Nhưng chuyện đã đến nước này, nếu nàng trở mặt đánh trả với Tiêu Minh Triệt nữa, càng sẽ bị người ta chê cười nhiều hơn.
Vì thế nàng vững vàng giữ nguyên tư thế trang trọng, làm như không có việc gì mà kiên trì thuyết phục Tiêu Minh Triệt: “Chiến sự biên cảnh đã căng thẳng như vậy rồi, điện hạ cũng không nên suy nghĩ nhiều nữa. Phía bên Thái hoàng thái hậu, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực.”
Hình như Tiêu Minh Triệt cũng biết hành động vừa rồi của mình làm cho nàng khó xử, hắn cứng nhắc đứng đó một lúc lâu, sau đó mới buông lỏng nói: “Được.”
Hắn đã đồng ý với lời đề nghị của Lý Phượng Minh, Thái tử cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Chỉ mở miệng tán dương Lý Phượng Minh vài câu xã giao, khen nàng hiền lương thục đức, thấu tình đạt lý đủ loại hình.
Mọi chuyện cứ quyết định như vậy.
Bởi vì tình hình quân sự khẩn cấp, Tiêu Minh Triệt cùng mấy vị tướng lĩnh cần lập tức khởi hành ngay tối nay.
Mà Lý Phượng Minh thì sáng mai mới cần tới hành cung Tích Thúy Sơn để hầu hạ bệnh tật.
Nói cách khác thì, sau khi đôi vợ chồng mới cưới hoàn thành nghi lễ đại điển thành hôn xong, chỉ ở chung vẻn vẹn với nhau được hơn hai canh giờ, sau đó liền phải đường ai nấy đi.
Cũng may là hai người bọn họ vốn không khác gì người xa lạ, vốn chẳng thể sinh ra cảm xúc buồn bã khi phải chia tay, đến ngay cả lưu luyến khi phải biệt ly cũng miễn.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Tiêu Minh Triệt nhanh chóng lấy ra một bộ vũ bào thuận tiện cho việc cưỡi ngựa.
Đợi hắn tới gian giữa thay đổi y phục xong xong đi ra, ngoài cửa vừa vặn có tiếng người phục vụ bẩm: “Điện hạ, đã thu thập xong xuôi hành trang cho người rồi, ngựa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ở ngoài cửa phủ, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Tiêu Minh Triệt im lặng không đáp, quay người đi về hướng tủ điêu hoa ngũ đấu đang dựa vào tường.
Cho dù là bản thân Tiêu Minh Triệt, hay là hạ nhân tôi tớ trong phủ, đối với chuyện “Hoài vương điện hạ tạm thời ra tiền tuyến” hiển nhiên đều rất thuần thục.
Từ đầu tới cuối chỉ mất thời gian khoảng chừng hai nén nhang mà thôi, vậy mà mọi thứ đều đã xong xuôi sẵn sàng.
Lý Phượng Minh ngồi ở mép giường, hai tay chống ngược ra sau, tạm thời quên mất phần xấu hổ nhàn nhạt lúc trước, kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng của của Tiêu Minh Triệt.
Tiêu Minh Triệt lấy thứ mình muốn từ trong ngũ đấu tủ ra, xoay người trở lại liền nhìn thấy nàng đang nghiêng đầu đánh giá mình.
Dưới chân hắn hơi chậm lại một chút, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì.
Chợt hắn sải bước nhanh tới đứng trước mặt Lý Phượng Minh, rồi cúi đầu xuống nhìn nàng, ánh mắt hắn thẳng tắp nghênh đón ánh mắt của nàng.
“Tối nay, đa tạ nàng đã giúp ta giải vây.” Ngữ điệu của hắn cũng không có quá nhiều dao động, nhưng không hiểu sao âm thanh lại có mấy phần khàn khàn.
Lý Phượng Minh ngửa mặt quan sát hắn, nghi hoặc chớp chớp mắt, trong miệng cười đáp: “Có thể nghe được lời cảm ơn này của điện hạ, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn mà. Ta vốn tưởng rằng điện hạ không muốn nhận phần ân tình này của ta cơ.”
“Vừa nãy vì giúp ta, nàng đã chặt đứt luôn cả đường lui của mình. Nàng hiểu điều này không?” Tiêu Minh Triệt hỏi.
Lý Phượng Minh chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhịn không được mà cười khẽ ra tiếng.
Mới vừa rồi nàng ở trong sảnh giải vây cho Tiêu Minh Triệt, ở trong mắt người ngoài thật sự chính là “nàng vội vàng muốn lấy lòng chồng mới cưới, vì vậy mà không tiếc vứt bỏ mặt mũi của nước mẹ đẻ.”
Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Ngụy quốc ở bên kia sẽ không bởi vì vậy mà lập tức gây khó dễ, nhưng tuyệt đối sẽ không quên một màn này của nàng.
Nếu là một công chúa hòa thân bình thường, nếu tương lai không thể ở chung với phu quân mà mình đã lấy nữa, hoặc là quan hệ ngoại giao của hai nước tan vỡ, lại làm một màn vừa rồi, thì kết cục ra sao ngay lập tức có thể nghĩ ra được.
Đối với phần hi sinh vô hình này, Tiêu Minh Triệt hoàn toàn có thể làm như không biết.
Nếu như hắn không đề cập tới, Lý Phượng Minh cũng không đến mức không biết xấu hổ mà chủ động nói ra những lời như “ta vì giúp ngài, mà lỡ đắc tội với quốc mẫu” được.
Chỉ cần lời nói không làm rõ, hắn sẽ không cần phải lo lắng Lý Phượng Minh đem ân nghĩa này ra ép buộc, muốn lấy thứ gì từ hắn cũng được.
Thế nhưng hắn lại trực tiếp làm rõ.
Hắn sợ nàng chỉ là nhất thời xúc động làm việc theo cảm tính, căn bản không hiểu rõ bản thân vì giúp hắn mà phải trả giá nhiều cỡ nào.
Lý Phượng Minh không thể thu hồi oán thán trước đó đối với Tiêu Minh Triệt ở đại sảnh, người này thực ra là có ý khác.
Nàng cong môi nở một nụ cười chân thành: “Điện hạ không cần lo lắng cho ta. Ta đã dám làm như vậy, tất nhiên là đã cân nhắc qua lợi và hại rồi, đương nhiên cũng không phải là hồ đồ lỗ m ãng.”
Tiêu Minh Triệt không biết, Lý Phượng Minh cũng không có ý định nói cho hắn biết, bản thân mình cũng không phải là công chúa hòa thân bình thường.
Cho dù là có một màn vừa rồi hay không, mẫu quốc Đại Nguỵ cũng chẳng phải đường lui của nàng.
Nàng vốn không muốn quay về đó.
***
Tiêu Minh Triệt nhìn chằm chằm nụ cười của nàng, hơi gật đầu, vẻ mặt vẫn không gợn sóng. Sau khi yết hầu lăn nhẹ vài lần, hắn mới lại lần nữa lên tiếng: “Mới nãy lúc ở trong sảnh, ta cũng không phải là cố ý khiến cho nàng khó xử. Nếu có mạo phạm, thì xin hãy thứ lỗi.”
Dù hắn tạ lỗi, nhưng lại không muốn giải thích nguyên do trong đó.
Trong lúc nói chuyện hơi khom lưng xuống, đem một cái chìa khóa cùng một viên kim ấn nhỏ đặt ở mép giường.
“Chỉ c ần sau này nàng không đụng vào ta, hết thảy trong phủ đều có thể tùy ý làm chủ. Như vậy được không?”
Lý Phượng Minh không phải kẻ ngốc, liền lập tức hiểu được, hắn đây là muốn lấy khố phủ* của Hoài vương phủ ra trao đổi, cùng nàng liên minh làm “phu thê ngoài mặt.”
*Kho bạc trong phủ.
Trong nội tâm nàng lập tức nở hoa.
Hai người đối với cuộc hôn nhân này đều có tính toán tương tự nhau, nàng không cần phải phí tâm tư đàm phán, vẫn dễ dàng đạt được kết quả mình mong muốn, đã vậy còn có thêm một ưu đãi ngoài ý muốn “tất cả trong phủ đều do nàng làm chủ.” Còn có thể không vui được sao?
Cả người nàng thả lỏng hơn rất nhiều, thay đổi sang vẻ mặt trang trọng khéo léo trước mặt người khác, môi đỏ mọng hơi nhếch lên ra vẻ ngượng ngùng, đuôi mắt quyến rũ nghiêng về phía hắn khẽ nháy một cái mang theo ý vị sâu xa.
“Ý của điện hạ là, sau này ta với ngài từ đầu đến cuối đều là hữu danh vô thực. Ranh giới cuối cùng của ngài đối với ta chính là “muốn người thì không có, nhưng tiền thì có thể?”
Trong lòng Tiêu Minh Triệt khẽ run rẩy một cái, trên mặt phủ một màn sương lạnh nhàn nhạt.
Hắn hơi lui về sau nửa bước, sau đó mới phun ra một chữ “ừ.”
Mặc dù hắn chỉ là từ “mặt không biểu tình” biến đổi thành “lạnh như băng không chút cảm xúc”, nhưng Lý Phượng Minh vẫn nhạy bén phát giác ra điểm khác biệt này.
Nàng bất động thanh sắc thu liễm lại sự tùy ý vừa phát ra bởi vì đắc ý vênh váo vừa rồi, ôn nhu cười đáp: “Được”.
“Thái hoàng thái hậu ở bên kia, làm phiền nàng vất vả chăm sóc. Binh bộ trấn Mộc Lan bên dưới Tích Thúy Sơn có sắp đặt phi dịch. Nếu có việc gấp, nàng có thể dựa vào kim ấn của ta mượn phi dịch truyền tin cho ta.”
Sau khi Tiêu Minh Triệt giao phó xong liền vội vàng rời đi.
***
Tiêu Minh Triệt cùng Lý Phượng Minh cũng không biết, một đêm ngắm ngủi trôi qua, chuyện “điện hạ cùng vương phi vẫn chưa viên phòng” đã truyền khắp Hoài vương phủ.
Việc này ban đầu là do mấy vị đại nương của Hoán Y phường lần theo manh mối mà suy đoán.
Dù sao đêm qua Thái tử cùng một nhóm người đột ngột đến thăm vào giờ tý, sau đó cũng tầm nửa canh giờ sau, Tiêu Minh Triệt liền theo mấy vị tướng lĩnh rời phủ xuất kinh.
Tính toán cẩn thận thì, vợ chồng Hoài vương từ lúc tân hôn đến lúc ở chung đơn độc trong phòng, tất cả cộng lại còn chưa đến hai canh giờ.
Mà còn phải bỏ qua những chuyện vặt vãnh như “vén khăn cô dâu, uống rượu hợp cẩn, tự thuật giao lưu”, thêm thêm bớt bớt thì cũng chẳng còn bao nhiêu, căn bản không đủ thời gian động phòng.
Cũng may mọi chuyện của vương phủ từ trước đến nay đều có quản sự Khương thúc lo liệu ổn thỏa.
Hôm sau lúc trời còn chưa sáng, Khương thúc phát hiện mọi người trong phủ ở sau lưng đang bàn tán mồm năm miệng mười liền lập tức nghiêm khắc quát bảo ngưng lại.
Đối với mấy người nói nhiều nhất thì trừng phạt một chút, lúc này mới miễn cưỡng ngưng lại câu chuyện.
Giờ thìn* Lý Phượng Minh phân phó thị nữ gả theo mình là Thuần Vu Đại, Tân Hồi thu thập chút hành lý đơn giản, sau đó liền chuẩn bị đi tới hành cung Tích Thúy Sơn.
* Từ 7h – 9h
Trước khi đi, nàng tùy ý gọi một tên nô bộc phục vụ trong phủ tới, hiếu kì hỏi: “Binh bộ phi dịch cùng với dịch quán bình thường có gì khác nhau không?”
Mẫu quốc Đại Nguỵ của nàng cũng có nhiều dịch trạm, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hai chữ phi dịch, nên nhất thời không hiểu nó có huyền cơ gì.
Người nô bộc cũng không lập tức đáp lại, ngược lại còn cẩn thận từng li từng tí dò xét khuôn mặt nàng, hơi có vẻ đề phòng.
Tuy nói nàng là Hoài vương phi được cưới hỏi đàng hoàng về, nhưng đến cùng vẫn là công chúa của dị quốc, trong phủ cũng đều biết đêm qua nàng với Tiêu Minh Triệt căn bản còn chưa viên phòng.
Bởi vậy đối với vấn đề này của nàng, người nô bộc liền cảnh giác theo bản năng.
Lý Phượng Minh trông thấy vẻ mặt khác thường của hắn, lập tức hiểu được đây là đang cố kỵ thân phận công chúa dị quốc của mình, liền cười giải thích: “Điện hạ đêm qua trước khi đi cố ý căn dặn, nếu như Thái hoàng thái hậu có việc gấp, liền bảo ta truyền tin tới phi dịch của binh bộ Mộc Lan trấn. Ta mới đến, hoàn toàn không biết gì về phi dịch cả. Sợ đến lúc đó làm sai cái gì thì lại không hay.”
Người nô bộc lúc này mới buông lỏng đề phòng, cung kính đáp: “Hồi công chúa điện hạ, phi dịch của Đại Tề chúng ta thiết lập là vì binh bộ có thể thuận tiện truyền quân tình cấp báo đến hơn. Trên tất cả quan đạo của Đại Tề chúng ta, ước chừng cứ hai mươi dặm là lại có một toà dịch quán phi dịch. Bên trong dịch quán nào cũng đều có con ngựa Đạp Tuyết hoàn mỹ nhất, một ngày nhanh nhất cũng có thể đi được năm trăm dặm. Nếu trong nhà chiến sĩ tham chiến có thư, cũng có thể mượn phi dịch đưa ra tiền tuyến.”
“Thì ra là như thế”.
Lý Phượng Minh lại hỏi: “Vậy nếu ta muốn mượn phi dịch của Mộc Lan trấn truyền tin cho điện hạ, thì mấy ngày có thể tới nơi?”
Người nô bộc xấu hổ cười ngây ngô: “Xin vương phi nương nương thứ tội, tiểu nhân đọc sách không nhiều lắm nên không tính rõ được. Tóm lại, điện hạ đi chiến trường Nam Cảnh, cách nơi này ít nhất cũng ba ngàn dặm, phi dịch truyền thư đi nhanh nhất là một ngày được năm trăm dặm, cực khổ ngài tự mình tính toán nhé?”
“Ba ngàn dặm xa, là sáu ngày có thể tới nơi? Quả nhiên là rất nhanh chóng, quan dịch bình thường so ra đúng là kém hơn nhiều.” Lý Phượng Minh mỉm cười gật đầu: “Đa tạ ngươi.”
***
Hành cung Tích Thúy Sơn nằm ở ngay bên ngoài ngoại ô Nam Ung kinh khoảng chừng hai mươi dặm đường.
Rất nhanh xe ngựa đã lái ra khỏi cửa nam của kinh thành Ung.
Dọc đường ngồi trong xe ngựa nhàm chán, Lý Phượng Minh liền thuận miệng cùng thị nữ Thuần Vu Đại và Tân Hồi trò chuyện về phi dịch của Tề quốc.
Hai nàng đều là từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Lý Phượng Minh, là thị nữ, nhưng cũng là bạn bè thân cận nhất của nàng.
Bình thường lúc không có người bên ngoài ở cạnh, cuộc nói chuyện giữa ba người bọn họ liền không còn ràng buộc nào.
Tân Hồi đè thấp cuống họng, vội vã khẩn trướng nói: “Điện hạ còn có tâm tư mà nghĩ tới cái phi dịch chết tiệt kia à? Sự tình đêm qua kết thúc như vậy, ngài không lo lắng sao?”
Lý Phượng Minh uể oải nằm trên đùi Thuần Vu Đại, lười biếng cười hỏi: “Kết thúc như vậy thì làm sao? Ngươi đã quên lý do vì sao ta phải tới đây hòa thân rồi à?”
Tân Hồi sửng sốt, nhớ tới một số nguyên nhân kết quả, liền lập tức ngấp nghé nhìn về phía Thuần Vu Đại.
Hiển nhiên quan điểm của Thuần Vu Đại với Tân Hồi rất bất đồng: “Chuyện đêm qua, tuy nói điện hạ quyết định hơi tùy hứng. Nhưng cũng không có gì không đúng. Dù sao mặc kệ điện hạ có làm như thế nào, trước sau gì bên kia cũng có người không muốn để nàng trở về.”
Tân Hồi bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, Hoàng hậu nhất định muốn điện hạ trở về.”
“Mẫu…” Lý Phượng Minh vội vàng im miệng, chậm rãi nhắm mắt lại, một lần nữa nói: “Hoàng hậu bệ hạ bây giờ cũng chỉ là Bồ Tát bùn thôi, bà đã có thể vì ta mà giành được thỏa hiệp tốt là ‘hòa thân bảo toàn tính mạng’ vốn đã vô cùng khó khăn rồi.”
Đại Nguỵ thi hành chế độ “Đế hậu cộng trị” nên Hoàng đế, Hoàng hậu đều được xưng là bệ hạ.
Một lúc lâu sau, Lý Phượng Minh cúi đầu lên tiếng, phá vỡ sự trầm mặc khiến người ta hít thở không thông trong xe: “Tân Hồi, bây giờ thân phận của ta là gì?”
Tuy nàng nhắm mắt nhẹ giọng, trên mặt cũng mang theo ý cười, nhưng trong giọng nói tự nhiên lại lộ ra sự nghiêm túc uy nghi.
Tân Hồi lĩnh hội được ý ngoài lời của nàng, liền rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói như đọc thuộc lòng: “Lý Phượng Minh, con gái của Dụ vương Đại Nguỵ Lý Điển, thánh dụ đặc biệt phong làm Cẩm Bình công chúa, phụng mệnh đến nước Tề hòa thân, trở thành Hoài vương phi.”
Cho dù là thiên tử của nước nào tứ phong, thì từng chữ từng chữ luôn luôn hàm chứa thánh tâm, cũng không khó phỏng đoán.
Một chữ “Bình” thôi, cũng đã định trước từ ngày Lý Phượng Minh bắt đầu bước ra khỏi biên giới Nguỵ quốc, liền không còn đường lui nữa.
Lý Phượng Minh thu liễm khí thế, cười mềm mại một tiếng: “Cho nên là, chuyện hôm qua xong rồi thì cứ để cho nó trôi qua đi thôi. Hiện giờ nghĩ lại, cuộc sống trước đây của ta lúc nào cũng đầy mệt mỏi và nhàm chán, sau này chỉ cần sống tốt cuộc sống đơn giản thoải mái này, không thích hay sao? Đã chọn đi hòa thân bảo vệ tính mạng rồi, ta cũng không có ý định trở về đó nữa.”
Tân Hồi bừng tỉnh đại ngộ, trịnh trọng gật đầu: “Điện hạ là dự định sẽ sống an phận với cuộc hôn nhân cùng Hoài vương, làm một đôi vợ chồng ân ái hạnh phúc sao?”
“Tân Hồi, dạo này ngươi làm sao vậy hả?” Lý Phượng Minh cười ranh mãnh: “Thế gian các nước có biết bao nhiêu loại hình mỹ nam tử? Nếu quãng đời còn lại của ta chỉ có thể chung sống với một người duy nhất là Tiêu Minh Triệt, ta hỏi ngươi có thấy thiệt thòi không vậy? Ngươi suy nghĩ một chút mà xem, Anh Hoa Bảo Giám* đã nói rồi: Hạ lang kiều, Nguỵ lang dật; Lương lang tao nhã thâm sâu, Tống lang cao lớn mạnh mẽ…!Có phải không?”
*Có thể hiểu nôm na là sách viết về trai đẹp =))
“Thuần Vu, ngươi vỗ ta làm cái gì?”
Lý Phượng Minh nghi hoặc mở mắt ra, liền đối đầu với ánh mắt của Thuần Vu Đại.
Thuần Vu Đại rũ mắt nhìn nàng: “Ta biết điện hạ đang suy nghĩ cái gì. Nhưng ngài bây giờ không giống như ngày xưa nữa, nếu muốn thực hiện giấc mộng ‘đi bao nuôi các mỹ nam tử trong thiên hạ’ thì ngài cũng phải tích góp, ít nhất cũng phải đạt tới con số vạn lượng vàng chứ?”
Mặc dù Lý Phượng Minh có của hồi môn phong phú, nhưng nếu muốn nghĩ tới loại cuộc sống đó của nàng, thì hiển nhiên không thể động vào đồ cưới được.
Dù Tiêu Minh Triệt hứa hẹn phủ khố của Hoài vương phủ mặc cho nàng chi phối, nhưng với bản tính của nàng, thì tuyệt đối không thể làm ra hành động vô sỉ như “dọn sạch phủ khố của hắn rồi đi bao nuôi mỹ nam trong thiên hạ” được…
Cho nên với tình tình hiện tại, hình như không được khả quan lắm.
Trước đây tiêu tiền như nước, Lý Phượng Minh chưa bao giờ biết “tích góp” đột nhiên chột dạ: “Còn chưa thỉnh giáo, số tiền tiết kiệm hiện tại của ta là bao nhiêu?”
“Trước mắt ngài có thể chân chính tùy tiện chi phối tiền tiết kiệm cá nhân.” Thuần Vu Đại cười lạnh một tiếng, đưa ra ba ngón tay: “Tầm ba trăm lượng vàng.”
Lý Phượng Minh trợn mắt há hốc mồm trầm mặc nửa ngày.
Lý Phượng im lặng một lúc lâu, ngẫm lại thực tế “nữ tử Tề quốc cả đời sống phụ thuộc vào chồng, rất khó để dựa vào bản thân tìm được một con đường phát tài hợp lý.” Hiện thực này khiến nàng đột nhiên cảm thấy suy sụp.
Nàng xoay người ngồi dậy, mặt mày ủ chau nói: “Khoảng cách từ ba trăm lượng đến một vạn lượng, nghe có vẻ còn xa xôi hơn từ Mộc Lan trấn đến Nam Cảnh Tề quốc nữa.”
Nghèo khó đúng là khiến con người ta uể oải mà…
Nàng chỉ muốn làm một cô nương bình thường mà thôi, sao lại khó khăn như vậy chứ?