Nàng Thật Xinh Đẹp
Chương 18: TG1: Nữ Minh Tinh Thành Danh Sau Một Đêm (Xong)
Edit: Sữa Mật Ong
Banner: The June Team
Trong đầu của anh “phựt” một tiếng, cảm thấy như dây thần kinh bị đứt đoạn, đáy lòng như có ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt đều thể hiện hết lên mặt, đem người lôi trở lại, gắt gao đè xuống.
“Em nói, anh như thế nào không biết xấu hổ?”
Cô phi một tiếng: “Chính là không biết xấu hổ.”
Anh tức đến ngực cũng đau, nắm miệng nhỏ của cô, hôn xuống, đem hô hấp của cô đều lấp kín.
Một phen vật lộn. Thắng bại đã phân.
Anh sức lực thắng cô, lại ở những mặt khác thất bại thảm hại.
Cô thở phì phò ở bên môi Trầm Phùng An giãy dụa: “Có bản lĩnh anh đừng dùng sức mạnh.”
Cô từ trước đến nay bộ dáng kiều mềm nhỏ nhắn nhiều thêm vài phần hung ác, ánh mắt như nước lóe sáng biểu tình tuyệt tình lạnh nhạt. Trầm Phùng An đột nhiên lấy lại tinh thần, mới nhận thấy được chính mình có bao nhiêu chật vật.
Ở trên người phụ nữ, anh chưa từng có qua quân lính tan rã bại trận như vậy. Anh từ trước đến giờ xem thường một bộ cường thủ hào đoạt, kết quả ở trên người cô phá lệ, thiếu chút nữa dừng không được liền tới. Còn tốt, không có làm triệt để.
Trong xe chỉ có tiếng hít thở của hai người. Trầm Phùng An dại ra một lát, che giấu thần sắc, vì cô sửa sang lại váy áo, lại đem khăn tay đưa tới trước mặt cô, đè nặng hoảng loạn của chính mình, vô thức nói: “Là anh đường đột.”
Cô không muốn khăn của anh, xoay người hướng cửa xe đi xuống.
Trầm Phùng An chỉ do dự một giây, ngay sau đó đem cửa xe khóa chặt, toàn bộ phong kín.
Cô quay đầu lại, hỏi anh: “Anh có ý gì?”
Trầm Phùng An hơi thở chậm rãi bình tĩnh xuống, không có lập tức trả lời cô, mà là một lần nữa xoa lòng bàn tay của cô, một chút tách ra khe hở giữa các ngón tay, rồi vươn tay ra nắm chặt, lúc này mới mở miệng, biểu tình nghiêm túc hỏi: “Nếu là anh muốn dùng sức mạnh thì sao?”
Cô câu môi cười nhạt, ứng đối tự nhiên: “Khó trách con trai ngoan không có mặt mũi, nguyên lai là con kế nghiệp cha.”
Trầm Phùng An không phủ nhận, anh thậm chí không nhắc lại chuyện cũ, mà còn theo lời cô nói đi xuống tiếp: “Nếu em nói đến Trần Dần, chúng ta hôm nay liền nói rõ ràng.”
Cô không cho là đúng: “Có gì để nói.”
Anh tăng thêm âm điệu, trực tiếp nói cho cô: “Chuyện của Trần Dần, anh không truy cứu.”
Cô tiến lên trước, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp sáng rực rỡ động lòng người: “Cho nên?”
Trầm Phùng An sửng sốt.
Hôm nay tới nơi này, hoàn toàn là nhất thời nổi hứng. Anh làm việc chú ý ổn thỏa, trên TV nhìn thấy cô cùng người khác quay cảnh hôn, nhất thời xúc động chạy tới, lại nhất thời xúc động đem cô ra đây, giam ở trong xe, ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn.
Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, anh cũng chưa nghĩ ra.
Trầm Phùng An không còn tỉnh táo, một cái tay khác gấp gáp bất an theo bản năng muốn bắt lấy chuỗi phật châu, không ngờ lúc anh luồn vào trong túi, cô bỗng nhiên đưa tay chặn lại hành động của anh, đem tay của chính mình đặt vào tay anh.
Cô hùng hổ dọa người, không chút nào thoái nhượng: “Trầm Phùng An, anh không phải muốn nói rõ ràng sao, anh tiếp tục nói, tôi nghe đây.”
Trầm Phùng An ngơ ngác chăm chú nhìn cô, bỗng dưng buông tay ra, quay đầu nhìn ra phía ngoài, đêm đen thâm trầm.
Trong lòng bách chuyển thiên hồi*, cuối cùng rầu rĩ nói một câu: “Tiểu Nguyễn, chú Trầm của em gần đây rất nghèo, đặc biệt thiếu tiền, ra giá năm trăm hai*, có thể thử một chút không?”
*tâm lý chuyển biến liên tục, phức tạp
Cô không cần suy nghĩ, thanh thúy cự tuyệt: “Không muốn.”
Anh trầm mặc một lát.
Mỗi một chữ, từ cổ họng nghẹn ra, khàn khàn lại bất đắc dĩ: “Coi như là anh cầu em.”
Cô đi xuống hỏi: “Cầu tôi cái gì?”
Anh không nói.
Cô từ trong tay anh đoạt lấy chìa khóa xe, đem cửa xe mở khóa, mở cửa xe thật mạnh, cách cửa sổ xe nhìn anh.
“Trầm tổng, anh là người có thân phận, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, chính anh trong lòng hiểu rõ, tôi không miễn cưỡng anh, anh cũng đừng tới miễn cưỡng tôi, hai ta hảo tụ hảo tán, được không?”
Trầm Phùng An một đôi mắt hồng nhìn chằm chằm cô.
Cô xoay người rời đi.
Thanh âm giày cao gót ngày càng nhẹ, cuối cùng bị thanh âm khởi động xe cùng đạp chân ga thay thế. Là động tĩnh lái xe của cô.
Bãi giữ xe trở về yên tĩnh.
Trầm Phùng An giật giật ngón tay, trong lòng bàn tay còn lưu giữ mùi hương của cô.
Cô ở bên người anh mấy tháng nay, đối với anh tính nết đều hiểu rõ ràng, biết anh sẽ không cưỡng bách cô. Anh lưu cô bên người mấy tháng nay, biết rõ cô trong nhu có cương, vẻ ngoài mềm mại như nước nhưng trong tâm chính là một mảnh vô tình, lại cố tình không muốn tin, chạy tới đâm vào tường.
Trầm Phùng An suy sụp ngồi yên tĩnh, nghĩ thầm, đâm liền đâm đi, dù sao đâm một lần cũng là đâm, đâm mười lần cũng là đâm.
Vạn sự khởi đầu nan.
Anh nghĩ nghĩ, liền gọi điện thoại cho Trầm lão gia tử: “Ba, nếu con cho ba một người con dâu, ba sẽ thay con chiếu cố cô ấy thật tốt sao?”
Trầm lão gia tử bị dọa nhảy dựng. Ba mươi sáu năm, hắn lần đầu nghe được trong miệng Trầm Phùng An nói ra từ “con dâu”.
Trầm lão gia tử tuy rằng ngày thường trong miệng nói muốn Trầm Phùng An kết hôn, nhưng kỳ thật trong lòng không có chờ đợi. Trước kia, nếu hắn muốn con hắn kết hôn, chính là làm chậm trễ con gái nhà người ta. Nhưng hiện tại còn tốt, bây giờ tái hôn lần hai lần ba có rất nhiều, Trầm Phùng An cũng đã thắt ống dẫn tinh, không có nỗi lo gì về sau, gả vào Trầm gia bọn họ, cũng không quá có hại.
Trầm lão gia tử thật cẩn thận thử hỏi: “Con có đem tình huống của mình nói rõ cho người ta chưa? Trầm gia chúng ta, không thịnh hành lừa hôn.”
Trầm Phùng An phiền muộn nói: “Con sẽ cùng cô ấy nói rõ ràng.”
Trầm lão gia tử thở phào nhẹ nhõm: “Nếu con quyết định, vậy liền buông tay làm đi. Nhân sinh ngắn ngủi, con hẳn là minh bạch đạo lý này.”
Trầm Phùng An cười nói: “Không có ai so với con hiểu đạo lý này rõ hơn.”
Công ty Tinh Quang nửa tháng sau bị người hỏa tốc thu mua, ông chủ mới nhậm chức tài đại khí thô, gần nhất liền phát cho mỗi nhân viên một cái bao lì xì lớn, đặc biệt là nhân viên công tác bên người Nguyễn Nhu, trừ bỏ có bao lì xì lớn, còn có thù lao nhân đôi.
Bộ phim điện ảnh mới vừa quay được một nửa liền không quay nữa, trực tiếp trả một cái giá cao tiền vi phạm hợp đồng, một lần nữa thành lập xong đội ngũ quốc tế, chuẩn bị tiến quân nước ngoài tranh các giải thưởng của liên hoan phim lớn, nhân tiện định ra kế hoạch hai năm tới cho Nguyễn Nhu, tất cả đều là phim điện ảnh quốc tế, đội ngũ nòng cốt là của công ty.
Không vì doanh thu phòng vé, chỉ vì giải thưởng.
Cư dân mạng một bình luận: “666*, đốt tiền a.”
*Ngầu quá
Cư dân mạng 2 bình luận: “Dốc hết vốn liếng luôn, vấn đề là, Nguyễn Nhu đẹp thì đẹp, nhưng kỹ thuật diễn của cô, thật có thể đoạt được giải thưởng quốc tế sao?”
Cư dân mạng 3 bình luận: “Người kim chủ kia cũng không thèm để ý tiền bạc đi, bạn gái vui vẻ là được.”
Trầm Phùng An khó có được lại xuất hiện trước truyền thông, người quen biết nhìn anh xuất hiện trên TV, cả người bất động, cho rằng chính mình hoa mắt nhìn nhầm, đem thanh âm TV mở lớn hết cỡ, mới phát hiện không phải ảo giác.
Phóng viên hỏi: “Trầm tổng là lão tổng mới nhậm chức của công ty Tinh Quang, tương lai có tính toán gì không?”
Trầm Phùng An trưng một bộ mặt than: “Hy vọng có thể làm càng nhiều người biết Nguyễn Nhu, thích cô ấy, hiểu cô ấy.”
Phóng viên cảm thấy có chỗ nào không đúng, tiếp tục hỏi: “Đối với tương lai của công ty, Trầm tổng có ý kiến gì không?”
Trầm Phùng An: “Cô bé Nguyễn Nhu này rất tốt, tiền đồ rực rỡ.”
Phóng viên kiên trì hỏi tiếp: “Tương lai công ty đối với các nghệ sĩ khác có chuyển lời gì không?”
Trầm Phùng An: “Cảm ơn anh nhắc nhở. Tôi lập tức phái trợ lý an bài hủy hợp đồng, công ty chúng tôi rất tốt, nhưng chỉ thích hợp cho Nguyễn Nhu một người phát triển.”
Trầm Phùng An lần này động tĩnh quá lớn, trong vòng ngoài vòng đều biết được, bạn bè cảm khái: “Trầm Phùng An có phải cấm dục mấy năm qua cấm đến điên rồi hay không?”
Trầm Phùng An có kế hoạch, sự tình làm cũng thuận buồm xuôi gió. Anh cũng không đến lộ diện trước mặt Nguyễn Nhu, không nhắn tin hay gọi điện thoại, không chút hoang mang, chờ cô tìm mình.
Lại không nghĩ đến cô so với anh càng có thể bảo trì bình thản. Trầm Phùng An rốt cuộc nhịn không được, hôm nay lấy chìa khóa xe từ chỗ Trần tỷ, cô vừa lên xe, trông thấy tài xế là anh, cười cười, bình tĩnh tự nhiên: “Trầm tổng, đổi nghề làm tài xế rồi?”
Trầm Phùng An không nói một lời, lái xe tới biệt thự tây giao.
Cô không chịu xuống xe: “Trầm tổng, anh khẩu vị đừng quá nặng, nhốt rồi làm trong xe gì gì đó, là phạm pháp.”
Anh đã sớm từng bước tiến tới vây hãm cô, hiện tại dù cho anh có giam cô lại, cũng không ai dám nói cái gì. Cô lo lắng chuyện này, cũng hợp tình hợp lý.
Trầm Phùng An đem cô ôm ra, đã chuẩn bị tốt sẽ bị cô đánh, cô lại yên tĩnh nằm trong ngực anh, ánh mắt nhiều hứng thú dõi theo.
Trầm Phùng An hô hấp căng thẳng, dời ánh mắt: “Lần trước chưa nói chuyện xong, hôm nay anh muốn nói cho em nghe một lần nữa.”
Cô xinh đẹp cười: “Nói cái gì, tôi không nhớ rõ.”
Trầm Phùng An mặt mày rũ xuống.
Còn có thể làm sao?
Đều đã đến nước này, thua chính là thua. Ngoại trừ ngoan ngoãn chịu thua, không còn cách nào khác.
Anh ôm cô tiến vào phòng khách, không hề che giấu sự si mê của chính mình: “Không có việc gì, anh nhớ là được.”
Cô thu hồi ý cười, đại khái là nghe lọt tai lời anh nói, hoài nghi nhìn: “Chỉ nói thôi sao, không làm những thứ khác?”
Trầm Phùng An đã chuẩn bị tốt còng tay còng chân đưa tới cho cô: “Như vậy yên tâm rồi sao?”
Anh bị khóa lại rồi, cô đem chìa khóa để qua một bên, hừng hực khí thế bò lên trên sofa đá đá anh: “Nói mau.”
Cô tùy hứng như vậy, anh lại không có chút sức sống nào, ngược lại nhìn theo chân cô mà cười. Đã trúng hai ba lần đá, coi như là trả khoản nợ lần trước cưỡng hôn cô.
“Tiểu Nguyễn, anh rất thích em.”
Cô không hài lòng: “Có rất nhiều người đều thích tôi, tôi không thiếu người thích.”
Trầm Phùng An mím môi, khuôn mặt đen đi đem lời lúc nãy thu hồi: “Nói sai rồi, không phải là thích.”
Cô biết rõ còn hỏi: “Đó là cái gì?”
Trầm Phùng An nghiêm túc nói cho cô biết: “Là hối hận bản thân sống dư ra mười sáu năm*.” Chính anh nói ra, cảm thấy buồn nôn, muốn dừng lại, lại nhịn không được nói tiếp, tâm không còn do mình khống chế.
*ý là anh hối hận vì già hơn chị 16 tuổi
“Tiểu Nguyễn, em có biết rõ vì sao tên của anh, gọi là “Phùng An”* không?”
*Phùng An nghĩa là gặp bình an
Cô ngồi xếp bằng xuống, trong ánh mắt như chứa hàng vạn ngôi sao: “Vì sao?”
Trầm Phùng An: “Bởi vì trong nhà anh biết rõ cả đời này, anh nhất định không cách nào an bình, cho nên mới cho anh cái tên như vậy, xem như an ủi.” Anh nhớ tới cái gì, trên mặt hiển hiện vui vẻ, “Tiểu Nguyễn, đều tại em quá đáng yêu, anh vốn không muốn đánh ván bài đau khổ, thật sự không còn cách nào rồi, đành phải sử dụng đòn sát thủ.”
Cô giả vờ cái gì cũng không biết: “Đòn sát thủ?”
Trầm Phùng An thở một hơi dài: “Trước kia anh thiếu nợ em nửa cái bí mật, hiện tại trả lại cho em, bí mật anh giấu hơn nửa đời người, đều nói toàn bộ cho em.”
Anh chưa từng đối với người khác chân thành, ngoại trừ Trầm lão gia tử, hầu như không có ai biết chuyện của anh.
“Năm anh hai mươi tuổi buộc ga rô, một là bởi vì xuất hiện Trần Dần, mẹ hắn lớn hơn anh bốn tuổi, âm thầm giữ lại đứa nhỏ, chọn thời điểm anh hai mươi tuổi có thể tự do sử dụng quỹ ủy thác liền đột nhiên xuất hiện, đem con vứt ở Trầm gia, cầm tiền xong liền đi. Em yên tâm, cô ấy sẽ không xuất hiện một lần nữa, mấy năm trước mắc bệnh ung thư, chết rồi.”
Anh nói chuyện, ánh mắt tham luyến nhìn cô, cô kề bên cạnh anh, đầu vai đụng anh, thân cận giống như trước đây.
Chuyện nghiêm trọng lại bỗng trở nên không hề nghiêm trọng, anh không muốn đối mặt sự thật, nhưng bởi vì muốn thể hiện lòng chân thành với cô, mà trở nên dễ dàng hơn, anh chậm rãi nói: “Anh buộc ga rô, còn có một nguyên nhân trọng yếu. Trầm gia chúng ta, gia tộc có tiền sử bệnh di truyền, trên người anh liền mang theo bệnh, lúc nào cũng có thể phát tác, không muốn tai họa đời sau, cho nên mới dứt khoác buộc ga rô.”
Cô nhẹ nhàng nói: “Chú Trầm, anh là muốn diễn “Trái tim mùa thu”* sao?”
*phim kinh điển của Hàn, tiếng Hán ghi “Lam sắc sinh tử luyến” mình search baidu thì ra phim này, trong phim nữ chính bị di truyền bệnh máu trắng (ung thư máu) từ ba.
Trầm Phùng An cười rộ lên, cười cười, trong mắt sinh ra bất đắc dĩ: “Tiểu Nguyễn, ngay từ đầu anh không nghĩ sẽ nghiêm túc với em.”
Cô gật đầu: “Tôi biết rõ.”
Anh còn nói: “Trần Dần trên người không mang căn bệnh di truyền này.”
Cô ồ một tiếng.
Trầm Phùng An: “Em có phải nghĩ là anh sẽ làm giống như trên phim truyền hình vậy, mượn danh nghĩa tình yêu, chủ động rời khỏi, đưa em giao cho người khác, từ nay về sau hai người cùng nhau sống hạnh phúc?”
Cô nháy mắt mấy cái: “Như vậy cũng được.”
Trầm Phùng An ý cười càng đậm: “Đầu óc bị nhúng nước mới làm như vậy. Yêu nếu như không ích kỷ, cũng sẽ không xứng trở thành tình yêu, mà phải sửa thành rung động. Hạnh phúc không phải từ tay mình cho ra, làm sao biết có tan thành bọt nước hay không? Anh khó có được vô sỉ một lần, không ngại vô sỉ đến cùng.”
Cô bình tĩnh hỏi anh: “Từ lúc nào phát bệnh?”
Trầm Phùng An nhếch miệng cười cười: “Năm ngoái, cũng chính là từ khi đó, tin Phật, cả ngày thắp hương cầu nguyện để an ủi tinh thần. Vốn không muốn trị, gặp được em, bỗng nhiên lại có ý niệm sống sót, đầu năm xuất ngoại ba tháng, chính là vì tìm bác sĩ.”
Cô hỏi: “Còn có thể sống mấy năm?”
“Ba bốn năm nữa.”
Cô nhặt chìa khóa trên đất lên, mở khóa còng tay của anh.
Trầm Phùng An nhịn không được, đưa tay sờ đầu của cô, cô lườm anh một cái, bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, anh đứng lên đưa cô ôm vào trong ngực.
Bọn họ ôm hôn, cô bỗng cảm thấy trên tay mát lạnh, có gì đó đeo lên, anh xoa xoa ngón áp út: “Anh đây đánh ván bài đau khổ không thể đánh vô ích, ngày hôm nay sở dĩ thổ lộ sạch sẽ tiếng lòng với em, chính là vì muốn cầu hôn em. Em có phải cảm thấy anh quá ích kỷ hay không, nhưng anh không rảnh lo nghĩ nhiều như vậy, trong lòng anh có em, phải đem đồ tốt nhất tặng cho em, anh không có gì giữ lại làm lần đầu tiên, duy chỉ có hôn nhân vẫn là trạng thái xử nữ.”
Cô chăm chú nhìn: “Trầm Phùng An, anh đúng là không biết xấu hổ.”
Trầm Phùng An: “Em suy nghĩ thật kỹ một chút, về sau chờ anh chết, em có thể làm một tiểu quả phụ có tiền, tiền siêu nhiều, em muốn như thế nào liền xài như thế đó, đúng rồi, anh cũng không ngại em về sau tìm người mới, nhưng mà em phải đáp ứng anh, ít nhất chờ đến sau đầu thất* của anh hẵng tái hành động.”
Cô cúi đầu nhìn nhẫn kim cương, vừa lớn vừa lấp lánh, dưới ánh đèn rọi xuống, chói đến mức làm mắt người đau.
“Anh không gạt em?”
“Không gạt em, ba bốn năm sau nếu anh không chết, anh liền tự sát tại chỗ.”
Cô bị anh chọc cười, hỏi: “Anh như thế nào lại không hỏi em có thích anh hay không?”
Trầm Phùng An ôm chặt cô: “Anh trước kia hỏi qua rồi, cho nên hiện tại không cần hỏi.”
“Đó là thích, không phải yêu, anh từ trước đến nay không có hỏi qua, em rốt cuộc có yêu anh hay không?
Anh không nói lời nào, vùi đầu hôn lấy môi cô.
Môi cô vừa ngọt lại mềm, ấm áp đến mức làm người muốn rơi lệ.
Anh run rẩy hỏi cô: “Em có yêu tiền hay không?”
Cô quyết đoán trả lời anh: “Yêu.”
“Vậy được rồi.”
Bọn họ đính hôn, vì suy nghĩ cho tương lai của cô, không có thông báo truyền thông, chỉ đơn giản báo cho Trầm gia.
Trần Dần nghe được tin tức, không muốn tin tưởng, nửa đêm, mạo hiểm mưa to đến biệt thự tây giao, Trầm Phùng An không có nhà, Nguyễn Nhu tiếp đãi hắn.
Trần Dần toàn thân ướt đẫm, đông lạnh đến run bần bật, lời chưa kịp nói, liền nghe được cô nói: “Trần Dần, lần này tôi thật sự trở thành mẹ nhỏ của anh rồi.”
Trần Dần liều mạng lắc đầu: “Không được, anh không cho.”
Cô lấy khăn lông thay hắn lau nước mưa, lời nói sâu xa: “Anh một người lớn như vậy rồi, là thời điểm học lớn lên, đừng lúc nào cũng giở tính tình tiểu hài tử vậy nữa.”
Hắn lôi kéo tay cô, đau khổ cầu xin: “Anh sẽ sửa, Nguyễn Nhu, em tin tưởng anh, anh thật sự sẽ sửa, anh biết lãng tử hồi đầu không đáng tin, nhưng anh hiện tại thật sự không lãng.”
Cô rút tay ra: “Anh còn như vậy, tôi sẽ nổi giận.”
Trần Dần liều mạng chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống: “Em…em…đừng nóng giận…anh không nói…”
Hắn muốn nói, lại không có cơ hội nói, thời điểm bị sốt cao do ướt mưa, triệt để bất tỉnh. Lúc tới mưa sa gió giật, lúc đi, xe cứu thương một đường chạy thẳng.
Chờ Trần Dần tỉnh lại lần nữa, Trầm Phùng An đã cùng Nguyễn Nhu hoàn thành tiệc đính hôn.
Trầm lão gia tử nhận điện thoại, nội tâm phức tạp, nói với Trầm Phùng An: “Trần Dần chống đối, nói con đoạt vợ của nó, con nếu không giải trừ hôn ước, hắn liền ăn vạ ở bệnh viện tâm thần không ra.”
Trầm Phùng An: “Vậy thì càng tốt, thiếu một người quấy rối.”
Trầm Phùng An muốn kết hôn đến quyết tuyệt.
Anh hiện tại như nhà cũ bị cháy, hận không thể đem chính mình đi thiêu.
Trầm Phùng An quá khứ tin phật, hiện tại chỉ tin một mình Nguyễn Nhu. Anh ôm cô, nghe cô ở trước mặt ngọt ngào gọi một tiếng “Chú Trầm”. so với cái gì cũng tốt hơn.
Bệnh của anh phát tác càng lúc càng nhanh. Có đôi khi đau đến không chịu nổi, nửa đêm tỉnh lại, đau đến nước mắt đều chảy ra, hướng qua bên cạnh, tay chạm được cô, tức khắc đem tất cả đau đớn nuốt trở về.
Cô quay phim điện ảnh, ma xui quỷ khiến đoạt được giải thưởng, bình luận đều nói yêu giọng nói của cô, đạm đến có hương vị, diễm đến không hòa tan được. Cô quay bốn bộ điện ảnh, mỗi bộ đều đoạt giải, cũng coi như là viên mãn.
Trầm Phùng An vẫn luôn không thúc giục cưới, nhẫn kim cương Nguyễn Nhu vẫn luôn đeo trên tay, anh trong lòng cũng đủ kiên định. Sau khi bọn họ kết hôn được hai năm, anh bệnh tình tăng thêm, cô không đóng phim điện ảnh, bồi anh đi khắp nơi tìm bác sĩ.
Đủ loại phương pháp đều thử qua, vì sống sót, trên người anh thủng lỗ chỗ. Mỗi ngày buổi sáng mở mắt ra, liền cùng cô nói lời âu yếm ngọt đến buồn nôn. Sợ rằng về sau có muốn cũng không thể nói nên lời.
Rốt cuộc có một buổi sáng, anh tỉnh lại phát hiện toàn thân cứng đờ, không thể nào hoạt động.
Anh từng tra qua tư liệu, biết chính mình sau này sẽ biến thành bộ dạng gì.
Tóc tróc ra, làn da khô nứt, tứ chi uể oải.
Anh mới ba mươi tám tuổi, liền giống như sớm tiến vào chín mươi tuổi.
Trầm Phùng An chỉ suy nghĩ nửa ngày, liền quyết định kế tiếp chính mình phải làm gì. Anh bảo cô đem di chúc anh đã sớm viết tốt ra, thỉnh cầu cô dựa theo ý nguyện của anh, làm anh chết không đau.
Anh cùng cô nói: “Tiểu Nguyễn, di chúc đã sớm lập tốt, tiền đều cho em, về sau có thể đi bao dưỡng tiểu thịt tươi, đừng cho năm trăm hai*, đó là độc quyền của anh.”
520: đồng âm với “anh yêu em” trong tiếng Trung
Ngày anh đến Thụy Điển để nhận cái chết không đau, thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời chiếu khắp nơi.
Anh uống xong rượu, thay bộ tây trang năm đó lần đầu gặp cô, trên cổ tay đeo một chỗ phật châu, ngậm điếu thuốc, hỏi cô: “Tiểu Nguyễn, chú Trầm của em tuấn hay không tuấn?”
Cô đẩy xe lăn: “Tuấn.”
Trầm Phùng An cười đến vui vẻ.
Thời điểm ống tiêm đâm thủng da, anh bình tĩnh, ngẩng đầu cùng cô nói: “Em xem, hôm nay thời tiết thật tốt.”
“Đúng vậy, thật tốt.”
Sau khi Trầm Phùng An chết, Nguyễn Nhu theo lời anh mang tro cốt hải táng, trong di thư anh từng viết: “Nước biển bốc hơi lên, biến thành nước mưa, thời điểm trời mưa, là lúc anh ở bên cạnh em.”
Tin Trầm Phùng An chết truyền về Trầm gia, Trần Dần mới biết được thì ra Trầm Phùng An vẫn luôn có bệnh di truyền.
Từ lúc sinh ra, liền định ra ngày chết. Những năm đó tình cảm phụ tử đạm bạc, đột nhiên có lời giải thích.
Hắn đi sân bay đón Nguyễn Nhu, làm tốt tính toán, về sau không hề theo đuổi, hắn liền đơn thuần bồi bên người cô.
Sau khi cô cùng ba hắn kết hôn, hắn liền không quay về Trầm gia, cũng không cùng Trầm gia liên hệ qua, vẫn luôn ở bên ngoài phiêu bạt, mấy năm qua, đi khắp nơi trên thế giới. Tầm mắt mở rộng, nhưng trong lòng vẫn luôn là tòa thành kia.
Hắn cho rằng hắn lại có cơ hội.
Lại không nghĩ, chờ hắn, lại là thân thể đã không còn linh hồn của cô.
Tháng thứ hai sau khi Trầm Phùng An chết, Nguyễn Nhu tự sát, không thành, biến thành người thực vật.
Bác sĩ nói, có khả năng một năm sau tỉnh, có khả năng mười năm sau tỉnh, cũng có khả năng, cả đời sẽ không tỉnh lại.
Trần Dần không muốn tin, đem người về nhà, mỗi ngày đều chiếu cố tỉ mỉ. Thời điểm trời mưa, đẩy xe lăn mang cô đến cửa sổ nghe tiếng mưa, thời điểm trời đẹp, mang cô đi hoa viên tản bộ.
Trần Dần rốt cuộc không rơi nước mắt.
Hắn nhớ kỹ lời cô nói, người lớn như vậy, là thời điểm học trưởng thành.
Hắn dời hộ khẩu của cô ra khỏi nhà, không cho người khác kêu cô “Dì Trầm”, ban đêm ghé vào đầu giường cô, trộm gọi cô: “Mẹ nhỏ.”
Hắn gọi một tiếng lại một tiếng, cô chưa từng mở mắt ra đáp lại hắn một câu: “Con trai ngoan.”
Hắn ở trước giường bệnh cô chăm nom cả đời, thời điểm chết già nắm tay cô, run run rẩy rẩy mà nói: “Nguyễn Nhu, em xem, anh làm được rồi, anh một ngày tâm cũng đều không thay đổi, em một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, có thể yên tâm gỡ bỏ rồi.”
– —
Lời editor:
Đọc xong quên mất Trần Dần từng tra như thế nào, chỉ thấy đau lòng:<
Cuối cùng cũng xong thế giới một, editor ngâm lâu quá hic, xin lỗi mọi người. Hy vọng mọi người vote nhiều nhiều để editor lại xắn quần xắn áo cày thế giới hai nha ~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!