Nắng Sớm Lên
Chương 26: Kết
Ngày đầu tiên về thành phố Lam, Phương Hòa còn có một ngày nghỉ. Cô ngủ thật đẫy giấc, đến khi tỉnh lại đoán chắc Tưởng Thần đã tới công ty, Phương Hòa bèn đi dạo siêu thi rồi ôm hai túi chiến lợi phẩm đến nhà Tưởng Thần. Dù sao cũng rời nhà một tuần, chắc chắn trong nhà Tưởng Thần chẳng còn gì để ăn, Phương Hòa bắt tay vào nấu một bữa tối thật hoành tráng.
Không ngờ đến dưới tầng cô mới phát hiện khu chung cư bảo trì đường dây điện nên đã cắt điện cả tòa nhà.
Phản ứng đầu tiên của Phương Hòa là không có chuyện gì, cô nhất định phải leo lên tầng mười tám, nhưng sau khi nghĩ lại, trong lòng thoáng giật mình: Không ổn rồi, vậy thì Tưởng Thần biết xuống thế nào?
Điện thoại được kết nối, Tưởng Thần kinh ngạc, bình thường lúc này đang đi làm, Phương Hòa sẽ không gọi thẳng điện thoại cho anh: “Tiểu Hòa?”
“Em đang ở dưới nhà anh, tòa nhà bị mất điện rồi, anh đang ở đâu?” Giọng điệu Phương Hòa gấp gáp.
“Anh đang ở trong nhà.” Tưởng Thần khẽ đáp, có vẻ bất lực: “Anh không thể đi xuống, trừ nhà ra thì không thể đi đâu được.”
“Sao anh không nói với em? Anh đã ăn cơm chưa?” Phương Hòa vừa nói vừa đi lên tầng: “Anh chờ em nhé. Em đang nhìn lên đây.”
“Anh chưa…… Bò lâu rất mệt, anh không có mặt mũi đặt cơm bên ngoài.”
Trong lòng Phương Hòa quặn thắt, vừa đau vừa xót, lại hơi tức giận. Cuối cùng, cô đành cam chịu thở dài. Tưởng Thần có tật xấu này, anh chưa bao giờ làm phiền người khác mà chỉ biết tự chịu đựng.
Nếu cô không tới đây, chắc anh sẽ nhịn đói cả ngày.
Cô lại quay xuống mua bữa sáng, thở hồng hộc đi lên mở cửa, Tưởng Thần lập tức ra đón.
Anh thấy Phương Hòa xách đầy đồ trong tay thì sửng sốt, nhanh chóng nhận lấy rồi đặt lên đùi, lại kéo bàn tay bị thít đến đỏ bừng của cô quan sát, cuối cùng chỉ biết thở dài.
Trong lòng Phương Hòa vốn đầy sự oán trách. Oán trách anh giấu cô, oán trách anh luôn suy nghĩ đến người khác mà không quan tâm đến bản thân, oán trách anh không ăn sáng. Nhưng cuối cùng khi nhìn thấy vẻ đau lòng trong mắt Tưởng Thần và thùng mì trên bàn trà, trong lòng cô lại mềm nhũn.
Cô không nói gì, lập tức bê thùng mỳ ra xa anh rồi mở cơm hộp, bây giờ mới kìm được nước mắt vào trong.
“Anh không ăn thì sẽ nguội đấy.” Cô nghiêng người nhường đường cho Tưởng Thần đang lẽo đẽo theo sau, ra vẻ tự nhiên khụt khịt mũi: “Bên chủ đầu tư có thông báo bao giờ có điện không ạ?”
“Buổi tối sẽ có.” Tưởng Thần cầm đũa lên vùi đầu ăn một lát, cuối cùng lại xoay xe lăn đến bên ghế cô.
“Em giận anh à?”
“Em giận cái gì, dù sao anh cũng đâu chọc tức em.” Phương Hòa đẩy anh ra: “Anh mau ăn cơm đi.”
“Nếu không giận anh thì sao em lại khóc.” Tưởng Thần kéo phanh tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Tiểu Hòa à, anh xin lỗi, anh muốn để em ngủ thêm một lát nên không nói với em, anh định chiều sẽ gọi em tới.”
Một mình anh bị nhốt trên này thì sống thế nào được.
Phương Hòa không nói ra, cô chỉ thầm nghĩ trong lòng. Tại sao, tại sao lại cắt điện, tại sao Tưởng Thần lại phải trải qua sự bất đắc dĩ và bất lực như vậy.
“Chuyện này không có lần sau.” Phương Hòa nói nhỏ: “Em mua tôm đấy, chiều nay mình ăn.”
Hiện tại cô đã học được rằng có một số chuyện hiểu là được, không cần bắt Tưởng Thần phải nói rõ ràng. Những việc bất tiện đối với anh thì có cô là tốt rồi.
Sau khi trải qua chuyện của Thanh Tử, Phương Hòa phát hiện ra mình đã có suy nghĩa thoáng hơn trong chuyện này. Thời gian ngoài sự sống cái chết thì còn lại đều là việc nhỏ, không có gì phải so đo.
Cũng giống như Tưởng Thần, có thể rất khó để anh chủ động bộc lộ sự khó chịu hoặc bất lực của mình, nhưng nếu tính cách của người đó thực sự thế này, cô không cần phải ép buộc, như vậy đôi bên sẽ thoải mái hơn.
Tưởng Thần nhìn cô, ánh mắt sáng rực, dứt khoát bế cô ngồi lên đùi, hôn cổ cô.
“Cảm ơn em đã tới.” Anh thì thầm: “Có em, anh sẽ không bao giờ là người thiếu chân nữa.”
Phương Hòa giật mình, rơi nước mắt.
Anh rất ít khi nói vậy.
Tầng mười tám mất điện cách mặt đất hàng chục mét nhưng lúc này vẫn kiên cố, vững chãi.
Khi Vinh Hân Hân từ Canada về, cô ta mời hai người đi ăn.
Phương Hòa vốn không muốn đi. Cô và Vinh Hân Hân mới chỉ gặp một lần, cô ta còn là bạn gái của của Tưởng Thần. Mặc dù không còn ràng buộc tình cảm nhưng trong trường hợp này, Phương Hòa đi vẫn không ổn.
Tuy nhiên, Vinh Hân Hân lại tự gọi cho cô, cô ta cười vô cùng thoải mái: “Tuy còn hơi tiếc nuối nhưng tôi đã buông bỏ tình cảm với Tưởng Thần rồi. Bạn bè trong nước của tôi không nhiều, lần này trở về chỉ muốn gặp mấy người một lúc thôi, mong cô chấp nhận cho.”
Phương Hòa không có lý do từ chối, buổi tối đành cùng Tưởng Thần đi ăn.
Trong nhà hàng nước ngoài với tiếng đàn du dương, Vinh Hân Hân nom có vẻ gầy hơn trước, tóc cũng ngắn hơn, ánh mắt lại càng trong trẻo.
Cô ta yên lặng nhìn Tưởng Thần mặc vest đi giày da ngồi xe lăn và Phương Hòa bên cạnh, cười: “Trông hai người thật đẹp đôi.”
Nhân viên phục vụ cầm thêm một cái ghế ra, hai người ngồi xuống, Tưởng Thần lễ phép mỉm cười: “Công việc ở Canada của em thế nào rồi?”
“Khá là ổn, anh biết đấy, em vốn bắt đầu làm việc ở đó, sau lại vì anh mà về nước mấy năm, nhưng đến khi trở lại vẫn không quá tụt hậu.”
Cô ta bình thản nhắc tới chuyện cũ, trong mắt không còn vẻ bướng bỉnh như xưa, Phương Hòa cũng dần thả lỏng.
Đã hơn một năm trôi qua, cô và Tưởng Thần đều thay đổi rất nhiều, Vinh Hân Hân cũng vậy.
Buổi tối, Tưởng Thần và Phương Hòa đi bộ dọc theo bờ sông về nhà.
Cái nóng gay gắt của mùa hè đã tan đi, gió đêm lướt qua mặt, thổi bay tà váy của Phương Hòa.
Phía xa, ánh đèn soi bóng xuống lòng sông, Phương Hòa chợt nhớ tới buổi tối ngày đều tiên tới homestay của Thanh Tử.
Tưởng Thần một tay xoay bánh xe lăn, một tay cầm tay cô, trên lưng ghế treo áo khoác, áo sơmi cởi hai cái cúc.
Trong bóng đêm, đường nét trên khuôn mặt anh càng rõ ràng, trên mặt tràn ngập sự thư giãn và dịu dàng.
“Anh này.” Phương Hòa lắc lắc tay anh: “Nếu trước đây em không trọ ở nhà Thanh Tử, chúng mình cũng không gặp nhau thì sẽ thế nào nhỉ?”
Tưởng Thần dừng lại, duỗi tay chỉnh hai chân đang lệch đi, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng.
“Chắc là anh sẽ như trước đây, làm việc, tập phục hồi chức năng, chăm sóc cơ thể, chỉ thế thôi.”
“Chẳng phải bây giờ anh cũng vậy sao?” Phương Hòa cười, ngồi xổm xuống vuốt phẳng lại ống quần cho anh: “Chẳng qua có thêm em mà thôi.”
Bàn tay to của Tưởng Thần phủ lên, xoa đầu cô, nhìn cô nói rõ từng câu từng chữ: “Em sai rồi, không phải có thêm em “mà thôi” đâu.”
Phương Hòa khó hiểu, nghiêng đầu nhìn anh.
–– Nếu không có em, mặc dù anh vẫn kéo chân lên bàn đạp, nhưng sẽ không có ai vén váy ngồi xổm xuống trước mặt anh, vuốt phẳng ống quần cho anh.
–– Có em, cuộc sống của anh không chỉ dừng lại ở chữ “sinh” mà thực sự đang “sống”.
Gần đến cuối năm, công việc của Phương Hòa và Tưởng Thần lại bận rộn. Phòng làm việc của Tưởng Thần vội vàng vội vàng hoàn thiện thiết kế, chương trình của Phương hòa vội vàng làm số đặc biệt hàng năm. Hai người bận đến tối tăm mặt mũi, mãi cho đến ngày 29 mới có thời gian rảnh rỗi.
7 giờ tối Tưởng Thần mới xử lý xong công việc cuối cùng, cả nhóm cùng nhau ra ngoài, đều thở phào nhẹ nhõm.
“Khoảng thời gian này mọi người đều vất vả rồi, hay là chúng ta tìm một chỗ tụ tập đi.” Một người trong nhóm đề nghị, lập tức có người tán thành. Gần Tết, mọi người đều đặt vé về nhà vào ngày mai nên muốn thả lỏng một chút trước khi về.
Tưởng Thần tỏ vẻ hối lỗi vẫy tay với họ: “Các anh đi đi, chơi vui vẻ nhé, tôi phải đón bạn gái tan làm.”
Một câu lập tức dẫn đến ánh mắt hâm mộ của mấy người đàn ông độc thân.
Đến khi anh tới dưới đài truyền hình thì Phương hòa cũng vừa mới tan làm, cô chạy một mạch lên xe: “Đói quá à……”
“Mình đi siêu thị nhé.”
Tưởng Thần khởi động động cơ, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Không biết chú có thích trà lần trước anh mua không, ngày mai về có cần phải mua thêm không nhỉ……”
Phương Hòa lén cười, trông Tưởng Thần rất giống cô vợ nhỏ mới về nhà chồng: “Bố mẹ em dễ tính lắm, đón Tết chủ yếu là cớ để gia đình sum vầy thôi. Mẹ em bảo trong nhà có nhiều đồ ăn ngon lắm, chúng mình vác miệng về là được.”
Tưởng Thần suy nghĩ gì đó, gật đầu, thật ra trong lòng anh còn đang tính toán xem nên mua quà gì để biếu Tết.
Anh đã đón Tết Âm Lịch một mình bốn năm. Năm nào cũng ăn cơm, nằm trên sô pha xem chương trình tết, sau đó lên giường ngủ, tất cả chẳng khác gì với ngày thường.
Song bây giờ thì khác, bố mẹ Phương Hòa chủ động gọi hai người về ăn Tết. Tưởng Thần thấy thế mà lo, anh không biết Phương Hòa đã kể chuyện gia đình anh cho bố mẹ, bình thường luôn miệng khoe anh dịu dàng săn sóc thế nào. Bởi vậy mà hai vị phụ huynh càng ngày càng chào đón anh.
Cuối cùng Tưởng Thần kéo xe lăn đi mấy vòng siêu thị, chậm rãi mua một đống quà, hôm sau về nhà xuýt thì không nhét vừa cốp xe.
Kỳ nghỉ rất ngắn, nhưng chất lượng cuộc sống lại rất cao. Tưởng Thần về quê Phương Hòa chơi, ngoài ăn uống chơi bời thì tiện thể gặp mặt họ hàng của Phương Hòa.
Có lẽ Tưởng Thần tài năng xuất chúng lại khiêm tốn lễ phép nên rất được mọi người yêu thích, bao gồm cả mấy đứa cháu còn đang mặc tã bi bô tập nói của Phương Hòa.
Trên đường về, nhân lúc nghỉ ngơi ở khu phục vụ, Tưởng Thần nắm chặt lấy tay cô, thật lâu cũng không buông ra.
Mùng ba tháng Giêng, khu phục vụ chỉ có nhà vệ sinh và cấp nước còn hoạt động, nơi mọi người thường đi lại vô cùng vắng vẻ. Phương Hòa khẽ thở dài.
“Em không nỡ rời đi à.” Tưởng Thần hiểu tâm tư của cô, dù đang nằm trên lưng ghế để giảm sức ép thì anh vẫn cố gắng chạm vào mặt cô: “Sau này chúng mình sẽ thường xuyên trở về.”
Phương Hòa gật đầu, khóe mắt ửng đỏ. Tuổi càng lớn, dường như càng lưu luyến gia đình. Trước đây khi mới 20 tuổi, cô luôn muốn trải nghiệm thế giới bên ngoài, không ngừng tìm kiếm điều mới mẻ. Gần đến 30, sau khi cảm nhận được sự yếu ớt của sinh mạng hoặc nỗi đau khi phẫu thuật, cô mới dần phát hiện tính mạng là một thứ vô cùng yếu ớt.
Chỉ cần có cơ hội thì phải trân trọng tính mạng, nắm chắc tính mạng.
Trước đây, cô không hiểu những điều này. Chỉ đến khi gặp Tưởng Thần, Thanh Tử, cô mới rõ tất cả.
Biết được trá trị nên mới sợ hãi mất đi, hối hận vì không biết sớm.
Cảm xúc mãnh liệt rất khó tan đi trong một chốc một lát, nhưng khi trông thấy nét mặt bình tĩnh hài lòng của Tưởng Thần, Phương Hòa cũng dần yên tâm.
Cô biết, cuộc sống gia đình mấy ngày nay vô cùng ý nghĩa với anh. Vì vậy mà mỗi đêm trước khi ngủ, anh đều nhẹ nhàng ôm lấy cô, than khẽ một tiếng: “Chúng ta về nhà.”
Cô cũng rất vui vì có thể mang lại điều Tưởng Thần đang thiếu hụt lại khát vọng, bù đắp cho cuộc đời anh.
Nghĩ tới đây, cô không thấy có gì đáng đau thương cả. Mọi thứ vẫn còn chưa muộn, mọi thứ đều đang tiếp tục. Năm sau sẽ là một năm mới bình thường nhưng không tầm thường.
Vậy là đủ rồi. Còn lại, cô và anh đều không cầu mong gì hơn.
Hoàn chính văn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!