Cửa thư phòng một lần nữa đóng lại, Tiêu Minh Triệt cùng Chiến Khai Dương lại lần nữa ngồi đối diện cách bàn.
Hai người mang thần sắc khác nhau, nhưng đều đồng thời nhìn chằm chằm vào lá thư trên bàn.
Đó là bức thư thứ hai Lý Phượng Minh viết cho Tiêu Minh Triệt.
Tiêu Minh Triệt nhận được tin này vào đầu tháng ba.
Khi đó hắn cho rằng, nội dung trong thư đại khái cùng phong thư đầu tiên Lý Phượng Minh viết cho hắn không sai biệt lắm, tám phần lại là công thức nấu ăn hoặc lời thăm hỏi trống rỗng không có ý nghĩa gì đó thôi.
Cho nên hắn căn bản không mở ra, chỉ tiện tay kẹp vào trong binh thư.
Khi từ Nam Cảnh trở về kinh, quyển binh thư kia được đựng trong hành lý của hắn.
Nhưng hắn vừa trở về đã bị Tề đế đuổi đi Tích Thúy Sơn cho “tỉnh lại”, hành lý liền lưu lại trong phủ do Khương quản sự tự tay chỉnh lý.
Khương thúc làm việc từ trước đến nay đều ổn thỏa chu đáo, phát hiện bức thư chưa mở này trong binh thư, liền đặt ở chỗ dễ thấy trên bàn làm việc, thuận tiện cho Tiêu Minh Triệt từ hành cung trở về xem lại.
Hôm nay Tiêu Minh Triệt vừa về phủ, gia thần mưu sĩ của Hoài vương phủ là Chiến Khai Dương liền tới cầu kiến.
Sau khi cùng Chiến Khai Dương tiến vào thư phòng, Tiêu Minh Triệt lại thấy lá thư này, ngẫm lại rốt cục vẫn là một phen tâm ý của Lý Phượng Minh, nhìn xem một chút cũng không sao.
Nào ngờ khi nhìn thấy lại sững sờ tại chỗ.
Chiến Khai Dương thấy thế, đánh bạo hỏi hắn muốn mượn thư này xem một chút, xong cũng vô cùng sửng sốt.
Cho nên, vừa rồi Chiến Khai Dương đem lời nói kéo lên người Lý Phượng Minh, cũng không phải vô duyên vô cớ.
Lúc Lý Phượng Minh đến bắc viện, hắn và Tiêu Minh Triệt đang tiêu hóa sự chấn kinh đối với lá thư này.
***
Chiến Khai Dương phá vỡ sự trầm mặc trong thư phòng.
“Bức thư này được gửi đến quan dịch thị trấn Kiến Xuân, hẳn là từ mùng ba đến mùng sáu tháng ba.”
Mùng ba tháng ba, Tiêu Minh Triệt cùng Liêm Trinh đi đại doanh Loa Sơn giám sát việc thay quân. Mùng bảy tháng ba, Tiêu Minh Triệt vừa đi tới quan dịch trấn Kiến Xuân, liền nhận được phong thư này.
“Theo tốc độ của phi dịch, thư từ Mộc Lan trấn đến Kiến Xuân trấn, chỉ cần sáu ngày là đến nơi.” Chiến Khai Dương dùng ngón trỏ gõ lên mặt bàn: “Điều này có nghĩa là, vào cuối tháng hai vương phi đã biết, trong kinh sẽ có người muốn làm khó Liêm tướng quân.”
Chiến Khai Dương luôn một mực ở trong kinh, thời khắc lưu ý tới động tĩnh trong triều, thậm chí mỗi ngày còn phái người đến cửa cung, kịp thời sao chép các dạng tin tức triều đình tuyên bố đem về.
Nhưng sau khi Tiêu Minh Triệt bị Tề đế đuổi tới hành cung cấm túc, hắn mới biết phái Hằng Vương muốn tìm Liêm Trinh để tra ra gốc rễ.
Ngược lại là Lý Phượng Minh, ở hành cung Tích Thúy Sơn nửa năm, ngoại trừ Thái hoàng thái hậu ra, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy các quý phụ, quý nữ các nhà trong kinh đến hành cung thăm hỏi.
Cứ như vậy, nàng thế mà từ cuối tháng hai đã phát hiện Liêm Trinh sẽ gặp phiền toái, hơn nữa có thể liên lụy đến Tiêu Minh Triệt!
So sánh khiến người ta không thể tưởng tượng nổi như thế, Chiến Khai Dương đương nhiên khiếp sợ đến hồn lìa khỏi xác.
Tiêu Minh Triệt cũng rất khiếp sợ, nhưng điểm khiếp sợ của hắn cùng Chiến Khai Dương lại không giống nhau.
Đầu tháng trước, cái ngày hắn bị Thánh dụ đuổi đến hành cung cấm túc cho “tỉnh lại”, Lý Phượng Minh biết được hắn không đọc phong thư này, tức giận đến mức động thủ với hắn trong thư phòng Trường Phong uyển.
Vào thời điểm đó, nàng chỉ nói rằng nàng đã nhắc nhở trong thư rằng “Liêm Trinh có thể sẽ gặp rắc rối.”
Thần sắc Tiêu Minh Triệt lạnh lùng: “Nhưng nàng không nói, trong thư còn kèm theo biện pháp giải quyết.”
“Bây giờ hồi tưởng lại, nếu ngài dựa theo biện pháp này của vương phi đối phó, quả thật có thể toàn thân trở ra.”
Chiến Khai Dương lần nữa cầm bức thư kia lên, mặc cảm cười khổ.
***
【 Cổ Đông Hạ có tướng, chiến đấu ở đất nước nam.
Đế Tử Trọng nói: “Tướng này ở bên ngoài lâu năm, gia tộc cũng lớn, quân sổ sách có lẽ sẽ có lỗi. Triều đình mang lôi đình ra uy hiếp, trước tiên sẽ xuống tay nhổ cỏ tận gốc, để chấm dứt hậu hoạn.”
Đế Tử Bá nói: “Tướng này trung dũng, tộc của ông là trụ cột trong triều, căn cơ vững chắc lại được tin dùng. Ta xin bảo đảm với người, trước hết nên thận trọng điều tra, sau đó mới lại giao cho đế chế.”
Đế nói: “Đế tử quý hiện đang Đốc quân ở phía nam, triệu hồi kinh đối đáp.”
Chú ý: “Đế Thực không thể nghi ngờ là có tâm tư khác, càng không có ý muốn động tới tộc này. Chuyện không liên quan gì đến Đế Tử Quý, đế triệu Quý hồi kinh đối đáp, chỉ muốn bình bá, trọng chi tranh mà thôi.”
Quý cần tự bảo vệ mình, trước hết nhấn mạnh quân công khổ công; Tiếp theo phụ bá chi nghị, ra sức bảo vệ nam tướng. Lại thỉnh mệnh dẫn tâm phúc của Đế tự mình đi Nam Cảnh tra kỹ quân sổ sách.
Đế tất không đồng ý thỉnh mệnh, Đế Tử Trọng cũng sẽ có ngăn trở, quân không được lo lắng.】
Trong mắt người Tề quốc, chữ của Lý Phượng Minh cương nhu uyển chuyển, tùy ý ngông cuồng, thật sự không giống như xuất phát từ tay nữ tử.
Vả lại trong bức thư này, từng chữ đều đào sâu bảy tấc sự tình. Có thể thấy rõ kiến thức, tài ứng biến không hề thua kém nam nhi.
Có lẽ là sợ giữa chừng xảy ra biến cố, hành văn của nàng chẳng những dùng cổ ngôn tối nghĩa, lại còn ẩn dụ toàn bộ.
Nên biết rằng tại Tề quốc hiện nay, trong mười người thì nhiều nhất cũng chỉ có bốn người biết chữ. Mà trong bốn người này, nhiều nhất cũng chỉ có một người chân chính là “Uyên bác cao thâm.”
Cũng không phải là biết chữ, liền có thể đọc hiểu và chân chính lý giải được ý nghĩa của bức thư tối nghĩa này của nàng. Cũng không phải có thể đọc hiểu, liền có thể nhanh chóng liên tưởng đến thực tế hiện tại.
Lý Phượng Minh là đoán chắc, Tiêu Minh Triệt thân là hoàng tự, trình độ thụ giáo cũng cao hơn người thường rất nhiều, lại bởi vì lợi ích quan trọng, nhất định có thể xem hiểu được ẩn dụ trong đó.
Trong thư nàng chỉ rõ Tề đế căn bản không có ý định động vào Liêm Trinh, càng không muốn động tới Liêm gia, triệu Tiêu Minh Triệt hồi kinh, chỉ là muốn bình ổn tranh chấp giữa hai bên Thái tử và Hằng vương trong việc này.
Nàng bảo Tiêu Minh Triệt nhấn mạnh quân công khổ công của mình ở Nam Cảnh, lại tán thành với Thái tử, điều động thêm người để bảo vệ Liêm Trinh, cũng thỉnh mệnh đích thân dẫn tâm phúc của Tề đế đi tới Nam cảnh tra sổ sách quân lương.
Càng kỳ lạ đó là, nàng đối với tâm tư của ba người Tề đế, Thái tử, Hằng Vương giống như đều có nắm chắc.
Chẳng những nói thẳng Tề Đế sẽ không đồng ý điều tra sổ sách, cũng kết luận Hằng vương sẽ ra tay cản trở, để Tiêu Minh Triệt lớn mật thỉnh mệnh, hoàn toàn không cần lo lắng thật sự bị phái đi điều tra Liêm Trinh.
“Hơn nữa, nàng còn mượn lời trong ‘Cổ Đông Hạ Quốc’, cho dù là người có dụng tâm khác lấy được lá thư này vừa vặn đọc hiểu, cũng không liên tưởng được tới thực tế hiện nay. Sớm nghe nói nữ tử Ngụy quốc không thua gì đấng nam nhi, lúc này tận mắt thấy mới biết lời này không ngoa.”
Chỉ dựa vào lá thư này, Chiến Khai Dương đã bội phục sát đất với Lý Phượng Minh.
Hắn trộm dò xét Tiêu Minh Triệt, có chút phàn nàn: “Vừa rồi điện hạ cố ý chắn cửa, là đề phòng thuộc hạ, không muốn thuộc hạ nhìn thấy phong thái của vương phi phải không?”
Tiêu Minh Triệt trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Ta đề phòng chính là nàng.”
Chiến Khai Dương suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ gật đầu: “Cũng đúng.”
Hắn mặc dù chưa từng được thấy qua chân dung của Lý Phượng Minh, nhưng nửa năm nay ít nhiều gì vẫn nghe được chút tiếng gió.
Có người nói nàng nghiên thắng mẫu đơn, ở trước mặt Thái hoàng thái hậu hiếu thuận nhu gia, đối đãi với người khác dịu dàng khéo léo, ngoài ra cũng không có chỗ nào để chê.
Nếu đem những lời đồn này phối hợp với lá thư trước mắt này mà xem, Lý Phượng Minh tuyệt đối là một người có biểu hiện trong ngoài bất nhất.
Chiến Khai Dương bừng tỉnh đại ngộ, liên tiếp gật đầu: “Hiểu rồi hiểu rồi.”
Tiêu Minh Triệt hồ nghi nhìn hắn: “Hiểu cái gì? ”
Chiến Khai Dương đáp: “Điện hạ từ trước đến nay kiêng kỵ nhất là loại nữ tử này nhất, cho nên không tin được vương phi. Vừa nãy ngài chặn cửa, là vì đề phòng nàng biết trong phủ có mưu sĩ gia thần như ta.”
“Đúng, đề phòng nàng biết…”
Tiêu Minh Triệt đăm chiêu gấp bức thư kia lại, giọng nói lãnh đạm mà bình tĩnh: “Trong phủ có mưu sĩ gia thần ngu xuẩn như ngươi.”
***
Sau khi dùng xong bữa tối, Lý Phượng Minh, Thuần Vu Đại và Tân Hồi cùng nhau ra khỏi cửa viện đi dạo chung quanh, để quen thuộc hoàn cảnh trong phủ, thuận tiện tiêu thực.
Bởi vì chuyện của công xưởng có bước tiến, nên tâm tình nàng phá lệ vui vẻ, đi dạo nửa canh giờ cũng không có buồn ngủ.
“Thuần Vu, An thần hương chỉ còn lại một phần cuối cùng có sẵn nhỉ? Dứt khoát tối nay để cho ta dùng đi, đỡ phải để nó một mình chiếm một cái hộp.”
Tân Hồi cười hì hì tranh lời: “Thuần Vu có bao nhiêu ổn thỏa, điện hạ còn không biết nữa sao? Vừa rồi ngài còn đang dùng bữa, nàng đã mang vào treo ở trong trướng của ngài rồi!”
“Buổi chiều sau khi điện hạ trở về từ trong viện của Hoài vương, liền giống như ngã vào hũ vàng vậy, khóe miệng cũng sắp cong đến đuôi lông mày, vừa nhìn là biết cần An thần hương trợ ngủ rồi.” Thuần Vu Đại nửa là trêu ghẹo, nửa là giải thích.
Ba người nói cười cười đi dạo, bất tri bất giác thấy trăng sáng trên ngọn cây.
Thuần Vu Đại khuyên nhủ: “Điện hạ, ngày mai ngài phải cùng Khương thúc đi xem xưởng, ngày mốt còn phải cùng Hoài vương điện hạ tiến cung gặp mặt. Hai ngày liên tiếp đều bận rộn, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Lúc trước Tiêu Minh Triệt ở trước mặt Tề đế tự xin bị phạt thay vợ, Tề đế để bảo hắn nghe ý tứ của Hoàng hậu.
Hoài vương phủ hôm nay đã đưa sổ con vào Trung cung, theo quy củ, Tiêu Minh Triệt và Lý Phượng Minh nên vào cung vào ngày mốt.
Tân Hồi xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn: “Chờ chuyện bên kia chấm dứt xong, điện hạ phải quan tâm tiến độ của xưởng, phải tự mình ra đường xem cửa hàng, còn phải hao tâm tổn trí tìm một người chưởng quỹ đáng tin cậy, tới lúc đó không biết là bận rộn thành cái dạng gì nữa.”
“Aizz, ta làm sao đi đâu cũng là một cái mệnh phải lao động.” Lý Phượng Minh mỉm cười lầm bầm, xoay bước trở về.
“Nếu điện hạ nguyện ý,” Tân Hồi hắc hắc cười nói: “Ngài cũng có thể không cần vất vả như vậy.”
Lý Phượng Minh từ trước đến nay rất biết linh hoạt ứng phó, vận mệnh xoay tới đâu, chỉ cần quyết định làm cái gì, thì sẽ cố gắng tận lực làm tốt nhất.
Học cách làm một vương phi coi chồng làm trời, phú quý kiều diễm, đối với nàng mà nói không khó.
Nếu nàng nguyện ý bỏ công sức, hơn phân nửa là nàng có thể sống trở thành một phụ nhân điển hình của Ung kinh thành, kính cẩn nhu thuận nghe lời tuyệt đối, có khi còn giống hơn so với nữ tử Tề quốc nữa.
“Vậy không được.” Lý Phượng Minh mắt cong lên, vừa đi vừa nói: “Trên đời này không biết có bao nhiêu mỹ nam tử đang chờ…” cùng ta tình cờ gặp gỡ đó.
Nàng đột ngột mà nuốt lấy bốn chữ cuối cùng vào, cũng sặc đến ho khan.
Bởi vì nàng nhìn thấy Tiêu Minh Triệt đang đứng ở trước cửa viện của nàng.
***
Tiêu Minh Triệt cũng không phải tới một mình, quản sự Khương thúc trong phủ cũng đứng ở bên cạnh hắn.
Lý Phượng Minh đứng vững trước mặt hai người, trong lòng tim đập thình thịch.
Thừa dịp phân phó Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi tiến lên viện cơ hội, Lý Phượng Minh liền không dấu vết quay đầu lại, nhìn về phía vị trí mới vừa rồi của mình.
Ôi, cách nơi này mười mấy bước, Tiêu Minh Triệt hẳn là không nghe thấy… Phải không?
Dù sao nàng cũng không có nói lớn tiếng mà.
Nhưng Tiêu Minh Triệt vừa mở miệng đã phá vỡ may mắn trong lòng nàng: “Mỹ nam tử gì?”
Xem ra cái khác không nghe rõ, chỉ bắt được từ ngữ trọng điểm là “Mỹ nam tử”.
Lý Phượng Minh nở nụ cười ngọt ngào lại chân thành: “Ta đang cùng hai người các nàng khen ngài đó. Ngài thật sự là mỹ nam tử hào hoa phóng khoáng nhất trên đời này, không có ai có thể so sánh được.”
“Nàng lại bắt đầu?” Tiêu Minh Triệt khẽ nhíu mày, một lát sau mới nói: “Ở Tề quốc, nữ tử nói với nam tử như vậy, được coi là tùy tiện.”
“Vậy nếu nam tử nói như vậy với nữ tử thì sao? Được coi là một lời khen ngợi à?”
Tiêu Minh Triệt không trả lời, Khương thúc liền ho khan một tiếng.
Rất hiển nhiên, nàng đã đoán đúng.
Lý Phượng Minh nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, lại cẩn thận xác nhận: “Xin hỏi, ở Tề quốc các ngài, nếu xem loại sách giống như “Anh Hoa Bảo Giám”, rất thưởng thức đối với các loại mỹ nam tử văn nhã phong lưu, thích bình luận cùng khen ngợi, liệu có phải ngồi tù hay không?”
Tiêu Minh Triệt rũ mắt nhìn nàng, không nói nên lời.
Khương thúc cung kính đáp: “Hồi Vương phi nương nương, mặc dù sẽ không ngồi tù, nhưng thanh danh của nữ tử có đáng ngại ”
“Anh Hoa Bảo Giám” xuất phát từ Hạ quốc, mấy năm trước sau khi truyền đến Ngụy quốc cũng rất được ưa chuộng.
Điều này chủ yếu là do Hạ, Ngụy đi trước các nước khác, quốc sách “nam nữ trách quyền tương đương” đã gần trăm năm, từ miếu đường đến giang hồ đều không thiếu những nữ tử quyền cao chức trọng.
Đừng nói những người có quyền lực có gia thế thích thưởng thức sắc đẹp làm trò tiêu khiển, mà cho dù là người bình thường cũng khó tránh khỏi có vài phần lòng yêu cái đẹp đi?
Thực sắc, tính dã*, đây vốn không phải là chuyện gì không thể nhìn thấy ánh sáng, nam nữ đều giống nhau cả.
* “Thực sắc tính dã”: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện muốn ăn uống và tình d*c là bản năng của con người.
Nhưng Tề, Tống, Lương cho đến nay vẫn theo chế độ nam tôn nữ ti, nam tử có “Bách hoa phổ”, “Quần Phương đồ” có thể thưởng thức vẻ đẹp của nữ tử, những nữ tử lại không được phép thưởng thức nam sắc.
Giống như “Anh Hoa Bảo Giám”, loại sách nhàn rỗi chủ yếu dành cho nữ tử thưởng thức mỹ nam này, cho dù có nữ tử Tề quốc to gan lớn mật nhìn trộm, cũng tuyệt đối không dám treo ở bên miệng.
Lý Phượng Minh không cam lòng, nhưng không nghĩ đi tranh chấp vô vị, liền chuyển đề tài nói: “Điện hạ tìm ta có việc sao?”
Tiêu Minh Triệt nhìn về phía Khương thúc.
Khương thúc chấp lễ: “Hồi Vương phi nương nương, điện hạ vốn đã an trí nghỉ ngơi, những lại khó ngủ. Lão nô nghe nói lúc trước ở hành cung, may mà có An thần hương của ngài, điện hạ mới có thể ngủ được. Cho nên mạo muội đến cầu xin.”
Lý Phượng Minh kinh ngạc: “Chút chuyện nhỏ thế này, Khương thúc ông tự mình đến hỏi ta là được rồi mà? Hoài vương điện hạ cũng tự mình tới, không khỏi quá long trọng rồi.”
Tiêu Minh Triệt nhìn về phương xa, hờ hững lại vô tội: “Khương thúc sợ nàng sẽ không đưa cho người lạ.”
Lý Phượng Minh nhớ tới mấy ngày trước khi còn ở hành cung, người này ban đêm quả thật khác thường, thi thoảng lại giống như một con cá chiên lăn qua lộn lại.
Bây giờ đã trở lại, chắc chắn có rất nhiều việc cần hắn vắt hết óc. Nếu ngủ không ngon trong thời gian dài, quả thực cũng khó mà chịu nổi.
Nàng liền thương xót hỏi: “Trong phủ không có phủ y sao?”
“Có, nhưng ta kiêng kỵ y.” Giọng nói Tiêu Minh Triệt bình tĩnh, vô cùng thản nhiên.
Lý Phượng Minh không nhịn được, khẽ cười ra tiếng.
Giấu bệnh sợ thầy cũng không phải là phẩm đức cao thượng gì, vậy mà còn ra vẻ kiêu ngạo ghét bỏ như vậy là cái kiểu gì chứ?
Khương thúc đưa cho nàng một ánh mắt khẩn cầu, im lặng lắc đầu.
Nàng đột nhiên phúc chí tâm linh, trong nháy mắt hiểu được vì sao Tiêu Minh Triệt kiêng kị y.
Tám phần là mấy năm ở trong cung, bị Tiền Chiêu Nghi sai khiến ngự y tra tấn rồi.
Nàng thu liễm cười đùa, áy náy khẽ thở dài: “An thần hương kia liền là phần cuối cùng có sẵn, mới vừa rồi Thuần Vu đã dùng vào trong trướng của ta. Nếu đem hương ta dùng còn sót lại cho điện hạ, cũng không hay lắm. Huống hồ, lúc này lấy ra, hiệu quả sợ cũng bị hao tổn.”
“Vương phi nương nương nói rất đúng.” Khương thúc có chút khó xử nhìn Tiêu Minh Triệt: “Điện hạ, ngài xem?”
Tiêu Minh Triệt không nói gì, chỉ nhìn Lý Phượng Minh.
Thấy bộ dáng hắn thật sự rất cần, Lý Phượng Minh nghiêng đầu nhớ lại một lát, vỗ tay nói: “Ta có cách rồi!”
“Hả?” Tiêu Minh Triệt nhìn nàng không chớp mắt.
Khương thúc cũng nơm nớp lo sợ mà nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ sợ nàng mở miệng mời Tiêu Minh Triệt ngủ cùng.
Với sự hiểu biết của Khương thúc đối với Tiêu Minh Triệt, lúc trước ở hành cung chỉ vì cố kỵ Thái hoàng thái hậu, nên không muốn sinh thêm phiền phức.
Hôm nay trở về phủ, nếu lại bảo điện hạ cùng vương phi ngủ chung, nói không chừng điện hạ sẽ trở mặt mất. Trong lòng Khương thúc nói như vậy.
“Trà táo chua vàng cũng có thể giúp trợ ngủ! Cái này thì ta còn rất nhiều!”
Nói xong, Lý Phượng Minh liền xách làn váy lên, vội vàng hấp tấp sải bước tiến vào trong viện.
“Khương thúc, trước tiên ông bồi điện hạ trở về đi đã, ta sẽ bảo Tân Hồi đưa tới ngay.”
Khương thúc nhìn bóng lưng nàng bước nhanh đi xa, vừa vui mừng lại áy náy, thì thầm cảm khái: “Vương phi thật khéo léo hiểu lòng người, biết ngài không muốn thân cận với nàng, mà vẫn có thể quan tâm săn sóc chiều theo như thế, tính tình thật sự rất tốt. Vậy điện hạ, chúng ta về trước nhé?”
Tiêu Minh Triệt đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn về phía trăng sáng trên cao, thật lâu không nói cũng không nhúc nhích.
“Điện hạ, ngài có tâm sự sao?” Khương thúc thật cẩn thận quan tâm từng tí.
Tiêu Minh Triệt thu hồi ánh mắt: “Không có.”
Hắn chỉ là không hiểu sao không muốn uống cái đồ bỏ tên là trà, táo, chua, vàng kia.