[Naruto – Đồng nhân] Quang Ám Điên Đảo - Chương 1-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


[Naruto – Đồng nhân] Quang Ám Điên Đảo


Chương 1-2


Trong óc có hố, não động lại mở, luôn muốn làm chuyện gì, vậy mà cuối cùng đều thành tìm chết QAQ

Đây là một sản vật của quá trình buông thả chính mình, thiết định cặn kẽ sẽ được đưa ra trong truyện, cố gắng cho não động của mình một lời giải thích hợp lí viên mãn, nếu như không làm được… Vậy thì cũng hết cách rồi. Đội nồi chạy đi

Đề nghị đọc tiết tử trước.

CP NaruSasu HashiMada ObiKaka ShiIta TobiIzu

——————-

Đêm khuya ngày 10 tháng 10 năm Konoha 48, Kyubi tấn công Konoha, Hokage Đệ Tứ không thể ở lại bên người vợ đang sinh của mình, dẫn Jonin trong làng ngăn cản Kyubi.

“Không được rồi! Lực lượng của Kyubi quá mạnh!” Đôi mắt của Uchiha Fugaku đã chảy ra huyết lệ, hắn tuỳ ý dùng mu bàn tay lau đi, giọng nói vội vã. “Không có Mangekyo, lực lượng của Sharingan bình thường có hạn, không thể trì hoãn Kyubi quá lâu! Minato, mau làm quyết định đi!”

Ngay lúc Kyubi xuất hiện, những người đã mở mắt của tộc Uchiha đều chạy đến, Mangekyo Sharingan có thể điều khiển vĩ thú, Sharingan bình thường cũng có chút ít tác dụng khắc chế, nhưng lực lượng của Kyubi là mạnh nhất đám vĩ thú, kiên trì đến giờ, tộc Uchiha cũng đã không chống nổi.

Namikaze Minato trầm mặt, trong lòng có rất nhiều mối nghi ngờ, tại sao Kyubi vẫn không rõ tung tích lại đột nhiên xuất hiện ở Konoha, người đứng sau chuyện này là ai, có mục đích gì… Cuối cùng những suy nghĩ hỗn loạn này đều biến thành kiên định. “Fugaku, mọi người kiên trì thêm một lúc, tôi liền đi… Nguy hiểm!”

Kyubi bị đồng lực Sharingan ngăn cản lâu như vậy đã sắp nổ tung, Uchiha Fugaku chỉ hơi thả lỏng nó liền tránh thoát, chín cái đuôi khổng lồ quơ loạn trong không trung, nó nhảy mấy cái liền lao về hướng trong thôn. Mà chỗ đó, chính là hướng bệnh viện Konoha!

Namikaze Minato biến sắc, lập tức đuổi theo.

Trong một phòng bệnh trong bệnh viện, Uzumaki Kushina hao hết khí lực, cuối cùng sinh ra một đứa trẻ nho nhỏ. Các y tá phụ trách đỡ đẻ cũng không kịp chúc mừng cô, lập tức quấn kĩ đứa trẻ trong tã, hai người khác đi đỡ Uzumaki Kushina đứng dậy. “Không có thời gian để ngài nghỉ ngơi, xin mau chóng cùng chúng tôi đến chỗ tị nạn đi.”

Uzumaki Kushina cũng biết chuyện nặng nhẹ, nếu không phải do cô đang sinh không thích hợp di chuyển thì những y tá này cũng không bị trì hoãn ở đây. Cô hít sâu một hơi, khẽ cắn răng. “Được.”

Họ vội vàng ra khỏi phòng bệnh, đang định qua khúc quanh để xuống tầng, đột nhiên một cái móng thú to lớn bỗng đánh vỡ cửa sổ chộp về phía họ. Kushina vốn là cả khí lực đi bộ cũng không có, chỉ có thể để người đỡ, nhưng giờ phút này cô lại khôi phục lại, ngay trước khi mọi người kịp phản ứng, cô đã đẩy y tá đang bế đứa trẻ ra, cứu mạng đứa con của mình dưới móng Kyubi.

“Kushina-sama!” Người y tá ngã ngồi dưới đất vẫn vững vàng che chở đứa trẻ trong lòng, cô ngẩng đầu nhìn lên, liền không nhịn được kêu lên, trong tiếng nói đã bắt đầu xen lẫn tiếng nức nở.

Bụng Kushina bị móng nhọn của Kyubi đâm thủng, Kyubi lại thu móng trước lại rất nhanh, vừa thu lại máu tươi liền trào ra không cầm được, cô lại mới sinh con, chỉ cần có ít thường thức là có thể biết, đã không thể cứu lại cô ấy. Kushina ho ra mấy ngụm máu, cô lắc đầu một cái, nhìn đứa trẻ với khuôn mặt yêu thương. “Naruto… Không sao chứ?”

“Không có chuyện gì! Đứa bé không sao!” Y tá nhịn được nước mắt, đưa đứa bé đang ngủ say trong lòng mình cho Kushina xem.

Uzumaki Kushina mới nở nụ cười định nói gì đó thì thân thể đã không nhịn được mà ngã xuống, không chạm phải mặt đất lạnh như băng, cô được một người ôm vào trong lòng, cái ôm ấy ấm áp mà quen thuộc, cô vốn không cần quay lại nhìn xem người đến là ai. “Minato…”

Namikaze Minato biết mình đã đến muộn, anh lại đến muộn, như lần không kịp cứu Obito năm đó. “Kushina…” Anh nghẹn ngào gọi một tiếng.

Kushina dùng hết chút khí lực cuối cùng, sử dụng chakra còn sót trong thân thể, những ống khoá vàng rực rỡ lao ra từ cơ thể cô, trói chặt Kyubi đang bị Sharingan ngăn cản. Cô là người của tộc Uzumaki, vừa sinh ra đã có lực lượng như thế, nếu không phải tối nay cô đúng lúc lâm bồn, thì người đối phó Kyubi thích hợp nhất chính là cô.

“Kushina…” Minato lại gọi một tiếng, ánh mắt anh từ vẻ buồn bã không đành lúc đầu biến thành kiên trì không do dự.

Kushina rất hiểu anh, cô nắm tay Minato gần như cầu khẩn, nói: “Minato! Naruto mới sinh! Anh không thể để nó gánh vác…” Cô không nói hết lời, vì cô biết, ở Konoha sẽ không có người nào thích hợp hơn con trai cô, Minato… là Hokage Đệ Tứ, tất nhiên cũng sẽ không chọn người khác.

Uchiha Fugaku, vài thành viên Anbu theo sau và Sarutobi Hiruzen mới chạy đến trầm mặc nhìn cảnh này, Namikaze Minato giao Kushina cho y tá bên cạnh, anh nhận lấy con mình, đứa bé vẫn ngủ say, không hề bị ngoại cảnh làm phiền.

“Naruto còn nhỏ, nó không thể phong ấn Kyubi hoàn toàn được.” Minato nói với Sarutobi Hiruzen. “Tôi sẽ phong ấn một nửa Kyubi, Naruto… đành nhờ mọi người.”

Nhìn vợ chồng Đệ Tứ, Sarutobi Hiruzen trịnh trọng gật đầu. “Minato, Kushina, yên tâm đi.”

Một người mặc áo choàng đen hờ hững nhìn mọi việc xảy ra, hắn hoàn toàn thu liễm hơi thở, lại đứng ở chỗ vắng vẻ, trong lúc này lại không có ai phát hiện. Sau khi thi triển Shiki Fujin, Namikaze Minato qua đời, Uzumaki Kushina cũng không thể gắng gượng lâu hơn, quyết định giao Uzumaki Naruto còn nhỏ cho bạn thân là Uchiha Mikoto nuôi dưỡng liền trút hơi thở cuối cùng.

Chỉ một buổi tối, Konoha có quá nhiều người chết đi, nỗi đau mang lại cho những người còn sống có thể sánh ngang với Đại chiến lần thứ ba.

Người áo đen lẻn vào địa phận tộc Uchiha.

Sau khi vợ chồng Đệ Tứ qua đời, vì di nguyện của Uzumaki Kushina, Uchiha Fugaku liền mang Uzumaki Naruto về nhà mình. Uchiha Mikoto không hỏi gì, nhìn thái độ của chồng mình, cô đã biết đáp án. Ôm lấy cơ thể mềm mại của đứa bé, đặt nó vào trong nôi, cô nhìn đứa bé rất lâu mới lấy lại tinh thần, tính thời gian, sợ đứa bé tỉnh lại sẽ đói, cô liền đứng dậy đi pha sữa.

Nếu như Uchiha Mikoto biết, cô chỉ rời đi mấy phút mà sẽ mất đứa con trai mà bạn thân của cô giao lại cho cô chiếu cố trước khi qua đời, thì cho dù chết cô cũng tuyệt đối không rời đi một bước.

Nhưng không ai có thể biết trước tương lai.

Người áo đen mang đứa trẻ về địa bàn của mình, vừa vào cửa liền bị một thiếu niên mắt đỏ mặt hung ác ép hỏi: “Kyubi tấn công Konoha có phải ông làm không?”

“Không phải.” Người áo đen trả lời. “Tôi chỉ nhận được tin tức đi xem một cái thôi.”

Thiếu niên nhìn chằm chằm hắn. “Tôi không tin ông! Nếu không phải là ông thì còn có ai?”

“Tin không tin tuỳ cậu, mục đích của tôi dù là Vĩ thú, nhưng cũng không đến nỗi để Kyubi đi tấn công Konoha.” Người áo đen giao đứa trẻ trong lòng cho thiếu niên. “Đứa bé này là Jinchukiri của Kyubi, không thể để nó ở lại Konoha.”

Thiếu niên vạn vạn không ngờ đến người nọ lại trộm đứa trẻ về như vậy, giận đến đỏ bừng mặt. “Đứa con duy nhất của thầy tôi, ông lại!”

“Tôi cũng không muốn giết nó ngay bây giờ.” Người áo đen tỉnh táo đến mức lạnh lùng. “Nó tên là Uzumaki Naruto, cậu trước nuôi nó đi.”

Thiếu niên nói với giọng oán hận. “Đương nhiên tôi sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt!”

Người áo đen cười nhẹ một tiếng. “Chính cậu nói đấy, đây là đứa con độc nhất của thầy cậu, nuôi thành dạng gì đều do cậu cả.”

Đột nhiên cảm thấy mình gánh lên một trách nhiệm nặng nề, nhưng trong lòng biết người trước mặt tuyệt đối không để đứa bé này dễ dàng quay lại Konoha, mà Kyubi mới náo loạn một trận, Jinchukiri của Kyubi lớn lên ở Konoha cũng chưa chắc có thể sống thật tốt, thiếu niên nói kiên quyết: “Tôi tuyệt đối sẽ cố hết sức mình.”

“Tôi sẽ nhìn xem.” Người áo đen kéo cái mũ chùm xuống, lộ ra những sợi tóc màu trắng mềm mại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN