Nanh Trắng - Chương 1: Cuộc hành trình bất tận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
213


Nanh Trắng


Chương 1: Cuộc hành trình bất tận


Miền Wild chìm ngập trong cảnh hiu quạnh không cùng phần nào dịu bớt nhờ những ngọn đồi, đồng cỏ và những dãy núi lô nhô, dẫn dắt ta vào thế giới băng giá của nó.

Wild là một vùng mênh mông ở vành đai Bắc cực. Tuy chưa hẳn ở chính giữa cực Bắc quanh năm vùi dưới lớp băng vĩnh cửu nhưng điều kiện sinh sống cũng rất bấp bênh.

ở đây mặt đất chỉ là một không gian lạnh lẽo vô tận với những khu rừng rộng tối sẫm bị tuyết phủ phần lớn trong năm, đến tận tháng Sáu. Đất không bao giờ tan giá hoàn toàn, sự sống hầu như bị dập tắt từ cội nguồn của nó.

Sau mùa xuân nhợt nhạt là mùa hè ngắn ngủi, tiếp đó mùa đông lên nắm quyền thống trị trong nhiều tháng dài đằng đẵng. Cuộc chiến đấu quyết liệt của con người và muôn vật để được sống hay phải chết đều dưới sự chế ngự của Wild. Nhưng mặt khác miền đất này cũng mời gọi phiêu lưu:

nhiều người tới đây với hi vọng kiếm tiền bằng cách đào bới vùng đất giàu vàng và than đá, tuy ở nơi hoang mạc do bọn gấu và chó sói làm chúa tể này con người chẳng đáng kể gì.

Trên mặt con sông đóng băng một đàn chó dạng sói đang oằn ưng kéo cỗ xe. Lối đi vòng vèo giữa hàng thông cao vút xanh thẫm lúc bóng đêm đang từ từ trùm xuống lôi theo bầu không khí càng lúc càng quạnh quẽ nặng nề.

Rặng cây dựa vào nhau khẽ đung đưa trong làn gió hiu hiu. Đàn chó mang bộ lông nặng trĩu vì tuyết bám dày cố gồng mình kéo cỗ xe trượt tuyết sau lưng. Hơi thở của chúng đông cứng ngay thành hạt rơi xuống mặt đất đóng băng. Cỗ xe không gắn lưỡi trượt tì toàn bộ thân xe xuống tuyết. Xe bằng vỏ cây phong bạc, mũi uốn cong hình ống nên không lún vào tuyết mềm mà dũi tuyết thành đống trước mũi xe. Trên xe buộc một chiếc hòm lớn, chiều dài gấp nhiều lần chiều rộng, bên cạnh chất đống nhiều loại đồ dùng:

một cây rìu, một bình pha càphê, một lò bếp và nhiều tấm chăn. Một người đàn ông mang giày vợt đi trước đàn chó, một người khác đi đoạn hậu. Có một người thứ ba nữa, nhưng người này không còn phải lo nghĩ gì. Anh ta đã chết, hiện đang nằm trong chiếc hòm dài kia. Anh không còn phải vật lộn với miền đất thù ghét sự sống này nữa, miền đất làm đông cứng nhựa khiến cỏ cây cũng chết khô chết héo. Hai người còn sống vẫn tiếp tục cuộc hành trình bất tận. Hơi thở của họ cũng đóng băng như hơi thở đàn chó, phủ lên mí mắt, lên môi lên má lên toàn bộ gương mặt họ một lớp tinh thể tuyết dày tạo thành chiếc mặt nạ che lấp mọi nét phân biệt giữa hai người. Giá buốt kéo dài đâm thủng các lớp áo choàng lông và các lần áo da, cắt xé thân thể họ dữ dội. Nhưng họ vẫn tiến lên, bất chấp vùng đất quạnh hiu, tiếp tục chiến đấu với thế giới thù nghịch xung quanh, một thế giới thản nhiên như sự vô tận của đất trời.

Họ là ai vậy…

Chắc họ định cử hành tang lễ cho người đang yên giấc ngàn thu trong cỗ quan tài.

Những nhân viên nhà đòn khác thường này đi đâu, họ định mang người chết tới ngôi nghĩa trang kỳ dị nào… Sao không đào cho người chết nấm mộ ở một nơi nào đó trên miền Wild này…

Sao không chôn cất ở ngay đây mà phải mang đi nơi khác…

Cuộc hành trình gian khổ vẫn tiếp tục. Cả hai người đều im lặng. Họ cần giữ sức vì biết rõ tự nhiên đang rình rập từng suy yếu nhỏ nhất của họ.

Đêm đã xuống. Xung quanh hai người im lặng nặng nề. Im lặng đè xuống họ như khối nước đè lên người đang từ từ lặn sâu xuống lòng biển cả. Thời gian chậm chạp trôi qua từng giờ từng giờ, tới lúc trời sắp tối thì bỗng một tiếng tru nổi lên xuyên qua tĩnh lặng. Thoạt đầu nghe rất xa rồi lớn dần, lớn dần, kéo dài trong một lúc, nhỏ đi rồi tắt hẳn.

Người đi trước quay đầu nhìn lại, bắt gặp luồng mắt anh bạn cùng đi.

Một tiếng tru khác nổi lên ở phía sau lưng họ, rồi một tiếng thứ ba phía tay trái. Tiếng gào rú thú vật nói lên sự khủng khiếp, sự man rợ đang đói ăn.

Người đi đầu nói:

– Bill này, chúng nó đuổi theo ta.

– Đúng. – Người thứ hai đáp. – Ở cái xứ sở đáng nguyền rủa này, thịt là của hiếm… Bọn sói chẳng có gì nhiều để nhai… nên lúc này chúng đang kháo nhau: “Kìa, có mấy cha và lũ chó của chúng xem ra có vẻ vừa miệng cánh ta lắm! ”.

Họ không nói gì thêm. Đêm càng tới gần họ càng phải cảnh giác cao vì mỗi tiếng động, mỗi tiếng cành cây răng rắc đều có thể báo hiệu một đe dọa nguy hiểm hơn.

Đêm đã xuống, hai người hạ trại trên bờ sông, dưới rặng thông. Cỗ quan tài được dùng làm bàn. Lửa trại nhanh chóng bốc cao… Đàn chó được tháo dây kéo thả vào một lùm thông gần trại. Được tự do, chúng bắt đầu gây lộn nhưng vẫn không rời xa chủ.

Bill nói:

– Henry, theo mình có lẽ không cần xích chúng lại.

– Ừ. – Henry đang làm tan một ít băng để pha càphê đáp. – Chúng rời xa chúng mình là bị chén thịt liền. Chúng nó đủ thông minh để hiểu rõ điều gì đang chờ chúng.

Bill gật đầu.

– Nhưng đôi lúc mình cũng nghi ngờ trí thông minh của chúng đấy.

– Cậu nói gì lạ…

– Mình thấy chúng tỏ ra căng thẳng tợn. – Bill tiếp. – Lâu nay chưa bao giờ thấy chúng như vậy. Henry, cậu có bao nhiêu chó…

– Sáu.

– Cậu nói sáu con chó phải không…

– Chứ gì nữa… Cậu cũng biết rõ như mình: chúng ta có sáu con.

– Đúng, có sáu con… Mỗi con được chén một con cá, và mình đã lấy trong bao ra đủ sáu con cá. Vậy mà khi phân phát, một con chó không có phần! Nghĩa là thiếu mất một con cá!

– Cậu hơi yếu môn toán!

– Dù sao thì con Một Tai vẫn mất phần!

– Cậu đã giải quyết thế nào…

– Lấy con cá thứ bảy ra cho nó chén.

– Thế là phải.

– Nhưng như vậy nghĩa là thay vì phục vụ sáu miệng trong bữa ăn tối nay mình đã phải phục vụ bảy tên.

– Bảy tên… Trời, mong sao chóng kết thúc chuyến đi này, chắc cậu bị chứng hoang tưởng ảo giác rồi!

– Không đâu, không đâu… Mình đã tận mắt trông thấy dấu vết vị thực khách thứ bảy, nếu cậu muốn xem mình sẽ chỉ cho.

Bữa ăn của hai người tiếp tục trong im lặng.

Bỗng một tiếng tru man rợ thê thảm một lần nữa cất lên xuyên thủng màn đêm. Henry nói:

– Chắc tiếng tên thực khách thứ bảy đấy.

– Chắc với lép gì nữa! – Bill đáp. – Nhìn đàn chó thì biết. Chúng xán vào sát đống lửa đến nỗi xém cả lông kia kìa.

– Ừ nhỉ, con nào con nấy run cầm cập.

Tiếng tru man rợ, dữ dằn đối đáp nhau từ xa đến gần kéo dài không dứt. Cả vùng Wild dường như biến thành một dàn giao hưởng những tiếng gầm gừ khủng khiếp khiến đàn chó cuống cuồng chen lấn nhau vào gần đống lửa. Bill ném thêm vài thanh củi.

– Chúng khá đông. May ra lửa sẽ xua chúng ra xa, mình hi vọng như vậy. Dù sao thì anh chàng nằm trong hòm kia cũng yên ổn hơn hai chúng mình! Tuy nhiên mình vẫn thắc mắc không hiểu tại sao có gia sản ở quê hương mà anh ta lại mò tới xứ sở bất hạnh này để làm gì.

– Ừ, nếu ở lại bên đó, chắc chắn bây giờ anh ta vẫn còn sống! – Henry tiếp. – Nhưng làm sao hiểu nổi những điều thầm kín trong tâm hồn con người…

– Suỵt! – Bill thì thầm. – Nhìn hai con mắt sáng rực kia kìa. Sáng rồi tắt, như những ngôi sao trên trời.

Henry chỉ cho bạn nhìn một cặp mắt thứ hai, thứ ba.

– Bọn thú rừng bao vây chúng mình, làm lũ chó sợ mất vía. Sự tụ họp này chẳng dễ chịu chút nào.

Đàn chó đã rúc hết vào cẳng hai ông chủ.

Chúng sủa ầm lên khiến những cặp mắt rực lửa kia lảng xa, nhưng chỉ trong chốc lát…

Chúng lại tiến đến gần. Một con chó hoảng quá ngã giúi vào đống lửa. Nó rú lên vì đau, tiếng rú làm vòng vây các cặp mắt háu đói tạm thời giãn ra một lúc ngắn ngủi.

– Thật không may cho chúng mình! – Bill than thở. – Trong tay còn quá ít đạn.

– Còn mấy viên nữa… – Henry hỏi và ngả người xuống tấm da hươu.

– Ba. – Bill đáp.

– Ba thôi ư… Chỉ còn ba viên… Quá ít!

– Chà, giá có được một thùng vài trăm viên, mình sẽ dạy cho bọn tiểu yêu của quỉ Xa tăng này biết cách sống cho phải đạo. Lao vào cuộc hành trình điên rồ này, mình thật dại. Nhưng phàn nàn cũng vô ích. Mong sao mọi chuyện đều tốt đẹp để một ngày kia ta sẽ lại được ngồi chơi bài trong pháo đài M’Gurry bên lò sưởi đỏ lửa.

– Này Henry! Mình thắc mắc tại sao đàn chó không tống cổ vị khách đã nẫng con cá thứ bảy! Khó hiểu quá!

– Thôi đừng lắm chuyện nữa. – Henry gà gật, giọng lè nhè. – Ngày nào việc nấy. Đã đến lúc nghỉ ngơi lấy lại sức rồi đó. Có Trời biết chuyện gì đang đợi ta ngày mai.

Hai người gần như cùng một lúc ngủ thiếp đi. Đống lửa lụi dần, những cặp mắt sáng rực mon men tiến đến gần, tình hình rất nguy ngập…

Đàn chó gầm gừ, bất chợt Bill sực tỉnh. Anh rón rén chui ra khỏi chăn để khỏi đánh động bạn, ném thêm củi khô vào đống than hồng, lửa bốc lên làm vòng vây những con mắt sáng lùi ra.

Henry vẫn ngủ say. Bill liếc qua đàn chó, giụi mắt, nhìn một lần nữa, kỹ hơn. Anh hoảng sợ, chui vội vào chăn đánh thức bạn dậy.

– Henry! Mình vừa đếm đàn chó… Thấy những bảy con… Không thể nhầm lẫn gì được, mình đếm đi đếm lại mấy lần, và thấy đúng bảy con! Thật đấy!

– Để cho tôi yên! ông quáng gà rồi đó! – Henry chẳng thiết nghe anh bạn lải nhải.

Henry thức giấc trước, lo chuẩn bị ăn sáng.

Lát sau Bill tới đứng bên. Henry bảo:

– Cuộn chăn cho gọn rồi chất lên xe trượt.

Bỗng Bill la to:

– Henry, ta có mấy con chó…

– Còn phải hỏi. Sáu chứ mấy.

– Sai rồi.

– Thì bảy, như cậu nói đêm qua.

– Không. Chỉ có năm con. Mất một!

– Ừ nhỉ… – Henry ngớ ra. – Cậu nói đúng. Không thấy con Cục Mỡ… Chắc bị sói ăn thịt rồi… Tội nghiệp nó… Tội nghiệp chúng ta… Nếu cứ đà này, chẳng mấy chốc chúng mình sẽ phải nai lưng ra mà kéo xe thay chó.

– Cục Mỡ là con chó xấu thói nhất trong đàn.

– Hôm nay càng thấy rõ. Nó tự kết án tử hình khi rời xa chúng ta… Những con khác đều hiểu trong rừng kia có hiểm họa gì chờ sẵn chúng. Nên thà chịu ăn đòn đến chết chứ không rời bỏ trại. Ta có thể trông cậy vào chúng. Dù sao tình thế chưa đến nỗi tuyệt vọng.

Hai người ăn sáng, thu xếp mọi thứ lên cỗ xe sau khi thận trọng đặt lên đó chiếc hòm dài, rồi rời đống lửa..

Mặt trời chưa mọc. Bốn phía xung quanh họ, tiếng thú rừng gầm rú vẫn dồn dập. Chúng sẽ chỉ chấm dứt khi trời sáng rõ, tức vào khoảng chín giờ. Lúc đó, một thứ ánh sáng nhợt nhạt sẽ thay thế đêm đen, kéo dài tới ba giờ chiều, rồi bóng tối lại chiếm lĩnh toàn bộ vùng đất này kéo theo tiếng gầm rú của muôn loài thú dữ khiến đàn chó của Bill và Henry khiếp đảm… Bill cũng tỏ ra rất khó chịu:

– Lũ thú bám đít chúng ta thật đáng chết.

– Ừ. – Henry tiếp. – Chúng bắt đầu làm ta phải bận tâm… Nào, đã tới lúc hạ trại rồi đó.

– Ngọn lửa sẽ che chở cánh ta.

Như bữa qua, chẳng mấy chốc một đống lửa đỏ hừng hực đã bốc cao bên bờ dòng thác đóng băng.

Henry đang nấu bữa tối bỗng giật nẩy.

Bill vừa rú lên một tiếng rất tọ Henry thoáng thấy trong bóng đêm chập choạng một bóng đen bỏ chạy trong khi Bill đứng giữa bầy chó, một tay vung chiếc gậy tổ bố, tay kia nắm chắc một khúc cá khô.

– Nó cướp của mình nửa con cá hồi, nhưng mình cũng kịp nện trúng một phát. Một gậy đau chí mạng.

– Chó hay gì… – Henry hỏi.

– Nhìn không rõ. Trông như con chó nhưng không dám nói chắc.

– Hay con sói…

– Một con sói đã thuần dưỡng!

– Có thể lắm chứ, tại sao không…

– Nếu thế tên trộm này đặc biệt táo tợn. Mọi chuyện đều rất có thể, tất nhiên.

Như mọi khi, hai người ngồi bên chiếc quan tài, vừa ăn món đậu hầm vừa tiếp tục tranh luận về vụ vừa rồi. Mắt bọn thú rừng nhấp nhoáng xung quanh họ. Henry nhận xét:

– Chúng tới gần hơn bữa qua. Có vẻ bạo dạn hơn…

– Nếu chúng vớ được một đàn nai sừng tấm thì cánh ta được yên thân… nếu không… Mình không dám hình dung cảnh sẽ xảy ra cho hai ta…

– Cậu bi quan quá. – Henry nói. – Dạ dày cậu làm việc tồi thành thử nói chuyện với cậu mình không khoái tí nào. Thôi đừng than thở nữa, cố ngủ đi một giấc. Như vậy hay hơn.

Nói là làm. Họ chất thêm củi khô vào đống lửa rồi lăn ra ngủ giữa bầy chó..

Sáng ra Henry giật mình tỉnh dậy trong tiếng kêu của Bill đang hươ chân múa tay.

– Gì thế… – Henry hỏi.

– Mất một con nữa.

– Cái gì…

– Con ếch biến rồi.

– Chà, xui xẻo quá. Ai ếm chúng mình thế nhỉ!

Henry tới đứng bên bạn, đếm từng con chó và buộc phải thừa nhận sự thực phũ phàng: mất một con. Anh buồn rầu:

– Thiệt hại quá lớn. ếch là con chó dũng cảm nhất và khỏe nhất đám.

Ngày hôm đó thật buồn. Hai người tiến chậm hơn trước và bắt đầu cảm thấy lo lắng vì bị những kẻ thù vô hình bám theo rình rập.

Họ làm việc cật lực trong im lặng. Thứ im lặng làm đầu óc choáng váng và chỉ bị đứt đoạn khi những tiếng gào rú bám chặt vào hành trình của họ cất lên. Cuộc hành trình càng trở nên gian khổ vì những con chó luôn tìm đường lẩn trốn. Cả Bill và Henry đều mệt lử, đều mất tinh thần. Đêm nay cũng như những đêm trước, họ hạ trại khi chiều tới nhưng khác với những tối qua họ xích các con chó rất chặt. Theo cách của người Anhđiêng, Bill tròng một sợi dây da to bản quanh cổ từng con, nối sợi dây vào cây gậy dài chừng năm sáu piệ Đầu kia của gậy buộc chặt vào cây cọc cắm sâu xuống đất.

– Như vậy, – Bill nói. – mình tin chúng sẽ không còn tìm cách bỏ rơi chúng ta nữa.

– Tốt lắm. Nhìn kìa, những con mắt lửa đã vây quanh chúng ta! Thật đáng tiếc, ta không có nhiều đạn để cho chúng ăn một bữa no chì! Hình như chúng biết ta thiếu đạn nên càng lúc càng vào gần thế kia…

Hai người không sao ngủ được. Bị vây kín giữa hiểm họa chết người, họ luôn phải căng mắt dõi theo những hình dáng lờ mờ ẩn hiện như bóng ma quanh trại. Nhìn mãi vào những con ngươi sáng rực kia, cuối cùng họ cũng nhận ra hình thù một con vật. Bỗng đàn chó nháo nhác, theo nhau cắn các sợi dây da. Con Một Tai rên the thé, ngoạm mạnh cây gậy ra sức lôi về phía bóng tối. Henry rỉ tai bạn:

– Bill! Đừng nhúc nhích. Nhìn kìa!

Bill buột miệng kêu lên một tiếng ngạc nhiên khi trông thấy bóng đen đang thận trọng trườn dần về phía trại. Một bóng đen hình con chó đang len lén luồn qua ánh lửa phập phùng. Con vật vừa có ý sợ hãi vừa táo tợn trừng mắt quan sát hai người trong khi vẫn tiến gần tới đàn chó.

Một Tai chăm chú nhìn con vật và cất tiếng rên rỉ càng thiểu não hơn. Bill nói:

– Một con chó rất bự.

– Có khi là chó sói.

– Nó tiến về phía lũ chó nhà.

– Cậu nhìn con Một Tai kìa! Nó tỏ ra rất hoảng!

– Con kia là sói cái đấy. Mình thừa biết thủ đoạn của nó. Nó lảng vảng quanh trại, dụ một con chó nào đó của ta theo nó vào rừng để cả bầy được bữa no bụng.

Đúng lúc khúc củi bị nứt giữa đống lửa phát ra tiếng nổ lớn khiến con vật vội nhanh nhẹn rút lui.

– Lạ thật. – Henry nhận xét.

– Càng lạ hơn nữa vi chính nó là tên trộm bị mình nện tối qua. Con này không ngại nguy hiểm dám lẻn vào tận chỗ ta hạ trại tuy có đống lửa rất lớn. Từ cổ chí kim chưa từng có chuyện như thế bao giờ. Sau này kể lại chắc chẳng ai tin…

– Ừ, lạ thật.

– Nó biết cả giờ chúng ta ăn tối nữa chứ!

– Mình nhớ lại hồi bắn hạ một con chó chạy theo lũ sói. Chó của ông già Villon. Thấy nó lảng vảng trong bãi chăn thả nai sừng tấm, mình nổ súng bắn luôn. Nghĩ là nó chết ông già Villon òa khóc thảm thiết chẳng khác khóc con. Đã ba năm ông không thấy nó vì nó bỏ chạy theo bầy sói rừng.

– Theo mình thì con sói kia cũng là một con chó nhà đã trở lại hoang dã và vẫn chưa quên cảnh con người phân phát cá cho chó.

– Thế thì nhất định phải giết nó. Không thể kéo dài tình trạng này. Vả lại đây là chuyện sống còn của chúng mình.

– Chà, nếu sẵn đạn thì xong ngay.

– Chỉ còn ba viên duy nhất, ta không được phí phạm… hành trình còn dài.

– Đồng ý!

– Vậy phải làm gì bây giờ…

– Ngủ cái đã. Qua một đêm sẽ có sáng kiến.

Hai chàng lăn ra đánh một giấc tốt.

Sáng, Henry dậy trước pha càphê, rồi đánh thức bạn. Bill cằn nhằn:

– Cậu quên không phục vụ mình rồi.

– Lạ thật. – Henry đang nghĩ đi đâu nên không trả lời vào câu hỏi của bạn. – Không biết mình đang loạn óc hay đang ngủ mê thế này…

– Henry, tách của mình chẳng có lấy một giọt nào gọi là có!

Càng bực mình, Bill hét to:

– Nói đi chứ! Tại sao thế…

– Cậu nhìn xem… Con Bự chuồn rồi!

Bill nhổm người đếm: “Một… hai… ba… ”

– Ừ nhỉ, thiếu một. Dây da bị nhai nát.

Cả hai người đều sững sờ. Một lúc Henry mới nói:

– Con Bự đã chạy xa lửa trại. Bị rơi vào bẫy của vị khách tới thăm hồi đêm. Đàn sói đã ăn thịt nó. Ta đành phải chịu thiếu nó chứ biết sao giờ…… Vĩnh biệt Bự nhé… Đưa tách đây Bill, suất càphê của cậu đây này!

– Khỏi, cảm ơn Henry, mình không khát nữa… Đêm nay phải đề phòng kỹ hơn.

Hai người và ba con chó lại lên đường như mấy ngày trước. Đi khỏi chỗ cắm trại chừng vài mươi mét, họ phát hiện trên mặt tuyết một mẩu dây da và một khúc xương.

– Tất cả những gì còn lại của con Bư… Bị chúng nó xơi gọn rồi. – Bill làu bàu. – Mong sao cảnh này không đến với anh em mình! Cứ đà này rất có thể chúng mình sẽ phải chịu chung số phận đó…

Henry bật cười:

– Lại bi quan, luôn luôn bi quan! Vài con sói háu đói chưa thể làm tớ mất vui ngay hôm nay. Chúng nó đã từng đeo bám mình hàng chục lần hòng xơi tái mình nhưng cậu thấy đấy, mình vẫn sống như thường. Không đâu, không đâu, bọn chúng không hạ nổi cánh ta.

– Biết đâu đấy…

– Thôi mà Bill, phải can đảm lên! Mặt tái nhợt thế kia, chắc cậu phải uống kí ninh mới ổn.

– Chúng mình chỉ còn có ba con chó.

– Thế cũng đủ. Rồi cậu xem, mọi chuyện sẽ ổn.

Ngày hôm đó và những ngày tiếp theo trôi đi trong khung cảnh mênh mông băng giá vắng tanh. Lúc chín giờ, trời bắt đầu sáng. Đến giữa trưa có thể trông thấy ánh phản chiếu từ một ông mặt trời vô hình, sau đó là buổi chiều xám lạnh báo tin đêm sắp ập xuống. Vào một lúc gần. giữa trưa, khi mặt trời đang cố xua tan sương mù, Bill cầm súng nói:

– Mình cần biết rõ tình thế. Phải tới thăm cái bọn đang ám chúng mình xem sao.

– Hãy thận trọng, Bill! Rất thận trọng!

Henry nhìn theo bạn, trong lòng đầy lo ngại.

Một giờ sau Bill trở về. Anh nói:

– Thấy chúng nó rồi. Chúng lượn lờ quanh trại chúng ta, thấy mình tới chúng bỏ chạy hết.

Con nào con nấy đói trơ xương. Mình chưa hề trông thấy những con vật đói đến thế. Chắc phải nhịn từ nhiều tuần nay không có miếng gì vào bụng… ngoài ba con chó. Có những con chắc không còn sức bám theo chúng mình xa hơn.

Xương sườn nhô ra như những tấm ván ủi áo quần, bụng lép kẹp thót lên sát sống lưng. Chúng gần như hóa dại, nhất định chờ ngày chén thịt chúng ta.

Cuộc hành trình lại tiếp tục: Bill đi đầu, Henry đi sau đẩy cỗ xe trượt.

Bất chợt Henry huýt sáo báo động.

– Nhìn kìa! Chúng bám theo ta.

Một con sói chạy dọc theo vết xe, không cần ẩn nấp. Nó dừng lại khi thấy người đi phía trước đứng lại, trừng mắt nhìn, mũi hít hà đánh hơi.

Bill nói:

– Một con sói cái.

– Con sói đã chôm của ta ba con chó.

Bill đi tới sau xe đứng cạnh bạn nhìn con vật kỳ quặc vẫn bám theo họ từ mấy ngày qua.

Nó nhảy vài bước, dừng lại, rồi tiếp tục diễn trò đó lần nữa. Dần dần nó tới rất gần cỗ xe, cuối cùng nó ngồi bệt xuống bên một khóm thông.

Con chó cái phập phồng mũi đánh hơi, mắt nhìn thẳng vào hai người chẳng khác một con chó nhà.

Nhưng trong đôi mắt nó không biểu lộ tình cảm thân thiết, trái lại thể hiện rõ tính hung bạo dữ dằn. Henry nhận xét:

– Nó đói tợn, nhìn mắt nó thì biết.

– Trông to con hơn sói đực.

– Ừ, màu lông cũng rất lạ. Mình chưa thấy bao giờ…

Bộ lông xám có xen lẫn màu đỏ, màu cam.

Nhưng lại lấp loáng những ánh khó tả khiến con vật có màu lông không thực, khó xác định: hơi hung hung đỏ nhưng màu xám nổi rõ hơn.

– Hay nó là chó kéo xẻ Nếu đúng, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Này con chó tọcon kia, tới đây tao xem! Nào, tới đây! Không ai làm hại mày đâu mà sợ!… Tới tao xem…

Con vật bí ẩn không nhúc nhích.

Nó vẫn nhìn chằm chặp vào hai người, trông vẻ đủ thấy rõ nó chỉ muốn một điều duy nhất:

ăn thịt cả hai.

– Để mình cho nó ăn kẹo chì. – Bill nói. – Con thú này coi khinh ta quá!

Anh thận trọng lôi khẩu súng lại gần, nhưng đúng lúc anh vừa giương súng lên vai thì con vật nhảy dựng lên và biến mất sau rừng thông. Bill làu bàu:

– Biết ngay mà! Một con vật dám tới ăn chung với chó nhà tất nhiên phải biết khẩu súng là thứ gì. Nhưng hãy đợi đấy. Sớm muộn tao sẽ lột da mày, không ở đây thì ở chỗ khác…

– Giá cậu bắn hạ nó tại đây thì hay hơn. – Henry nói. – Không chừng nó định dụ cậu vào bẫy đó! Lúc cả bầy nó xúm lại, cậu đối phó cách nào khi súng chỉ có mỗi ba viên đạn!

– Để mặc tớ, sẽ có cách!

Hai người lại hạ trại. Bầy chó thấm mệt.

Chúng đã phải làm việc quá sức.

Hai người trằn trọc ngủ không yên giấc. Họ cảm nhận rõ mối đe dọa ngày càng tới gần. Chỉ còn trông mong ngọn lửa xua đuổi được lũ sói ra xa, nên suốt đêm họ phải lo canh đống lửa không để lụi đi.

Bill càng ngày càng sa sút tinh thần, luôn mồm ca cẩm:

– Bọn thủy thủ đã nhiều lần kể chuyện tàu của họ bị cá mập bám theo. Đàn sói này có khác gì cá mập, chúng chỉ chờ dịp thuận lợi là xin bọn ta tí tiết. Chúng sẽ ăn thịt cả hai.

Henry trấn an:

– Cậu nản thế là sai. Người nản lòng là người đã chiến bại một nửa. Anh bạn thân mến ơi, hãy dũng cảm lên. Chưa đến nỗi gì đâu! Hy vọng giúp ta sống còn, nên ta hãy hy vọng!

– Khốn nỗi, đường đi còn quá dài…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN