Từ giữa tháng giêng, Hằng vương đã cáo ốm với bên ngoài, tạm dừng tham gia thảo luận chính sự, chân không bước ra khỏi nhà, Thái tử cứ như vậy tiếp nhận không ít chính vụ vốn nằm trong tay Hằng vương.
Nhưng bản thân Thái tử vốn cũng không phải người rảnh rỗi, một lúc phải xử lý thêm rất nhiều chuyện, tất nhiên có chút quá sức.
Vì thế hắn xin Tề đế cho phép, đem một ít việc không mặn không nhạt nhưng nhất định phải qua tay người thừa kế của hoàng tự chuyển cho Tiêu Minh Triệt xử lý.
Công việc Thái tử giao ra cũng không tính là phức tạp khó khăn quá, chưa nói Hoài vương phủ bây giờ càng ngày càng nhiều vây cánh, cho dù công việc có gấp gáp tới đâu cũng giải quyết theo trình tự từng chuyện một, không sai không loạn, ngay ngắn rõ ràng, điều này cũng chứng tỏ Tiêu Minh Triệt cực kỳ đáng tin cậy.
Giữa tuần, Tề đế cử chưởng quản Ngô Chung Lộ đi hỗ trợ chỉnh đốn hoàng thành vệ, lại lệnh cho Tiêu Minh Triệt tạm thời quản thúc Kim Ngô Vệ, toàn quyền phụ trách công tác an ninh của lễ hội mùa Xuân Kinh Trập.
Theo quy chế, lễ hội mùa xuân Kinh Trập hàng năm ở Tề Quốc kéo dài dao động từ năm đến hai mươi ngày.
Nghi lễ chính thức của lễ tế xuân Kinh Trập năm nay chỉ được sắp xếp trong năm ngày theo thời hạn tối thiểu.
Bởi vì trong hơn nửa năm qua, Tề đế nhiều lần tái phát bệnh đau đầu, lâu ngày trị không khỏi, gần đây thậm chí bởi vậy mà thị lực trở nên mơ hồ, sức khỏe cũng không còn tốt bằng trước. Vì vậy, điển nghi cũng chỉ có thể đơn giản hóa mọi việc.
Nhưng chuyện liên quan đến an nguy của thánh giá, hơn mười ngày trước khi lễ hội mùa xuân chính thức bắt đầu, việc phòng thủ xung quanh khu săn bắn cần phải được thực hiện.
Kim Ngô Vệ bị Tiêu Minh Triệt toàn quyền khống chế trong gần một tháng, việc này có thể lớn có thể nhỏ, còn tùy thuộc vào các nơi nghĩ như thế nào, nói như thế nào.
Hiện giờ mọi người đã chấp nhận Tiêu Minh Triệt là bè phái của Thái tử, mắt thấy hắn được trọng dụng như vậy, Hằng vương làm sao có thể ngồi yên được?
Tề đế tạm thời thu lại quyền thảo luận chính sự của hắn, lại lệnh cho hắn ở trong phủ suy xét lỗi lầm, điển nghi tế lễ mùa xuân hiển nhiên không có chuyện của hắn.
Nhưng hắn làm sao có thể ngồi nhìn Thái tử cùng Tiêu Minh Triệt thuận buồm xuôi gió như thế? Vì thế hắn lấy thân phận nhi tử đưa một cái gọi là thư nhà tiến cung.
Khi Tề đế nhìn thấy phong “thư nhà” này, chỉ ngồi im tại chỗ không cho ý kiến, sau đó cho người đi truyền Thái tử cùng Tiêu Minh Triệt đến đây.
Trong thư, Hằng vương nói, trong lúc diễn ra lễ hội mùa xuân, Kim Ngô Vệ vừa phải chia binh đi đến khu săn bắn Vệ thành, vừa phải giữ lại một bộ phận cảnh vệ cung cấm, còn phải phối hợp với các thị vệ hoàng thành canh giữ ngoại thành, lượng nhân thủ trong đó khó tránh giật gấu vá vai*.
*(Khẩu ngữ) ví hoàn cảnh túng thiếu, khó khăn, phải xoay xở, tạm lấy chỗ này đập vào chỗ kia.
Hắn lấy lý do không thể tham dự lễ hội mùa xuân năm nay, liền muốn điều một đội phủ binh cho Tiêu Minh Triệt sai phái, tăng cường an ninh cho khu săn bắn, xem như thay mặt hắn tỏ lòng hiếu thảo với triều đình.
Tề đế đỡ trán, mệt mỏi nói với Thái tử: “Minh Tuyên, ý của ngươi như thế nào?”
“Hồi phụ hoàng, nhi thần không phản đối.” Thái tử làm ra bộ dạng vui mừng, tươi cười tự nhiên: “Thì ra lão Tam với ta cũng có cùng suy nghĩ, vốn nhi thần cũng có dự định này. Bây giờ chỉ cần xem lão Ngũ có thuận tiện trong việc sắp xếp điều hành hay không thôi.”
Phủ binh của thân vương Tề quốc bình thường lấy mười hai người làm một đội, một đội phủ binh của Đông cung cũng chỉ có mười tám người, vì vậy cũng không thể gây ra sóng to gió lớn gì.
Nhưng đột nhiên muốn sắp xếp mấy chục người, bố trí an ninh ban đầu cần phải nhanh chóng điều chỉnh lại, điều này chắc chắn sẽ gây thêm phiền phức cho Tiêu Minh Triệt.
Thấy ánh mắt đục ngầu của Tề đế nhìn mình, Tiêu Minh Triệt trấn định thong dong: “Đa tạ Hoàng huynh thông cảm, thần đệ cũng không có bất tiện. Có thể hay không, đều nghe theo thánh quyết của phụ hoàng.”
Biến số trước mắt này, Lý Phượng Minh đã dưa ra dự đoán từ ngày Tề đế lệnh cho Tiêu Minh Triệt toàn quyền quản lý Kim Ngô Vệ, tình thế so với nàng dự đoán cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Lúc ấy nàng đã nói, hai bên đối với hắn đều sẽ có tâm thế phòng bị, chắc chắn sẽ nghĩ hết biện pháp để sắp xếp người mình trà trộn vào theo dõi sát sao, miễn cho hắn lợi dụng quyền quản chế tạm thời một tháng ở trong Kim Ngô Vệ trắng trợn mua chuộc lòng người.
Bởi vì dự đoán này của nàng, Tiêu Minh Triệt đã sớm nghĩ xong phương án xử lý, đương nhiên ứng đối cũng trôi chảy.
Khó có được một lần Hằng vương cùng Thái tử “có cùng suy nghĩ với nhau”, Tiêu Minh Triệt cũng thống khoái tỏ vẻ không có khó khăn trong việc điều động, Tề đế liền đồng ý.
Tiêu Minh Triệt không đùa giỡn hay giở thủ đoạn gì cả, trực tiếp đem người của Đông cung cùng Hằng vương phủ phái tới pha trộn với Kim Ngô Vệ, cùng nhau gánh vác nhiệm vụ tuần tra khu săn bắn trong lễ hội mùa xuân.
Hành động này thoạt nhìn vô cùng thản nhiên, Đông cung cùng Hằng vương phủ đều rất hài lòng, cuộc sống những ngày sau đó ít nhất ở ngoài mặt cũng sóng yên biển lặng.
***
Vệ thành cách Ung kinh không tính là xa, nhưng địa thế hiểm trở, đường thủy và đường bộ mở rộng khắp bốn phương tám hướng, có hơn hai mươi vạn quân Vệ thành tinh nhuệ trường kỳ đóng quân ở đây, hướng tây có thể khống chế Man tộc, hướng nam bảo vệ kinh sư.
Mà khu săn bắn ngoài thành là khu săn bắn hoàng gia lớn nhất Tề quốc, vừa có thảo nguyên rộng lớn, lại có núi non chập chùng, địa hình phong phú, có thể luyện binh hàng ngày, nghi lễ liên quan của hai mùa xuân thu cũng được cử hành ở đây.
Chiều mùng mười tháng hai, mọi người theo Tề đế đến khu săn bắn, đầu tiên di chuyển vào cung điện nhỏ nghỉ ngơi dưỡng sức trước, để ngày mốt có thể tràn đầy năng lượng tham dự buổi lễ.
Lần này Hoàng hậu ở lại trong kinh, người làm bạn xuất kinh là Thục quý phi.
Tề đế ngồi xe mệt nhọc, sau khi đến nơi liền cùng Thục quý phi đi an trí nghỉ ngơi, không lộ diện nữa.
Mà đại đa số nữ quyến trải qua bốn năm canh giờ đường xá xóc nảy, giờ phút này cũng ở trong nơi ở tạm thời của các nhà, đóng cửa không ra.
Lý Phượng Minh cả đường ngồi xe ngựa, toàn thân đều không thoải mái, liền dẫn Tân Hồi đi dạo xung quanh, thư giãn gân cốt.
Bước xuống thềm dài trước cửa hành cung, liền thấy từng đội binh lính tuần phòng đi tới đi lui.
Không đi được bao xa, lại gặp được nhóm tiểu công tử thế gia tuổi tác không lớn đang cười đùa vui vẻ tìm thú vui tiêu khiển.
Nơi này không có nhiều quy củ cứng nhắc, một đám tiểu tử choai choai tụ tập một chỗ, lại không có người lớn ở bên cạnh quản lý, nên náo loạn ầm ĩ vô cùng.
Nhưng bọn chúng cũng không phải con cái nhà người thường, náo loạn đến đâu cũng vẫn biết nặng nhẹ. Có người nhận ra Lý Phượng Minh là Hoài vương phi, liền hành lễ chào hỏi từ xa.
Lý Phượng Minh mặc dù không phân biệt rõ được ai với ai, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lễ với từng người. Sau đó lại cùng Tân Hồi đi vòng quanh, đi đến đài quan sát bên cạnh hồ nước gần đó.
Đầu này yên tĩnh hơn rất nhiều, lại là khung cảnh thiên nhiên thanh tịnh, không thấy dấu vết thủ công nhân tạo, tầm mắt thẳng hướng gió nhìn ra xa xăm, chợt cảm thấy lồ ng ngực rộng rãi, thoải mái.
Tân Hồi cười nói: “Ta vốn tưởng rằng điện hạ đi ra ngoài là muốn tìm Hoài vương.”
Tháng trước là Lý Phượng Minh mang theo Tiêu Bảo Trân ở trong phủ chơi một tuần, sau đó Tiêu Minh Triệt bắt đầu chuẩn bị mọi việc cho lễ hội mùa xuân, rất ít khi ở trong phủ.
Thỉnh thoảng đêm khuya về phủ, nhiều nhất cũng chỉ ngủ hai ba canh giờ ở phòng ngủ của Lý Phượng Minh, không nói được mấy câu.
Lý Phượng Minh khép lại áo choàng, khịt mũi coi thường: “Tìm hắn làm cái gì? Ta còn sắp không nhớ nổi trông hắn như thế nào nữa rồi.”
Đêm hôm đó, đến giờ sửu* Tiêu Minh Triệt mới vào phòng, ngủ không đến hai canh giờ, trời còn chưa sáng đã đứng dậy đi ra ngoài.
*từ 01:00 tới 03:00
Động tác đứng dậy xuống giường của hắn rất nhẹ, nhưng Lý Phượng Minh vẫn bị đánh thức.
Nhưng mà nàng không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Nghe hắn cố ý thả nhẹ tất cả động tác, thẳng đến khi tiếng bước chân của hắn càng lúc càng xa, Lý Phượng Minh mới im lặng bĩu môi.
Giữa người với người luôn kỳ quái như vậy, mới có một tháng không nghiêm túc ở chung, giờ đột nhiên giống như không còn gì để nói.
Trên thực tế, quả thật cũng không có gì để nói.
Hai người bọn họ vốn là vì lợi ích mà gặp nhau, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phải tan rã.
Hiện giờ Tiêu Minh Triệt đã hăng hái bước lên hành trình thuộc về hắn, mà Lý Phượng Minh cũng âm thầm chuẩn bị chạy tới nơi trời cao biển rộng của mình.
Tương lai mỗi người một phương, phần còn lại của cuộc đời đều đạt được mong muốn.
Lý Phượng Minh nhắm mắt cười cười, thầm nghĩ, cứ như vậy đi, không có gì không tốt.
***
Ngày mười hai tháng hai, kinh trập, tiếng sấm nhẹ như trống, vạn vật theo tiếng hồi sinh.
Lễ hội mùa xuân Kinh Trập được tổ chức đúng như dự định tại khu săn bắn ở Vệ thành Ung Kinh.
Buổi sáng đầu tiên cúng thần linh, cầu cho nông nghiệp, chăn nuôi được mùa, buổi chiều chính là lễ cúng thần tổ nghề trồng dâu nuôi tằm.
Sau khi cầu nguyện và nhảy múa xong, các nữ quyến sẽ phải tự mình đi về khu rừng dâu tằm nhỏ phía đông, hái lá dâu tằm về tự tay đút cho tằm ăn trước tượng thần tổ.
Năm ngoái vào lúc này Tiêu Minh Triệt đang ở Nam Cảnh, không tham dự lễ tế mùa xuân, Lý Phượng Minh tất nhiên cũng không có cơ hội nhìn thấy những thứ này.
Nàng vốn tưởng rằng hái dâu chỉ là hình thức, mọi người tùy ý hái mấy cái trở về đút qua loa là được, vậy mà không ngờ việc này lại còn có thắng bại thưởng phạt.
“… Cần hái lá mới màu xanh đậm, non mỏng, trước giờ thân* phải trở về để kiểm tra chất lượng công khai, đồng thời còn phải cân đo để xác định kết quả. Không thể dùng lá già hoặc cành già để bù đắp cho đủ số lượng, không thể để thị tỳ làm thay, cũng không thể dùng dao cắt. Tính theo mỗi nhà, mười nhà hái ít nhất, bắt đầu từ tối nay sẽ phải chuyển đến sống ở lều trại phía đầu bên kia của đồng cỏ.”
*từ 15 giờ đến 17 giờ
Bình Thành công chúa đứng sát bên Lý Phượng Minh, thấp giọng giải thích với nàng.
Lý Phượng Minh tò mò nói: “Không thể để thị tỳ làm thay, vậy nam nhân các nhà sẽ giúp đỡ sao?”
“Theo quy củ, nam tử của các nhà chỉ có thể đi vào sau cùng để bưng sọt giúp, không thể tự tay hái.” Bình Thành công chúa kiên nhẫn giải đáp.
Lý Phượng Minh cong mặt cười xấu xa: “Trong rừng có ai giám sát toàn bộ quá trình không?”
Bình Thành công chúa lập tức nghe hiểu ý ngoài lời của nàng, cười lắc đầu.
“Trong rừng sẽ có lính gác tuần tra, các nhà cũng sẽ tự giám sát lẫn nhau. Hơn nữa, nếu nam đinh gian lận hái giúp, vậy coi như xúc phạm đến tổ tiên của nghề trồng dâu nuôi tằm, nếu bị bắt quả tang cũng bị phạt ngủ mấy đêm trong lều trại.”
Lý Phượng Minh tiếc nuối “Ồ” một tiếng, dùng ánh mắt chỉ vào Thục quý phi phía trước, lại quay đầu nhìn hai vị tiểu công chúa mười hai mười ba tuổi phía sau: “Các nàng tính là nhà nào?”
Bình Thành công chúa là người trưởng thành đã kết hôn, có phủ công chúa của mình, tất nhiên cũng giống như các hoàng tử trưởng thành, một mình tính là một nhà.
Nhưng nếu Thục quý phi cùng nhóm tiểu công chúa hái không đủ số lượng, vậy chẳng phải là Hoàng đế cũng đi ngủ ở lều vải theo sao?
“Thục quý phi cùng các tiểu hoàng muội không tính là thắng bại, chơi đùa cho vui thôi.”
Bình Thành công chúa mím môi cười, có chút vui sướng khi người khác gặp họa.
“Năm trước khi lão ngũ chưa thành hôn, trong phủ không có nữ quyến, không tham dự hạng mục này, nên chưa bao giờ ngủ ở lều trại. Ta bấm ngón tay tính toán, kiểu gì năm nay hắn cũng sẽ đồng cam cộng khổ cùng ta thôi.”
Bình Thành công chúa đã thành hôn nhiều năm, dưới gối có một trai một gái.
Nhưng con gái nhỏ của nàng mới bốn tuổi, hiển nhiên không giúp được gì, phò mã lại không có trắc thất nào khác, cho nên mỗi năm khi tới lễ hội mùa xuân, nhà nàng đều chỉ có thể ở lều trại.
Lý Phượng Minh nhìn các nữ quyến của phủ Thái tử, thật hâm mộ.
Lần này Đông cung chỉ mang theo hai vị trắc phi, một Chiêu huấn và hai vị Lương đệ, nhưng lượng người như vậy đã được coi là tương đối đầy đủ so với các nhà khác rồi.
Lý Phượng Minh cảm khái nói: “Trong phủ có nhiều thiếp thất, xem ra cũng không phải hoàn toàn không có lợi.”
“Nói như vậy, nếu tương lai lão Ngũ cưới trắc phi, ngươi cũng không phản đối?” Bình Thành công chúa nửa thật nửa giả cười hỏi.
Lý Phượng Minh bày ra trạng thái hiền lương thục đức: “Theo quy chế của nước Tề, loại chuyện này cuối cùng đều phụ thuộc vào ý của hắn, ta sẽ không can thiệp.”
Hiện tại nàng đang định rời đi, Tiêu Minh Triệt có cưới thêm trắc phi hay không cũng không phải chuyện nàng nên quan tâm.
Trong lúc nói chuyện, các nữ quyến nối đuôi nhau đi tới rừng dâu nhỏ.
Lý Phượng Minh dịch bước đi theo đám người, lơ đãng liếc thấy Thái tử đang nói chuyện trước mặt Tề đế, không khỏi ngẩn người.
Mặc dù chỉ thoáng nhìn từ xa như vậy, cho dù không phải rõ ràng chuẩn xác, nhưng nàng luôn cảm thấy sắc môi Thái tử thâm đ ến có chút không thích hợp, ánh mắt lại sáng ngời quá mức, giống như cực kỳ phấn khởi.
Nhớ tới tháng trước Văn Âm nói, ngày mà Tề đế quyết định bảo vệ Hằng vương, Thái tử vừa ra khỏi Cần Chính điện liền nôn ra máu, Lý Phượng Minh không khỏi hoài nghi không biết người này bị bệnh gì.
Việc Thái tử phi sảy thai trước đó vẫn luôn được giữ kín, điều này đã rất kỳ quái. Hiện giờ Thái tử lại giống như sinh bệnh, nhưng chính hắn lại giống như không hề phát hiện… Đông Cung rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
***
Thẳng đến khi vào rừng dâu nhỏ, Lý Phượng Minh còn đang thất thần suy nghĩ về sự quái đản của Đông cung.
Văn Âm đi theo bên cạnh mẫu thân mình, thấy Lý Phượng Minh chỉ có một mình, liền đem hai tay chụm lại bên miệng, cất cao giọng gọi nàng.
Lý Phượng Minh hoảng hốt quay đầu lại, chợt nghe Văn Âm nói: “Lát nữa chờ nhà ta đủ số lượng rồi, ta sẽ đến giúp ngươi!”
Lý Phượng Minh đang muốn gật đầu nói lời cảm ơn, Chung Tình bên kia vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa nói: “Ta đến đây!”
“Ngươi không vội vàng giúp nhà mình đi, lại còn tới đây giúp ta, cẩn thận bị khiển trách đấy.” Lý Phượng Minh cười khanh khách nói.
Chung Tình đứng bên cạnh nàng, động tác lưu loát kéo xuống một cành cây, thấp giọng cười đáp: “Người nhà ta đông lắm, có ta hay không có ta cũng như vậy thôi.”
“Tư thế này của ngươi thoạt nhìn rất thành thạo, ngươi thật sự biết hái dâu sao?” Lý Phượng Minh nói xong, cũng học động tác của nàng, đưa tay túm lá cây.
Nhưng mà Chung Tình chỉ có tư thế nhìn trông thành thạo mà thôi, không hề có chút kỹ xảo đáng nói nào.
Lý Phượng Minh bắt chước động tác của nàng, chăm chỉ bận rộn không tới thời gian hai chén trà, lòng bàn tay đã bị đâm đ ến nóng rát.
Chung Tình cũng không khá hơn bao nhiêu, hai người đều tự che tay, mắt to trừng nhỏ nhìn đối phương.
“Ta cho rằng, học theo bộ dáng của ngươi là chuẩn xác không sai.” Lý Phượng Minh cắn răng, suýt xoa hít một ngụm khí lạnh.
Vẻ mặt Chung Tình ngượng ngùng, cũng suýt xoa nói: “Ta cứ tưởng, hái lá rất đơn giản.”
Trước kia khi nàng còn nhỏ tuổi, người trong nhà không cho nàng đến dự lễ hội mùa xuân, đây là lần đầu tiên.
Mặc dù tập võ từ nhỏ, nhưng đến cùng vẫn là cô nương yếu đuối, ngày bình thường cũng không có cơ hội làm loại chuyện như hái dâu này.
Còn đang suýt xoa đau đớn, nghẹn ngào không nói lên lời, thì bỗng nhiên có một đội vệ binh tuần tra từ phía sau các nàng đi ngang qua.
Một người trong đó dừng bước, vỗ vỗ vai Lý Phượng Minh.
Lý Phượng Minh quay đầu lại, thấy là Tiêu Minh Triệt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao ngài lại ở chỗ này?”
“Kiểm tra tuần phòng, đi ngang qua.” Tiêu Minh Triệt rũ mắt nhìn lòng bàn tay hơi đỏ lên của nàng, ánh mắt hơi tối lại, đưa ra một thứ: “Đưa tay ra.”
Lý Phượng Minh mờ mịt buông tay, trong nháy mắt tiếp theo, lòng bàn tay nóng bỏng liền truyền đến cảm giác lạnh thấu xương.
Lạnh đến nỗi khiến nàng giật mình, nhưng cơn đau rát nóng như thiêu đốt đã giảm bớt đáng kể.
Định thần nhìn lại, hóa ra là một cục băng không có hình dáng cụ thể.
“Lấy đâu ra vậy? Gần đây chỉ có sườn đồi nhỏ, lại không cao, với thời tiết này làm sao còn có băng?” Hai tay Lý Phượng Minh nắm chặt cục băng xoa tới xoa lui, vừa lạnh vừa thoải mái, tiếng suýt xoa càng lúc càng không khống chế được.
“Trong hành cung nhỏ có hầm băng.” Tiêu Minh Triệt liếc nàng một cái: “Tự mình cầm cho kỹ, đừng để người ta nhìn thấy.”
Ít nhiều cũng có chút hiềm nghi lấy việc công làm việc riêng, nếu để người ta nhìn thấy thì không hay lắm.
“Hiểu rồi.” Lý Phượng Minh đã lâu không nói chuyện phiếm với hắn như vậy, nhất thời có chút không được tự nhiên: “Vậy ngài đi làm việc của mình đi.”
Tuy rằng hắn xuất hiện ở đây là vì nhiệm vụ tuần tra, nhưng nữ quyến nhà khác đều là tự mình vào rừng, hắn ở chỗ này ít nhiều làm cho Lý Phượng Minh có chút khác với tất cả mọi người, không phù hợp.
Tiêu Minh Triệt gật đầu, dặn dò một câu: “Đừng đi sâu vào trong rừng. Trời sắp tối, rắn rết, côn trùng, chuột kiến đều tỉnh dậy rồi.”
“Lá non bên ngoài chẳng mấy chốc sẽ bị mọi người hái hết.” Lý Phượng Minh bất đắc dĩ cười cười: “Nếu ta không đi vào trong, nhất định phải ngủ mấy đêm trong lều trại.”
“Ta ngủ lều trại, còn nàng không cần.” Không biết Tiêu Minh Triệt nghĩ đến cái gì, vành tai ửng đỏ, bỏ lại câu nói không giải thích được này liền rời đi.
Chờ hắn đi xa rồi, trong rừng lại một lần nữa khôi phục sự nhộn nhịp lúc trước.
Lý Phượng Minh suy nghĩ một chút, đem cục băng trong tay đưa cho Chung Tình: “Ngươi cũng đắp một chút đi, tuy hơi lạnh, nhưng có thể giảm đau.”
Chung Tình vội vàng xua tay: “Đừng đừng đừng, đây là Hoài Vương điện hạ đặc biệt đưa tới cho ngươi.”
“Đặc biệt gì chứ? Hắn nói đi ngang qua thôi.”
“Vậy mà ngươi cũng tin là đi ngang qua.” Chung Tình đỏ mặt cười, quên mất tay còn đang đau, đè ép giọng nói kích động đến vung vẩy cánh tay: “Lần này Hoài Vương điện hạ phụ trách toàn bộ an toàn đại cục, cũng không phải không có vệ sĩ quan cấp úy cho hắn sai khiến, mà cho dù là tự mình kiểm tra đi tuần, cũng không cần phải vào trong rừng!”
Chưởng quản Ngô Chung Lộ là đường bá phụ ruột thịt của nàng, còn là gia chủ của Chung gia, nàng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, đại khái biết một chút về quy trình làm việc của Kim Ngô Vệ.
“Hơn nữa, làm gì có ai trước khi kiểm tra tuần phòng còn đặc biệt vào hầm băng của hành cung nhỏ lấy một cục băng cầm trên tay? Nhất định là nhớ rõ những người hái dâu mấy năm trước cuối cùng đều đau tay, lo lắng ngươi cũng bị như vậy, nên mới đặc biệt đưa tới cho ngươi.”
Lý Phượng Minh có chút sửng sốt, muốn cười lại không cười được.
Đương nhiên nàng biết Tiêu Minh Triệt không phải thật sự đi ngang qua, nàng chỉ là kinh ngạc tại sao tiểu cô nương này lại hiểu rõ như vậy.
Chung Tình nhịn đau hái thêm một chiếc lá non, hâm mộ dậm chân, lại lẩm bẩm nói: “Đến tột cùng là ai tung tin đồn ‘Hoài vương phi không được Hoài vương sủng ái’ vậy?! Rốt cuộc bọn họ có hiểu lầm gì về ‘sủng ái’ không thế? Đây chẳng phải là đã cưng chiều đến tận tâm can rồi sao!”
Chỉ là một cục băng, nhưng chuyện lại không chỉ là dừng lại ở cục băng.
Quy củ chỉ nói nam nhân trong nhà không thể hái giúp, nhưng không nói không thể quan tâm nữ quyến nhà mình.
Nhìn trong khu rừng này, có ai không được nuông chiều quanh năm? Giờ phút này, lòng bàn tay của ai cũng đều sưng đỏ, tiếng suýt xoa liên tiếp vang lên, nhưng cũng chẳng thấy nam tử nhà nào tiến vào quan tâm, chứ đừng nói là đưa một cục băng đến giảm đau.
Nam nhi Tề quốc ngày thường đã quen với địa vị cao hơn trong nhà, nên rất nhiều chuyện đối với thê tử tỷ muội đều không quá để ý.
Nếu không phải Tiêu Minh Triệt yêu thương cưng chiều thê tử đến cực điểm, thì làm sao có thể trong lúc bận rộn còn nhớ đến chi tiết nhỏ nhặt này?
Lý Phượng Minh lại liếc nhìn Chung Tình đang bận rộn, nhẹ giọng cười nói: “Đúng vậy, mặc dù hắn thường xuyên mang khuôn mặt lạnh lùng, nhưng thật ra đối xử với người khác rất tốt.”
***
Trong vòng chưa đầy hai canh giờ, Tiêu Minh Triệt lấy cớ “giám sát tuần tra”, vào rừng dâu nhỏ ít nhất năm chuyến, mỗi lần đều tránh người bên ngoài đưa đồ cho Lý Phượng Minh.
Ngoài đá, còn cho thuốc mỡ giảm đau, có hai lần thậm chí còn đút kẹo đường dưa hấu vào miệng nàng.
Hắn luôn đi tới đi lui như gió, lại không có biểu tình gì, người bên ngoài cũng không biết hắn làm cái gì.
Chỉ đáng thương Chung Tình vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ Lý Phượng Minh, mặc dù mỗi lần đều tự giác xoay người lảng tránh, nhưng vẫn thấy rõ ràng.
Tiểu cô nương kêu gào ghen tị, thề sẽ đem tin tức “Vợ chồng Hoài Vương tình thâm” lan truyền khắp Ung kinh, phá bỏ tin đồn không đúng sự thật trước đó.
Lý Phượng Minh bị nàng chọc cho liên tiếp bật cười, trong miệng cắn miếng kẹo dưa hấu bình thường cũng không quá thích, nay lại cảm thấy hương vị đặc biệt thơm ngon.
Mặc dù có Chung Tình hỗ trợ, nhưng Hoài vương phủ cuối cùng vẫn trở thành một trong mười nhà hái ít nhất.
Chỉ là, người của Đông cung rõ ràng rất nhiều, nhưng người nào người nấy đều yếu đuối mỏng manh, gần như ngay từ đầu đã từ bỏ cơ hội giành chiến thắng, nên cuối cùng cũng trở thành một trong mười nhà ở lều trại, điều này khiến trong lòng Lý Phượng Minh cân bằng hơn chút.
Buổi tối, dạ yến ở hành cung nhỏ kết thúc, trở lại chỗ ở tạm thời ban đầu rửa mặt đơn giản xong, Lý Phượng Minh đi theo Tiêu Minh Triệt, ỉu xìu đi về phía lều trại bên kia đồng cỏ.
Sau khi vào lều, nàng nửa đùa nửa thật cười nhạo: “Buổi chiều trong rừng dâu tằm, không phải ngài khoe khoang chỉ có mình ngài ngủ trong lều, ta không c ần sao?”
Tiêu Minh Triệt không lên tiếng, vẫn cởi giày lên giường.
Lý Phượng Minh cũng không cố chấp đến cùng, sau khi cởi áo ngoài ra, liền mệt mỏi chui vào ổ chăn dày.
Đầu vừa mới dính gối, đã bị Tiêu Minh Triệt ôm eo vần lên, cả người nằm sấp trên người hắn.
“Ta ngủ trong lều vải, nàng ngủ trên người ta.” Tiêu Minh Triệt trầm giọng cười nhẹ, bàn tay khẽ vuốt v e gáy nàng: “Không lừa nàng đúng không?”
Hai người bọn họ đã hơn tháng chưa từng hành lễ hợp trướng, giờ phút này hắn đang ở trạng thái gì, Lý Phượng Minh có thể cảm nhận rõ ràng.
Nghĩ đến xung quanh còn có lều trại của nhà khác, cách nhau cùng lắm chỉ khoảng năm bước chân, nàng liền xấu hổ đến mức lông tơ dựng thẳng lên: “Đừng làm bậy.”
“Ta không muốn làm bậy.” Tiêu Minh Triệt cố hết sức kiềm chế, nhắm mắt ôm chặt nàng, cười yếu ớt khàn khàn: “Lý Phượng Minh, ta rất tham lam.”
“Tham lam cái gì?” Lý Phượng Minh tựa đầu vào hõm vai hắn.
Tư thế ngủ như vậy cũng không thoải mái, nhưng không biết là do quá mệt mỏi, hay là do tư thế hai người dán vào một chỗ làm cho nàng cảm thấy an toàn, rào cản vô hình khiến người ta hoảng hốt lúc trước hình như trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
“Ta rất tham lam, sẽ không thỏa mãn với việc chỉ lướt qua rồi thôi, cho nên tối nay sẽ không làm bậy với nàng. Chỉ muốn ôm nàng thôi.”
Hắn phát ra tiếng cười hừ đè nén, nghiêng đầu gặm nhẹ vành tai nàng, đột ngột chuyển đề tài nói chuyện.
“Đừng ngủ quá say, đêm nay có lẽ không yên ổn.”
Lý Phượng Minh không quá nghiêm túc trốn tránh hắn, hai đâu lông mày hơi nhíu lại: “Mới ngày đầu tiên đã có hành động? Là bên nào thiếu kiên nhẫn như vậy?”
“Theo ta thấy, không có ai bình tĩnh cả. Một bên thăm dò đang định chui ra khỏi động, còn bên kia thì cố tình bày ra sơ hở để dụ con rắn ra khỏi hố.”
Buổi chiều Tiêu Minh Triệt vào rừng dâu nhỏ vài lần, chủ yếu là vì đưa đồ cho Lý Phượng Minh, cũng thuận tiện quan sát các nữ quyến Đông cung.
Theo những gì hắn nhìn thấy, cuối cùng nữ quyến Đông cung trở thành một trong mười nhà thất bại, hình như là do Thái tử cố ý muốn ở trong lều trại.
“Hai bên đều nguyện ý tự đánh tự chịu, ngài là vô tội bị liên lụy rồi.” Lý Phượng Minh nhẹ giọng cười nói: “Nhưng mà, nếu thật sự như thế, vậy phải chúc mừng ngài trước.”
Chỉ cần thuận lợi qua đêm nay, Tiêu Minh Triệt sẽ không còn là Tiêu Minh Triệt trước kia nữa.
“Con chim nhỏ nhà ngài có thể coi là đã trưởng thành, tự mình vung cánh là có thể bay lên trời… Này! Ngài cắn ta làm gì?!”
Răng Tiêu Minh Triệt ở vành tai nàng thoáng dùng lực: “Nam tử Tề quốc không muốn nghe mình và chữ ‘nhỏ’ đứng chung cùng một chỗ.”
Đặc biệt là ở trên giường, nhất là người nói lời này lại là thê tử của mình.
Lý Phượng Minh đấm hắn một cái, xoa xoa lỗ tai mình: “Không phải ta còn nói ngài trưởng thành nữa sao?”
“Vào lúc này, có thể đừng nói lớn nhỏ được không?” Tiêu Minh Triệt đã ở bên bờ vực sụp đổ, giọng nói đều là từ kẽ răng gạt ra: “Ta nhịn rất vất vả, nàng hẳn là cảm giác được.”
“Ngài chỉ cần đặt ta sang bên cạnh, vậy là không cần phải nhịn khổ sở như vậy nữa.” Lý Phượng Minh lườm hắn một cái, hai má nóng bừng chân thành đề nghị.
Tiêu Minh Triệt siết chặt cánh tay, buồn bực nói khẽ: “Không buông.” Đời này, cho dù bất cứ lúc nào, cũng sẽ không bỏ.
Dần dần mơ màng buồn ngủ, bên ngoài lều vải bắt đầu có tiếng gió gào thét, xen lẫn với một loại tiếng động nhỏ khiến Lý Phượng Minh vô cùng chán ghét.
Tất cả đều là tiếng bò lổm ngổm uốn lượn, tiếng xì xì giống như…
“Tiêu, Tiêu Minh Triệt.” Lý Phượng Minh bừng tỉnh, giọng nói có chút bất ổn: “Hình như có rắn. Mà không chỉ có một con.”
Hơn nữa, hình như tất cả đều hướng về phía lều trại của Thái tử.
“Thì ra là chơi trò này!” Tiêu Minh Triệt cười lạnh, bỗng chốc xoay người ngồi dậy.
Trái ngược với dự đoán của Lý Phượng Minh, hắn không đi ra ngoài, mà là ngồi thẳng ở bên giường, thuận tay sờ trường đao bên gối, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa lều vải.
“Lúc này ngài nên lấy đại cục làm trọng, đi viện trợ Thái tử, hoặc là chạy tới hành cung nhỏ hộ giá đi.”
Cả người Lý Phượng Minh căng thẳng đến cứng ngắc, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo như cũ, biết lúc này Tiêu Minh Triệt nên làm gì để có thể đạt được lợi ích tối đa.
Cho dù bên phía hành cung nhỏ cùng Thái tử bên kia sớm đã sắp xếp xong, nhưng Tiêu Minh Triệt chạy tới lộ mặt vẫn là có ích chứ không có hại, nếu không xong việc rất dễ bị người khác lấy đi thành quả.
Tiêu Minh Triệt nắm chặt trường đao trong tay, vững như bàn thạch, cũng không quay đầu lại: “Lý Phượng Minh, nàng mới là đại cục ta không thể để mất.”
Từ đầu đến cuối, hắn đều bảo vệ nàng sau lưng, cánh tay trái ôm chặt lấy eo lưng nàng.
Cho dù bên phía lều trại của Thái tử truyền đến tiếng kêu ồn ào kinh hãi, hắn cũng không buông ra.