Nàng Yêu Ta Không?
Chương 51: Gợi đòn
Nam Cung Nguyệt híp mắt nguy hiểm, toàn thân Mộ Dung Khuynh như bị một làng khí lạnh bao trùm sắp không thở nổi
_ Ai cho ngươi gọi nàng là tiểu Đào?
Mộ Dung Khuynh mở to mắt “biểu cảm gì thế?”
_ là tiểu Đào không cho dân nữ gọi là tiểu thư cũng không cho gọi là cung chủ, nàng nhỏ tuổi hơn nên dân nữ phải gọi là tiểu Đào muội muội rồi? ( Mộ Dung Khuynh “vương gia sao thế nhỉ”)
_ Sau này không được gọi nàng là tiểu Đào? Thật khó nghe
_ Tại sao? Thế dân nữ nên gọi tiểu Đào như thế nào?
_ Ngươi gọi là Lưu cung chủ
_ nàng không cho gọi là cung chủ (Mộ Dung Khuynh)
_ Vậy gọi là A Lưu đi
_ Nàng sẽ không thích (Mộ Dung Khuynh biểu tình có chút kỳ quái nhìn tam vương gia hắc ám)
_ Nàng nói gì ngươi sẽ nghe theo ư, cứ gọi là A Lưu cho ta, tiểu Đào tiểu Đào gọi thật khó nghe (Nam Cung Nguyệt trừng mắt ngữ khí cứng rắng)
Mộ Dung Khuynh lui một bước, đáp “Vâng!” Nhưng vừa đáp song lại ngây người. Ngẩn đầu nhìn người đối diện thì lại chẳng thấy đâu
_ Vân Đào là cung chủ ta là người của Bạch Hoa Cung nên phải nghe lời nàng là chuyện đương nhiên mà! Nhưng vừa rồi Tam vương gia thật đáng sợ. (Mộ Dung Khuynh nghĩ nghĩ lại cười tươi như hoa) ta phải tìm Tuyết Ảnh kể cho hắn nghe a!
Căn phòng trang trí trang nhã, hương thơm đinh hương dịu mát làm người ta thoải mái. Nam Cung Nguyệt nhè nhẹ bước vào
_ Nha đầu ngươi có bệnh?
Vân Đào từ trên giường bật ngồi dậy
_ Ngươi mới có bệnh, cả nhà ngươi mới có bệnh, vào phòng của ta làm gì, ngứa da à? (Vân Đào “cái tên điên này”)
_ Ta, ta chỉ là thấy nha đầu ngươi mấy ngày không ra phủ, cứ ở trong phòng nên nghĩ ngươi bệnh mà thôi
Nam Cung Nguyệt tự nhiên kéo ghế ngồi, nhìn thì thật ung dung nhưng vành tai hắn có chút hồng. Vân Đào bỉu môi
_ tự dưng quan tâm ta như vậy chắc chắn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì?
_ Này, người khác quan tâm nha đầu ngươi được, ta quan tâm thì cho là có mưu đồ, đúng là vô lý
“Cộc” chén trà được Nam Cung Nguyệt đặt lên bàn, đôi mắt híp lại nhìn thẳng Vân Đào, hắn đang tức giận. Vân Đào hơi giật mình nàng cũng nhìn hắn “cái tên này sao lại nhìn ta đáng sợ thế, không được sợ mình là cao cao thủ, là mỹ nhân băng lãnh”
_ ừm ừm (ho khang 2 tiếng) ta nói này bình thường chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đột nhiên nước sông ngươi lại nhảy vào nước giếng của ta, chắc chắn có vấn đề đúng không?
_ Không có vấn đề gì hết, nha đầu ngươi lại xem ta là nước sông
Lời nói như phát ra từ kẻ răng của Nam Cung Nguyệt, Không khí trở nên nặng nề, hắn đang bốc hỏa. Vân Đào vẫn lạnh người “Bình tỉnh, sao hắn lại làm ta áp lực thế này, muốn đấu với ta” đột nhiên Vân Đào nở nụ cười kỳ quái, nàng rời khỏi giường lại ngồi cạnh Nam Cung Nguyệt, nàng đưa ánh mắt hoa đào nguy hiểm về hắn
_ Ta không tin ngươi không có chuyện gì mà đến, hay là (Vân Đào cười như khuynh thành) hay là ngươi thích ta, cảm thấy nhớ ta, cũng phải, vì ta quá xinh đẹp đi
Vân Đào nhìn hắn, hắn có chút bối rối không dám nhìn nàng. Đột nhiên Vân Đào túm cổ hắn, quá bất ngờ nên hắn bị nàng đẩy xuống nhà, Vân đào ngồi trên ngực hắn 1 tay túm cổ 1 tay đánh đấm vào khuông mặt như tranh như họa của hắn.
_ “Bụp, bụp” cái tên xấu xa đáng ghét, “bụp” dám trêu ta, ra oai hửm
_ Ta…
Nam Cung Nguyệt vừa mở miệng lại bị đánh tiếp.
_ “bụp” Tự tiện vào phòng của ta, “bụp”, bụp bụp bụp
Vân Đào ngừng tay, ngồi bệt sang bên cạnh
_ Thật là đau cả tay, nếu lần sao còn vào phòng của ta, ta đảm bảo sẽ đánh cho ngươi thành cái đầu heo
Sau một trận đòn dã mang, gương mặt oai phong của Nam Cung Nguyệt sưng phù như cái bánh bao. Vân Đào nhìn hắn bộ dáng như vậy nàng ôm bụng cười ha hả
_ Á! Ngươi… Á…
Bất ngờ tên đầu heo đó vật nàng xuống đưa hàm răng trắng nhọn cắn vào cổ Vân Đào
_ Á Á khốn kiếp…
Mùi máu tanh tanh mặn mặn xông vào miệng vào mủi mà không hiểu sao Nam Cung Nguyệt lại thấy ngon và hấp dẫn, hắn lại cắn lâu một tý. Đến khi nhả ra hắn liếm máu miệng mà cười, cổ cỉa Vân Đào in dấu răn của hắn rất sâu, máu cũng chảy ra rơi xuống ướt một mảng áo.
_ Khốn kiếp, ngươi là chó hay sao? Hu hu… chảy máu rồi, máu của ta, hu hu… hỗn đản, đau chết ta rồi
_ Nha đầu ngươi đánh ta thành cái dạng này, ta chỉ cắn ngươi một cái xem như huề nhau!
_ Đồ đáng ghét, biết ngay ngươi chẳng tốt lành gì, nếu ngươi không phải bách độc bách xâm ta độc chết ngươi rồi, trong phòng nhiều dạng thuốc mê độc dược như vậy mà chẳng tác dụng gì với ngươi, a a a… tức chết ta mà
Vân Đào nguy hiểm tung chưởng đánh về Nam Cung Nguyệt, hắn xoay người tránh, hai người giao đấu với nhau, kết quả bất phân thắng bại rơi từ lầu hai xuống sân phủ tướng quân và rồi đánh đến hoa viên cả hai tung chưởng bị phản ngược về hai bên, đồng thời rơi xuống hồ. Nam Cung Nguyệt kéo Vân Đào lên được vào bờ thì người đã bất tỉnh, hắn hoảng hốt vừa rồi hắn lỡ tay tung chưởng đã dùng đến 7 phần công lực mà Vân Đào cũng thế nhưng đến giữa chừng cả hai hoảng hốt thu lại nên tự tổn hại nội lực, nội lực phản phệ rơi xuống.
_ Nha đầu, nha đầu ta sai rồi, tỉnh tỉnh
_ Á tiểu thư người bị đuối nước rồi (nha hoàng A)
_ Mau gọi đại phu, nhanh lên (lảo quảng gia)
Nam Cung Nguyệt ấn vào bụng Vân Đào ấn rồi lại ấn. Sau đó Vân Đào phun ra ngụm nước bị sặc, mọi người vui mừng “tiểu thư không sao rồi”
_ Huynh là ai? Mấy người là ai?
Gia đinh và nha hoàng trong phủ trợn mắt
_ nha hoàng B: Tiểu thư là sao vậy? Không nhận ra chúng ta
_ Gia đinh C: phải rồi tên đầu heo này là ai vậy?
Mọi người đồng loạt kỳ quái hướng về Nam Cung Nguyệt. Hắn ngẩn ngơ nhìn Vân Đào rồi đen mặt liếc đám người gia đinh trong phủ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!