Nàng trợ lý số một.
Chương 29: Nếu như sợ rằng họ sẽ phản bội, vậy chỉ cần không tin tưởng tất cả:
Tôi thẫn thờ buông dao xuống rồi nhào tới ôm lấy Phong, khóc òa lên. Đấy là lần cuối cùng tôi khóc. Kể từ đó, tôi chưa từng khóc, tôi cảm thấy khóc chính là yếu đuối, là sỉ nhục bản thân mình. Khóc sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì mà chỉ khiến kẻ thù càng thêm hả hê.
Về sau Phong dường như bị sợ hãi, thằng bé luôn bám lấy tôi để canh chừng tôi như thể sợ rằng nó chỉ lơ là một chút thì tôi sẽ bỏ nó lại.
Một thời gian sau tôi gặp được một người bạn học cũ của mẹ là một bác sĩ tâm lý. Ông ấy phát hiện ra tôi bị trầm cảm và có vấn đề về tâm lý chỉ sau một lần gặp mặt. Sau khi ông ấy cố gắng thuyết phục, tôi đã đồng ý trốn gia đình nhận nuôi chị em tôi đi trị liệu vào mỗi cuối tuần.
Tôi hồi phục và không còn hoảng loạn như trước mặc dù sau đó tôi hoàn thành trở thành một đứa trẻ ít nói và lầm lì, chỉ thích ở một mình không muốn quan tâm xung quanh. Khi ở cạnh chăm sóc cho Phong là lúc duy nhất tôi cười nói dịu dàng như một bé gái bình thường.
Từ đó tôi cho rằng mình đã thoát khỏi chứng bệnh tâm lý ấy, chỉ là thi thoảng bị gợi nhớ đến chuyện trong quá khứ tôi sẽ hơi suy nghĩ hoặc cáu giận một chút. Nhưng giống như áp chế bóng đen khiến nỗi sợ hãi tồn tại trong lòng mình, tôi mau chóng kìm chế được bản thân bằng cách ngăn cho mình không nhớ tới chúng nữa.
Cho đến hôm nay, gặp lại Nguyễn Nhã Lâm khiến tôi bộc phát triệu chứng hoảng loạn như trước, tôi cũng không ngờ gặp lại bà ta tôi sẽ có phản ứng mạnh đến vậy.
Tôi ôm lấy mình ngồi dưới gầm bàn, cố gắng tự kìm chế bản thân không tiếp tục sợ hãi hoặc đập phá đồ xung quanh. Tôi muốn gọi điện cho ai đó đến bên mình lúc này, hoặc ít nhất có thể tâm sự với họ để được trấn an hơn.
Tôi vội vàng rút máy ra gọi cho Kim An. Nhưng cô ấy không bắt máy, một cuộc, hai cuộc, sáu cuộc, tôi gọi cho Kim An chín cuộc liên tiếp mà không thấy cô ấy bắt máy. Tôi còn có thể gọi cho ai nữa? Gọi cho Phong ư? Không được, thằng bé sẽ lo lắng, hơn nữa có lẽ Phong vẫn còn nhớ chuyện hồi bé, rất sợ khi nhìn thấy tôi như thế này. Trương Kiệt? Càng không thể,tôi không thể tùy tiện bộc lộ điểm yếu trước người khác. Ngoại trừ người thân, tôi không tin tưởng bất kì ai hết. Mà với tôi, bạn bè dù nhiều đến mấy, mối quan hệ nhiều đến mấy, tôi cũng chỉ có hai người thân duy nhất là Phong và Kim An, ngoài họ ra với tôi ai cũng có khả năng sẽ gây bất lợi cho tôi bất kì lúc nào nên đều cần có sự cảnh giác.
Tôi dựa đầu vào cạnh chân bàn, nghiêng đầu nhìn chếch lên trần nhà mệt mỏi nghĩ, hóa ra tôi cô đơn đến thế. Vì tôi chọn chẳng tin tưởng ai cả nên những lúc yếu đuối nhất thế này lại chẳng có ai để dựa vào. Năm mười ba tuổi cũng vậy, hơn mười năm sau cũng vậy.Tôi lại vẫn tự chật vật chống trọi bóng đen đáng sợ kia một mình.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Tôi đã nói với mọi người là mình về trước thì còn ai đến phòng làm việc gõ cửa tìm tôi nữa?
Tôi lại tiếp tục sợ hãi.
Tôi nhớ lại năm mười hai tuổi.
Tôi và Phong run lên, ôm lấy nhau trốn trong phòng. Cha tôi lùng sục khắp nơi tìm chúng tôi. Ông ta đập cửa liên tục rồi phá cửa. Cha lôi tôi ra ngoài phòng khách đã bị lật tung lên. Mẹ tôi đầu tóc rối bời chỉ biết khóc cạn nước mắt đang ngồi thất thần giữa phòng.
Cha xách cổ tôi lên, tay cầm con dao bếp kề sát lên cổ tôi rồi hung tợn gào lên:
– Đưa ra đây, đưa tiền ra đây. Không thì tao giết nó.
– Đừng, thả con bé xuống. – Mẹ tôi đã khóc đến khàn cả giọng, vội vàng hoảng hốt gào lên.
Mỗi lần cha đến, cảnh đó đều tái diễn. Nhiều đến mức, về sau đó, tôi không còn khóc nổi nữa, chỉ sợ hãi đến tột độ rồi nhìn khuôn mặt hung dữ của cha.
Tiếng gõ cửa ở bên ngoài vẫn vang lên kéo tôi trở về thực tại.
Người bên ngoài có vẻ đã mất kiên nhẫn nên thay vì gõ thì bắt đầu đập cửa. Hình như có tiếng gọi nào đó ở bên ngoài nhưng căn phòng cách âm nên tôi chỉ nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập.
Càng nghe tiếng đập cửa tôi lại càng sợ hãi, tôi chỉ biết ôm đầu rồi lẩn sâu hơn vào trong gầm bàn. Một lúc sau tiếng đập cửa ngừng lại. Tiếng chìa khóa lách cách mở cửa.
Tại sao? Tôi đã khóa trái cửa cơ mà?
Tôi sợ hãi cúi gục đầu xuống, chôn mặt sau hai đầu gối rồi bắt đầu run lên liên tục. Năm mười ba tuổi tôi cũng như vậy, tôi luôn ước có một ai đó đến vỗ vào vai tôi rồi nói : “Không sao cả, mọi thứ ổn rồi ”
Nhưng từng có ai đến.
“ Cạch ”- Tiếng cửa mở ra. Tôi vùi mặt mình xuống sâu hơn, không dám ngẩng lên nhìn xung quanh. Có tiếng bước chân bước vào phòng, có lẽ người đó đứng trong phòng nhìn quanh một lúc mới thấy tôi đang trốn dưới gầm bàn. Tiếng bước chân tiến lại gần tôi, khiến tôi càng thêm run mạnh hơn. Người kia dường như chần chừ một lúc, tôi không nghe thấy tiếng bước chân nữa, có lẽ đang đứng ngay trước cái bàn mà tôi chui xuống rồi.
Một giây tỉnh táo khiến tôi nhớ ra đây là công ty, vậy thì người phát hiện tôi trong tình trạng này là người trong công ty rồi. Vậy là hết, cả công ty này sẽ biết hành động đáng xấu hổ này của tôi. Không chừng họ sẽ nghĩ tôi bị tâm thần.
…
Thôi.
…
Sao cũng được, tôi từ bỏ, họ nghĩ sao cũng được. Tôi không quan tâm nữa, tôi từ …
Một cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, khẽ vỗ nhẹ rồi từ từ kéo tôi vào lòng. Hai cánh tay dài và chắc khỏe dịu dàng ôm lấy tôi, cẩn thận từng chút một như sợ rằng rồi sẽ làm tôi sợ hãi mà chạy mất. Bàn tay đó vẫn đều đặn vỗ lên vai tôi như an ủi. Tôi nghe thấy một giọng nói có chút khàn khàn truyền xuống “ Đừng sợ, không sao cả, không sao cả.”
=======================================================================================================
**** Ngoài lề:
Ngoài lề 1: Chương này hơi dài nhưng t không biết cắt ở đoạn nào cho được ;3 t đã cắt bớt một đoạn tâm lý và quá khứ u ám của nữ chính cho câu chuyện đỡ nặng nề và bớt dài rồi :v
Ngoài lề 2: Đến chương này, khi biết bạn nữ chính từng bị mắc bệnh tâm lý do ám ảnh tuổi thơ thì các bạn đã dễ hiểu vì sao lần trước chỉ mới bị mắng là loại thư kí bám vào đàn ông mà nữ chính đã tức giận mất kiểm soát như vậy rồi đấy ( dù cho bình thường da mặt cô ấy khá dày, nghe chửi vài câu cũng chỉ coi là gió thoảng thoáng qua)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!