Nàng Tựa Mật Đào - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Nàng Tựa Mật Đào


Chương 19


Edit: Hà Thu

“Mưu sĩ kia của ngài, giờ phút này đang ở bắc viện?Lý Phượng Minh hỏi.

Tiêu Minh Triệt nhấc đũa bạc trong tay lên: “Ừm, đang ở thư phòng chờ.”

“Hắn tên là gì?” Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Chiến Khai Dương. Năm nay mười chín.”

“Cùng tuổi với ta.” Nàng gật gật đầu, sau đó nhấp một ngụm sữa đậu nành nhỏ, không vội muốn gặp người nọ, càng không nóng lòng truy vấn đối phương muốn hướng mình thỉnh giáo chuyện gì.

“Ta muốn hỏi, tại sao ban đầu ngài lại chấp nhận hắn?”

Tiêu Minh Triệt trầm giọng nói: “Nguyên quán của hắn ở Nam Cảnh Ẩm Hoàng Hà.”

Lý Phượng Minh giật mình.

Lúc ở hành cung, nàng từng nghe Tiêu Minh Triệt thuận miệng nhắc tới, mơ hồ nhớ rõ Ẩm Hoàng Hà là một trong những nguồn chiêu mộ lính quan trọng nhất của Tề quốc ở Nam Cảnh.

Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Minh Triệt: “Cho nên, về sau hắn là trung liệt tướng sĩ? “

“Ừm.” Tiêu Minh Triệt gật đầu.

Tề, Tống ở Nam Cảnh có tranh chấp đất đai, song phương đã triền đấu mấy chục năm, một vùng dân sinh ở Nam Cảnh vô cùng khó khăn khổ sở.

Chiến gia ba đời trước còn miễn cưỡng tính là có chút vốn liếng, đến thế hệ Chiến Khai Dương thì lại là sinh không gặp thời. Đại đa số mọi người ở Nam Cảnh đều có cuộc sống không dễ chịu, Chiến gia tất nhiên cũng khó ngoại lệ.

Tuy ngữ khí của Tiêu Minh Triệt rất bình thản, nhưng Lý Phượng Minh nghe ra được phần đồng tình trong lòng hắn.

“Phụ thân cùng hai vị huynh trưởng của Chiến Khai Dương đều từng cống hiến ở dưới trướng Liêm Trinh, nhưng trong vòng bốn năm liên tiếp đều chết trận bỏ mình.”

Sau khi nghe xong gia cảnh của người trung liệt này, thái độ của Lý Phượng Minh liền trang trọng hơn rất nhiều: “Trong nhà hắn còn có người thân nào nữa không?”

“Còn có mẫu thân và tỷ tỷ.”

Lý Phượng Minh có chút kinh ngạc: “Tỷ tỷ hắn chưa gả ư?”

Vừa mới nói Chiến Khai Dương năm nay mười chín tuổi, vậy tỷ tỷ hắn ít nhất cũng phải tầm hơn hai mươi rồi.

Phần lớn nữ tử Tề quốc đều xuất giá sớm, nếu mười bảy mười tám tuổi mà còn chưa cho người ta, ở trong dân phong sẽ bị người chỉ trích.

Tiêu Minh Triệt mím môi: “Nghe nói cũng từng có đính ước với người phu tế tương lai, nhưng gần đến ngày cưới, cũng chết trận.”

Lý Phượng Minh đồng tình nhắm mắt lại.

Tề quốc Nam Cảnh nơi đó, mấy chục năm đánh trận, thường xuyên tuyển quân bổ sung tại chỗ. Nam đinh địa phương trong chiến tranh chết và bị thương quá nhiều, dẫn đến có nhiều nữ tử khó gả.

Mà tình huống của tỷ tỷ Chiến Khai Dương, ở dân gian Tề quốc gọi là “goá chồng trước khi cưới”, bị coi là không may mắn, muốn tìm lương duyên mới lại càng khó khăn chồng chất.

“Hắn có từng đọc sách chưa?” Lý Phượng Minh giải thích: “Ý ta là Chiến Khai Dương.”

Tiêu Minh Triệt gật đầu: “Khi phụ huynh hắn còn sống, đã từng được học đọc trong một nhà hương thân tư thục.”

Khi phụ thân Chiến Khai Dương cùng hai vị huynh trưởng còn sống, trong nhà có ba phần quân lương, đủ nuôi sống mẫu thân, tỷ tỷ cùng người nhỏ tuổi nhất là hắn, còn có thể bán đi một ít lấy tiền cho hắn đọc sách.

Sau đó phụ huynh chết trận, mẫu thân cùng tỷ tỷ hắn “không bột đố gột nên hồ*”, nên sách này liền không đọc nổi nữa.

*Không có cơ sở vật chất, không có cái cốt lõi để tiến hành công việc thì không thể đạt được kết quả mong muốn.

Tiêu Minh Triệt: “Hai năm trước, Liêm Trinh trưng binh tại Ẩm Hoàng Hà, Chiến Khai Dương muốn kế thừa di chí của cha huynh, nhưng Liêm Trinh không cho hắn binh thiếp.”

Lý Phượng Minh có thể lý giải lý do vì sao Liêm Trinh không nhận Chiến Khai Dương: “Nếu ta ở vị trí Liêm Trinh, ta cũng không thu hắn.”

Nữ tử Tề quốc không có quá nhiều con đường mưu sinh, mà Chiến Khai Dương đã là nam đinh duy nhất còn sót lại trong nhà. Nếu lại chết trên sa trường, quãng đời còn lại của mẫu thân và tỷ tỷ hắn lại càng gian nan hơn.

Vậy thì sẽ càng có lỗi với cha huynh đã chết trận nhà hắn.

“Cho nên, Liêm Trinh tiến cử hắn cho ngài?” Lý Phượng Minh suy đoán.

“Đúng.”

Tiêu Minh Triệt đối Chiến Khai Dương vốn không ôm quá nhiều hy vọng.

Chủ yếu là niệm tình một môn trung liệt nhà hắn, lại nể mặt mũi Liêm Trinh, nên mới cho hắn một phần công việc không cần dùng nhiều tới đầu óc, để hắn nuôi sống mẫu thân cùng tỷ tỷ trong nhà.

Sau khi làm rõ lai lịch của người này, Lý Phượng Minh đỡ trán: “Ngoại trừ hắn ra, mấy năm nay không có mưu sĩ nào khác đầu nhập cho ngài sao?”

“Có. Nhưng lai lịch không rõ ràng, người thì quá tầm thường, không thì tâm thuật bất chính.” Tiêu Minh Triệt nói: “Ta đều không cần.”

Trong nháy mắt này, Lý Phượng Minh giống như mới chân chính quen biết Tiêu Minh Triệt.

Hắn không nơi nương tựa, bước đi khó khăn, nhưng nhưng vẫn nguyện ở trong phạm vi năng lực, cung cấp che chở thích hợp cho những người yếu thế hơn mình.

Nhưng không phải kiểu từ bi ngu ngốc, vì hắn phân biệt được rõ ràng người nào đáng giá che chở, người nào không đáng.

Từ điểm này mà nói, Lý Phượng Minh mơ hồ có thể từ trên người hắn nhìn thấy mình trước kia.

Đương nhiên, Tiêu Minh Triệt so với nàng trước kia thì gian nan hơn nhiều.

Lý Phượng Minh chớp mắt xua đi cảm giác ươn ướt nơi đáy mắt, khóe môi khẽ cong, giọng nói mềm mại: “Ngài tin ta sao?”

Hắn lời ít ý nhiều: “Tin.”

Những lời này, lúc ở hành cung Lý Phượng Minh cũng từng hỏi qua.

Khi đó Tiêu Minh Triệt cũng nói tin, nhưng trong lòng nàng và hắn đều biết rõ, kỳ thật cũng không tin như vậy.

Nhưng chữ “tin” ngày hôm nay, lại là thật.

Tiêu Minh Triệt nghiêm túc trịnh trọng: “Bởi vì lá thư này của nàng, chẳng những nhìn thấu tiên cơ, còn đưa ra dự đoán chuẩn xác về hành động tiếp theo của đối phương, cũng như đưa ra được phương án ứng đối nhìn thì đơn giản, nhưng cực kì tối ưu.”

Chính là phần kiến thức cùng thủ đoạn này, làm cho hắn lăn qua lộn lại suy tư cả một đêm, cuối cùng hạ quyết tâm, đồng ý để Chiến Khai Dương trực tiếp đến thỉnh giáo nàng.

Đúng, chính là nguyên nhân này.

Tuyệt đối không phải là cái lý do buồn cười như “một đêm không gặp liền muốn tìm cớ nhìn nàng” đâu.

***

Có thể có được một chữ “Tin” phát ra từ tận đáy lòng của Tiêu Minh Triệt, đối với Lý Phượng Minh mà nói là đủ rồi.

Bữa sáng dùng đến hơn phân nửa, Lý Phượng Minh thấy sắc trời không còn sớm, liền mở miệng thúc giục: “Mau để cho Chiến Khai Dương kia tiến vào đi. Có chuyện gì vừa ăn vừa nói, nói xong ta còn phải đi.”

Hôm nay nói muốn đi công xưởng, hành trình nàng đã định sẽ không tùy ý thay đổi.

“Được.” Thấy nàng gấp gáp, Tiêu Minh Triệt liền sai người đi tới thư phòng, nhanh chóng gọi Chiến Khai Dương đã chờ một lúc lâu đến.

Khi Chiến Khai Dương tiến vào chào hỏi, ánh mắt Lý Phượng Minh liền lập tức sáng lên.

Vì muốn che dấu sự thất thố trong nháy mắt của mình, nàng xua tay cười nói: “Không cần làm mấy nghi thức xã giao đó đâu. Ta còn đang vội đi ra ngoài, có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng.”

Nàng vừa lên tiếng, Chiến Khai Dương cũng không vòng vo: “Thuộc hạ cho rằng, điện hạ có lẽ nên thừa dịp dư âm Loa Sơn đại thắng, vào lúc này tổ chức tiệc ăn mừng. Nhưng thuộc hạ đối với đề nghị này cũng không nắm chắc mười phần, cho nên mặt dày xin vương phi chỉ điểm một hai.”

Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng người này hiện giờ là mưu sĩ duy nhất dưới trướng Tiêu Minh Triệt, nếu Tiêu Minh Triệt có sai lầm gì, vậy Lý Phượng Minh cũng sẽ gặp phiền toái.

Vì thế nàng không hề giữ lại một chút mặt mũi nào cho Chiến Khai Dương, khẽ nói: “Khai Dương tiên sinh à, ngươi chỉ được mỗi khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp nhã nhặn tuấn dật thôi sao? Thân là mưu sĩ, lại dám đưa ra đề nghị mà chính mình cũng không nắm chắc cho chủ công, quả thực quá hoang đường!” Dáng dấp đẹp mắt cũng không thể nể mặt được.

Tiêu Minh Triệt đang uống sữa đậu nành, nghe vậy liền dừng lại, dùng ánh mắt cổ quái liếc về phía nàng.

Lần đầu tiên gặp mặt đã bị giáo huấn đầy đầu, Chiến Khai Dương hổ thẹn cúi đầu: “Thuộc hạ biết sai, xin vương phi chỉ giáo.”

Lý Phượng Minh thuận khí: “Tiệc ăn mừng đương nhiên nên tổ chức. Cuối tháng sáu chính là Hạ vọng thủ sĩ, hiện giờ nhân tài khắp nơi đang tràn về Ung kinh. Mấy tháng nay bọn họ sẽ không nhàn rỗi, nhất định sẽ mắt nhìn bốn đường, tai nghe tám hướng, sớm tính toán phạm vi chọn chủ cho mình. Loại thời điểm này, điện hạ nên bộc lộ nhiều quan điểm hơn.”

Hạ vọng thủ sĩ là lựa chọn hai chiều, trong khoảng thời gian này nếu như Tiêu Minh Triệt không có nửa điểm động tĩnh, đến lúc chọn sĩ, Thái tử và Hằng Vương ăn thịt, còn hắn thì tám phần là ngay cả nước canh cũng không vớt được.

Chiến Khai Dương chần chờ nói: “Nhưng điện hạ vừa mới bị phạt hối lỗi ở hành cung xong, người trong kinh ai cũng biết. Lúc này tổ chức tiệc ăn mừng, có hữu ích không?”

Hoàng hôn ngày hôm qua, hắn cùng Tiêu Minh Triệt vì chuyện này, mà mắt to trừng mắt nhỏ gần một canh giờ.

Hai người bọn họ đều biết nên nhân cơ hội tổ chức tiệc mừng, nhưng không giải quyết được vấn đề này, làm cũng không làm được.

Tiêu Minh Triệt vốn là hoàng tử không có tiền đồ trong mắt mọi người, gần đây lại mới bị Tề Đế phạt, những sĩ tử tài năng kia sợ là không có ý định đầu nhập cho hắn.

“Tin tức điện hạ bị phạt hối lỗi truyền ra ngoài,” Lý Phượng Minh chỉ chỉ mình: “Đẩy lên người ta không phải là tốt rồi sao?”

Chuyện Liêm Trinh, Tiêu Minh Triệt hoàn toàn là vô tội cõng nồi, dù trong lòng Tề Đế biết rõ, cũng sẽ không nói rõ ràng với bên ngoài.

Tề Đế cố ý lơ chuyện này đi, Thái tử cùng Hằng vương cũng không dám lên tiếng lung tung.

“Bên ngoài chỉ biết Hoài vương bị phạt suy nghĩ, cũng sẽ không biết nguyên nhân cụ thể, ngươi chỉ cần mau chóng thả gió ra ngoài, nói ta hầu bệnh ở trước mặt Thái hoàng thái hậu có chút lười biếng, chọc cho bệ hạ không vui, nên điện hạ bị phạt là vì bị ta liên lụy.”

Tình hình quốc gia Tề quốc đã bày ra trước mắt, nhất thời ba khắc cũng không thay đổi được.

Cho nên, chỉ khi Tiêu Minh Triệt đứng vững, đối với Lý Phượng Minh mới là có lợi ích.

Huống hồ nàng không có ý định cả đời sẽ bám rễ nảy mầm ở Tề quốc này, nên thanh danh cùng lắm cũng chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi.

Nhưng Chiến Khai Dương không dám tiếp lời này một cách bừa bãi, chỉ có thể ném ánh mắt xin chỉ thị về hướng Tiêu Minh Triệt vẫn đang trầm mặc dùng bữa.

Tiêu Minh Triệt giương mắt, nhìn Lý Phượng Minh chăm chú trong chốc lát, không cho ý kiến, chỉ trầm giọng khẽ nói: “Đa tạ chỉ giáo.”

“Khách khí rồi. Không phải ta đã nói sớm rồi sao? Lợi ích của ngài với ta bây giờ là một thể, ta sẽ che chở cho ngài mọi lúc mọi nơi.”

Lý Phượng Minh tự biết mình đã giúp bọn họ giải quyết được vấn đề nan giải này, liền cười tủm tỉm cầm lấy đũa bạc trong tay, gắp một lát khoai tây chiên bỏ vào đ ĩa đường cát trộn lên.

Trùng hợp là, Tiêu Minh Triệt cũng làm động tác giống y như vậy vào lúc này.

Đây dường như là một đột phát nho nhỏ ngoài ý muốn, làm cho Chiến Khai Dương kinh hãi đến tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống đất ——

Bốn đầu đũa nhọn của Tiêu Minh Triệt và Lý Phượng Minh đang song song đặt ở một chỗ trong đống đường cát.

Dưới sự bao bọc dịu dàng ngọt ngào của đường cát màu vàng nhạt, hai đôi đũa bạc chặt chẽ dán sát vào nhau, lộ ra sự thân mật khó có thể diễn tả thành lời.

Mà sự trùng hợp thân mật này lại vừa vặn tiếp lời của Lý Phượng Minh, giống như đang đùa giỡn Tiêu Minh Triệt vậy.

Đừng nói là Chiến Khai Dương kinh ngạc, ngay cả Lý Phượng Minh cũng hoài nghi có phải là chính mình mang dụng ý khó dò, cố tình trêu chọc hay không.

Tiêu Minh Triệt hỏa tốc thu hồi đũa bạc về, cả người căng thẳng không được tự nhiên, nét mặt cũng căng cứng.

“Đừng tức giận đừng tức giận, ta không có muốn đùa giỡn ngài đâu, chỉ là nhất thời không để ý thôi.”

Lý Phượng Minh nhỏ giọng nói xin lỗi xong, nghi hoặc nhìn lỗ tai ửng đỏ của hắn, lại nhìn Chiến Khai Dương đang trợn mắt há hốc mồm, cứ cảm thấy có chỗ nào quái lạ.

“Không giận. Hôm nay không tính toán với nàng, về sau chú ý một chút.” Tiêu Minh Triệt di chuyển tầm mắt, rũ mắt khẽ cắn một miếng khoai tây chiên.

Lý Phượng Minh xấu hổ đến hoảng hốt: “Vậy ta xin đa tạ Hoài vương điện hạ đã rộng lượng.”

“Không cần khách khí.”

***

Trên đường đi tới công xưởng nhỏ dưới sự dẫn dắt của quản sự Khương thúc cùng thê tử Khương thẩm, Lý Phượng Minh mới nhận ra điều quái lạ vừa rồi.

Nàng không dấu vết thăm dò: “Khương thúc, Hoài vương điện hạ từng nói cho ta biết, hắn ăn cái gì cũng không nếm được mùi vị…”

Khương thúc cười khổ, quay đầu nhìn về phía Khương thẩm.

Khương thẩm thương xót quay đầu, thở dài: “Hồi vương phi nương nương, đúng là như thế.”

Mặc dù hai vợ chồng này không tiết lộ thêm, nhưng Lý Phượng Minh ít nhất xác định được một chuyện. Tiêu Minh Triệt thật sự là không nếm được hương vị.

Như vậy, vấn đề ở đây là —

Một người không nếm được hương vị, ăn khoai tây chiên có cần phải đặc biệt trộn thêm đường cát không?!

Vậy mà nàng còn trịnh trọng đi giải thích với Tiêu Minh Triệt, sợ hắn hiểu lầm mình có ý đùa giỡn hắn.

Nhưng lúc này vô luận nghĩ như thế nào, nàng đều cảm thấy, chân tướng hẳn là Tiêu Minh Triệt đang đùa giỡn nàng… Phải không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN