Hạ vọng thủ sĩ ở Tề quốc là đại sự ba năm tổ chức một lần.
Do Tề đế chọn Lại bộ cùng các quan viên đại học sĩ đồng chủ trì, Thái tử dẫn chúng thân vương giám sát toàn bộ quá trình, trải qua ba lần sàng lọc là “tập nhìn”, “so văn”, “luận sách”, cuối cùng ưu tiên tuyển ra năm mươi người được vào ngự tiền đối đáp.
Vòng tập nhìn này phải mất tổng cộng ba ngày.
Ngày đầu tiên bắt đầu vào giờ mão*, Thái tử dẫn Hằng Vương Tiêu Minh Tư, Hoài Vương Tiêu Minh Triệt cùng mấy vị Vương thúc, cộng thêm Lại bộ cùng các quan viên viện đại học sĩ liên quan, đến Văn thần miếu tiến hành nghi thức tế lễ.
* bắt đầu từ 5 giờ và kết thúc vào lúc 7 giờ sáng.
Sau đó lại đi tới Bờ núi học cung cách Văn thần miếu ba dặm về phía đông.
Bờ núi học cung thuộc quyền sở hữu của đại học sĩ viện quản hạt, mỗi lần tổ chức tập nhìn đều ở đây.
Nơi này có tàng thư các lớn nhất hoàng gia Tề quốc. Kinh, sử, tử, tập luật pháp triều cương đều có đầy đủ.
Các bậc đại học sĩ thường ở đây để luận bàn kiến thức, biên soạn điển tịch, cũng sẽ mở diễn đàn ở đây để giảng dạy cho các cử nhân trẻ tuổi.
Học cung này chiếm diện tích không nhỏ, không chỉ có nơi giảng dạy, chỗ tranh luận, mà xung quanh còn có phong cảnh núi non thêm phần tao nhã, còn có diễn võ trường, sân đánh mã cầu cho các học sĩ sau khi nghiên cứu học vấn xong thư giãn gân cốt.
Vào những ngày bình thường, dân chúng bình dân chỉ có thể nhìn lên cổng núi Học Cung trên một trăm linh tám bậc thang dưới chân núi.
Chỉ có đợi đến Hạ vọng thủ sĩ ba năm tổ chức một lần, mới có thể tranh thủ ba ngày tập nhìn này tiến vào dính chút phong độ tri thức.
Đương nhiên, những người có cơ hội được vào Bờ núi học cung ở màn “tập nhìn”, đa số đều là gia đình phú hộ có rất nhiều tiền ở Ung kinh thành, không có mấy người là bách tính buôn bán làm ăn chân chính.
Dù sao người bán hàng rong cũng phải vì sinh kế sinh nhai mà bận rộn, không thừa tiền cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi để tham gia vào loại thú vui không giúp đỡ được gì cho sự no đủ của họ.
Huống hồ Thái tử cùng tất cả chư vương đều ở đây, nếu người nào cũng có thể tùy ý vào, vậy an ninh có thể trở thành vấn đề lớn.
Mặc dù vậy, ngày hôm nay vẫn có rất nhiều người đến, các lều trại xung quanh trường tranh luận đều có người ngồi chật kín.
Một số người có lẽ không tìm được mạng lưới quan hệ, nên không có cách nào vào được lều để ngồi, đành đứng dưới bóng râm bên ngoài lán mà xem.
Mà vị trí chính bắc địa trường tranh luận còn có ba tòa gấm lều khác, Thái tử cùng nhóm thân vương mang theo gia quyến ở giữa, hai lều trái phải là địa bàn của Lại bộ cùng viện Đại học sĩ.
Các sĩ tử ứng tuyển lần lượt theo thứ tự vào sân bộc lộ quan điểm, sau khi tự giới thiệu gia đình và sư phụ xong, có người sẽ đọc thuộc lòng một trong những tác phẩm đắc ý của mình trước mặt công chúng, có người lại dõng dạc trần thuật biểu lộ chí hướng học tập phục vụ đất nước, vân vân.
Cũng có một số người khác sẽ đi theo nét bút nghiêng, bày tỏ quan điểm và ý kiến của họ về các vấn đề như thời sự chính trị quốc gia.
Đương nhiên, đại đa số người vây xem cũng không quan tâm đ ến những gì bọn họ thể hiện, ném hoa ném trái cây tất cả đều nhìn vào khuôn mặt.
***
Vợ chồng Hằng Vương ngồi ở bên tay trái vợ chồng Thái tử, Tiêu Minh Triệt và Lý Phượng Minh thì ở bên tay phải.
Còn chỗ ngồi của vợ chồng mấy vị vương thúc thì ở trong khóc khuất hẻo lánh.
Mọi người vừa dùng trà quả vừa nhìn người giữa sân, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu.
Gần đây Thái tử cùng Hằng vương ở trên triều đình trở mặt, tất nhiên là nhìn nhau đều thấy chán ghét. Nhưng trường hợp ngày hôm nay cũng không tiện náo loạn quá khó coi, vì thế song phương cười giấu đao*, cây kim so với cọng râu, đối chọi gây gắt, luôn dùng những lời lẽ bới móc khiến đối phương không được thoải mái.
*Đó là mưu kế ngoài mặt đối với người thì tỏ ra vui vẻ, nhân nghĩa nhưng trong lòng thì đầy hận thù và tìm mọi cách để tiêu diệt người. Trường hợp này cũng giống như câu dân gian thường nói: “miệng nam mô, bụng bồ dao găm”
Lý Phượng Minh bị bầu không khí này làm cho buồn bực.
Nàng lấy khăn lụa che miệng, hơi nghiêng đầu về phía Tiêu Minh Triệt, nhỏ giọng hỏi: “Những người khác mua hoa quả trái cây ở đâu vậy?”
Tiêu Minh Triệt không được tự nhiên ngồi thẳng, dùng ngón tay chống vai nàng, đẩy nàng ra xa một chút.
Lúc này mới nhẹ giọng trả lời: “Nếu đến sớm, trên bậc thềm cửa núi sẽ có người bán hàng rong. Nếu những người bán hàng rong đi về hết rồi mới tới, thì có thể đến dưới gốc cây bên kia để mua.”
Lý Phượng Minh theo lời hắn nói, tò mò nhìn về phía hàng cây bên trái trường tranh luận.
Dưới bóng râm, cứ cách ba năm bước lại có một người đứng, dưới chân mỗi người đều bày một cái giỏ.
Nàng không thể nhìn rõ từ khoảng cách xa như vậy, nên hỏi lại: “Những người trông coi cái giỏ là ai vậy? Bán xong đưa tiền cho ai?”
“Tiểu nhị của các thương nhân hoàng gia dưới danh nghĩa Thiếu phủ. Thương nhân hoàng gia sẽ giữ cho lại cho mình bốn phần lợi nhuận, sáu phần còn lại thì trả về cho Thiếu phủ.”
Thiếu phủ chính là phủ khố riêng của Hoàng đế.
Thương nhân hoàng gia cũng không phải chức quan, bọn họ chỉ dựa theo Thiếu phủ chỉ huy điều động, làm đại thương nhân môi giới mua bán vì Hoàng đế.
Lý Phượng Minh trông mong nhìn cả đống người người lần lượt đi mua hoa quả dưới bóng cây, cực kỳ hâm mộ: “Lợi nhuận tự giữ lại bốn phần, vậy cũng không ít đâu.”
Nếu không phải nàng có dự định rời khỏi Tề quốc, thì nghĩ cánh tính toán làm thương nhân hoàng gia, vậy chẳng phải là… Haizz, quên đi, đừng nghĩ nhiều chuyện vô ích như vậy.
Tiêu Minh Triệt dùng khóe mắt liếc nàng, tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó.
Nhận thấy được ánh mắt của hắn, Lý Phượng Minh nghiêng đầu nhìn lại, trong lòng tràn đầy nghi hoặc: “Ngài nhìn ta làm cái gì?”
“Không có gì.” Tiêu Minh Triệt nhìn thẳng về phía trước, dung mạo lạnh nhạt không gợn sóng, trong lòng lại bị cảm giác quái dị đè ép đến tức giận.
Triệu chứng giống hệt đêm hôm trước, nhưng mức độ khó chịu chỉ có hơn chứ không kém.
Mới vừa rồi hắn còn cho rằng, với sự tò mò lớn mật của nữ nhân này, nhất định nàng sẽ mở miệng yêu cầu lẻn ra ngoài lều tham gia náo nhiệt.
Nhưng nàng lại chẳng nói gì cả, chỉ đoan trang tao nhã ngồi bên cạnh hắn, cực kỳ giống một Hoài vương phi hoàn hảo không chê vào đâu được.
Không có chút nào giống với Lý Phượng Minh ngày thường.
***
Diện mạo những sĩ tử xuất hiện trong ngày đầu tiên
về cơ bản đều không đẹp lắm, ít nhất đối với Lý Phượng Minh mà nói là như vậy.
Vì thế nàng ngồi bên cạnh Tiêu Minh Triệt, thành thành thật thật làm bình hoa Hoài Vương Phi cả ngày.
Mặc dù nhàm chán không thú vị, nhưng nàng rất có kinh nghiệm trong việc ứng phó với những tình huống kiểu này, dáng vẻ nghiêm túc duy trì cả ngày cũng không mất.
Đợi đến khi hoàng hôn trở lại Hoài vương phủ, nàng mới buông lỏng xuống, tê liệt nằm bất động trên giường ngủ của mình, tùy ý để Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi giúp thay nàng thay quần áo.
Tân Hồi mặt mày hớn hở khoe khoang. “Ngài đi theo Hoài Vương ngồi bẹp dí ở trong lều gấm, nên không biết chúng ta bên kia náo nhiệt như thế nào đâu. Cái người thứ bảy xuất hiện… Thuần Vu, người nọ tên là gì nhỉ?”
“Bành Cát Niên.” Thuần Vu Đại trí nhớ rất tốt, thốt ra.
“Đúng đúng đúng, chính là Bành Cát Niên. Điện hạ ngài không nhìn thấy đâu.” Tân Hồi nói tiếp với Lý Phượng Minh: “Có một tiểu cô nương rất yêu thích hắn, vì hắn mua mấy chục sọt hoa quả. Kết quả có một cô nương khác bình luận về người này là ‘vẻ mặt yêu mị, ái nam ái nữ khó phân biệt, không tốt’, khiến tiểu cô nương kia tức giận đến mức cùng nàng cãi nhau. Một người liều mạng châm biếm, người kia lại hết lời khen ngợi, không ai có thể thuyết phục ai, cuối cùng gấp đến độ thiếu chút nữa động thủ túm tóc bạt tai. Về sau khi người tên Văn Trường Trị xuất hiện, hai tiểu cô nương lại đều thưởng thức khí chất ôn hòa thư sinh nho nhã của hắn nên bắt tay làm hòa, cùng đỏ mặt tay trong tay đi mua hoa quả cho hắn…”
Các tiểu cô nương không buồn không lo, vì người trong lòng mà cãi nhau ầm ĩ với người ta, xong ngoảnh đi ngoảnh lại, lại bởi vì một người khác mà trở thành tỷ muội cùng sở thích.
Nhìn như tùy hứng thất thường, nhưng thật ra là các tiểu cô nương được bảo vệ rất tốt, ngây thơ trong sáng, hồn nhiên đáng yêu.
Tân Hồi nói càng cao hứng, tâm tình Lý Phượng Minh lại càng uể oải.
Đáng thương cho nàng chỉ có thể ngồi trong lều gấm giả vờ đoan trang, vừa quay đầu lại liền thấy khuôn mặt như khối băng của Tiêu Minh Triệt, bên tai thì toàn là nụ cười âm dương quái khí kì dị của Thái tử cùng Hằng Vương, thật sự là nửa điểm vui vẻ cũng không có.
“Trong lều gấm phía bắc thật quá vô vị! Ta cũng muốn sang bên kia chơi với các ngươi!” Nàng đột nhiên xoay người nằm sấp, đấm giường kêu r3n.
Thuần Vu Đại đồng tình cười nói: “Ngài nghĩ cũng đừng nghĩ. Những cái khác không nói, chỉ riêng với bộ trang phục đó của ngài, phàm là ngồi vào trong lều bình thường, ai còn dám không kiêng nể gì mà ầm ĩ như vậy?”
Lý Phượng Minh càng bi thương, đấm xuống giường, vừa đấm vừa ho khan.
“Vì sao tới Tề quốc, ta vẫn không thể cùng mọi người chơi đùa bình thường!
Trước kia ở Ngụy quốc, nàng bởi vì thân phận, từ nhỏ đi đến đâu cũng có một đống người đi theo, không có nhiều cơ hội trải nghiệm cảm giác náo nhiệt chân chính.
Có đôi khi được sắp xếp cái gọi là “vui vẻ với người dân”, nhưng vẫn có người an bài dọn dẹp phía trước, để đảm bảo không có sai sót.
Khi đó nàng cũng biết số phận mình sinh ra đã nhận định phải chịu rất nhiều ước thúc, mặc dù trong lòng có chút khát vọng, nhưng chưa bao giờ dám làm loạn. Thời gian dài trôi qua cũng không dám hy vọng xa vời gì nữa.
Bây giờ đến Tề, không còn bị thân phận trước kia trói buộc, nên rất nhiều ý niệm bình thường bị đè nén quá lâu lại một lần nữa xuất hiện mỗi ngày, giống như tiểu hài tử muốn ăn đường vậy.
Tân Hồi hắc hắc cười xấu xa, cố ý bổ đao vào ngực nàng: “Nghe nói ngày mai Sầm Gia Thụ kia sẽ xuất hiện. Rất nhiều tiểu cô nương hôm nay đều siết chặt túi tiền, chỉ vì chờ hắn!”
“Ngươi im miệng cho ta. Ta không muốn nghe ngươi nói nữa.” Lý Phượng Minh vùi mặt vào gối, cả người đều héo rũ.
***
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, hạ nhân bắc viện đã đưa tới một bộ quần áo.
Lúc Tân Hồi vào phòng bẩm báo, Thuần Vu Đại đang thay quần áo cho Lý Phượng Minh.
Nàng vẫn giống như một quả cà tím bị sương đánh, mặt mày ỉu xìu rũ xuống, biểu tình chết lặng: “Tiêu Minh Triệt đây là có ý gì?”
“Ta cũng không rõ lắm.” Tân Hồi cũng mờ mịt: “Hạ nhân bắc viện chỉ nói, Hoài vương bảo ngài hôm nay mặc cái này.”
“À.” Lý Phượng Minh giống như một con rối gỗ tê liệt, một lần nữa thay sang bộ Tiêu Minh Triệt sai người đưa tới.
Váy khởi la màu hồng đào, tay áo hẹp thắt eo, trên váy đính rất nhiều hạt châu phù dung.
Không sang trọng quý khí bức người như trang phục của Hoài vương phi, nhưng lại tránh được rất nhiều phụ kiện nặng nề. Chỉ cần buộc tóc đơn giản là đã sáng sủa xinh đẹp, trong lúc đi lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ khắp người.
Mặc dù không rõ hôm nay vì sao lại muốn nàng mặc thành như vậy, nhưng váy áo gọn gàng hào phóng lại xinh đẹp này vẫn khiến cho hai mắt Lý Phượng Minh sáng lên, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Đợi nàng thay quần áo xong ra khỏi tiểu viện, Tiêu Minh Triệt cũng vừa vặn mang theo Chiến Khai Dương từ bắc viện tới, hai người liền gặp nhau ở cửa.
“Y phục này ở đâu ra vậy?” Tâm tình Lý Phượng Minh rất tốt, nụ cười cũng chân thành tha thiết hơn rất nhiều.
Tiêu Minh Triệt dời ánh mắt ra khỏi người nàng: “Cuối tháng trước Khương thẩm mới tìm người cắt may cho nàng.”
Lý Phượng Minh hồ nghi liếc nhìn hắn: “Mắt nhìn của Khương thẩm tốt như vậy sao? Chỉ cần nhìn qua liền biết kích thước toàn thân ta?”
Sắc mặt Tiêu Minh Triệt đỏ bừng, vội ho khan một tiếng, nhấc chân rời đi.
“Là ngài nói?” Lý Phượng Minh đuổi theo hắn, cực kỳ kinh ngạc: “Sao ngài có thể nói với người ta được? Khoa tay múa chân miêu tả sao?”
“Không thế thì sao?” Ôm qua cũng sờ qua rồi, những gì nên biết đều đã biết.
Tiêu Minh Triệt tăng tốc sải bước, bỏ lại nàng ở phía sau, có vài phần thẹn quá hóa giận.
“Ta với Chiến Khai Dương hôm nay phải đi giảng đường quán tìm người bàn chuyện. Nàng không cần phải vào lều gấm phía bắc, giờ thân ba khắc* ta sẽ ở trước cửa giảng học quán chờ nàng.”
*từ 15:00 tới 17:00
Đây là ý tứ để cho Lý Phượng Minh tự mình đi chơi.
Lý Phượng Minh mừng rỡ đến mức thấy răng không thấy mắt, nào thèm quản hắn muốn đi tìm người nào đó nói chuyện gì.
Nàng quay đầu nói với Tân Hồi: “Lấy cái tiểu phát quan châu ngọc của ta ra đây. Cái phát quan kia cũng điểm phù dung châu, phối với áo choàng này rất thích hợp.”
Tân Hồi miệng nhanh hơn não, buổi miệng thốt ra: “Ngài đã phân phó ta đi chuộc đâu, cái phát quan kia vẫn còn đang trong tiệm cầm đồ mà.”
Trước đó khi Trạc Hương Hành mới chuẩn bị khai trương, Tiêu Minh Triệt đòi lại chìa khóa khố phủ từ trong tay Lý Phượng Minh.
Nàng cho rằng đây là ý tứ trở mặt của hai người, liền bảo Tân Hồi mang chút trang sức đi cầm cố. Về sau vẫn luôn bận rộn, mấy ngày trước lại bị bệnh, liền quên phân phó người đi chuộc lại.
Tiêu Minh Triệt phía trước nghe vậy dừng chân nhìn lại, lông mày nhíu chặt: “Lý Phượng Minh, chìa khóa khố phủ ở trên tay nàng.”
“Mấy ngày đó không phải là bị ngài lấy đi hay sao? Ta cho là ngài ghét bỏ không ưa ta, lúc đó lại đang vội vàng cần vốn để xoay vòng, nên đành phải tự mình nghĩ cách.
Sau khi Lý Phượng Minh giải thích sự tình lúc trước xong, lông mày Tiêu Minh Triệt mới thoáng buông lỏng: “Sớm đi chuộc lại đồ về đi.”
Cầm đồ là có thời hạn, nếu quá hạn mà không chuộc thì sẽ coi như cầm đồ thành lý, chủ cửa hàng chuyển tay là có thể bán đi.
Nhận được lời nhắc nhở này, Lý Phượng Minh vội vàng dặn dò Thuần Vu Đại: “Vậy hôm nay ngươi không cần đi Học cung nữa, chạy một chuyến tới tiệm cầm đồ đi. Biên lai cầm đồ Tân Hồi để ở trong thư phòng, chắc ngươi cũng nhìn thấy rồi.”
“Vâng, điện hạ.” Thuần Vu Đại đáp ứng, quay người trở lại tiểu viện.
“Lúc ngươi giao nhận hàng với chưởng quầy hiệu cầm đồ, nhớ kiểm tra kỹ lưỡng xem có bị xây xát gì hay không nha! Đó là đồ A Ninh tặng cho ta, nếu bọn họ va chạm làm hỏng, ta nhất định sẽ tính sổ đấy.” Lý Phượng Minh cất cao giọng đuổi theo bóng lưng nàng dặn dò thêm.
Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Minh Triệt nghe nàng nhắc tới người tên “A Ninh” này.
Thẳng đến khi lên xe ngựa, Tiêu Minh Triệt vẫn còn cảm thấy khó chịu từ trong ra ngoài.
Hắn hết nhẫn lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được: “A Ninh là ai?”
Lý Phượng Minh không nghĩ tới hắn lại hỏi cái này, kinh ngạc ngước mắt lên: “Muội muội ta. Lý Phượng Ninh. Ngài hỏi cái này để làm gì?”
“À.” Tiêu Minh Triệt vén rèm cửa xe lên, thản nhiên không chút để ý nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không làm gì,
thuận miệng hỏi chút thôi.”
***
Hôm nay người đến Học cung rõ ràng nhiều hơn ngày hôm qua.
Lều bình thường bên cạnh sân tranh luận càng lúc càng chen chúc không di chuyển được, rất nhiều người còn tranh thủ tìm chỗ trống ở bên ngoài lều.
Bên này dân chúng bình dân chiếm đa số, tuy rằng dung mạo xinh đẹp hơn hoa mẫu đơn của Lý Phượng Minh liên tiếp thu hút sự chú ý, nhưng tất cả mọi người cũng chỉ cho rằng đây là quý nữ nhà nào đó lớn mật ham chơi từ trong lều chạy ra ngoài tham gia náo nhiệt.
Vì thế Lý Phượng Minh không hề cố kỵ, kéo Tân Hồi đi dạo một vòng chung quanh.
Mắt thấy các sĩ tử bắt đầu xuất hiện trên sân khấu, nàng liền mua một gói bánh hạch đào từ trong tay thương nhân hoàng gia bên lề, lại chọn mua hai quả trái cây mà mình chưa từng thấy qua, sau đó mới một lần nữa chen trở lại trong đám người.
Nàng hiếm khi tụ tập với nhiều người xa lạ như vậy, người khác thấy nàng sinh ra đã đẹp, lại cười thân thiện không kiêu ngạo, nên cũng rất sẵn lòng trò chuyện cùng nàng.
Vì thế nàng liền đi theo mọi người la hét ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.
Bên cạnh có một tiểu cô nương mặc váy vàng nhạt cười nói: “Người này đẹp trai, cơ mà mắt hơi nhỏ một chút.”
“Đó gọi là mắt phượng, ngươi không cảm thấy rất quyến rũ sao?” Lý Phượng Minh thuận tay chia cho nàng một miếng bánh hạch đào.
Tiểu cô nương nói lời cảm ơn, cắn bánh hạch đào lắc đầu lẩm bẩm: “Nam nhi đại trượng phu sao có thể mang ánh mắt quyến rũ được? Không uy vũ.”
“Nếu như mỗi nam nhi lang đều uy vũ, vậy thật không thú vị.” Lý Phượng Minh cũng cắn bánh hạch đào cười hừ: “Trăm hoa đua nở mới là xuân mà!”
“Vậy ngươi có ném trái cây cho hắn ta không?” Ta thấy ngươi hình như mua hai quả hồng bào.”
Lý Phượng Minh từ trong tay Tân Hồi cầm một quả đến: “Thứ này gọi là hồng bào sao?”
“Ừm, do Hạ Quốc trồng ra, đi đường thủy vận chuyển tới đây nên rất đáng quý. Quả này trên thị trường ít nhất cũng phải bán năm lượng bạc.”
Lý Phượng Minh tâm như đao cắt: “Tên gian thương đểu cáng kia! Vậy mà dám bán cho ta mười lăm lượng bạc một quả!”
“Ha ha ha! Lúc đó ngươi không cảm thấy cái giá này quá đắt hay sao?” Tiểu cô nương vui sướng khi thấy người gặp họa: “Đáng tiếc hoa quả mua ở đây không trả lại, ngươi có hối hận cũng không còn cách nào khác.”
Lý Phượng Minh phồng má, thuận miệng nói: “Vậy ta phải mở thật to mắt, nhìn xem hôm nay là vị nào đáng giá mười lăm lượng bạc một quả đắt cắt cổ này.”
Đợi đến khi tiểu công tử Hầu Doãn chính định bá phủ xuất hiện, một phụ nhân áo xanh lại chen tới bên cạnh tiểu cô nương kia.
Phụ nhân áo xanh tuổi tác khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, quần áo trên người dù đã cố ý mặc đơn giản mộc mạc, nhưng trên mặt lại không che giấu được vẻ cao quý quanh năm được nuông chiều.
Cách người tiểu cô nương, Lý Phượng Minh vẫn có thể ngửi thấy trên áo người phụ nhân có mùi của “Sắc vi lộ” mà chỉ Trạc Hương Hành có bán.
Thứ đồ chơi này cũng không rẻ, giá một bình có thể đổi lấy nửa giỏ hồng bào đắt tiền.
Người phụ nhân áo xanh chăm chú nhìn Hầu Doãn ở giữa sân không chớp mắt.
Điều này cũng không có gì lạ.
Hầu Doãn là tiểu công tử chính định bá phủ, mới mười sáu tuổi, bình thường đã đẹp trai thanh tú, ở trong kinh thành cũng có địa vị cao, vốn là nhân vật được chú ý trong năm nay.
Sau khi hắn tự giới thiệu về gia đình xong, mở miệng liền nói về chuyện nữ tử hai nước Hạ, Ngụy tham gia chính trị, cũng đề xuất quan điểm kinh người là: “Tề quốc cũng có thể thử cho phép công chúa vào triều thảo luận chính trị.”
Toàn trường xôn xao, tiếng nghị luận liên tiếp vang lên, dần dần lấn át cả thanh âm của Hầu Doãn.
Vòng tập nhìn mạnh dạn bày tỏ quan điểm của mình về quốc chính triều vụ ở trước mặt mọi người, việc này hôm qua đã có mấy sĩ tử làm, vốn cũng là được cho phép.
Chỉ cần không phải là lời ngỗ nghịch đại bất kính, thì cũng sẽ không vì lời nói mà bị trừng phạt.
Nhưng rốt cuộc người ngồi trong lều gấm chính bắc vẫn là Thái tử, người có suy nghĩ tân tiến đến mức có ý đồ thay đổi quan điểm nền tảng từ khi lập quốc như Hầu Doãn, cho dù bên ngoài sẽ không bị hoạch tội, nhưng chắc chắn trong âm thầm cũng phải chịu thiệt thòi lớn.
“Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp mà.”
Lý Phượng Minh cắn bánh hạch đào, trợn to hai mắt nhìn thiếu niên không chút sợ hãi trong sân, rất muốn cho một tràng pháo tay đồng tình với hắn.
Vị phụ nhân áo xanh kia nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua tiểu cô nương váy vàng nhạt bên cạnh, chỉ thẳng vào Lý Phượng Minh.
“Ngươi cho rằng hắn nói không đúng?”
Thanh âm của nàng mặc dù mang theo tiếng cười, nhưng cái loại chất vấn cường thế này lại đập thẳng vào mặt.
Tiểu cô nương mặc váy vàng nhạt bị áp lực vô hình này làm cho giật mình, vội vàng lui xa một chút, tự giác nhường lại vị trí, tiện cho nàng di chuyển tới gần đối thoại với Lý Phượng Minh.
Lý Phượng Minh thu hồi ánh mắt, quay đầu bốn mắt nhìn nhau với nàng: “Hắn suy nghĩ quá đơn giản.”
Người phụ nữ áo xanh nhướng mày: “Ồ? Ý của ngươi là, chuyện Hạ nữ Ngụy nữ có thể làm được, nữ tử Đại Tề ta lại không làm được?”
“Có làm được hay không, cái này ai nói cũng không quan trọng, phải đi tới một bước kia mới có thể thấy rõ thực hư.”
Lý Phượng Minh cười cười, nhìn thẳng Hầu Doãn giữa sân, khóe mắt lại liếc nhìn người phụ nhân áo xanh bên cạnh.
“Cho ta mạo muội hỏi một câu, ngài đã đọc qua quốc sử của hai nước Hạ, Ngụy chưa?”
“Ta chưa đọc hết, nhưng có lướt qua loa đại khái một chút. Vậy thì sao?”
“Đã là kiểu đọc qua loa đại khái, nên có lẽ có một số việc ngài không để ý. Nữ đế đầu tiên của Hạ quốc – Cơ Nhã Ngôn sở dĩ có thể đăng cơ, là bởi vì lúc biên giới quốc gia đứng trước nguy cơ bị phá vỡ, nàng đã đích thân dẫn hai vạn “nương tử quân” dưới danh nghĩa phủ công chúa bổ sung vào phòng tuyến, chiến đấu ác liệt gần ba tháng, chống đỡ đến khi trong nước chỉnh đốn tập hợp toàn bộ binh lực đến viện trợ, bảo vệ biên giới không mất, xoay chuyển tình thế một cách ngoạn mục.”
Trận chiến đó, hai vạn nương tử quân phủ công chúa chỉ sống sót ba ngàn, về sau trở thành một đội quân tinh nhuệ đặt nền móng cho chủ lực của hoàng đế Hạ quốc.
Mà chính bản thân Cơ Nhã Ngôn, là ngồi xe lăn lên ngôi vị hoàng đế.
Cũng bởi vì điều này, nên nữ đế Hạ quốc xuất hiện càng ngày càng nhiều, địa vị nữ tử đến nay không thể lay động, người trong nước cũng chưa bao giờ dị nghị.
“Về phần Ngụy quốc, khi sông Cổ Sử Tái Cách bị trận lũ lụt ngàn năm mới gặp một lần, gần nửa biên giới quốc gia bị hư hại, Ngụy nữ với nam tử vùng ven sông cùng nhau lấp đê, tay trong tay lấy thân thể máu thịt cùng nhau xây tường người. Sau sự kiện đó, ‘nữ tử và nam tử được hưởng quyền lợi trách nhiệm bình đẳng’ mới được viết vào luật pháp Ngụy quốc.”
Một quần thể muốn phân chia một phần quyền lực từ một quần thể khác, chỉ dựa vào khua môi múa mép là vô dụng.
Hạ, Ngụy cũng từng có thời đại nam tôn nữ ti, khi đó các nữ tử cũng giống như Tề nữ hiện nay, bị coi là yếu đuối nhu nhược.
Dựa dẫm vào phụ huynh phu quân, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự nuôi nhốt bao bọc, nhưng cũng vô tri vô giác bị tước đoạt tất cả quyền lực như học tập đọc sách, kế thừa gia nghiệp, làm quan nắm quyền.
Chính là những nữ anh hùng tiền bối đã dũng cảm đứng lên ở thời điểm mấu chốt, dùng máu thịt thậm chí tính mạng của mình, để mở ra con đường cho các tiểu cô nương đời sau.
“Cho nên ta mới nói, Hầu Doãn suy nghĩ quá đơn giản. Tất cả các ngươi đều nghĩ quá đơn giản. Để có được quyền lực, phải đi kèm với gánh chịu cùng nỗ lực. Thậm chí, có đôi khi đã bỏ ra rất nhiều gánh vác cùng trả giá, cũng chưa chắc có thể đạt được nguyện vọng.”
Lý Phượng Minh dừng một chút, nghiêng người kề sát bên tai phụ nhân áo xanh đang trợn mắt há hốc mồm, thanh âm thấp hơn.
“Nếu ngài vẫn chưa chuẩn bị tốt những thứ như vậy, thì cũng không nên đẩy người ra ngoài mở đường cho ngài, Đại trưởng công chúa.”
****
Lý Phượng Minh không đợi Sầm Gia Thụ xuất hiện đã rời khỏi phòng tranh luận, vội vàng chạy tới giảng đường quán.
Hầu Doãn hôm nay ở trước mặt mọi người nói bừa vô lý, coi như thông qua được tập nhìn, thì về sau đến hai vòng là “so văn và luận sách”, nhất định cũng sẽ bị sàng lọc.
Đây không phải là thảm hại nhất.
Thảm nhất chính là Chính định bá phủ nhà hắn, những ngày về sau chỉ sợ sẽ loạn đến mức gà bay chó sủa.
Lý Phượng Minh thật sự không nghĩ đến việc nhúng tay quá sâu vào mấy chuyện ở Tề quốc, kết cục của Hầu Doãn và Chính định bá phủ, nàng không thể quản được nhiều như vậy.
Trước mắt cái nàng lo lắng nhất chính là, Tiêu Minh Triệt sẽ phạm phải dạng hồ đồ giống như Hầu Doãn.
Lúc này nàng đột nhiên rất hối hận buổi sáng không nhiều lời hỏi một câu, rốt cục là Tiêu Minh Triệt hôm nay đến giảng đường gặp ai.
Lòng nóng như lửa đốt, nàng nhịn không được từ đi nhanh chuyển thành chạy nước rút.
Trên trán túa ra giọt mồ hôi nóng hổi mỏng manh, cũng không biết là do mệt mỏi hay vẫn là vội vàng.
Tân Hồi thấy tư thế mười vạn cấp tốc của nàng, liền không dám hỏi nhiều, chỉ một đường đi theo nàng, cảnh giác nhìn chằm chằm tốp năm tốp ba người ven đường.
Trên mặt đất ở lối vào giảng đường có một hàng gạch đá chạm nổi, Lý Phượng Minh chạy gấp, không để ý dưới chân, mũi chân liền đá vào đồ án phù điêu nhô lên.
Trong lúc chạy như điên đột nhiên gặp trở ngại, thân hình nàng lập tức bất ổn, cả người lảo đảo nhào về phía trước…
Cứ như vậy đụng thẳng vào trong ngực Tiêu Minh Triệt.
Mũi Lý Phượng Minh bị đụng đến đau nhức, nước mắt lập tức không cần tiền mà mãnh liệt rơi xuống.
Thần hồn còn chưa ổn định, khí tức vẫn hỗn loạn, nước mắt vừa rơi xuống, mở miệng ra liền nghẹn ngào khóc thút thít. Nàng nhanh chóng ngậm miệng, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Chợt, dưới hành lang phía sau Tiêu Minh Triệt truyền đến một tiếng huýt sáo dài không đứng đắn.
“Ghê gớm thật, Hoài Vương điện hạ lại phi thân rời đi, cướp mất cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân của ta! Vậy mà còn không phải túm, cũng không phải kéo, mà là ngang nhiên ôm lấy tiểu cô nương nhà người ta?!”
Một giọng nói già nua hơn lo lắng nói: “Chính diện ôm vào ngực thế này, theo phong tục dân gian, cô nương này sợ là muốn điện hạ phụ trách. Dám hỏi, nếu điện hạ nạp trắc phi, liệu Hoài vương phi có cho phép không?”
Chợt nghe thấy gần đó còn có không chỉ có một người đứng xem, Lý Phượng Minh xấu hổ đến mức đỉnh đầu bốc khói, đem khuôn mặt đẫm lệ giấu vào trong ngực Tiêu Minh Triệt.
Tiêu Minh Triệt quay đầu lạnh lùng nhìn về phía người nọ: “Nói hươu nói vượn. Nàng chính là… Ưm?”
Là Lý Phượng Minh đem quả hồng bào nắm trong lòng bàn tay một lúc lâu nhét vào miệng hắn.
Mặc kệ một già một trẻ dưới hành lang là ai, nàng đều rất không muốn để cho hai người bọn họ biết nàng là ai.
Thân thể vừa đau đớn liền rơi nước mắt như thế này thật sự quá mất mặt.
Nàng tạm thời không muốn nói chuyện, cũng không muốn nghe bất kỳ kẻ nào nói. Nàng cần im lặng.