[Naruto – Đồng nhân] Quang Ám Điên Đảo - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


[Naruto – Đồng nhân] Quang Ám Điên Đảo


Chương 27


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chuong 27

Hokage Đệ Ngũ Senju Tsunade

Trong óc có hố, não động lại mở, luôn muốn làm chuyện gì, vậy mà cuối cùng đều thành tìm chết QAQ

Đây là một sản vật của quá trình buông thả chính mình, thiết định cặn kẽ sẽ được đưa ra trong truyện, cố gắng cho não động của mình một lời giải thích hợp lí viên mãn, nếu như không làm được… Vậy thì cũng hết cách rồi. Đội nồi chạy đi

CP NaruSasu HashiMada ObiKaka ShiIta TobiIzu

Liên quan đến Uchiha Shin, phát hiện có độc giả không biết tên này là ai, nói đơn giản, tên này không phải fictional character do mỗ Thất tự chế mà là một nhân vật có thể coi là Boss nhỏ trong “Naruto Gaiden: Hokage Đệ Thất”.

Tên này không có huyết thống Uchiha, không có huyết thống Uchiha, không có huyết thống Uchiha, chuyện quan trọng nói 3 lần! Họ Uchiha là tên này tự thêm, thể chất thì như truyện này đã nói, có thể ghép đủ loại tế bào mà không bị phản ứng bài xích.

Nhân tiện vị này trong truyện còn là fan ruột của Itachi, cực ghét Sasuke. Không thể không nói, Itachi, từ Orochimaru đến Kisame rồi đến Shin, anh hình như toàn trêu phải mấy tên biến thái kì dị, không phải tính tình biến thái thì là ngoại hình kì lạ hoặc cả hai đều có, chỉ có Shisui là bình thường… A, em có phải không cẩn thận phát hiện cái gì không!!!

————————

“Có sao?” Naruto cố gắng hồi tưởng. “Tớ chỉ thấy chú Tobirama chê chú Obito quá ngu thôi thì phải?”

“Đấy là ba tớ nói.” Sasuke cũng không có hứng thú tìm hiểu Senju Tobirama. “Chuyện như vậy đã không quan trọng nữa. Naruto, giờ cậu chỉ cần nhận định một điều. Hắn đã không phải là người cậu quen biết nhiều năm, có thể tỉ mỉ dạy cậu nhẫn thuật nữa rồi.”

Naruto lại cười lên: “Yên tâm đi, Sasuke, cái khác trước không nói, tớ còn chưa muốn chết sớm như vậy.”

Sasuke đột nhiên mở Mangekyo, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Đồng lực của cậu xâm nhập vào không gian tâm linh của Naruto, nhìn thấy Kurama đang cuộn mình ngủ gà ngủ gật. “Kyubi, tôi có việc muốn hỏi cậu.”

Kurama mở mắt nhìn cậu.

Sasuke liếc Naruto đứng bên cạnh một cái: “Cậu ra ngoài trước đi.”

Naruto: “…” Hai người họ nói chuyện trong không gian tâm linh của nó, nó là chủ nhân nơi này còn bị đuổi ra ngoài sao? Cái này hình như có hơi thảm thì phải?

“Ra ngoài đi.” Sasuke rất kiên trì.

Bộ dáng đáng thương đi một bước quay đầu ba lần của Naruto cũng không thể làm Sasuke đổi ý. Nó chỉ có thể kéo người hôn một cái mới coi như đã tự an ủi mình, chạy đi như một làn khói. Sasuke đỏ mặt, không làm gì được Naruto đã đi ra ngoài theo yêu cầu của cậu, chỉ có thể trút giận lên người Kurama, mở một đôi Mangekyo lườm sang.

Kurama: “…” Nó trêu ai chọc ai? Nó còn chưa chỉ trích hai đứa kia tình tứ làm mù mắt nó đâu!

May mà Sasuke bình tĩnh lại rất nhanh, cậu hỏi: “Kyubi, nếu như, tôi nói là nếu như, cậu bị rút khỏi người Naruto, thì Naruto có thể giữ lại mạng sống không?”

Kurama vẫy vẫy chín cái đuôi của mình: “Naruto là người tộc Uzumaki, phương pháp đương nhiên là có, tôi cũng đang định tìm cậu nói.”

Sasuke nhướn mày.

10 phút sau, Sasuke mới ra khỏi không gian tâm linh của Naruto, Naruto đến gần định hỏi lại bị đẩy ra.

“Sasuke…” Giọng này muốn buồn bã bao nhiêu thì có thể buồn bã bấy nhiêu.

Sasuke quay đầu đi không nhìn nó: “Tớ đi xuống đây, gần đây nhiều việc lắm.”

Naruto bám dính Sasuke không thả. “Vậy tớ đi giúp một tay cùng cậu.”

Cái này thì Sasuke không từ chối, hết xây dựng lại lại đến chuẩn bị cho đại chiến, làm một Uchiha đã mở Mangekyo, cậu cũng được vào danh sách nhân viên chiến đấu cấp cao, trọng trách trên người không nhẹ, có thêm người đến làm lao động tay chân cũng tốt. “Đi cùng đi, vừa đúng ở đâu cũng cần người.”

Hai người còn chưa đi ra phạm vi tộc địa Uchiha đã thấy Itachi đi lại. “Ni-san, thế nào rồi?”

“Mới có tin, Tsunade-sama đã tỉnh.” Itachi đáp. “Anh định nhờ bà ấy nhìn xem Shisui thế nào.”

Lúc Pain tấn công Konoha, Uchiha Shisui sử dụng Susanoo cứu học sinh trường học ninja, đôi mắt cũng sắp mù hẳn. Phương pháp trị liệu bên Senju Tobirama hẳn không trông mong gì, mà bây giờ Đại chiến lần bốn sắp bộc phát, Shisui là chiến lực cấp cao cũng không thể không lên chiến trường, có thể có người cải thiện tình hình đôi mắt của anh cũng rất tốt.

Itachi xoa xoa đầu em trai liền vội vã rời đi. Sasuke còn chưa kịp sưng mặt liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Naruto.

“Không có chuyện gì, tớ mới mở mắt không lâu, có mù cũng không nhanh như vậy.”

Naruto im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn nở nụ cười, nó nói: “Ừ, tớ biết, hơn nữa nếu bên chú Tobirama không được thì tớ nhất định sẽ tìm được cách chữa mắt cho cậu.”

“Tên ngốc.” Sasuke cố ý hiểu sai ý nó. “Nói thế tức là tớ mà mù thì cậu sẽ chê tớ đúng không?”

“Dĩ nhiên không phải!” Naruto nóng nảy. “Tớ làm sao có thể chê cậu!”

“A?”

“Dù chuyện gì xảy ra, chỉ cần là Sasuke là tốt rồi!” Naruto đáp. “Dù quen thân với cậu không bao lâu, nhưng, nói thế nào nhỉ, khi còn bé chưa nghĩ nhiều, nhưng sau khi gặp lại Sasuke, tớ đã cảm thấy… cứ như đã biết cậu từ rất lâu rồi, có thể ở cùng cậu giống như là… tâm nguyện từ lâu đã thành sự thật, tớ rất vui.”

Sasuke trong lòng rung động, lúc hợp tác với Naruto đánh bại Pain, cái cảm giác vui sướng do cuộc chiến đấu ăn ý tâm hữu linh tê mang lại… xem ra không chỉ là cảm thụ của mình cậu? Không phải chưa từng hoài nghi tại sao cậu lại hợp với Naruto như vậy, nhưng thế thì có sao. Sasuke nhìn ánh mắt chân thành của Naruto, không nhịn được cười khẽ: “Tớ trêu cậu đấy, tên ngốc.”

“Sasuke! Cậu thật quá đáng! Làm sao cậu có thể trêu tớ như vậy!”

“Ai bảo cậu ngơ.”

“Sasuke!”

Obito mộc mặt nhìn con nuôi và cháu họ của mình lôi lôi kéo kéo ngọt ngọt ngào ngào bên kia, liếc nhìn Kakashi đứng bên cạnh. “Kakashi, cậu để tớ an ủi Naruto cái gì cơ?”

Kakashi ho nhẹ một tiếng.

“Tớ thấy Naruto đang rất ổn, căn bản là không cần tớ an ủi, có Sasuke là được rồi.” Obito trong lòng đều tớ con trai có vợ liền quên cha… Khụ, thầy Minato, em xin lỗi, em không định cướp con trai với thầy, chỉ là dù gì em cũng nuôi Naruto lớn như vậy, thế nào cũng có thể coi là một nửa cha rồi chứ?

Kakashi vỗ vỗ vai Obito: “Tóm lại, Naruto liền giao cho cậu, tớ còn cần giao tiếp một số việc với Tsunade-sama, không đi theo cậu được.”

“Cậu cẩn thận đấy.”

Kakashi cười cười với cậu rồi đi.

Trước không đề cập đến Obito cùng Naruto trao đổi vấn đề vợ và cha thế nào, bên này, Kakashi đang báo cáo những điểm quan trọng của hơn một tháng qua với Tsunade, anh nói: “Đây chỉ là ý tưởng của cá nhân tôi, nếu ngài có ý kiến gì khác thì chúng ta cũng có thể bàn lại.”

“Cậu an bài rất thoả đáng, cứ làm theo ý cậu đi.” Senju Tsunade một hơi ăn hết tầm 40 bát cơm, khôi phục diện mạo trẻ tuổi, tinh thần của bà cũng rất tốt. “Trong lúc ta hôn mê cậu đã vất vả rồi, Kakashi.”

“Thành thật mà nói thì, ở Konoha còn nhiều người có kinh nghiệm có năng lực hơn tôi, tôi lại đột nhiên bị đẩy lên vị trí Hokage đại diện này thật sự là rất ngạc nhiên.”

Tsunade cười: “Đệ Tam và mấy cố vấn đều lớn tuổi không đủ sức, Jiraiya lười quản, Orochimaru một lòng chỉ muốn nghiên cứu, cha cậu, Bạch Nha, thì mấy năm nay thương bệnh liên miên cũng không thích hợp, trong lứa tiếp theo thì cậu là người xuất sắc nhất, có cái gì mà ngạc nhiên đâu.”

“Tsunade-sama quá khen rồi.”

Tsunade im lặng một hồi mới hỏi: “… Lúc hội nghị ngũ Kage, người xuất hiện thật sự là ông chú sao?”

“Tsuchikage Đệ Tam đã xác nhận.”

“Thật không?” Tsunade nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài. “Ta biết.”

“Ngài…”

“Yên tâm đi, ta đã chuẩn bị trước rồi. Ta là Hokage, sẽ làm chuyện mà ta nên làm.”

chuong 27

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN