Nạp Thiếp Ký II - Chương 116: Đừng Coi Điển Sứ Không Là Cán Bộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Nạp Thiếp Ký II


Chương 116: Đừng Coi Điển Sứ Không Là Cán Bộ


Khổng Hi Quý khôi giáp sáng choang, eo đeo bảo kiếm, mặt hồng nhuận mập phì chảy mỡ, được hơn mười thân binh hộ vệ vây quanh, mang theo Lôi tri huyện uy phong lẫm lẫm đến thành lâu.

Lão bước một chân vào lớp máu đọng, loạng choạng suýt ngã, rất may là hộ vệ đi sau mắt lanh tay lẹ, vội vỡ đỡ lấy, bấy giờ mới miễn cưỡng bị ngã chỏng vó, mất mặt trước mọi người.

Lão kinh hồn cố định thần, chỉnh chỉnh lại đầu khôi, ngước mắt nhìn, thấy trên mặt thành đầy tử thi của địch quân và Minh quân, khắp nơi đầy chân đứt tay cụt, máu đã tẩm ướt cả đá lót trên mặt thành, nơi nào cũng có máu. Lão nhịn không được kinh tâm đảm chiến, cẩn thận bước tới công sự trên thành, vịn tay thò đầu ra nhìn, không khỏi hít một hơi khí lạnh: toàn bộ ruộng đồng bên ngoài thành đầy thi thể của địch quân, nằm ngổn ngang khắp nơi, phần lớn thi thể đều không toàn vẹn. Mấy chục cái lổ lớn còn bốc khói đen không biết vì sao mà hình thành. Đao kiếm, vụn khói, thang dây, chiến kỳ… chỗ nào cũng có.

Đây chính là chiến trường, chiến trường thây nằm chật đất!

Khổng Hi Quý trước đây chỉ huy tác chiến đều là ở hậu phương phát hiệu lệnh, quân đội của lão chỉ cần gặp đại quân của Trương Hiến Trung là chạy, chạy thục mạng, cho nên không hề tiến hành đề kháng ra dạng gì, càng không có loại huyết chiến thế này. Dù là như thế, quân của lão gần như bị địch quân diệt sạch. Trong khi đó, trường diện máu huyết lâm lâm, thi thể tàn khuyết chất đầy này là lần đầu tiên lão thống lĩnh binh nhiều năm thấy được!

Khổng Hi Quý cố lấy lại tinh thần, từ từ quay đầu lại, cười ha hả: “Hay! Đánh hay lắm! Minh quân chúng ta thường là sở hướng phi mỹ như vậy, đặc biệt là dưới trướng bổn quan đều là anh dũng chi sư của Đại Minh, trường thắng chi sư! Đây đều là công lao của người giỏi dưới tráng ta a! Đến lúc này thì đã khiến Trương tặc biết mùi lợi hại rồi….! Ha ha ha…”

Mấy tướng quân dẫn Minh quân cùng Dương Thu Trì và Đồng quân cộng đồng kháng kích địch quân đều hiện mấy phần đắc ý trên mặt, nhưng khi thấy Đồng quân thần sắc nhàn nhạt, biết là kỳ thật thắng lợi của trường bảo vệ chiến này trước đó là tử thủ dựa vào vị bạch y nữ hiệp đó, nếu không phải này chém giết vô số địch quân đánh lên thành lâu, cổ vũ đấu chí của quân dân toàn thành, thì Kiềm Dương này đã sớm bị công phá rồi. Sau đó, đại bại địch quân là nhờ vào 5 nghìn Đồng quân tăng viện, đặc biệt là pháo đạn thần kỳ của vị điển sứ huyện nha này, khiến địch quân bị nổ hồn phi phách tán, không dám tiến công nữa. Những tướng quân nhà Minh này đều biết nguyên nhân thắng lợi không phải toàn đều kể hết trên người của Minh quân.

Do đó, sự đắc ý trên mặt họ đều thu lĩêm lại hết.

Khổng Hi Quý không hề hay biết gì, vẫn y như cũ tự huyênh hoang, nói với Lôi tri huyện: “Tri huyện đại nhân, ông coi hơn nghìn tử thi của địch quân trên mặt thành này nè, ha ha, đây đều là công lao của người dướng truớng ta a, đại nhân kiến thức sự lợi hại và anh dũng của tước sĩ ta chưa? Ha ha ha! Đánh hay lắm! Bổn quan sẽ đem tin vui này lập tức bẩm báo lên ba vị vương gia, rồi báo lên triều đình, sẽ khao thưởng thật lớn cho tướng sĩ toàn quân! Luận công khen thưởng! Ha ha ha.”

Lôi tri huyện tự nhiên vuốt mông ngựa ào ào, thuận lời đưa đẩy, khen đến nỗi Khổng tổng binh đắc ý dương dương, bay lên tận mây xanh.

Phụ trách chỉ huy Minh quân đề ngự địch trên thành lâu là một vị du kích tướng quân (Chú: là 1 chúc quan của triều Minh, không dính dáng gì đến việc đánh du kích. ND) tên là Long Bỉnh nghe tổng binh cứ tự thổi phồng công lao, sợ sẽ ảnh hưởng đến tấm lòng của quân bằng hưu, vội ho khan một tiếng, bước lên cung tay thua: “Tổng binh đại nhân, Dương điển sứ thỉnh về Đồng binh, và chế tác đạn pháo cực kỳ lợi hại, công lao rất lớn.”

“Vậy sao?” Khổng Hi Quý thu nụ cười, quét nhìn Đồng binh khắp thành lâu mặc sắc phục của dân tôc Đồng, “Đúng đúng, quân đội của Đồng trại tăng viện, công không nhỏ chút nào. Đúng rồi, Long tướng quân, ngươi vừa rồi nói là ai đến thỉnh Đồng quân?”

Long Bỉnh tiến dẫn Dương Thu Trì: “Vị này là Dương điển sứ, ông ấy còn chế tạo….”

“Điển sứ?” Cặp mắt tam giác của Khổng Hi Quý liếc xéo, rồi cắt ngang lời của Du kích tướng quân Long Bỉnh, khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, dừng khóe miệng khinh miệt hỏi: “Là ngươi thỉnh Đồng quân?”

Dương Thu Trì vội bước lên một bước, khom người thi lễ: “Vâng! Ti chức Dương Thu Trì, là điển sứ của Kiềm Dương huyện, trước đó có đến Quý châu Trấn Viễn phủ, tiếp được quân tình khẩn cấp của tri huyện Lôi đại nhân, đã từ Đồng trại mượn được 5 nghìn Đồng binh, khẩn cấp đến đây chi viện, rất may không đến trễ.”

Khổng Hi Quý quay đầy nhìn Lôi tri huyện đang khúm núm: “Là ngươi truyền quân tình cho hắn?”

Lôi tri huyện vội đáp: “Dạ dạ, Dương đại nhân là điển sứ của huyện, phụ trách…”

“Được rồi!” Khổng Hi Quý không nhịn được phiền cắt ngang lời Lôi tri huyện, lại lườm mắt nhìn Dương Thu Trì, mũi hừ hừ như ống thông khí, hỏi: “Ngươi chỉ là tên tiểu điển sứ nho nhỏ, sao có thể mượng được 5 nghìn Đồng binh? Đúng là nực cười! Thủ lĩnh Đồng binh ở đâu?”

A Hạnh Ny thấy bộ dạng khệnh khạng của lão như vậy, lại thấy lão đối với Dương Thu Trì không lễ mạo gì, lòng chán ghét vô cùng. Nhưng mà, nàng cũng biết tổng binh là quan chỉ huy quân sự tối cao của Hồ Quảng, không tiện đắc tội, bước lên ôm quyền thưa: “Mạt tướng A Hạnh Ny, là con gái của Đồng trại thổ ti Dát cát Ước, là thủ lĩnh dẫn đầu Đồng binh.”

Khổng H iQuý không hề biết nguyên nhân chủ yếu để đánh lui hai vạn đại quân của Trương Hiến Trung lần này là đạn đá có chứa thuốc nổ của Dương Thu Trì, tuy miệng cứ giành hết công lao về cho mình, nhưng trong lòng cũng biết thắng lợi này thuộc về Đồng binh đến tăng viện, cho nên lập tức đổi thành cái mặt cười, nhịn lên nhìn xuống đánh giá A Hạnh Ny, thấy nàng toàn thân nhung trang, thanh tú nhanh nhẹn, mặt đẹp như hoa, càng hoan hỉ vô cùng, ngầm nước nước bọt đánh ực, cái mặt phì đầy nọng cười hề hề: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Lần này Đồng trại thổ ti phái xuất thần binh tương trợ bổn quan thủ thành, bảo hộ ba vị vương gia bình an cũng coi là một kỳ công, bổn quan nhất định sẽ bẩm báo triều đình, thưởng lớn cho Đồng trại thổ ti các ngươi! Khao thưởng Đồng binh tam quân! Ha ha ha.” Nói xong, thò tay ra định vỗ lên vai A Hạnh Ny biểu hiện thân mật.

A Hạnh Ny nhíu mày, lùi về sau một bước tránh đi, ôm quyền nói: “Đa tạ tổng binh đại nhân, chỉ có điều lần này người có công đầu chính là Thu Trì ca của ta, là người chế tác đạn pháo, nổ chết vô số Trương tặc quân tấn công, làm địch quân khủng hoảng mới triệt binh. Đại nhân muốn khao thưởng nên khảo thưởng Thu Trì ca trước, nếu không thưởng phạt bất minh.”

“Vậy à?” Khổng Hi Quý bấy giờ mới quay đầu, nhìn kỹ lại Dương Thu Trì một cái. Chỉ có điều, lão không tận mắt chứng kiến uy lực của tạc đạn, không hề thấy địch quân như núi đổ sóng trào bị tiếng nổ kinh thiên động địa máu thịt văng đầy, cho nên không cảm thụ được một trăm tạc đạn bàng đá của Dương Thu Trì mang đến sự cải biến về chất cho cuộc chiến bảo vệ này thế nào, cho nên nghe mà cũng như không, cho dù A Hạnh Ny là đại biểu Đồng binh nói thế, vẫn không đủ làm cho lão trọng thị.

Khổng Hi Quý thu hồi mục quang, lại cười hề hề nói với A Hạnh Ny: “A Hạnh Ny tướng quân, lần này đánh lui địch quân, ngươi lao khổ công cao, xinh thỉnh theo ta đi gặp ba vị vương gia, chúng ta cùng thương lượng đại kế lui địch, thế nào?”

A Hạnh Ny lắc đầu: “Chúng tôi đến là vì Thu Trì ca, chúng tôi chỉ nghe theo hiệu lệnh của Thu Trì ca. Xin lỗi!”

Khổng Hi Quý ngẩn người, lại nhìn kỹ lại Dương Thu Trì, hơi có chút phản ứng, cười nói: “Vậy được, vậy thỉnh Dương điển sứ cùng đến thương nghị luôn!”

Dương Thu Trì ôm quyền đáp: “Tổng binh đại nhân, ti chức chức nhỏ lời kém, làm sao có thể thương nghị quân cơ đại sự với tổng binh đại nhân và ba vị vương gia chứ. HƠn nữa, ti chức còn phải nhanh chóng sắp bày chuyện phòng ngự, chế tạo đạn dược để phòng địch quân lần nữa đánh tới.”

Khổng Hi Quý trầm mặt: “Thế nào? Điển sứ đại nhân, ngay cả lời bổn quan nói mà cũng không nghe sao?”

Dương Thu Trì nghe lão giở giọng, phản cảm vô cùng. Dù sao kiếp trước hắn cũng làm siêu phẩm Trấn quốc công của Đại minh, cẩm y vệ chỉ huy sứ, quyền thế hơn xa Khổng Hi Quý, sao có thể chịu cái nhìn khinh khi này của lão, lập tức đứng thẳng người, điềm đạm nói: ‘Tổng binh đại nhân nặng lời rồi, thật tế là địch quân chỉ tạm lui, có thể trong khoảnh khắc sẽ quay lại, không thể giống như có người trốn trong nha môn gối cao chẳng lo nghĩ gì, chúng tôi còn phải tăng cường chiến bị…”

“Phóng tứ!” Con mắt tam giác của Khổng Hy Quý trừng to, cái mặt đầy mở rung rinh, “Tên điển sứ nho nhỏ nhà ngươi kia, bổn quan bảo ngươi tham dự thương nghị quân cơ yếu sự là nễ mặt người lắm rồi, khôn gngờ lại không nễ mặt, còn dám đương trường trào phúng bổn quân! – Người đâu a, bắt trói!”

Mấy thân binh ở sau lưng lão cùng quát lên, như lang như hổ xông lên định bắt người, A Hạnh Ny bước lên một bước, tay án vào cán kiếm, tức giận quát: “Đứng lại! Tên nào lên chém chết!”

Tiểu hắc cẩu nhất mực nằm phục ở đó, lúc này mắt lộ hung quang, mũi khịt khịt, nhìn uy hiếp các thân binh.

Lưu Dũng, Mã Lăng, Phó quan, Hồ Thủy cùng các hộ vệ đều đao kiếm rời khỏi vỏ, vây lên.

Vũ Kỳ giơ tay, hơn trăm sơn tặc giơ hỏa súng và đao kiếm đối chuẩn Khổng Hi Quý cùng thân binh.

Đồng binh xung quanh cũng hè nhau giới bị, biến Minh quân thành thế bị bao vây.

Chỉ có Liễu Nhược Băng vẫn bình tĩnh như nước, đứng bên cạnh Dương Thu Trì tựa hồ như không thấy đám thân binh xông lên. Chỉ có điều, Dương Thu Trì đã cảm thụ sát khí dày đặc tiết ra trên người nàng.

“Làm cái gì vậy? Các ngươi phản rồi hả?” Khổng Hi Quý lùi lại mấy bước, tay đặt lên cán kiếm, hoảng hốt hỏi.

Du kích tướng quân Long Bỉnh và các thiên tổng khác cùng bước tới can ngăn, và khẽ nói về chuyện Dương Thu Trì chế tạc đạn có uy lực và tác dụng thế nào, lại nhấn mạnh tính trọng yếu trong chiến đấu của tạc đạn do con người trẻ tuổi này chế tạo.

Những du kích tướng quân và thiên tổng là theo tổng binh Khổng Hi Quý bại lui về Kiềm Dương huyện, là bộ hạ cũ của Khổng Hi Quý. Lời của họ khiến Khổng Hi Quý không thể không xét lại.

Vốn ra, Khổng Hi Quý làm quan nhiều năm, tự nhiên biết đạo lí không nên chọc giận quần chúng, đương nhiên càng hiểu lúc này phải tận sức mua chuộc lòng người. Nhưng mà, do y không hề trực tiếp tham gia trường bảo vệ chiến máu tanh này, không hề nhìn thấy uy lực khủng bố của tạc đạn Dương Thu Trì chế tạo gây ra cho đội hình dày đặc của địch quân, và tác dụng cực lớn đối với việc lui quân của địch… cho nên nhất mực không tin vào việc có tạc đạn lợi hại như vậy, trong lòng nhiều ít cũng nhân là những lời nói khoa trương trong lúc kinh hoảng của mọi người. Sở dĩ, lão nhất mức khinh thường Dương Thu Trì, cho rằng hắn chẳng qua là một điển sứ của nha môn, là quan nhỏ hàng tòng cửu phẩm, thế mà dám trào phúng vị tổng binh đường đường như mình là kẻ tham sanh úy tử, tức giận mới hạ lệnh bắt Dương Thu Trì, không ngờ mệnh lệnh này đã chọc vào tổ ong mặt quỷ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN