Nạp Thiếp Ký II - Chương 21: Thời Kỳ Ăn Vỏ Cây Để Sống
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Nạp Thiếp Ký II


Chương 21: Thời Kỳ Ăn Vỏ Cây Để Sống


Dương Thu Trì bị làn sương khói mù mịt làm tỉnh giấc.

Hắn ho khan vài tiếng, nhắm mắt lại gắng sức ho, thở hổn hển rồi từ từ mở to mắt ra. Những gì hán có thể nhìn thấy đó là những giọt mưa lất phất, bầu trời mù mịt, trong tầm nhìn một dặm như có luồng khói đặc tung bay lên khoảng trời không.

Mặc dù trời đang có bụi mưa lất phất, nhưng phía trước dường như có một ánh sáng mạnh mẽ rọi vào chói mắt, làm hắn phải nhắm mắt, dùng tay che mũi lại, liên tục ho khan mấy tiếng.

Có gì đó chạm vào mặt mình, hơi ẩm ướt. Dương Thu Trì chầm chậm mở mắt, quay đầu lại kêu lên: “Tiểu hắc!”.

Như có tiếng gió thổi qua.Chú chó Tiểu hắc mắt ươn ướt kêu lên hai tiếng, nhảy về phía trước. Thì ra vừa rồi là do Tiểu hắc dùng lưỡi liếm lên mặt hắn.

Dương Thu Trì mừng rỡ nhưng lại thở dốc nói: “Tốt rồi! Tiểu hắc, ngươi vẫn còn sống!”

Mắt hắn dần dần quen với sự kích thích ánh sáng.Các đốt ngón tay như bị nứt ra. Hắn lồm cồm ngồi dậy, ngẩn đầu nhìn chung quanh. Một vùng đất hoang vắng, ngoại trừ bầu trời cuồn cuộn làn khói đặc bên ngoài thì không thấy dấu vết của bất kỳ sinh mệnh nào cả. Mà làn khói dày đặc này cũng không biết từ đâu mà đến.

“Băng nhi!” Ý nghĩ đầu tiên của Dương Thu Trì là Liễu Nhược Băng giờ đang ở nơi nào. Thậm chí cũng không cần biết xem bọn hắn đã đi đến địa phương nào rồi. Hắn đã qua một lần kinh nghiệm vượt thời gian thì bây giờ cảm giác đó không còn mới mẻ nữa. Điều mà loòng hắn nghĩ đến bây giờ là làm sao tìm được Liễu Nhược Băng. Hắn loạng choạng bò lên, lớn tiếng gào lên: “Băng nhi! Băng nhi nàng đang ở đâu?”

Không có một tiếng trả lời.Chỉ có một âm thanh văng vẳng nơi vùng quê hoang vắng.

Dương Thu Trì bò lên một mõm đất nhỏ, đưa tay che nắng nhìn chung quanh. Một vùng đất hoang vu cằn cõi, thậm chí cũng không có một cọng cỏ, chỉ toàn là đấ cát vàng. Một làn gió lạnh thổi qua.

Chú chó Tiểu hắc ư ử kêu lên, quay đầu lại nhìn chủ nhân.

Dương Thu Trì ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Tiểu hắc: “Tiểu hắc, mau, đi tìm Băng nhi xem nàng ta đang ở nơi đâu!” Tiểu hắc như nghe là hiểu những lời của Dương Thu Trì nói, nhanh như chớp chạy xuống sườn dốc, dọc đường kêu ư ử.

Dương Thu Trì tại sườn núi tiếp tục kêu to, dùng toàn sức lực bản thân gọi lớn: “Băng nhi!”. Nhưng vẫn không một lời hồi đáp, ngọai trừ xa xa văng vẳng âm thanh ư ử của Tiểu hắc. Dương Thu Trì lấy ngọn đồi làm bán kính, thất tha thất thiểu bắt đầu cuộc tìm kiếm. Đã hơn hai giờ trôi qua, Dương Thu Trì mang theo Tiểu hắc lùng tìm vài dặm xung quanh địa phương này. Không chỉ là không thấy Liễu Nhược Băng mà ngay cả một bóng người cũng không thấy. Một thôn trang như vầy, thậm chí một con chó, một con gà, một con trâu hay một con chuột cũng không thấy.

Hắn đã kiệt sức vì mệt mỏi, trong tâm nghĩ rốt cuộc lại có địa phương hoang vắng đến như thế sao? Hơn nữa ngày qua tìm kiếm cũng không có một bóng ma nào cả. Chẳng lẻ hắn đã vượt thời gian đến hỏa tinh rồi sao?

Trong không khí dày đặc sương khói này, chắc là ở địa phương nào đó có nhà bị cháy rồi! Dương Thu Trì nghĩ thầm như vậy. Nhưng hắn lại không dám rời khỏi nơi này đến vùng lân cận đó, vì rằng điểm dừng của hắn sau khi vượt thời gian là ở đây, chỉ sợ rằng Liễu Nhược Băng sẽ tìm đến nơi này. Hoặc có thể Liễu Nhược Băng đã vượt thời gian đến vùng này thì cũng sẽ đi tìm đến hắn.

Trời chiều, mưa phùn lất phất chầm chậm rơi xuống. Dương Thu Trì cùng Tiểu hắc ngồi trên sườn núi, phía sau bóng đổ dài. Gió rét lạnh thấu xương, thổi trúng mặt Dương Thu Trì đau buốt. Bụng Dương Thu Trì bắt đầu kêu ọt ọt.Vừa rồi cũng đã đi vòng vo nửa ngày mà không nhìn thấy một bóng người nào, hay một con vật nào thì lấy gì bỏ bụng bây giờ chứ?

Sau khi mặt trời hạ xuống cũng là lúc Dương Thu Trì hoàn toàn tuyệt vọng. Băng Nhi khẳng định là không đến nơi này rồi. Nhưng lão tăng đó chẳng phải đã nói rồi sao, là hắn muốn gặp Băng Nhi thì chỉ chờ vào duyên phận mà thôi.Bây giờ xem ra duyên phận còn chưa đến, tự nhiên không thể với tới được rồi.

Nhưng duyên phận ở đâu bây giờ? Lão tăng chẳng phải đã nói, duyên là do tâm nguyện mà sinh ra. Nguyện vọng của hắn cũng khát khao tìm gặp được Băng Nhi, vậy thì vì lý do gì mà vẫn chưa gặp được?

Tâm tư Dương Thu Trì vô cùng đau khổ, ngồi mệt mỏi, bèn cuộn mình nằm xuống tại chỗ, nhìn xa xa ra khoảng không trống vắng. Khói đầy trời chậm rãi bay bay, trở nên trong sáng hơn.

Cuối cùng mặt trời cũng dừng nơi chân trời. Bầu trời từ màu vàng kim, chuyển sang màu vàng nhạt, rồi màu xam xám, xám tro, đen kịch. Một ngôi sao, hai ngôi sao, năm ngôi sao…Chỉ trong nháy mắt đã dày đặc các vì sao.

Băng Nhi, nếu có Băng Nhi ở đây thì tốt rồi. Cùng ngồi sánh vai, để Băng Nhi tựa vào lòng ngực của mình, cùng đếm sao, lông mi của nàng rất dài. Băng Nhi có đôi mắt phượng lạnh lùng nhưng rất đẹp. Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ gặp qua đôi mắt đẹp như vậy.

Nhắm mắt lại, Dương Thu Trì cảm giác nghẹn ngào, nghĩ đến Băng Nhi lại càng thêm chua xót-Băng Nhi, nàng đang ở nơi nào vậy?

…..

Dương Thu Trì thiêm thiếp ngủ, không biết được bao lâu, bị cái lạnh làm tỉnh giấc, cảm giác tay chân lạnh ngắt. Tiểu hắc đang nằm bên cạnh, nghe động tĩnh, lập tức thức dậy, nghiêng đầu qua nhìn Dương Thu Trì.

Ánh sáng ban ngày đã không còn nữa rồi, chỉ còn những ngôi sao nhấp nháy.

Dương Thu Trì ngồi xếp bằng lại, im lặng vận nội công. Đó là do học trò Tống Vân Nhi cũng là muội muội của Liễu Nhược Băng dạy hắn.

Sau khi vận khí, thân thể đã trở nên hồng hào lại, cảm giác ớn lạnh cũng không còn. Thân thể hết lạnh, thì bụng lại kêu ọt ọt nhiều hơn nữa, nhìn thấy Tiểu hắc nhóp nhép miệng, đoán chừng nó cũng đã đói lắm rồi. Không được, không thể cứ chờ đợi như vậy được, bằng không chưa nhìn thấy Liễu Nhược Băng thì e rằng đã phải chết đói rồi.

Dương Thu Trì đứng dậy, nhìn ngó xung quanh, dẫn theo Tiểu hắc nhằm hướng có khói đen dày đặc nhất mà đi tới.

Hơn một canh giờ trôi qua, cuối cùng màu đen tối cũng chầm chậm biến mất, lộ ra một màu trắng bạc. Dương Thu Trì dừng chân, nhìn khắp xung quanh, cũng vẫn là một vùng đất hoang vắng. Chỉ có điều nhờ có mưa lất phất lúc sớm, hắn thấy xa xa có làn khói nhạt lượn lờ. Có khói tức là có người ta! Có thể mua chút thức ăn rồi. Dương Thu Trì trở nên hứng khởi hơn, đưa tay lục tìm bên trong.Nụ cười lập tức ngưng lại.

Không có tiền!

Sau khi làm quan, trong người hắn dường như không mang theo bạc. Cũng vì ngân lượng quá nặng, chẳng muốn mang theo.Dù sao đi đến nơi nào cũng có người đi cùng. Khi là Cẩm y vệ chỉ huy sứ rồi thì hắn lại càng không lấy chuyện ngân lượng làm lo lắng nữa. Còn hiện tại không có ngân lượng biết phải làm sao đây?

Hắn chợt nhớ đến ngọc bội mang theo mình. Khối ngọc bội đó có giá trị khoảng vạn lượng bạc, cứ mặc sức mà có cuộc sống thoải mái, không cần biết đã vượt thời gian đến triều đại nào.Nhưng mà sờ soạng hết cả thắt lưng, khắp toàn thân trên dưới đều tìm cả nhưng vẫn không thấy miếng ngọc bội đâu cả. Hắn kéo y bào lên, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng mới phát hiện chỗ buột ngọc bội có một lỗ nhỏ. Xem qua hình dáng thì chắc là lúc vượt thời gian đến đây, miếng ngọc kia đã bị cơn lốc xoáy xé ra chặn lại, không biết là đã bay đến đâu rồi.

Không có bạc, không có ngọc bội, chỉ chạm phải bao tay ở ngực và súng ngắn ở bắp chân. Đội bao tay này là năm xưa hắn lấy được từ chú cháu của Kỷ Cương, đeo trên tay xem như cái kén tầm che chở tránh cho mọi khí giới không thể xâm nhập. Lần này trước khi xuất tuần, Tống Vân Nhi đã cố ý cất vào lòng ngực hắn, sợ sẽ có dịp dùng đến. Súng ngắn này là do lần vượt thời gian trước đã mang theo. Lúc đầu nó có mười hai viên đạn, đã dùng hết tám viên, giờ còn lại bốn viên, coi như chỗ dựa cứu mạng cuối cùng.

Lần vượt thời gian này xem ra còn thê thảm hơn lần trước. Lần trước còn có được một rương đủ các thứ, nào là máy phát điện cơ, máy tính, máy camera, rương pháp y…vân vân. Còn bây giờ đây, phải dùng hai tay cùng với bộ súng ngắn, đạn cũng chỉ còn lại bốn viên.

Hắn có chút hối hận, lúc vượt thời gian đến đây nên lấy theo một ít tiền, hay ít nhất cũng cầm theo cái rương đựng các dụng cụ pháp y. Bây giờ không có các bảo bối này, việc phá án cũng trở thành vấn đề rồi, làm sao mà rành mạch được a?Cũng khó trách lúc hắn muốn nhanh chóng vượt thời gian đến đây là để tìm Băng Nhi, nào có cân nhắc đến mấy chuyện này đâu.

Một canh giờ nữa trôi qua, đúng vào lúc hắn mệt mỏi đến kiệt sức, cuối cùng cũng thấy một thôn trang. bên ngoài thôn trang hiện lên một làn khói xanh lượn lờ.

Sau khi dẫn Tiểu hắc đi đến gần, một cảnh tượng giật nảy người. Cạnh thôn trang ngổn ngang các thi thể, phần lớn trên các thi thể này đều bị trúng tên, hoặc bị đứt lìa, hoặc bị đao kiếm cắm vào thân. Các phòng ốc trong thôn trang đều bị thiêu hủy. Dựa theo những làn khói bay lên thì thôn trang này đã bị cướp sạch ngày hôm qua. Khó trách sao có quá nhiều khói bay lên như vậy, nguyên nhân là do thôn này đã bị thiêu hủy cả rồi.

Dương Thu Trì lấy đội bao tay đao thương không nhập ra đeo lên, rút súng lên đạn, cẩn thận ngồi xuống quan sát, không có động tĩnh gì, cũng hơi hơi yên tâm. Hắn lần lượt xem từng thi thể, không cần xem nhiều, chỉ cần động một chút tay chân cũng biết là các thi thể này không còn sống. Sau khi kiểm ta hết phát hiện các thi thể này đã cứng đờ hết rồi. Mà xác cứng đờ chỉ có ở người chết mới xuất hiện được.

Đến xem quần áo trên các thi thể thì đây là trang phục của Minh triều. Dương Thu Trì trong lòng mừng thầm, chỉ cần đang ở thời Minh triều là được rồi, vì dù sao hắn làm cẩm y vệ chỉ huy sứ cũng không phải là vô dụng. Nhưng hắn nghĩ lại, lập tức chán nản, sau khi hắn là Cẩm y vệ chỉ huy sứ rồi thì không mang theo thẻ bài nữa. Ngày cả thẻ bài của Cẩm y vệ cũng không có thì ai sẽ tin hắn là chỉ huy sứ đây? Thêm vào đó, nếu quả như đã vượt thời gian khoảng một trăm năm, rồi nói mình là Cẩm y vệ chỉ huy sứ Dương Thu Trì của năm Vĩnh Lạc, không bị bắt vì tội huênh hoang khoác lác giả mạo quan chức quốc gia, thì cũng trở thành một kẻ điên. Sau hơn một trăm năm, mọi người ở niên đại của mình cũng đã chết sạch cả rồi, nhận thức được chính bản thân mình cũng không còn. Vậy thì vượt thời gian đến các triều đại khác cũng có gì khác biệt đâu?

Việc cấp bách bây giờ là điều tra xem mình đã đi đến niên đại nào của Minh triều rồi. Sau đó mới có thể nghĩ biện pháp tìm Băng Nhi. Bây giờ phải tìm người để hỏi đã.

Hắn cầm súng, dẫn theo Tiểu hắc, chầm chậm đi vào thôn.

Cảnh tượng trong thôn lọt vào mắt thật khiến chấn động lòng người, thật thê thảm vô cùng.Không chỉ nơi nơi toàn là thi thể, mà các thi thể đều là các cô gái còn trẻ tuổi, phần lớn chết thảm để lộ thân thể, giữa hai chân còn có vết máu xen lẫn vào.Rõ ràng là bị bạo lực xâm hại.

Chẳng lẽ là do bọn quỷ xâm lược Nhật Bổn gây ra? Chính mình đang đi đến thời kỳ kháng Nhật rồi sao?

Không đúng, các thi thể ngổn ngang trên đất bất kể là nam hay nữ đều mặc trang phục Minh triều, điểm này tuyệt đối không sai.

Dương Thu Trì tìm kiếm cả thôn trang, sau đó kiểm tra các thi thể, không có dấu hiệu gì của sự sống. Nhà cửa đổ nát, xiêu vẹo, không còn một mẩu lương thực nào cả!Chỉ có một vài miếng sắt trong nồi, phát hiện ra một ít màu gì đó đen sì sì, tìm một cái thìa vớt lên, không phải chất gì đặc sệt, cũng không phải cháo loãng, mà đã bị giã nát ra chính là vỏ và lá cây rồi!

Ăn mấy thứ này sao?Lòng hắn không khỏi một ý nghĩ đáng sợ-chẳng lẽ vùng này đang bị nạn đói sao?

Dương Thu Trì cảm thấy toàn thân phát lạnh. Hắn từng chứng kiến nạn đói ở Vũ Xương Hồ Quảng.Đã từng nhìn thấy thi thể của người chết đói ngã nhào ngổn ngang trên đường, thối nát, bốc mùi không người coi.Quay đầu lại nhìn những thi thể trên đất, phát hiện ra hầu như mặt mày đều xanh xao vàng vọt, cẳng chân nổi lên những vết sưng phù, đây đúng là triệu chứng của dấu hiệu chết đói.

Dương Thu Trì vẫn chưa hết hy vọng, tìm trong nhà không có cái gì để ăn. Hắn tìm kiếm trên các thi thể một lần nữa. Nhưng thi thể nào cũng đã lục soát rồi, vẫn không có bạc, thậm chí một đồng tiền cũng không có!Xem ra tình hình, thôn này chắc khi bị cướp cũng đã bị sục sạo hết rồi.

Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch gì, hắn tìm được một tờ giấy bán thân của một cô gái, trên giấy ghi: “Lí lão nhị thôn Kỳ Châu, nguyên nhân cuộc sống nghèo khổ, thiếu bốn lượng năm tiền, đem con gái Lí Lan bán cho Kỳ Châu cổ vượng làm người ở, khế ước lập thành hai bảng, nói mà không có bằng chứng, nên viết khế ước này làm bằng.”Phía dưới là chữ ký, phần đề chữ ghi: “Năm Sùng Trinh mười sáu ngày mười hai”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN