Lý Phượng Minh lẳng lặng dựa vào trong ngực Tiêu Minh Triệt hồi lâu, nhưng cũng không lên tiếng thút thít.
Trong một năm bị giam ở Đông cung, nàng đã sớm vì việc này mà phát điên đủ rồi, khóc cũng đủ rồi. Ba năm sau lại tự vạch trần vết sẹo, khổ sở đúng là rất khổ sở, đau đớn cũng thật đau đớn, nhưng đều đã phải nhạt đi rất nhiều, không còn kịch liệt như trước nữa.
Trong lúc đó Tiêu Minh Triệt cũng không nói lời nào, cứ ôm nàng như vậy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đợi đến khi tâm tình bình phục tốt rồi, Lý Phượng Minh mới được dụi hai mắt, một lần nữa ngồi thẳng dậy.
Nàng ôm lấy vò rượu nhỏ của mình, lại liếc nhìn vò rượu trước mặt Tiêu Minh Triệt một cách đầy ẩn ý, lặng lẽ mời.
Tiêu Minh Triệt lĩnh hội ý tứ của nàng, liền một tay nhấc vò rượu lên cụng vào vò trên tay nàng.
Sau khi ngửa cổ uống một ngụm lớn, Tiêu Minh Triệt dùng tay lau đi vết rượu bên môi. Động tác tùy ý, không vội vàng cũng không nóng nảy, chẳng những không có vẻ thô lỗ, ngược lại còn có thêm vài phần thư thái tùy ý mà ngày thường hiếm thấy.
Hắn rũ mắt không nhìn người, chỉ nhẹ giọng mở miệng: “Lý Phượng Minh.”
“Hửm?” Lý Phượng Minh nhướng mày nhìn hắn.
“Lần trước nàng muốn chạy trốn ở hành cung, ta cũng chưa từng thẳng thắn nói rõ.” Đôi mi dài của hắn cụp xuống chớp nhẹ hai lần, khóe môi khẽ nhếch lên: “Nàng rất sợ một ngày nào đó ta đột nhiên dùng chuyện này làm khó nàng. Phải không?”
“Đúng.” Lý Phượng Minh đã nói hết sạch chuyện quá khứ của mình ra rồi, nên lúc này cũng thẳng thắn hơn không ít.
Tiêu Minh Triệt lại nói: “Cho nên, nàng đem bí mật lớn nhất của nàng nói cho ta biết, là muốn làm cho ta mềm lòng, muốn ta đảm bảo sẽ không dùng chuyện kia làm khó dễ nàng.”
Đối với việc hắn có thể phát hiện ra ý đồ thật sự của người khác nhanh như vậy, Lý Phượng Minh cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Nàng hơi nhắm mắt, gật đầu lại đáp: “Đúng vậy.”
Liên tiếp hai lần đoán trúng tâm tư của Lý Phượng Minh, điều này hình như làm cho Tiêu Minh Triệt có chút thoải mái.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt có ý cười: “Đây chính là điều nàng đã dạy ta, khi cần thiết phải giả ngoan bán thảm.”
“Biết là được, đừng nói thẳng ra như vậy.” Lý Phượng Minh không quá tự nhiên khẽ li3m môi dưới, mỉm cười hỏi dò: “Vậy, ngài mềm lòng chưa?”
“Ta vốn cũng không định dùng chuyện kia để làm khó nàng. Trước không, hiện tại không, tương lai cũng sẽ không.”
Tiêu Minh Triệt nghiêng người, bờ vai chống lên song cửa sổ, cầm lấy vò rượu lên uống thêm một ngụm.
“Nàng biết rõ ta sẽ không làm thế, nhưng vẫn cảm thấy bất an. Tại sao?”
“Ta muốn tin ngài, nhưng lại không dám thật sự tin hoàn toàn.” Lý Phượng Minh gãi gãi hai má nóng bừng, tự giễu cười nhẹ.
“Ừm, thỉnh thoảng ta lại trở nên cổ quái, mâu thuẫn như vậy đấy. Con người mà, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có vài tật xấu khó ưa. Ta cũng như vậy.”
“Cũng may, tật xấu của nàng không nhiều như ta.” Tiêu Minh Triệt cười an ủi: “Ta cũng đang học thích ứng với sự cổ quái cùng mâu thuẫn của nàng.”
Ngay từ đầu khi Lý Phượng Minh xuất hiện trước mặt Tiêu Minh Triệt, đã có rất nhiều hành vi cổ quái cùng mâu thuẫn.
Từ nhỏ hắn đã không giỏi cảm nhận và quan sát lòng người, đoán sai liền dễ dàng nói sai, làm sai, nên dần dà cũng không muốn hao tâm tốn sức vào loại chuyện vô vị này nữa.
Chỉ cần không phải là người hay chuyện quan trọng, thì cho dù có cảm thấy kỳ quái, hắn cũng lười hỏi, lười suy nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ thì khác. Lý Phượng Minh đối với hắn rất quan trọng, cho nên rất nhiều chuyện hắn đều đang học.
Gần đây hắn đang bận rộn chuyện của Kim Ngô Vệ, nhưng cũng đang quan sát, suy nghĩ về mọi thứ liên quan đến Lý Phượng Minh.
Tối nay biết được bí mật thân phận của nàng, một số chuyện trước đó có chút không rõ ràng cuối cùng cũng có lời giải đáp.
Rõ ràng, trong lòng Lý Phượng Minh có nỗi khổ cùng bất an riêng, không phải ngày một ngày hai là có thể bình ổn, càng không phải một hai câu hứa hẹn ngọt ngào là có thể tiêu tan.
Nàng không tin vào ước hẹn hôn nhân, càng không nói đến thứ tình cảm trống rỗng. Ngược lại là mối quan hệ trao đổi lợi ích mới có thể khiến nàng cảm thấy an tâm.
Tiêu Minh Triệt không có ý định ép buộc nàng.
Hắn lại uống liên tiếp mấy ngụm rượu, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên.
“Ngay từ đầu khi nàng đưa ra ước định riêng tư, thì trong lòng đã không nghĩ tới việc chân chính tiếp nhận thân phận ‘Hoài vương phi’ này. Khi đó nàng thật sự hy vọng chúng ta sẽ duy trì hợp tác cộng sinh vì lợi ích, đúng không?”
“Không sai, thật ra đến nay ta vẫn hy vọng như vậy.” Lý Phượng Minh dùng lòng bàn tay miết qua miết lại mép vò rượu, nói thẳng không cố kỵ.
“Mỗi nước đều có phong tục tập quán riêng, ví dụ như quý quốc, thê tử chân chính cần phải phụ thuộc và ngưỡng mộ trượng phu, mọi việc đều phải để trượng phu làm chủ, ý nguyện của bản thân không quan trọng. Cái này ở trước mặt người khác ta còn có thể giả vờ được, nhưng thật sự trở thành như vậy thì ta không làm được, quá mệt mỏi.”
Hai bên nguyện ý kết thành đồng minh, điều này ít nhất cho thấy rằng mỗi bên đều có lợi thế và giá trị mà bên kia cần.
Trong mối quan hệ này, cả hai bên ít nhất đều có quyền trao đổi mong muốn của mình trên cơ sở tương đối bình đẳng.
Lý Phượng Minh vẫn luôn mong muốn điều này.
Tiêu Minh Triệt cũng không cho là ngỗ nghịch, gật đầu hỏi lại: “Giữa nàng và ta không nói bừa chuyện tương lai, không hứa hẹn tình yêu, cứ giữ kín chuyện liên minh hợp tác, như vậy nàng mới càng an tâm, phải không?”
Lý Phượng Minh nâng trán, nghiêng đầu nhìn hắn: “Đúng. Ngài có gì phản đối không?”
“Không có gì phản đối. Nàng yên tâm, chuyện ý đồ bỏ trốn ở hành cung, ta tuyệt đối sẽ không để lộ, cũng không bao giờ dùng nó để uy hiếp nàng.”
Thấy nàng sửng sốt, Tiêu Minh Triệt nhàn nhạt nhếch môi.
“Tất cả tùy theo ý nàng, nàng muốn làm đồng minh, vậy ta sẽ tiếp tục duy trì quan hệ đồng minh giữa chúng ta.”
“Ta giúp ngài hoàn thành chuyện Kim Ngô Vệ, sau này ta đi hay ở, đều do ta quyết định. Điều kiện này ngài cũng đồng ý?” Lý Phượng Minh nghi hoặc thăm dò.
Tiêu Minh Triệt mang dáng vẻ rất dễ nói chuyện: “Đồng ý. Ta đã nói, nàng muốn cái gì ta sẽ cho cái đó.”
Cuộc nói chuyện tối nay, từ quá trình đến kết quả đều làm cho Lý Phượng Minh rất hài lòng.
Trong suốt một năm qua, ước hẹn đồng minh với Tiêu Minh Triệt dường như chỉ có mình nàng coi trọng, cho nên đôi khi nàng rất mờ mịt.
Trải qua lần nói chuyện cởi mở này, cuối cùng nàng mới có được một loại cảm giác thực sự bình đẳng ngang hàng với Tiêu Minh Triệt, cái này khiến nàng rất thoải mái dễ chịu.
Nàng rất thích Tiêu Minh Triệt, nhưng trước mắt nàng thật sự không cách nào thuyết phục được mình hoàn toàn tin tưởng.
Cuối cùng rốt cuộc là đi hay ở lại, nàng muốn đem lựa chọn này giao cho thời gian.
“Không ngờ ngài lại đồng ý cho ta đường sống này. Thành thật mà nói, ta hình như lại thích ngài thêm một chút rồi.”
Lý Phượng Minh vươn tay về phía Tiêu Minh Triệt, đôi mắt cười cong cong.
“Đập tay một cái thì ước định mới tính là thành.”
Tiêu Minh Triệt không nhúc nhích, yếu ớt cười dung túng nhìn nàng, cũng không quên tranh thủ lợi ích cho bản thân: “Mặc dù là đồng minh, nhưng vẫn phải ngủ chung, vẫn phải hợp trướng. Cái này nàng đồng ý không?”
“Hợp trướng à, hai bên ngài tình ta nguyện, ta đương nhiên sẽ không cự tuyệt:” Lý Phượng Minh đỏ mặt cười thúc giục: “Mau đập tay đi.”
Tiêu Minh Triệt hài lòng gật đầu, nghe lời đưa tay.
***
Mở rộng lòng nói chuyện đến quá nửa đêm, hai người đều có chút say rượu, nên cùng trở về tẩm phòng bắc viện ngủ.
Không làm cái gì cả, chỉ lẳng lặng ôm nhau, đắp chăn lớn ngủ chung.
Tiêu Minh Triệt từ phía sau ôm lấy Lý Phượng Minh, cằm chống lên mái tóc của nàng, nhìn vách tường bên trong giường.
“Lý Phượng Minh.”
“Hả?” Lý Phượng Minh mơ màng trong men say, ngọ nguậy trong ngực hắn đổi sang tư thế thoải mái hơn.
“Nếu có cơ hội một lần nữa, nàng vẫn sẽ trốn đi sao?” Tiếng nói mơ hồ của Tiêu Minh Triệt yếu ớt tản ra trong phòng ngủ yên tĩnh u ám.
Lý Phượng Minh ngái ngủ lẩm bẩm: “Đừng hỏi nữa, chuyện này cũng khó mà nói.”
Tiêu Minh Triệt khẽ cúi đầu, đôi môi tươi cười ấm áp dán sát bên tai nàng, thì thầm nói.
“Ta không biết phải làm thế nào để có thể khiến nàng hoàn toàn tin tưởng. Dạy ta được không?”
“Không dạy được. Ta cũng không biết phải làm thế nào mới có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng ngài.” Lý Phượng Minh chua xót khẽ thở dài, mơ hồ cười lẩm bẩm.
Từ ba năm trước sau khi xảy ra chuyện kia, trong lòng nàng liền trở nên rất kỳ quái, có đôi khi bản thân cũng không chịu nổi chính mình.
Nàng không biết bao giờ mới có thể tốt, càng không biết làm thế nào mới có thể tốt.
Rồi một ngày nào đó Tiêu Minh Triệt cũng sẽ không chịu nổi nàng nữa.
“Không dạy thì thôi, ta tự mình tìm hiểu.” Tiêu Minh Triệt siết chặt vòng tay, vùi mặt vào giữa tóc nàng, khẽ nói.
“Không bằng ngài tìm hiểu chuyện của Kim Ngô Vệ đi.”
“Biết rồi. Mau ngủ đi.”
***
Trong cuộc sống của một người, kiểu gì cũng sẽ gặp phải một số chuyện, đạo lý đều hiểu, nhưng không phải cứ nói ra là có thể nhanh chóng giải quyết tất cả các vấn đề.
Những ngày sau đó, Lý Phượng Minh và Tiêu Minh Triệt đều chưa từng nhắc lại đêm đó.
Mỗi chữ hai người từng nói trong noãn các, phảng phất như chỉ là lời nói trong mộng cảnh, sau khi trời sáng liền trở thành bí mật không ai có thể nhìn thấy.
Tất cả dường như không khác gì trước đây, nhưng thực ra vẫn có chút khác biệt.
Đám người trong phủ chậm rãi phát hiện, kết cấu bên trong của Hoài vương phủ, lại dần dần có chút giống với lời đồn đại “vợ chồng cùng trị” của Nguỵ quốc.
Hoài vương điện hạ không đợi đến khi sự tình không thúc đẩy được nữa, mới đi hỏi ý kiến vương phi, mà là để cho nàng tham dự toàn bộ quá trình, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều không kiêng dè.
Mà vương phi cũng giống như đột nhiên được giải trừ một loại phong ấn nào đó, hoạt bát thoải mái hơn rất nhiều, đồng thời cũng tích cực chủ động giải quyết các công việc lớn nhỏ trong phủ hơn.
Lý Phượng Minh chẳng những sử dụng Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi, mà còn để cho Ngọc Phương cùng Đồ Vu mỗi ngày thay phiên nhau đến Hoài vương phủ, hỗ trợ huấn luyện mật thám riêng trong phủ, đồng thời cũng đến phòng nghị sự cùng Chiến Khai Dương, Sầm Gia Thụ và những người khác cùng nhau sàng lọc tin tức các nơi.
Hai bên nhân lực cứ như vậy kết hợp với nhau, lấy thừa bù thiếu, học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau, bốn phía trong Hoài vương phủ tràn đầy ý chí chiến đấu cao ngất.
Chuyện quan trọng nhất của Hoài vương phủ lúc này vẫn là chuyện của Kim Ngô Vệ.
Bởi vì chuyện Thái tử bị ám sát đã qua nhiều ngày, Kim Ngô Vệ lúc ấy có âm thầm mở cửa sau cho thích khách hay không, điều này đã khó mà tra rõ.
Nhưng muốn biết Kim Ngô Vệ có hoàn toàn trung thành với Tề đế hay không, có thiên vị Thái tử hay Hằng vương hay không, có thể thiết lập tình huống để thử một lần.
“Nhưng việc này không thể vội vàng, để tránh đánh rắn động cỏ.” Lý Phượng Minh đứng ở trước bàn dài trong phòng nghị sự, một tay chống eo, tay kia cầm tờ giấy tin tức trên bàn: “Tháng này còn chưa trôi qua được nửa, mà Chấp Kim Ngô Chung Lộ đã tiến cung ba lần. Là bệ hạ triệu kiến, hay là hắn tự xin gặp mặt thánh?”
Điều này rất kỳ quái.
Thái tử bị ám sát, ngoài mặt Tề đế đã giao cho Tiêu Minh Triệt tra xét.
Mặc kệ Chung Lộ là chột dạ, hay vẫn là đơn thuần muốn giải thích chuyện thất trách, để đạt được sự thông cảm cùng tín nhiệm, thì đều nên vội vàng tìm Tiêu Minh Triệt mới đúng.
Nhưng hắn chưa từng tới Hoài vương phủ một lần, ngược lại còn rất chăm chỉ chạy vào trong cung.
Chiến Khai Dương vội vàng nói: “Trong ba lần, chỉ có một lần vào đầu tháng là bệ hạ triệu kiến tới. Nhưng mà, dạo này chứng bệnh đầu của bệ hạ lại tái phát liên tục, gần đây cũng có rất nhiều đại thần đều thường xuyên vào cung thăm hỏi, nên không dễ phán đoán ý đồ của Chung Lộ.”
“Thái tử thì sao? Ngày hôm trước ngài tới Đông cung thăm, vết thương của hắn đã khỏi chưa?” Lý Phượng Minh quay đầu nhìn về phía Tiêu Minh Triệt: “Rốt cuộc bị thương là thật hay là giả?”
“Trên cánh tay vẫn quấn băng vải, quả thật có mùi thuốc.”
Tiêu Minh Triệt đứng sóng vai cùng nàng, cũng cúi đầu nhìn tờ giấy kia, đối đáp lưu loát.
“Chính là vị thuốc mà ngày trước nàng thường xuyên lột quần áo của ta rồi đè lên giường, bôi lên lưng ta ấy.
“Thuốc trừ sẹo tăng cơ?” Lý Phượng Minh dùng móng tay ngón cái khẽ gãi môi dưới, lẩm bẩm: “Vậy xem ra là bị thương thật rồi. Chiến Khai Dương, bên Hằng Vương… Hả?”
Nàng hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy đám Chiến Khai Dương, Sầm Gia Thụ ngồi xếp hàng hai bên bàn dài ai nấy đều ngây ngốc như gà gỗ mặt đỏ, ánh mắt cũng không biết đặt ở đâu.
“Bọn họ bị cái quỷ gì thế?” Lý Phượng Minh nhíu mày, bốn mắt nhìn nhau với Tiêu Minh Triệt.
Tiêu Minh Triệt cũng có chút mơ hồ, mờ mịt lắc đầu.
Đám người ngồi hai bên bàn dài đều không lên tiếng, tư thế ngồi càng lúc càng cứng ngắc.
Ngược lại Đồ Vu đang ngồi ở trong góc phân loại tin tức ngẩng đầu lên, to gan lớn mật cười ra tiếng.
Đại chưởng quỹ Ngọc Phương gần đây bận rộng chuyện sổ sách ở Trạc Hương hành, nên gần đây toàn là tiểu chưởng quỹ Đồ Vu đến Hoài vương phủ làm việc.
Đồ Vu này có khuôn mặt non nớt thanh tú nhã nhặn, không lộ rõ tuổi tác, nhưng thực tế lại là người lớn tuổi nhất trong tất cả mọi người ở đây.
Hắn và Lý Phượng Minh cũng coi lớn lên với nhau từ nhỏ, tình cảm rất đặc biệt, ở riêng cũng không câu nệ.
Hắn vừa cười vừa nói: “Còn không phải vì Hoài vương điện hạ nói một câu ‘Lột đè ở trên giường’ sao?Ngồi đây đều là mấy tên tiểu tử cô đơn, khí huyết sôi trào, có vài chữ căn bản nghe không được, dễ suy nghĩ bậy bạ lắm.”
Vừa rồi Tiêu Minh Triệt đang nghĩ đến chuyện của Thái tử, đầu óc có chút thất thần, nên cũng không nghĩ quá nhiều về lời nói của mình.
Mà Lý Phượng Minh cũng chuyên chú nhìn tờ giấy tin tức, nên không để ý câu nói kia của hắn có cái gì không đúng.
Lúc này bị Đồ Vu thẳng thắn trêu chọc trước mặt mọi người, lại đối mặt với một phòng bảy tám con gà gỗ mặt đỏ, hai vị điện hạ cùng nhau đỏ mặt đến mức muốn bốc cháy.
Đồ Vu là một tên có tính ăn no rừng mỡ mỏ hỗn chính hiệu, một khi đã nói hươu nói vượn thì quả thật là chay mặn đều không kiêng kỵ.
Một mình hắn ngồi uốn éo trong góc xem tin tức gần nửa canh giờ, đã sớm buồn bực gần chết rồi.
Thấy bảo người Lý Phượng Minh và Tiêu Minh Triệt đều đỏ mặt không nói nên lời, hắn càng lúc càng hăng hái: “Phượng Minh điện hạ, thứ cho ta nhiều lời, tại sao ngài thành thân xong lại biến thành như vậy?”
“Câm cái miệng chó của ngươi lại.” Lý Phượng Minh ở trên giường vốn không ngượng ngùng câu nệ, còn vui thích “khám phá”, nhưng điều này không có nghĩa là nàng thích nói chuyện thoải mái trước mặt mọi người.
Đồ Vu không sợ nàng chút nào, còn cười hắc hắc quái dị: “Trong Ung kinh thành có ai mà không biết? Hoài vương điện hạ trước đây, chính là một đóa hoa thanh khiết lạnh lùng trong sạch trên đỉnh núi tuyết. Bây giờ rơi vào tay ngài, thế mà lại bị thủ đoạn ác độc tàn phá. Chậc chậc, đây thật sự là…”
“Ngươi làm phản rồi phải không? Có tin ta bảo Tân Hồi treo ngươi lên cây phơi khô không?!”
Mặt Lý Phượng Minh căng thẳng đến mức sắp nhỏ máu, tiện tay vo tròn một tờ giấy, dùng sức ném về phía đầu Đồ Vu.
“Vốn đang nói chuyện bôi thuốc cơ mà! Ta cũng không có ra tay tàn độc, cũng chưa từng tàn phá, hắn vẫn trong sạch như trước!”
Mỗi lần bôi thuốc, rõ ràng nàng chỉ bảo Tiêu Minh Triệt cởi bỏ quần áo, hơn nữa cũng là chính hắn chủ động nằm sấp, nào có chuyện “lột đè lên giường”?!
Cái gì mà “ra tay tàn phá ác độc”, nàng thật sự là gánh hư danh trong oan ức mà.
Lý Phượng Minh vừa bực vừa buồn cười trừng về phía Tiêu Minh Triệt, đè ép cuống họng lẩm bẩm: “Hắn là tên điên chỉ biết nói nhăng nói cuội, về sau ngài có nói chuyện với hắn thì nhớ phải cẩn thận.”
Nói xong, nàng hừ mạnh một tiếng, gõ bàn nhìn về phía Chiến Khai Dương, dự định nói về vấn đề chính, nghiêm túc hỏi về động tĩnh gần đây của Hằng vương phủ.
Nhưng Tiêu Minh Triệt lại bị câu nói giống như phủi sạch quan hệ của nàng làm cho giận dỗi, tạm thời còn không muốn trở về vấn đề chính.
Hắn chậm rãi quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn về phía góc tường, giải thích cho Đồ Vu đang hết sức vui vẻ: “Đừng nói bậy, Phượng Minh điện hạ nhà ngươi chưa từng ra tay phá hoa. Nhưng mà…”
Nói xong, ánh mắt hắn sâu kín nhìn về phía bàn tay đang chống eo của Lý Phượng Minh, nhỏ giọng hừ lạnh:
“Ta nơi nào còn trong sạch nữa? Đêm qua còn không biết bị vấy bẩn bao nhiêu lần.”
Lời còn chưa dứt, Lý Phượng Minh còn chưa tỏ vẻ gì, mà mấy con gà gỗ đỏ mặt ở hai bên bàn dài đã xấu hổ che miệng.
Giọng nói của Tiêu Minh Triệt rất nhỏ, cũng không phải các vị ngồi đây cố ý dựng thẳng lỗ tai lên, mà thật sự là trong phòng nghị sự an tĩnh đến mức tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Chiến Khai Dương tuyệt vọng nhắm mắt lại, che mũi rầu rĩ gào ra tiếng lòng của mọi người: “Hai vị điện hạ, tha cho đám tiểu tử cô đơn như chúng ta một con đường sống đi.”
Không phải mới nãy Đồ Vu đã nói rồi sao?
Người nào cũng khí huyết sôi trào, có vài chữ vốn không nên nghe, vì nghe rồi sẽ suy nghĩ bậy bạ, căn bản không khống chế được đâu.