Nàng Sói Và Chàng Thợ Săn - Chương 24: Một kết thúc có hậu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Nàng Sói Và Chàng Thợ Săn


Chương 24: Một kết thúc có hậu



Nghe thật rõ tiếng lòng của anh đến những lời cuối cùng, Tom xúc động không kiềm được nước mắt, cô nhào đến ôm chặt lấy cổ anh mà khóc nấc lên, cọ cọ mặt mình vào má anh.

“Ôi.. Edward. Em đồng ý. Em đã đợi giây phút này lâu lắm rồi Edward à. Em yêu chàng, em nguyện ý gả cho chàng.” cô nhỏ ôm choàng lấy cần cổ kia, kéo anh lại ôm chặt lấy mình. Phải rồi, đối với cô thì đã là một quảng thời gian dài bao gồm cả lúc cô thầm thương trộm nhớ anh trong hình hài cô sói nhỏ. Cô cũng chẳng còn nhớ đã là bao lâu từ khi cô gửi gắm tình cảm chân thành này cho anh, cô chỉ biết là đã rất lâu, lâu lắm rồi. Cuối cùng điều cô theo đuổi, điều cô ao ước bấy lâu nay đã trở thành hiện thực. Cũng phải trải qua đau khổ chứ chẳng phải lúc nào cũng được như ý muốn.

Một lúc sau cô mới buôn Lewis ra, lại buồn cười khi nhìn lại màn cầu hôn không thể nào trần trụi hơn của anh. Theo như hiểu biết của cô thông qua tiểu thuyết hay lời kể thì người ta cầu hôn là phải có khung cảnh lãng mạn, có hoa có sắc, có người xem và chúc phúc, người nam phải quỳ một gối xuống trao nhẫn cho người nữ, nói những lời lẽ thật ngọt ngào và chân thành khiến người nữ xúc động mà đồng ý…. Vậy mới gọi là cầu hôn. Còn Edward thì… Có lẽ cô không còn gì để nói nữa.

Khung cảnh lãng mạn sau khi làm tình ừ thì cũng có lãng mạn đi nhưng thật sự là khiến cô vô cùng ngại ngùng. Hoa thì… Ừm ở đằng kia cũng có một, hai bình hoa trang trí đi. Người xem sao? Nếu như lúc này có ai dám đứng ở đây xem thì một là họ chắc chắn không thoát khỏi cái chết, hai là cô sẽ phải chui xuống lỗ mà sống đến hết quãng đời còn lại mất.

Còn sắc sao? Sự đẹp trai chết người của anh ta có được cho là sắc hay không? Nếu không thì cũng có thể nhìn ra ngoài cửa sổ rộng lớn kia, cảnh đêm nay cũng thực sự đẹp với bầu trời đêm lung linh đầy sao và trăng sáng ngời ngợi đi, ngoài phong cảnh hữu tình ấy ra thì còn có cả một căn phòng nguy nga tráng lệ khắp nơi đều là nến và đèn dầu và cánh hoa với mùi hương thơm thoang thoảng từ đâu đó truyền đến, có lẽ là Lewis đã sai người chuẩn bị trước căn phòng này, nhìn chẳng khác nào phòng tân hôn cả. Hừm, thấy chưa, cô biết ngay là đêm nay anh ta đã có ý đồ chứ không hẳn là chỉ để trò chuyện mà. Vậy mà cô cũng vẫn để cho bị dính bẫy của tên đáng ghét này.

Người nam quỳ một gối xuống? Trời ạ, Edward anh ta đã quỳ cả hai chân trên giường luôn rồi, cơ thể để lồ lộ cả ra ngoài không có một mảnh vải nào che thân. Thật sự là muốn quyến rũ người ta đến chết đây mà, nhìn cơ thể chắc nịt chuẩn tỉ lệ vàng vai và ngực rộng, eo thon mông săn chắc kia khiến cô sôi trào, máu huyết khó lưu thông. Và tiếp theo là lời văn cũng không đến nỗi vụng về lắm và màn trao nhẫn không thể nào đơn giản hơn. Ngượng chết mất, không biết có ai lại đi cầu hôn theo cách của anh ta không nữa.

Nhưng không sao, như thế này lại càng đặc biệt, nhìn anh như vậy không phải càng câu hồn và quyến rũ hơn sao? Theo cái cách hoa hòe kia thì cổ lỗ sĩ quá rồi. Cầu hôn trần trụi thế này mới là độc đáo.

“Có phải đã đợi ta không? Ta nhớ không lầm thì mấy hôm trước có người còn sắp làm đám cưới đấy.”Lewis nằm sang bên cạnh tay chống đỡ đầu nhìn sang Tom, tay còn lại vòng qua bụng ôm chặt lấy cô vào lòng. Giọng nói trêu ghẹo phát ra.

“Bởi vì có người năm năm trước đã rời bỏ em đó thôi.” Tom hừ một cái làm vẻ mặt hờn dỗi với anh.

“Biết rồi, sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa đâu. Ta cam đoan sẽ cùng em đi từ đây đến cuối đời. Dù cho ta có chết đi thì tình yêu dành cho em vẫn sẽ tồn tại vĩnh cửu.” Lewis tựa trán mình vào trán cô thủ thỉ âu yếm rồi hôn nhẹ lên đó một cái.

“Edward em phát hiện ra gần đây chàng trở nên sến sẩm hơn thì phải. Có phải chàng đã bắt đầu đọc tiểu thuyết lãng mạn rồi không?” giọng nói trong trẻo đầy ý cười của Tom khiến Lewis hơi khựng lại.

“Sến sao? Không phải em sẽ thích những lời như vậy à?”

“Thích chứ nhưng em chỉ thấy buồn cười khi chàng Edward ngây ngô lại trở nên sến sẩm như vậy thôi.”Tom vuốt ve khuôn mặt anh.

Lewis hôn lên mái tóc mang mùi hương dễ chịu của cô rồi tựa cằm ở đó.

“Ừm, ta đều thay đổi vì em mà. không thích sao?”

“Thích.” Cô đặt tay lên cánh tay cứng cáp đặt trên bụng mình kia, vuốt ve dịu dàng nói. Sau đó xoay người ôm chặt lấy và rúc vào lòng anh như chú chim nhỏ.

“Em nhớ chàng lắm.”

“Ta nhớ nàng nhiều hơn.”

“Em nhớ chàng nhiều nhất.”

Nghe cô nhỏ khẳng định như vậy Lewis lắc đầu cười cười, gương mặt bé xinh tinh xảo như gốm sứ này, đôi mắt yêu kiều xinh đẹp nhìn anh say đắm có chút mềm mại. Đã bao lâu rồi cô không nhìn anh như vậy, anh thực sự nhớ chết đi được cái cảm giác say lòng này. Không phải thỏa mãn, không phải tình dục mà chỉ đơn giản là hạnh phúc, sự ấm áp của tình yêu. Cũng không cần phải nồng cháy mãnh liệt như lúc trước, chỉ cần sự yên bình và ấm lòng như thế này cũng đủ rồi.

Sao anh luôn luôn không thể kiềm lòng trước sự nhỏ bé mềm mại này như thế. Bàn tay to lớn đặt trên bụng Tom cử động một chút, nhẹ nhàng nắm trọn cả bàn tay, lại đưa lên đặt một nụ hôn trên đó rồi lật lại hôn vào lòng bàn tay một cách âu yếm. Tom lại có một phát hiện mới, gần đây Edward hình như rất thích hôn lên bàn tay của cô.

Lewis hôn lên trán Tom, nhẹ nhàng lướt xuống đôi môi đo đỏ. Xoay một cái lật đè cả người cô xuống bên dưới thân mình.

“Em biết không Tom của ta. Ta đã phải mất những năm năm để có thể thốt ra những lời sến sẩm như hôm nay đấy, vì thế nên cho dù em có đồng ý gả cho ta hay không đi chăng nữa. Thì cuối tháng sau ta vẫn sẽ bắt em trở thành cô dâu của ta. Thời gian không bao giờ ngừng trôi đi vậy nên ta phải tận dụng từng giây từng phút với em mới được…. Đặc biệt là đêm nay… Không thể lãng phí.” nở ra một nụ cười gian tà, Lewis lại đưa cô vào những cảm xúc hân hoan khoái lạc bằng sự chiếm hữu mạnh mẽ.

Tom lại nhận ra thêm một điều nữa, không chỉ sến sẩm thôi mà Edward của cô còn thể hiện sự chiếm hữu mãnh liệt rõ ràng hơn lúc trước nữa. Anh xiết chặt lấy cô nhưng điều đó không làm cô cảm thấy ngạt thở, ngược lại càng làm cô vui vẻ hạnh phúc hơn trong vòng tay của anh. Giờ thì thực sự phải nói rằng trên thế giới này có ai hạnh phúc bằng cô chứ.

“Ta sẽ khiến em trở thành người phụ nữa hạnh phúc nhất trên thế giới này.” Lewis ôm chặt lấy Tom, rủ rỉ bên tai cô. Tom cũng vậy, cũng ôm chặt lấy anh. Một tay áp lên mặt anh vuốt ve, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc mỉm cười nói.

“Edward, em đã là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này rồi.” đáp lại lời nói ấy là nụ cười trầm ấm của anh. Có lẽ anh cũng đã trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này mất rồi.

Một đêm dài lãng mạn nồng đượm mùi hương hạnh phúc trôi qua. Gã đàn ông to lớn ôm trọn lấy thân hình cô gái nhỏ vào lòng chìm đắm vào trong giấc mơ xinh đẹp của hai người.

———-

“Dậy đi cái con bé này..”

“Hửm.. Ai vậy?”

“Mẹ chồng xinh đẹp giỏi giang của con đây…. Dậy mau lên còn nằm lười ra đó, hôm nay là ngày cưới của con rồi mà còn không lo chuẩn bị gì hết.” Lissa kéo Tom ngồi dậy đi rửa mặt rồi cho người vào giúp cô tân trang.

“Edward đâu rồi ạ?” Tom mặt còn ngáy ngủ nhìn xung quanh.

“Nó cũng đang chuẩn bị rồi. Nào xoay qua đây một chút cho ta xem…” Lissa tràn đầy vui vẻ và phấn khởi vì hôm nay là ngày vui. Nhớ hôm vừa nghe tin thằng nhóc Lewis cướp cô dâu của người ta bà còn hoảng hốt tính mắng anh nột trận nhưng đến khi biết được cô dâu kia là cô bé Tom thì bà lại càng hốt hoảng hơn nhưng không kém phần vui sướng vội vội vàng vàng mà xách đồ cùng mẹ già quay về cung điện. Vừa mới trở về lại hay tin bản thân đã trở thành bà ngoại rồi, trong lòng bà lại như nở hoa. Bà ngoại của Lewis cũng không giấu được vui mừng. Khi đó cả nhà cứ rần rần lên hết mắng rồi lại khen rồi lại mắng Lewis.

Mắng là vì anh hành hạ làm cho con gái người ta mang thai nhưng lại để cho con gái người ta một mình sinh con và nuôi cháu gái của họ, mà lại không cho họ biết về chuyện này. Lúc trước Lissa cũng đã có nghe qua câu chuyện của Tom và con trai bà từ cả hai phía, cũng đã mắng anh hết một trận rồi vì dám “làm chuyện như vậy” với cô bé, lại còn rất nhiều lần, sau đó thì lại bỏ người ta. Còn bây giờ lại khen là vì anh có thể làm cho con bé Tom mang thai và sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh hoạt bát, lại còn biết cướp dâu đúng lúc. Nếu không thì con dâu và cháu gái của bà sẽ thuộc về người khác mất.

Nói qua nói lại thì vẫn là con trai bà vẫn thật là làm cho bà mẹ này mãn nguyện. Cũng đạt được mong ước mang con bé Tom về làm dâu. Lúc trước nghe con bé kể đến người nó yêu bà cứ ngỡ là một chàng trai nào khác, bà hơi thất vọng vì đã không kịp thời ra tay để con trai bà và cô bé này gặp nhau. Nhưng bây giờ biết được chàng trai mà cô bé yêu say đắm là con trai mình thì bà mãn nguyện biết bao.

Đã bước sang đầu mùa thu rồi, bên ngoài cánh rừng đã nhuộm đỏ vàng cả một vùng. Màu sắc ấy cũng làm cho không khí se lạnh trở nên ấm áp phần nào. Mới đây thôi mà đã đến lúc cô sắp bước lên lễ đường cùng chàng trai năm nào mà cô yêu say đắm đến tận bây giờ.

Lại nhớ đến một tháng trước sau khi Lissa cùng bà ngoại của Edward trở về thì cô cũng bỡ ngỡ. Còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần hay giải thích gì thì Lissa đã ngay lập tức gọi cô là con dâu, cô cũng trở thành cháu dâu của bà ngoại của Edward. Sau đó cô vui vẻ ngồi nghe hai người phụ nữ tra tấn lỗ tai của Edward, cảm giác nhìn anh bị mắng rất là thoải mái nhưng cũng chính biểu hiện thoải mái này đã hại cô không thể xuống giường được vào hôm sau.

Vài ngày sau đó cô được Edward bảo hộ cô và Lissa trở về làng người sói mang theo cả một binh đoàn hoành tráng bao gồm một đoàn binh lính và đống lễ vật to đùng đến để hỏi cưới cô. Thật tình là chỉ hỏi cưới thôi mà có cần phải nguy nga tráng lệ như vậy không, mà thôi dù sao cô cũng thích.

Về chuyện của Thomas thì cả gia đình và làng của cô đều đã biết. Cô phải công nhận rằng hiệu suất làm việc của Edward tuy hơi tàn nhẫn nhưng vô cùng hiệu quả và để lại tác dụng tốt cho sau này. Gia đình cô cũng không bắt ép gì nữa trong mối quan hệ tình cảm của cô cùng Thomas nhưng lại trách mắng Edward vì anh ấy khiến con gái út nhỏ bé của họ đau khổ một thời gian dài. Phải công nhận rằng anh ấy thực sự kiên nhẫn ngồi nghe hết tất cả những sự chỉ trích nghiêm khắc. Dù đã là một vị vua tối cao nhưng anh vẫn không kiêu ngạo hay khinh thường bất cứ ai. Kể cả bị mắng anh vẫn không tức giận mà vô cùng nghiêm túc nhận lỗi.

Dù vậy nhưng cuối cùng cha mẹ cô vẫn đồng ý gả cô cho tên đáng ghét đến đáng yêu này. Và họ trở nên tươi rói khi nhận được sính lễ vô cùng quý báu, các anh chị của cô cũng không kém phần vui mừng khi thấy cô đã tìm được hạnh phúc thực sự cho đời mình. Còn có cả bất ngờ khi biết được Lissa chính là mẹ chồng tương lai của cô. Nói chung hôm đó là một ngày tràn đầy sự bất ngờ và vui sướng hân hoan. Cả làng cô còn tổ chức cả một buổi tiệc buổi tối thật vui vẻ để ăn mừng cho cô công chúa nhỏ này và cùng như là một buổi lễ tiễn cô về nhà chồng.

Đến giờ cô vẫn không thể tin được mình thậm chí đã có con với Edward và sắp cùng anh trở thành vợ chồng chính thức sau bao nhiêu năm nay.

“Ôi con gái, con trông thật xinh đẹp. Đến ta còn không kìm lòng được chứ nói gì đến thằng Lewis nhà ta. Ta không rõ làm thế nào mà con có thể tiếp nhận nổi nó bằng cái cơ thể nhỏ bé này nhưng thôi dù sao thì ta vẫn cam đoan nó vẫn là chàng trai yêu con nhất ngoại trừ gia đình con.” Tom đỏ mặt cười ngượng nghịu trông càng xinh đẹp hơn. Cô ôm lấy Lissa, cảm nhận tình thương quen thuộc của bà.

“Con cám ơn người, con cũng yêu anh ấy hơn bất cứ ai và đảm bảo không thua kém một tình yêu nào trên đời này cả.”

“Cám ơn con vì đã chọn nó.”

“Không, với tư cách là một người con dâu con mới phải nên cảm ơn người vì đã sinh ra anh ấy và chấp thuận cho việc anh ấy đến bên con. Con cũng cám ơn người vì những năm thắng qua đã luôn ở bên động viên dạy dỗ con. Con vẫn luôn xem người như một người mẹ thứ hai của mình.” Tom nói ra tiếng lòng của mình thật chân thành. Bản thân lại không ngăn được nước mắt tuôn ra. Lại khiến cho Lissa cũng cảm động lây theo.

“Ôi chao. Sao lại khóc chứ, hôm nay là ngày vui mà con bé này. Nghe con nói vậy làm ta rất vui. Nào giờ thì mặc cái này vào, sắp đến giờ rồi khẩn trương lên nào.” Lissa đưa chiếc váy cưới tuyệt đẹp được làm riêng cho Tom thật hoành tráng. Sau này cô mới biết được là bộ váy cưới này do chính tay Rose tự làm cho riêng cô, đó là quà cưới trang trọng nhất của Rose dành cho cô em dâu này.

Bỗng ông Hall và bà Noan bước vào sau khi Tom vừa làm tóc xong. Cô đứng dậy đi đến ôm lấy hai người.

“Bố mẹ đến rồi sao.”

“Ừa, trông con thật lộng lẫy. Con gái của ta. Mẹ con vui đến mức cứ bắt ta dậy từ sớm để chuẩn bị luôn đấy.” ông Hall vui vẻ nói, khuôn mặt cũng hiện lên nụ cười hiếm thấy.

“Ôi xem con gái của mẹ đã lớn đến thế này rồi này. Nếu như chưa có con bé Daley thì ta vẫn nghĩ còn đến hơn vài năm nữa con mới có thể lấy chồng đấy. Đến đây nào, đây là quà cưới của chúng ta.” bà đưa cho Tom một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ để cô tự mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay mỏng bằng vàng nạm vài viên hồng ngọc tinh xảo. Tuy đơn giản nhưng đẹp, khi Bà Noan đeo nó vào cho cô thì chiếc vòng sáng sóng sánh trang trí cho cổ tay của Tom thêm vài phần sang trọng.

“Thật là đẹp, có phải là…”

“Không phải đâu, là chúng ta đặt làm đấy. Đồ của bà con mẹ con làm mất hết rồi ”

“Ồ, vậy à?” Tom cười khúc khích.

“Ch.. Ông này.” Noan ngượng ngùng trách nhẹ Hall.

Giờ làm lễ đã đến, Hall dắt tay Tom bước lên sân lễ lớn, phía dưới các bậc thang dài kia là toàn thể dân làng tụ tập lại để chứng kiến cảnh hôn lễ hiếm hoi đẹp chưa từng có của nhà vua. Đây là lần đầu họ được sự cho phép tham dự buổi lễ long trọng thế này, ai ai cũng xúc động. Không chỉ vì đây là một buổi lễ cưới tuyệt đẹp, mà là đức vua của họ, người đã mang cái đói nghèo và sự áp bức ra đi để họ có được cuộc sống tốt đẹp hơn như hôm nay.

Ngài xinh đẹp, phong trần, ngài tài giỏi thông minh. Ngài đánh thắng quân thù và mở rộng đất đai cho đất nước. Ngài mở ra một mối quan hệ tốt với các nước láng giềng khiến cho nguồn sống phong phú dồi dào hơn từ việc trao đổi hàng hóa giữa các nước…. Tất cả những việc lớn lao tốt đẹp mà Lewis đã mang đến cho đất nước nghèo nàn này khiến mọi người vui mừng và kính mến không thôi.

Mà hôm nay lại là ngày trọng đại của vị vua anh minh ấy. Ngài đã tìm được một cô gái xinh đẹp của đời mình. Một số người dân có thể nhận ra đó là cô bé Tom đã được vị vua đưa vào thị trấn chơi trước đây. Một tình yêu kéo dài đến tận năm năm, cuối cùng họ cũng đến được với nhau. Toàn thể dân làng và binh lính quan chức đều thầm chúc phúc cho đôi uyên ương xinh đẹp này.

Hall dìu Tom bước đi về phía Lewis đang đứng chờ, miệng anh nở ra một nụ cười thật tươi hòa lẫn với tia nắng của bình minh tạo nên một cảnh tượng tỏa nắng tuyệt đẹp. Phía trước Tom và Hall là cô con gái bé nhỏ đáng yêu của cô và Lewis đang ôm một giỏ đầy cánh hoa hồng, mỗi hai bước đi bé đều nắm một bụm cánh hoa rãi tung lên trời, cánh hoa mềm mỏng nhẹ nhàng rơi xuống thềm trông đẹp đẽ làm sao.

Hall đưa Tom đi đến trước mặt Lewis, ông nâng bàn tay nhỏ của cô con gái út lên trao cho Lewis, ánh mắt ông ngập tràn cảm xúc, dần dần đỏ hoe. Giọng ông run run cất lên.

“Lewis Baron, hôm nay ta trao cô con gái bé bỏng của ta cho cậu. Nó thực sự rất bé nhỏ, hãy thay ta bảo vệ nó suốt quãng đời còn lại nhé. Ta tin tưởng cậu.”

“Vâng, thưa cha. Con sẽ không làm người thất vọng đâu.” nâng bàn tay nhỏ của Tom lên, Lewis nghiêm nghị nói rồi dắt Tom đi đến trước cha xứ. Cả kinh thành bỗng im phăn phắc chờ đợi giờ phút thiêng liêng.

Giọng của cha xứ già nua cất lên thật to.

“Các bạn thân mến, để cử hành nghi lễ này, chúng ta vui mừng sum họp trong nhà Chúa, chung quanh đức vua Lewis Baron..và hoàng hậu tương lai Tom Lauren..trong ngày họ quyết định lập gia đình.

Đối với họ, đây là giờ phút quan trọng đặc biệt.

Vì vậy, chúng ta hãy lấy lòng yêu mến, nghĩa tình kính yêu và dành lời cầu nguyện ý nghĩa nhất dành cho họ, hãy cùng hai người lắng nghe lời Chúa nói với chúng ta hôm nay, rồi cùng với Hội Thánh và nhờ Chúa Giêsu Kitô, khẩn khoản van nài Chúa Cha, xin Ngài lấy lòng nhân hậu đón nhận, ban phúc lành và làm cho các tôi tớ Chúa sắp kết hôn với nhau đây được mãi mãi nên một.”

“Tình yêu thực sự là hai người biết hy sinh cho nhau, vì hạnh phúc của người kia, và vì hạnh phúc chung của nhau. Đến với nhau bằng những cảm xúc chân thành và đẹp đẽ nhất. Và bây giờ là nghi thức cuối cùng để kết nối cho sợi nhân duyên trọn đời của hai người. Xin hãy đọc lời thề…” giây phút quan trọng nhất đã đến, tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe lời tuyên thề của đức vua và hoàng hậu tương lai của họ, chứng kiến cảnh tượng đặc biệt động lòng người này. Họ đều thầm chúc phúc cho đức vua và hoàng hậu tương lai.

Lewis nghiêm nghị mà lại dịu dàng nhìn Tom, cất giọng rành mạch rõ ràng.

“Ta, Lewis Baron….xin thề..”

“Tôi, Tom lauren….xin thề..”

“Sẽ mãi mãi yêu thương Tom Lauren/Lewis Baron…”

“Dù có khó khăn hay gian khổ..”

“Dù cho ốm đau hay bệnh tật…”

“Thì ta vẫn sẽ mãi bên cạnh em…”

“Chăm sóc cho chàng, thương yêu chàng…”

“Tôn trọng em…Cùng em đi đến cuối cuộc đời…”

“Cùng chàng đi đến cuối cuộc đời.”

Lời thề thốt lên từ tận trái tim của hai người, chỉ có bọn họ mới hiểu được tình cảm của họ là sâu sắc và sâu đậm đến nhường nào.

Sau đó không đợi đến cha xứ nhắc, họ đã nâng tay lên và trao cho nhau chiếc nhẫn vàng đính kinh cương vào ngón áp út, thể hiện cho tình yêu vĩnh cữu xinh đẹp của họ như viên pha lê trên chiếc nhẫn kia. Và chờ đợi….

“Ta tuyên bố, hai con đã trở thành vợ chồng…. chú rể hãy hô….” không đợi cha xứ nói hết câu, đôi uyên ương kia đã sà vào lòng nhau, chàng rể to lớn bế bổng nàng dâu lên trao cho nàng nụ hôn mãnh liệt trước tiếng hò reo hoan hô của gia đình, bạn bè và toàn thể người dân. Trong đôi mắt của họ là hình ảnh của đối phương, không mờ đi một chút nào cả, chỉ có không gian xung quanh là mờ nhạt đi. Chỉ còn là không gian cho bọn họ đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào, hạnh phúc. Cuối cùng thì họ cũng đã chính thức trở thành của nhau trước sự chứng kiến của bao người, nhưng thật sự thì họ đã là của nhau từ khi họ trao nhau cái tình cảm ngọt ngào kia rồi.

“Cái thằng này chắc nhịn từ nãy giờ dữ lắm rồi, bây giờ thì như sói đói nhào vào nhai lấy con gái người ta.” Rose cười cười nói với bà Wayne.

“Ô chào, hai đứa thành vợ chồng rồi mà có gì đâu con. Mà mẹ lại thắc mắc, không biết đêm tân hôn của hai đứa sẽ ra sao. Một đứa thì cao to quá chừng, còn một đứa thì nhỏ xíu…”

“Cô yên tâm đi, con bé Tom cùng lắm thì nằm liệt giường thôi, hahaha…” Sandy chen ngang còn Rudy thì cười cười, hết nói nổi với cô em xinh đôi này.

“Bông kìa, hoàng hậu tung bông kìa, mau giành lấy….”

“Ô ô bông của hoàng hậu, lấy mau, rất may mắn đó…”

“Tránh ra…của tôi…”

Mọi người ồ ạt chen lấn nhau từ gia đình, bạn bè đến các cô tiểu thư của các quan tướng tranh nhau giành lấy bó bông mà Tom vừa mới tung lên trời kia. Cuối cùng người may mắn đỡ được bó bông ấy lại chính là Callum vì nó rơi vào ngay chỗ cậu.

“Chúa ơi, cái quái gì đây…..”

Còn Lewis và Tom tay trong tay nhìn nhau cười thật tươi sau đó họ sống cùng nhau thật hạnh phúc, cùng nhau trị vì đất nước, nuôi dạy bọn trẻ lớn khôn đến khi họ truyền lại ngôi vị cho chúng. Và rồi họ sống thật nhàn nhã yên bình đến khi ra đi bên nhau, tay của họ vẫn nắm chặt lấy tay đối phương, miệng nở nụ cười hạnh phúc. Tình yêu của họ vẫn còn tồn tại mãi như viên pha lê vĩnh cữu trên ngón áp út kia, mãi và mãi về sau.

_______End_______

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN