Nàng Yêu Ta Không? - Chương 55: Để ngươi vào mắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Nàng Yêu Ta Không?


Chương 55: Để ngươi vào mắt


Thanh Tọa đại sư cùng 25 đệ tử của ông được Cẩm Quân sắp xếp trong một ngôi chùa nhỏ nằm ngoài kinh thành, bề ngoài chỉ là ngôi chùa nhỏ mới xây dựng nhưng bên trong là phật đường rộng lớn, xung quanh luôn có ẩn vệ thu thập tin tức. Bên ngoài đồn rằng Thanh Tọa đại sư tái xuất võ lâm, lấy Huyền Trượng (một vũ khí bị thất truyền của huyễn thuật môn) diệt trừ ma giáo đem công đạo cho danh môn chính phái, đại sư còn thần thông quảng đại biết trước tương lai vận hạng, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đại sư kẻ ác cũng có thể quay đầu. thế nên người người đến chùa chỉ để được Thanh Tọa đại sư nghờ vã. Nhưng cũng không ít người vì Huyền Trượng mà tới, và cũng không ít người vì đôi mắt ông, muốn sử dụng Thanh Tọa đại sư.

Nam tử hung hăng, râu tóc rối loạn, giọng điệu hùng hồn như một tên ác bá

_ Huyền Trượng là vật của Huyễn Thuật môn chúng tôi, vậy nên xin đại sư hãy quy vật về chổ củ.

Thanh Tọa Đại sư thở dài, mày nhăn lại vẽ khó xử nhưng cũng pha chút bất đắ dĩ

_ Lão nạp không giữ vật nào của thí chủ cả

_ Đừng phí lời

Nam tử cùng một đám hộ vệ của hắn lao vào quyết chiến với Thanh Toạ đại sư. Nhưng họ đều thất bại, bị Thanh Tọa đại sư cùng đồ đệ của mình đánh cho bỏ chạy. Từ ngày nghe theo Nam Cung Nguyệt ở đây, không biết tin đồn từ đâu mà tất cả danh môn chính phái, ma giáo lẫn huyễn thuật môn đều xuất hiện nguyên nhân là vì những lời đồn đãi kia.

Trên phòng trà Thanh Túy lâu Nam Cung Nguyệt vận y phục xanh lam, tôn lên vẽ thanh cao phong lưu quân tử. Nhưng đôi mắt lại thâm sâu như hồ không đáy làm người ta không rõ tâm tư, mày kiếm kết hợp khuông mặt góc cạnh làm người ta ngây ngẫn. Hắn ngồi trên cao đưa mắt thâm thúy nhìn xuống lòng đường, tay hắn lấy chung trà chậm rãi nhấp. Cẩm Quân bên cạnh thấy tầm mắt vương gia nhà nhà mình cứ mãi mông lung nhìn xuống phía dưới nhưng hắn lại chẳn thấy cái gì bên dưới cả, không rõ vương gia nhà mình đang nghĩ gì, khẻ ho nhẹ hai tiếng thu hút Nam Cung Nguyệt, nghe tiếng ho Nam Cung Nguyệt thu hồi tầm mắt, thản nhiên như không có chuyện gì, hắn vuốt ve cánh quạt. Cẩm Quân cúi người bẩm báo

_ Vương gia, đúng như ngài dự đoán sau khi chúng ta tung tin đồn đó thì Thanh Tọa đại sư đúng là gặp gắt rối, nhưng người kia vẫn chưa xuất hiện

Nam Cung Nguyệt nhếch môi, như cười như không, hắn nói với Cẩm Quân

_ Cẩm Quân, hãy sắp xếp bằng mọi cách cho mọi người tin rằng Thanh Tọa đại sư luyện thành phật nhãn tông, khiến người ta tâm ma biến mất quay đầu với Phật. Tin càng nhiều nhiều dẫn chứng chắc chắng bọn họ sẽ ra mặt

_ Vâng!

Nam Cung Nguyệt xoay người nhìn xuống bên dưới nhưng liết mắt một cái đã xoay người rời khỏi. Cẩm Quân cũng theo tầm mắt vương gia mhaf mình mà nhìn xuống bên dưới nhưng ngoài dòng người qua lại buôn bán thì chẳng có thứ gì

ĐƯỜNG LỚN KINH THÀNH

Vân Đào mặc y phục màu trắng, nhưng không phải toát lên vẽ ôn nhu như nữ tử khác, mà lại toát lên sự kiu ngạo như không để thế giang vào mắt, giọng nói nàng thản nhiên không cao không thấp cũng không phân biệt được nàng có tức giận hay không

_ Hạ ca ca, ta nói huynh nha có bình thường được hay không, tự dưng cả nữa ngày kéo ta đi lang thang ngoài đường mà không ghé bất cứ một chổ nào dừng chân, huynh xem nắng lên rồi đây này

Hoa Hạ nảy giờ suốt cả đoạn đường chống chọi với sát khí lẫn ánh mắt như ăn tươi nuốt sống của Nam Cung Tuyệt, ban đầu Hoa Hạ chỉ cảm thấy kỳ quái sau một vài lần ngụ ý dừng chân tại chổ này chổ kia nhung Nam Cung Nguyệt lại nói với hắn chổ này không tốt chổ kia không được, lại luôn chăm chăm nhìn hắn nên hắn chỉ cuối đầu câm nín khi nghe Vân Đào lên tiếng hắn mới ngẫn đầu lên. Lại quay sang bên trái Nam Cung Tuyệt lại đang nhìn hắn chăm chăm, cảm giác có chút sởn gai ốc. Cùng lúc đó Nam Cung Tuyệt suy nghĩ “phải cho Đào nhi thấy tên tiểu bạch kiểm này rất vô vị, nàng không được để tên tiểu bạch này bào mắt”. Đối diện với ánh mắt thù hằng cảnh cáo của Nam Cung Tuyệt, Hoa Hạ chỉ có cảm giác bất an và kỳ quái đến nổi gai ốc “trời ạ, huynh đệ nhà Nam Cung có phải quái dị như thế hay không? Từ sáng đến giờ hắn cứ biến thái luôn luôn nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt như có lửa”

_ Hạ ca ca huynh có nghe ta nói gì hay không? 

Hoa Hạ giật mình, ngập ngừng đáp

_ Đào nhi thật ra ta cũng mệt nhưng từ sớm tới giờ ta muốn dừng chân chổ nào, Nhị vương gia đều nói chổ đó không tốt, muội xem… ta là từ nơi xa đến hoàn toàn không rõ

Vân Đào cùng Mộ Dung Khuynh và Hoa Hạ đồng loạt đưa mắt sang Nam Cung Tuyệt, Nam Cung Tuyệt mỉm cười ôn nhu nhẹ nhàn như cơn gió mùa hạ

_ Thái tử quá lời, phía trước là Thiên Hương Lầu nổi danh kinh thành chúng ta đi thôi

Nam Cung Tuyệt phất quạt nho nhã đi trước, vì tiên phong đi trước nên mọi người không nhìn ra gương mặt đen thui của hắn, nụ cười cũng khép lại, răng cắn chặt vào nhau, tay cầm quạt cũng cứng chắc hơn “tiểu bạch kiểm dám mách lẻo”

THIÊN HƯƠNG LẦU

Quang cảnh nhộn nhiệp, tiểu nhị nhanh chóng nhận ra Vân Đào và Nam Cung Tuyệt nên dẫn họ đến giang phòng khác, khung cảnh hướng ra sân vườn rộng lớn cách biệt với tiếng ồn ào bên ngoài. Hoa Hạ vừa định ngồi cạnh Vân Đào, Nam Cung Tuyệt nhanh tay chụp lấy cánh tay Hoa Hạ, hắn nở nụ cười tựa mặt nước mùa thu dịu dàng êm ái

_ Thái tử bên này phong cảnh phù hợp hơn, ta và thái tử cũng dễ đàm luận, mời

Tuy giọng nói rất tự nhiên và dịu nhẹ nhưng Hoa Hạ nhận thấy đôi mắt của Nam Cung Tuyệt như rực lữa vô cùng áp bức. Hoa Hạ nuốt nước bọt rồi theo ý Nam Cung Tuyệt ngồi xuống. 

_ Đào nhi, nghe Đường đại ca nói muội gần đây liên tục phá hủy mấy gian phòng của huynh ấy, này huynh ấy đắc tội gì với muội ư

Vân Đào bỉu môi không vui, giọng điệu lại có chút ấm ức

_ hư, tại vì mấy giang phòng đó quá củ nát, một chút lửa cũng không chịu được

_ Hả, muội muội à là lửa đó thì nhà nào không cháy (Hoa Hạ lắc đầu thương cảm cho Đương Hạo)

_ Muội sắp nghiêng cứu thành công rồi, nên không có việc gì nữa đâu

Mộ Dung Khuynh trộm nhìn Vân Đào rồi nàng lẩm bẩm “chưa thành công đã cháy năm phòng rồi, chắc đợi đến khi thành công sẽ cháy thêm vài phòng nữa chỉ bao nhiêu việc đó thôi, tội nghiệp tướng quân” thở dài lắc đầu. Chợt nhớ ra điều gì Mộ Dung Khuynh cuốn quít

_ Tiểu thư… à không Vân Đào tỷ có việc ở Vô Ảnh Cát, tạm biệt

Nói xong Mộ Dung Khuynh bỏ chạy, Vân Đào ngớ người rồi bật cười

_ Hành trình truy phu của Khuynh tỷ xem ra giang nang lắm đây

Trên bửa ăn, Hoa Hạ luôn hết lời khen món ăn ngon và không ngừng trò chuyện vui vẻ, gấp đồ ăn cho Vân Đào, còn Nam Cung Tuyệt càng ngày càng cảm thấy Hoa Hạ chướng mắt.

Không xa đó Nam Cung Nguyệt nhếch môi tựa tiếu phi tiếu nhìn đám người Hoa Hạ. Trong đôi mắt đen thẳm dường như đang suy tính riêng tư, hắn từng bước từng bước lại gần khung cảnh đó

_ A, trùng hợp thật! Hoa Hạ thái tử và nhị ca lại ở nơi này

Nghe giọng nói quen thuộc, gương mặt kẻ thù chơi xỏ ở trước mắt vô tình ngụm rượu trong miệng Hoa Hạ trào ra, bao nhiêu ký ức mất mặt tức giận ùa về, lần đó Nam Cung Nguyệt không nói không rằng ra tay đánh nhau với hắn, hắn đánh không lại kết quả bị Nam Cung Nguyệt đánh thành đầu heo, đánh đâu không đánh lại cứ đánh ngay mặt, đánh hắn mà không nói nguyên do là gì, còn cởi hết y phục hắn trói hắn vào gốc cây sau đó dùng thuật thôi miêng thượng thừa buộc hắn giao ra bản đồ. Chưa kể đến hắn như thế trần trụi bị trói tại gốc cây, huyệt vị bị phong tỏa 12 canh giờ mới tự hóa giải, không may cho hắn chưa tới 12 canh giờ tiểu thanh mai luôn ít khi gặp lại xuất hiện thẹn thùng cởi trói giải huyệt đạo cho hắn, cơn giận này, mối thù này hắn nhất định phải trả.

Trở về hiện tại, Nam Cung Nguyệt vị khách không mời mà đến vô cùng tự nhiên ngồi đầu bàn chữ nhật như vị trí gia chủ

_ Tam đệ, đến thật đúng lúc, hình như đệ cùng Hoa Hạ thái tủ có giao tình từ trước thì phải

Hoa Hạ mặt đỏ phừng phừng không biết vì rượu hay vì tức giận, giọng nói phát ra từ kẻ răng đôi mắt chăm chăm vào Nam Cung Nguyệt

_ Không có giao tình, chỉ có cừu hận

Nam Cung Nguyệt cười lộ hàm răng trắng, nụ cười thể hiện khoái chí xen lẫn ngã ngớn vui đùa, tự tay rót rựu cho bản thân

_ Thái tử nói đùa, Cung Nguyệt luôn luôn cảm kích thái tử trợ giúp bản đồ đến Hỏa Nam Sơn. Làm sao có thể mang cừu hận với ngài, Vân Đào nói xem ta có hổn đản hay vô sỉ không?

Câu trước câu sao dường như rất liên quan nhưng Vân Đào lại biết hai vế không liên hệ gì với nhau, hắn là đang nhắc lại chuyện lần trước “biết bị mắng vẫn hôn là vô sỉ” nhớ lại cái hôn Vân Đào cắn môi của mình, trong lòng cơn lửa lại đang dậy sóng.

_ Tam vương gia đương nhiên không hỗn đản cũng không vô sỉ rồi (nụ cười Vân Đào càng thâm sâu hơn) ngài vô cùng vô cùng cực vô sỉ bỉ ổi đến thiên hạ đệ nhất

“Phụt Ha ha” Hoa Hạ khoái chí cười

_ Đào Nhi muội muội thật đúng ý ta, không uổng công kết nghĩa, nào ta kính muội

Vân Đào cùng Hoa Hạ đắc ý cạn ly, Nam Cung Nguyệt vẫn ung dung, hắn không ngừng cong khóe môi vã lại trông vô cùng vui vẻ đắc trí

_ Nhị ca, phụ hoàng giao huynh trọng trách lớn như vậy huynh nên hảo hảo mà tiếp đón thái tử, chăm sóc để mắt cũng đặt biệt hơn một chút

_ Tam Đệ nói đúng, ta đương phải đặc biệt tiếp đãi thái tử rồi

Lần nữa nụ cười trên mặt Hoa Hạ tắt, hắn cảm thấy bất an, bất thường lại nhận thấy sự nguy hiểm từ Nam Cung Tuyệt, cảm giác sởn gai ốc lại nổi lên.

_ Hạ ca ca, Mỹ nhân ca ca cũng rất tốt, rất vui vẽ lại ôn nhu huynh ấy sẽ chăm sóc huynh thật tốt

Nghe lời trấn an của Vân Đào, cảm giác bất an của Hoa Hạ càng không rõ, hắn ngập ngừng

_ Mỹ… Mỹ nhân ca ca

_ À là nhị vương gia Nam Cung Tuyệt, huynh ấy đấy! Cho huynh này

Thấy Đào nhi mà mình luôn tâm tâm niệm niệm vui vẻ gấp đồ ăn cho mình nên Nam Cung Tuyệt vô cùng vui vẽ hắn nở cụ cười như cám ơn nàng, cùng lúc đó Hoa Hạ tình cờ bắt gặp nụ cười đó, nụ cười ôn nhu như gió xuân, dịu dàng như trăng dưới nước mắt ngọc như e thẹn khuông mặt này nụ cười này thật đúng là mỹ nhân. Hắn cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu coi như đồng ý biệt danh mỹ nhân ca ca mà Vân Đào gọi, Vân Đào rất hay tùy ý đặt biệt danh cho người khác mà.

Nam Cung Tuyệt thong thả tự rót thêm ly rượu, nụ cười như có như không, lời nói vu vơ như vô tình như cố ý

_ hỗn đản là như vậy vô sỉ là như thế, vô vô cùng cực vô sỉ bỉ ổi… chắc là hơn như thế

Vân Đào ngưng một nhịp thở, cảm giác rất muống tung một chưởng chết tên khốn kiếp, một bàn tay đang nắm chặc gấu váy, dù tức giận đỉnh điểm nhưng gương mặt Vân Đào vẫn thản nhiên, nàng cười xem như chưa nghe thấy gì, cả hai người còn lại không ai hiểu gì, xem như Nam Cung Nguyệt nói vu vơ. Kết thúc bửa ăn Nam Cung Nguyệt để Vân Đào và Hoa Hạ đi trước hắn cố ý kéo Nam Cung Tuyệt chậm phía sau rồi thì thầm

_ Huynh xem họ vui vẻ như vậy, ngày nào cũng có cơ hội gặp nhau chắc là nàng ta sẽ nhanh về Minh Quốc thôi

_ Ta thấy nàng không thích loại tiểu bạch đâu

Nam Cung Nguyệt vỗ vai như an ủi nhị ca của mình, giọng hắn cứ như hồ ly mách lẻo

_ Gặp hoài, gặp gở nhiều có câu mưa lâu thấm đất, huynh phải cố lên luôn để hắn vào mắt ngăng hắn mọi cơ hội gặp Đào nhi của huynh.

_ Cũng đúng ta sẽ luôn để hắn vào mât

Nam Cung Nguyệt thành công dụ dỗ nhị ca của mình, hắn đắc ý nhìn đôi nam nữ trước mắt mà cười thâm sâu. Cảm nhận như ai đó đang tính kế mình, nguy hiểm cận kề, Hoa Hạ quay ra sau lưng, Nam Cung Nguyệt thì cười rất xấu xa, còn Nam Cung Tuyệt dùng ngón tay chỉ vào bản thân rồi chỉ vào hắn sau đó thì hiếp mắt. Hắn vội vã theo sát Vân Đào, huynh đệ nhà Nam Cung áp lực hàn khí quái dị quá đáng sợ. Đến phủ đại tướng quân Nam Cung Tuyệt đưa Vân Đào vào trong phủ, còn Hoa Hạ chưa kiệp phản ứng đã bị Nam Cung Nguyệt kéo Hoa Hạ đi nơi khác.

“Đúng là đệ đệ tốt, giúp ta tiển tên tiểu bạch đi” (Nam Cung Tuyệt)

TẠI MỘT GỐC HÒE BÊN ĐƯỜNG CÁCH PHỦ TƯỚNG QUÂN KHÔNG XA

_ Ngươi kéo ta đến đây làm gì, chuyện lần trước ta còn chưa tính sổ với ngươi

_ Haiii (thở dài) ta chỉ có ý tốt, Nhị ca ta rất để ý ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn ở yên trong phủ huynh ấy. Đảm bảo cơm dân nước rót, chiều huynh ấy một chút, bảo trọng

Nam Cung Nguyệt thở dài lắc đầu gương mặt như cực kỳ khó xử, hắn xoay lưng bỏ đi thật nhanh. Hoa Hạ mắng vài câu rồi cũng bỏ đi, đến bên đường hắn vô tình nghe thấy hai người đang nói chuyện

_ Này nhị vương gia không có tỳ thiếp lại không gần nữ sắc, nghe nói trong phủ chỉ toàn nam nhân

Hoa Hạ định đi tiếp nhưng lại nghe một người qua đường khác nói

_ Nhị vương gia nghe nói, nghe nói ngài ấy không gần nữ sắc là vì thích nam nhân

_ Nói bậy, coi chưng họa sát thân

_ Nhưng mà ánh mắt ngài ấy khi nhìn nam nhân tuấn tú rất đặt biệt

Hoa Hạ bỏ đi nhưng nội dung câu chuyện của hai người kia cứ lẩn quẩng trong đầu hắn, lại còn hàm ý khó hiểu của Nam Cung Nguyệt nữa, khi lẫn thẩn lang thang về đến Phủ Nhị Vương gia trời cũng sập tối, vừa vào phủ lại thấy Nam Cung Tuyệt nhìn chăm chăm hắn, gai ốc lại sởn lên trong đầu hắn hiện lên ý nghĩ “Nam Cung Tuyệt hắn muốn sủng ta” Hoa Hạ thái tử lảo đảo bỏ chạy về phòng. Còn Nam Cung Tuyệt lẩm bẩm

_ Vừa trông thấy ta lại bỏ chạy, định trốn ta lén lút gặp Đào nhi sao, ngươi đấy ta sẽ luôn luôn để ngươi trong tầm mắt.

ĐÊM KHUYA PHỦ TƯỚNG QUÂN

Giọng nói nam nhân ngã ngớn, giảo hoạt vang lên bên khung cửa

_ Không biết như thế nào là vô cùng vô cùng cực vô sỉ bỉ ổi nhỉ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN