một người nhưng y vẫn cứ cảm thấy Triệu Hàm Ninh hiện tại không đúng.

“Thưa vương gia thiếp là Triệu Hàm Ninh” – Triệu Hàm Ninh có chút sững người lại nhưng trên môi nhanh chóng đáp lại nụ cười ôn nhu điềm đạm thường ngày.

“Lui ra đi!” – Đưa mắt đánh giá Triệu Hàm Ninh một lượt rồi gật đầu cho nàng lui ra bên ngoài.

Triệu Hàm Ninh cũng mang một bụng lo lắng đi về Kim An viện, nàng nhìn ra được ánh mắt không tin, ánh mắt dò xét của Uông Hữu Đình dành cho mình. Câu hỏi của y chính là mấu chốt khiến tim nàng muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, quay lại nhìn cánh cửa thư phòng rồi xoay người bước về viện của mình.

Chuyện Vương phi cùng vương gia bên trong thư phòng suốt một buổi sáng không cho ai làm phiền loan truyền rộng rãi trong Vương phủ, mọi người đoán già đoán non nguyên nhân.

“Trắc phi người có suy nghĩ gì không?” – Tú ngọc đứng bên cạnh Trầm trắc phi thấp giọng nói.

“Vương gia ắc có ý của người, có thể sắp đến phải về phủ tể tướng cho nên gọi Vương phi đến căn dặn một số chuyện!” – Trầm trắc phi trầm ổn nói, nàng ta cũng đang tự trấn an mình như vậy. Từ sao hôm trong Hoàng cung về thấy ánh mắt Hữu Đình nhìn Hàm Ninh, trong lòng nàng đã có chút thấp thỏm, nhưng nàng luôn cố gắng lấy nhiều lý do khác nhau để ngụy tạo cho những nghi hoặc trong đầu nàng.

“Nhưng cả buổi sáng như vậy thì có phải dặn dò quá nhiều!” – Tú Ngọc chậm giọng nói.

“Cộp!” – Trầm trắc phi đặt mạnh tách trà xuống bàn khiến Tú Ngọc sợ đến phát run người – “Có nhiều chuyện dặn dò thì sẽ dặn lâu thôi! Ngươi lui xuống chuẩn bị chút đồ tẩm bổ ta sẽ mang sang thư phòng cho Vương gia!”

“Vâng thưa trắc phi!” – Tú Ngọc nhanh chóng đi ra bên ngoài. Để lại bên trong còn một mình Trầm trắc phi, nàng ta cố gắng kiềm sức lực không hất tung mọi thứ trên bàn.

“Vương gia không đời nào phải lòng nàng ta, không đời nào! Mình phải bình tĩnh! Phải bình tĩnh lại!” – Âm thanh nói như rít ra từ kẽ răng nghe vô cùng đáng sợ. Nếu như có người nào nghe thấy chắc cũng không dám tin lời nói đó được phát ra từ vị Trầm trắc phi ôn nhu ngày thường này.

“Huynh cho người gọi đệ!” – Hữu Đại nhanh chóng vào thư phòng.

“Đệ nhìn cái này thấy gì?” – Hữu Đại là anh em cùng mẹ cùng cha với Hữu Đình đó là lý do vì sao hai người lại giống nhau đến như vậy, nhưng Hữu Đại lại không âm trầm như Hữu Đình, y có phần hoạt bát hơn, tính cách cũng phong lưu hơn nhiều. Đặc biệt cực kỳ am hiểu về hội họa, y thích đi đây đi đó nên những thứ kì lạ đều có thể biết qua, kiến thức vô cùng uyên sâu cho nên đôi khi những vấn đề cần suy nghĩ Uông Hữu Đình đều bàn bạc với y.

“Sông Hoàng Giang, hồ, những hình ảnh này là chữ số của người Cao Ly?” – Hữu Đại nhìn bản đồ nhíu chặt mày thấp giọng nói.

“Đây chính là cách giải quyết những vấn đề nan giải của chúng ta nhiều ngày qua!” – Uông Hữu Đình nhàn nhạt nói, y biết đó là chữ số Cao Ly và cũng không phải quá khó cho Uông Hữu Đại nhìn ra những điều thể hiện trên bản đồ. Nhưng cũng không quá ngạc nhiên khi y không hiểu chúng thể hiện điều gì.

Sau đó Hữu Đình tường tận giải thích lại mọi ý cho Hữu Đại hiểu, nghe đến đâu y ngạc nhiên đến đó có những ý không hiểu lắm hỏi lại nhưng Hữu Đình cũng không thể giải thích được.

“Đây là ý nghĩ của ai?” – Uông Hữu Đại hai mắt sáng rỡ, tuy còn nhiều chỗ không hiểu nhưng y cũng biết đây là một phương pháp tuyệt vời. Người nghĩ ra cách này chắc chắn là một kỳ tài, y chắc chắn phải gặp mặt người đàm đạo.

“Triệu Hàm Ninh!” – Uông Hữu Đình chậm rãi nói ra cái tên khiến người nghe như chết đứng.

“Cái gì?” – Uông Hữu Đại không tin được lớn tiếng nói.

“Nếu không phải chính tai ta nghe nàng ấy nói ta cũng không tin, nhưng đó là sự thật!”

“không thể nào, một tiểu thư khuê các làm sao hiểu về vấn đề đê điều. Những vị quan đỗ trạng nguyên trong triều đã nhiều năm còn không nghĩ ra cách sao nàng ta có thể!” – Uông Hữu Đại cả kinh, lắc đầu nói. Y hoàn toàn không tin được cách này là do một nữ nhân nghĩ ra, những điều thể hiện trên đây hoàn toàn vĩ đại vượt xa những suy nghĩ hiện tại.

“Chính ta cũng không tin được điều đó. Nàng ta còn tính được tổng số lượng ngân lượng sẽ dùng cho việc trả công xây dựng, và nói là cực kỳ ít so với số tiền cứu trợ vỡ đê!”

“Đệ thật sự không tin được!” – Dù có thế nào Uông Hữu Đại cũng không tin một nữ nhân có thể biết những điều này. Huống hồ gì một người chưa bao giờ được đi ra khỏi phủ nhà như Triệu Hàm Ninh.

“Người đâu!” – Uông hữu Đình lên tiếng, bên ngoài lính canh nhanh chóng hành lễ.

“Cho người sang mời Vương phi đến thư phòng ta ngay lập tức”

“Vâng Vương gia!”

Triệu Hàm Ninh đang trong viện nghe triệu hồi đều không ngoài ý, vẫn ung dung nhàn hạ xử lý hết công việc dang dở mới đi đến thư phòng. Từ xa đã nhìn thấy Trầm trắc phi đang đứng phía trước thư phòng.

“Vương gia có lệnh không được quấy rầy nên xin Trầm trắc phi về trước cho ạ!” – Lính canh bên ngoài thấp giọng ngăn cản.

“Nhưng ta chỉ mang ít điểm tâm cho Vương gia mà thôi!” – Trầm trắc phi có chút phật ý, ai trong Nam Dương vương phủ này lại dám cả gan cản đường nàng như vậy cơ chứ, nàng chính là chủ mẫu đương quyền sao tên lính canh này dám như vậy.

“To gan ngươi dám chặn đường trắc phi!” – Tú Ngọc bên cạnh nhanh miệng nói.

“Trầm trắc phi thứ tội nô tài không thể làm trái ý người được!” – Tên lính canh nào không biết việc mình đang làm là đắc tội nhưng ý chỉ của Vương gia y nào dám làm trái lại.

“Muội muội!” – Triệu Hàm Ninh nhẹ nhàng bước đến.

“Tham kiến Vương phi!” – Mọi người nhìn thấy nàng liền cúi người hành lễ.

“Đứng lên đi!”

“Tỉ tỉ cũng đến tìm Vương gia sao?” – Trầm trắc phi nói ánh mắt nhìn quanh không thấy a hoàn phía sau xách theo gì cả có chút ngoài ý.

“À không Vương gia có chuyện muốn gặp ta! Nếu như muội không phiền ta có thể giúp muội mang điểm tâm vào trong!” – Triệu hàm Ninh mỉm cười nhàn nhạt ôn nhu như mặt hồ.

“Đương nhiên không phiền! Đa tạ tỉ tỉ!” – Trầm trắc phi nụ cười trên môi cứng đờ lại, nhưng nhanh chóng xoay người đưa điểm tâm cho Triệu hàm Ninh. 

“Không có gì!” – Nói đoạn Triệu Hàm Ninh cầm lấy đĩa điểm tâm từ tay Trầm trắc phi bước lên phía trước. Lính canh cửa nhanh chóng mở cửa thư phòng cho nàng vào trong, để lại Trầm trắc phi vừa mất mặt vừa tức giận đùng đùng xoay người bỏ về.

“Gặp qua gia, tham kiến Đông Dương vương gia!”

“Đứng lên đi!”

“Đây là điểm tâm Trầm trắc phi đặc biệt chuẩn bị cho Vương gia! Người nên dùng nhìn có vẻ rất ngon!” – Triệu Hàm Ninh cười ôn nhu đặt đĩa điểm tâm lên bàn trước mặt Uông Hữu Đình. Y chỉ đưa mắt nhìn qua nàng chưa từng ngó đến đĩa điểm tâm trước mặt.

“Vương phi! Bổn vương có vài chỗ không hiểu xin Vương phi có thể giải đáp cho bổn vương!” – Uông Hữu Đại nhanh chóng lên tiếng nói, ánh mắt âm trầm đánh giá người trước mặt. Lần trước gặp nhau trong hoàng cung y đã thấy nàng rất kỳ lạ rồi.

“Vâng xin Đông Dương vương gia cứ nói!”

“Ta không hiểu khái niệm bình thông nhau như thế nào?”

<dr.meohoang>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN