[Naruto Fanfic] Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja - Chương 42: Đội 7 tan rã
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


[Naruto Fanfic] Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja


Chương 42: Đội 7 tan rã


Căn nhà nhỏ ở phía Bắc học viện là một nơi vắng vẻ, ít người lui tới. Không gian nơi này yên tĩnh quanh năm, dường như hoàn toàn cách biệt với những phồn hoa náo nhiệt của một thành phố phát triển như Konoha. Thời điểm sắp xếp căn nhà này, có lẽ Đệ Tam cũng mang một suy nghĩ như vậy.

Lúc này, trên chiếc giường bông mềm mại hình hồ ly đặt giữa phòng, đang có một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.

Giữa trung tâm chiếc giường, một cô gái trẻ nằm bất động, bên trên phủ một kết giới hình cầu, từng trận ánh sáng lạnh liên tục tràn ra, đóng băng mọi vật nó tiếp xúc.

Cô gái nằm trên giường dường như lại chẳng chịu chút ảnh hưởng, nằm yên tĩnh như đang ngủ say, gương mặt tuyệt sắc bị che đi bởi suối tóc bạch kim lấp lánh, chỉ để lộ hàng mi dài cong vút cùng bên gò má trắng nõn như ngọc tạc.

Đột nhiên, hàng mi khẽ rung, từ sau làn tóc trắng hiện ra một cặp mắt màu hổ phách. Khoảnh khắc người bên trong mở mắt, kết giới hình cầu liền kêu lên vài tiếng loảng xoảng, rồi vỡ tan. Một luồng sáng chói mắt xuất hiện, chiếu lên các vật bị đóng băng trong phòng, tiếng rơi vỡ liền nối tiếp nhau vang vọng, như một bản đồng ca bằng thủy tinh.

Mặc kệ những âm thanh lạo xạo vui tai kia, Yukino ngồi dậy, bước chân loạng choạng ra khỏi giường, tìm tới trước tấm gương lớn trong phòng tắm. Đối diện với hình ảnh mới của mình, nó không khỏi ngẩn ngơ.

Trong gương là một cô gái trẻ, nhìn qua không thể phân biệt được tuổi tác. Khuôn mặt nhỏ nhắn mang nét ngây thơ, môi khẽ cong lên, dáng người tuyệt đẹp quyến rũ, làn da trắng nõn như ngọc Dương Chi hoàn toàn bại lộ trong không khí, hai loại khí chất một trong sáng một kiều mị kết hợp với nhau làm trời đất như mất màu, vẻ đẹp đối lập nhưng hài hòa đến kỳ lạ, vừa giống một bông hoa trắng nhỏ thuần khiết, lại vừa giống một đóa hoa hồng đỏ kiều diễm. Mái tóc bạch kim dài tới tận gót chân khẽ lay động theo từng nhịp bước, đôi môi đỏ như máu mang theo sự quyến rũ chết người. Cặp mắt phượng lúc này vì kinh ngạc mà mở to, ánh sáng vàng lấp lánh trong hai con ngươi như muốn hút lấy hồn người đối diện.

“A.” Yukino khẽ la lên, giọng nói trong vắt vang khắp cả căn phòng. “Đây là nhân dạng của mình?”

Mang theo tâm tình vừa kích động vừa hưng phấn, cô gái nhỏ nghiêng người xoay mấy vòng, ngắm nghía thật kỹ bộ dạng của mình, còn có chín chiếc đuôi hồ ly vừa lớn vừa mềm phía sau, miệng cười không ngớt. Sau khi dùng hơn nửa tiếng để ghi nhớ từng chút dung mạo khuynh thành này, Yukino chỉ muốn hét lên thật lớn để thỏa nỗi vui mừng trong lòng. Bộ dạng này của nó rõ ràng là lớn tuổi hơn Uri, cao hơn nhiều, cơ thể cũng phát triển, đường cong lộ rõ như thiếu nữ rồi!

Mà nhắc tới đây, Yukino chợt nhận ra một vấn đề.

Quần áo.

Sự thật là nãy giờ nó đang khỏa thân nhảy nhót trước gương a! Thật xấu hổ, cũng may là ở đây không có ai. Giờ thì phải tìm đồ mặc vào thôi, mấy bộ Uri chuẩn bị cho nó có lẽ không dùng được nữa rồi.

Trong lúc đang loay hoay tìm quần áo, một trận hàn khí phát ra từ chiếc giường giữa phòng thu hút sự chú ý của Yukino. Nhìn lại, thì ra là hai sợi dây chuyền song song nhau đặt ngay ngắn ở đó. Cả hai mặt dây đều được đúc bằng bạc, chỉ khác là một cái là ổ, một cái là chìa, vừa nhìn đã thấy chính là cùng cặp với nhau.

Yukino chạy tới bên chiếc giường, cầm lấy cả hai sợi dây chuyền, ngắm nghía một chút rồi đeo lên. Giờ thì nó đã biết tại sao mình lại xuất hiện trong nhà rồi, hẳn là do Uri đã dịch chuyển cả không gian về đây. Chiếc giường bông hồ ly này được thêu bằng chỉ chakra, nằm tu luyện thật sự cũng không khác mấy so với ở bên cạnh Uri. Vậy thì cái cảm giác bất an thoáng xuất hiện kia hẳn là lúc mình đang bị dịch chuyển rồi.

Nỗi vui mừng khi lần đầu hóa hình người đã làm Yukino bỏ qua một sự kiện rất quan trọng, đó là… tại sao Uri phải làm điều đó?

oOo

“Anh… nói thật sao?”

Trong căn phòng nhỏ, Kakashi ngây người lên tiếng, con mắt đen sâu thẳm không bỏ qua bất cứ hành động nào của người đối diện.

“Tôi xin lỗi, nhưng đó là sự thật.” Guy nhìn người bạn của mình, tâm trạng phức tạp không kém. Đây thực sự là một chuyện lớn, vậy mà cậu ta có thể bình tĩnh như vậy? Không, đúng hơn là tỏ ra bình tĩnh. Tại sao phải như thế chứ? Thà là cậu ta đứng dậy hò hét đòi đạo lý cho học trò của mình, như thế có phải tốt hơn không?

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Kakashi không để Guy kịp nói thêm điều gì, liền ra lệnh đuổi khách. “Tôi mệt rồi. Anh về trước nhé, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

“Được rồi, nhớ nghỉ ngơi cho tốt.” Guy bất lực bỏ lại một câu, sau đó bước ra khỏi phòng.

Nhìn trần nhà đến ngẩn người, Kakashi thoáng đảo mắt, nhớ tới những lời mình vừa nghe được.

Konoha phát lệnh thanh trừ kẻ ám sát Hokage Đệ Tam, đối tượng là Yonehara Uri.

Nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc đó, sắc mặt Kakashi không khỏi ảm đạm. Con mắt duy nhất lộ ra của anh cụp xuống, hàng mi phủ rợp trên khuôn mặt. Biểu cảm vẫn lạnh lẽo như thường, nhưng lại có nét gì đó ưu thương khó tả.

Lệnh thanh trừ sao?

Lại còn về tội ám sát?

Đúng là chuyện cười.

oOo

Đối với một đất nước phát triển như Hỏa quốc, ổn định kinh tế và đầu tư cần thiết cho làng ninja là hai việc trọng tâm luôn được đặt lên hàng đầu. Trên cương vị là một nước lớn, các cuộc ám sát và nổi loạn xảy ra hầu hết đều bị dập tắt khi vừa nhen nhóm. Tuy nhiên, cái gì cũng có một ngoại lệ.

Trên hành lang âm u trước cửa phòng giam, một đội ninja đang trực sẵn, vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng. Phía sau họ là một căn phòng rất rộng, ước chừng có thể chứa được đến chục người. Trước cửa buồng giam treo một cây đuốc nhỏ, ánh sáng vàng le lói phát ra từ nó làm cho bầu không khí quanh đây mang nét gì đó âm u khó tả.

Yonehara Uri ngồi dựa lưng sát vách tường, cặp mắt đờ đẫn nhìn khoảng không trước mặt, khóe môi treo một nụ cười nhạt nhẽo, hai cánh tay buông thõng không tự nhiên, gương mặt trắng bệch khuất sau song cửa sắt nặng nề làm cho lòng người thêm lạnh lẽo.

Đã hai ngày kể từ lúc nàng tỉnh dậy. Khoảnh khắc nhận thức được điều gì đang xảy ra với mình, trái với dự đoán của một số người, Uri chỉ nghiêng đầu cười to một tiếng, không hề mở miệng nói lấy một câu. Suốt mấy ngày sau đó đều không khóc nháo, không đập phá, không thanh minh, lại làm cho người ta ớn lạnh tới cực điểm.

“Uri – chan! Cậu ở đâu? Uri – chan!!!”

Tiếng gọi thất thanh cùng loạt bước chân vội vã bên ngoài kéo thần trí Uri về thực tại. Nhận ra giọng nói quen thuộc cùng thân ảnh vàng cam đang lao hết tốc lực tới phía này, nụ cười nhàn nhạt trên môi nàng vẫn không hề thay đổi, có chăng chỉ là ánh sáng trong mắt lấp lánh hơn một chút.

“Uri – chan, cậu đây rồi. Hộc…” Naruto thở dốc chạy qua tìm từng phòng một, không quá khó khăn nhận ra buồng giam của Uri, vì đây là căn phòng lớn nhất, và có nhiều lính canh nhất. Trên trán cậu ướt đẫm mồ hôi, cánh tay còn băng bó vài chỗ, vẻ mặt xanh xao mệt mỏi như vừa bước ra từ một cuộc chiến.

“Uri – chan?” Thấy người bên trong không có động tĩnh, Naruto thoáng ngẩn người, sau đó quay sang mấy tên lính canh. “Các người đang làm cái gì vậy? Tại sao lại nhốt cậu ấy trong này chứ?”

“Hỏi hay đấy nhóc.” Một tên trong số đám lính trả lời, vẻ mặt vừa mỉa mai vừa phẫn nộ. “Cô ta dám thông đồng với địch phản quốc, ra tay ám sát ngài Đệ Tam. Bọn ta còn chưa làm gì quá đáng đã là nể Kakashi – senpai lắm rồi. Tội đồ như cô ta, sớm phải đưa ra xử tử từ lâu mới đúng, còn có mặt mũi sống tới tận giờ này sao?”

“Ngươi!” Naruto trừng mắt giận dữ, sau đó dứt khoát quay đầu về phía Uri, áp sát mặt vào chấn song, nói khẩn khoản. “Uri – chan, cậu làm sao vậy? Ra đây cho tớ xem một chút được không?”

Giữa không gian tối tăm của nhà ngục, mái tóc vàng óng cùng cặp mắt xanh biển kia sáng lên rực rỡ, giọng nói chứa đầy lo lắng quan tâm làm cho đáy lòng tĩnh lặng của Uri như gợn từng tầng sóng. Nàng cố nén đau đớn trên người, làm cho giọng nói trở nên bình thường hết mức có thể.

“Tớ ổn, Naruto.”

“Đừng nói dối, Uri – chan! Tại sao cậu không ra đây nói chuyện với tớ?” Khoảng cách từ song cửa đến vách tường thật sự rất xa, lại thêm ánh sáng hạn hẹp trong nhà ngục, Naruto chỉ có thể thấy mơ hồ một màu trắng bên trong. Cậu vốn không phải kiểu người tinh tế, nhưng lúc này lại vô cùng khẳng định cô bạn của mình thực tế không hề ổn. “Uri – chan, nếu cậu không bước ra đây, tớ sẽ vào…”

“Đủ rồi, Naruto.”

Trước khi đám ninja canh gác túm cổ anh chàng tóc vàng đem ra ngoài, Kakashi đã xuất hiện. Vẫn chiếc khăn bịt mặt quen thuộc, vẫn dáng người cao ráo vững chãi, nhưng lúc này, trong con mắt đen như mực của Kakashi lại mang nét gì đó lạnh lùng khó tả.

Nhìn thấy anh, toàn bộ đám ninja đang canh gác đồng loạt cúi chào.

“Tôi có thể nói chuyện riêng với cô bé không?” Kakashi lên tiếng.

“Chuyện này… xin thứ lỗi. Chúng tôi được lệnh phải ở đây canh chừng cho tới khi cô ta, ừm, Yonehara chịu án tử.”

“Sẽ không có chuyện đó xảy ra.” Sắc mặt Kakashi âm u đáng sợ, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo. “Lệnh từ hội đồng đã ban xuống rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới chỗ các anh. Và tới lúc đó, cho dù muốn hay không, các anh vẫn sẽ phải thả người.” Chỉ là… không phải “thả” khỏi nhà giam, mà hoàn toàn “thả” ra khỏi làng, vĩnh viễn còn không thể trở lại! Kakashi cắn răng thêm một câu trong lòng.

“Anh nói vậy là có ý gì?” Tên đội trưởng nghi hoặc.

“Muốn biết đến vậy thì anh đi tìm Ibiki mà hỏi. Tôi nhắc lại lần nữa, tôi muốn nói chuyện riêng với cô bé này.” Kakashi tuyên bố, lần này không phải câu hỏi, mà hoàn toàn là câu khẳng định.

Đám lính gác thấy thái độ kiên quyết này của anh, cũng có phần dao động. Bọn họ thực sự không muốn đắc tội với Kakashi, cho dù anh ta không còn trong anbu đi chăng nữa. Vả lại, giờ nếu để ba người đó ở đây cũng sẽ không có chuyện gì. Phòng giam này đã được giăng một loại kết giới đặc biệt, một khi bị phá sẽ kinh động tới tất cả mọi người. Bọn họ tin rằng Kakashi cũng sẽ không phản bội lại làng mà đưa con nhóc kia trốn thoát. Hơn hết, giờ họ phải tìm đại nhân Morino xác nhận lại chuyện vừa nghe được.

Nghĩ vậy, tốp lính đồng loạt di chuyển, tiến về phía khu bên kia, để lại hai thầy trò đứng bên ngoài song sắt.

“Tới đây, Uri. Ta cần xem qua thương thế của em.” Kakashi nói, ngữ điệu chắc nịch, không cho phép người đối diện từ chối.

Naruto đứng bên cạnh cũng im lặng nhìn chằm chằm vào trong. Sau trận chiến với Gaara mấy ngày trước, cả cậu và Sasuke đều bị thương nặng, nằm bất tỉnh ở bệnh viện đến tận sáng nay. Thời điểm biết được Đệ Tam đã chết, Naruto kinh ngạc đến sững người. Nhưng tới lúc nghe được kẻ gây ra chuyện này lại là Orochimaru cùng với Uri – chan, cậu mới thật sự cảm thấy như sụp đổ.

Ấy thế nhưng, nguyên nhân chính khiến Naruto tới đây ngày hôm nay, hoàn toàn không phải để xác minh chuyện Uri có thật sự giết Đệ Tam hay không, mà là xem tình trạng cô trong nhà lao cùng với vết thương trong trận đấu thứ tư do Gaara gây nên.

“Em nghĩ điều đó không cần thiết.” Trong bóng tối, giọng nói của Uri nhẹ bẫng. Ánh mắt trầm buồn của nàng chiếu vào hình bóng hai kẻ ngoài kia, lại nhìn xuống tay mình. “Thương tật ra sao, thầy biết mà.”

“Đừng cãi ta.” Kakashi hít sâu một hơi. “Và cũng đừng biến ta thành một tên thầy giáo vô dụng như vậy. Cho dù bằng cách nào, ta cũng phải cứu được em. Và, hẳn là em đang rất muốn biết tình hình bên ngoài mấy ngày nay? Ta tới đây chính là để nói cho em những điều đó.”

Nghe đến đây, ánh mắt Uri có chút dao động. Phải rồi, tình hình của mọi người…

Nàng nhếch môi, vén tà áo đứng dậy, bước từng bước chậm chạp về phía song sắt, biểu cảm trên mặt thủy chung làm cho người ta lạnh đến rợn tóc gáy.

Kakashi dõi mắt quan sát chuyển động của Uri, không hề bỏ qua bất cứ cử chỉ nào dù là nhỏ nhất. Sau cùng, anh cay đắng nhận ra một sự thật… hai cánh tay của Uri từ đầu đến cuối hoàn toàn bất động, buông thõng xuống hai bên bất chấp chủ nhân của nó di chuyển thế nào.

Khốn kiếp!

Tới tận khi Uri đã tới trước mặt, Kakashi vẫn không thể chấp nhận nổi. Anh hít sâu một hơi, đưa tay qua kéo lấy cánh tay trái của người đối diện. Naruto cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nín thở theo dõi.

Rắc…

Một chuỗi âm thanh lạo xạo vang lên giữa không gian tĩnh lặng của nhà lao, làm lặng hồn cả ba con người đang ngồi đó.

Uri cắn răng lùi lại, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, cánh tay đang bị Kakashi cầm cũng thuận thế hạ xuống, hệt như một bộ phận được lắp ráp.

Kakashi mở to mắt nhìn xuống tay mình, còn có thân hình nhỏ bé vừa lùi lại kia, môi run run, sau cùng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi. Naruto bây giờ mới chân chính nhận ra sự việc nghiêm trọng đến mức nào. Không cách nào bình tĩnh được như Kakashi, cậu nhảy phắt dậy, tay nắm chặt lấy chấn song bằng sắt, cặp mắt phẫn nộ nhìn kỹ hai bàn tay của Uri, điên cuồng hét lên.

“Chuyện gì đang xảy ra? Bọn họ đã làm cái gì với tay của cậu? Nói đi, Uri – chan!” Lại quay sang nhìn thầy của bọn họ, trong lòng Naruto trào lên một loại cảm giác bất lực. “Thầy cũng biết, phải không? Thầy mau nói gì đi chứ! Chuyện gì đã xảy ra? Đây chính là hình phạt cậu ấy phải nhận cho một việc mình không hề làm ư?”

“Đủ rồi, Naruto.” Một lần nữa bị ngăn cản, nhưng lần này là một người khác. Giọng nói Uri truyền ra sau cánh cửa, trong vắt, lại có chút mỉa mai nhàn nhạt. “Ai nói với cậu là tớ không làm chứ? Ha, nhầm rồi, chính tay tớ đã cầm kunai đâm vào tim Đệ Tam, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người đấy.” Nhưng có ai hiểu được lý do? “Cậu nghe rõ chưa? Vì bọn họ tận mắt nhìn thấy tớ giết ông ấy, nên sự thật cũng có nghĩa tớ chính là thủ phạm! Chính tớ đã giết ông ấy!” Khoảnh khắc nói xong câu này, cả người nàng run bần bật, bao nhiêu oán hận ủy khuất tích lũy mấy ngày nay chỉ có thể giải tỏa bằng hàng nước mắt trong suốt. Nhớ tới nụ cười cuối cùng của Đệ Tam, Uri càng cảm thấy căm hận, nâng bàn tay lau đi bộ mặt lấm lem thảm hại lại phát hiện giờ mình đến tay còn chẳng có, nàng chỉ có thể cay đắng bước lùi về phía tường, trở về vị trí ban đầu, quay lưng lại phía hai thầy trò Kakashi, tuyệt nhiên không khóc một tiếng.

“Hai người… có thể trở lại vào ngày mai. Còn bây giờ, em muốn yên tĩnh.”

oOo

“Thả ta ra! Thả ta ra mau!”

Trong một ngục thất hướng tây nam Konoha, một giọng nữ thất thanh vang lên. Âm điệu sắc như dao cùng tần số ngày một lớn của nó làm cho mấy tên ninja đang đứng xung quanh vô cùng bực bội.

“Chết tiệt thật, cô ta không mệt sao?”

“Con quái vật đó làm sao biết mệt chứ? Cứ đà này, phải đợi lão làng đích thân tới, lỗ tai chúng ta mới được nghỉ ngơi.”

“Này các anh, tôi thắc mắc, cô ta chỉ là một tù nhân thôi, tại sao không đánh ngất đi? Như vậy không phải mọi chuyện được giải quyết rồi sao?”

“Cậu là lính mới nên không biết, cô ta đâu phải người bình thường chứ.”

“Anh nói vậy nghĩa là…?”

“Lên năm đuôi rồi.”

“Cái gì cơ?”

“Ừ, thật đấy, ý tôi là…”

“Câm miệng!”

Đoạn đối thoại ngắn ngủi giữa mấy người nhanh chóng kết thúc khi một tên trong đó nhận ra bọn họ đang bàn chuyện quá xa. Việc Fuu chuyển hóa được sang dạng thất vỹ năm đuôi mà vẫn không bị đánh mất ý thức thật sự là một bí mật vô cùng nghiêm trọng! Nếu tận dụng tốt chuyện này, làng Thác Nước bọn họ sẽ không phải lo lắng bị cường quốc tấn công. Vì vậy, tuyệt đối phải đảm bảo giữ chân Fuu ở chỗ này cho đến khi lão làng xuất hiện khống chế cô ta.

“Tăng cường canh gác cho cẩn thận. Còn nhiều chuyện thêm câu nào, ta nhất định phạt hết các ngươi.”

“Vâng.”

Bỏ mặc tiếng la hét ầm trời có thể làm cho người ta phát điên kia, tốp lính đồng loạt tản ra xung quanh, sắp xếp bao vây trọn nhà ngục, chặt chẽ đến không lộ sơ hở.

Thế nhưng, không một ai ngờ tới, hoàn cảnh thực sự bên trong căn phòng cuối hành lang kia so với tưởng tượng của bọn họ lại hoàn toàn khác.

“Thả ta ra, lũ chết tiệt! Ta nhất định sẽ giết hết các ngươi!” Fuu một bên gân cổ gào to, cặp mắt cam lấp lánh ngược lại chăm chú nhìn xuống viên ngọc nhỏ hình oval trên mặt đất, từng chút một truyền chakra kết nối.

“Tại sao lại lâu như vậy?” Thấp giọng lẩm bẩm, trong lòng Fuu như có ngọn lửa tràn qua, cảm giác lo lắng cùng bất an khiến cô càng thêm sốt ruột.

Sau sự kiện Hokage làng Lá bị tấn công, một dao cuối cùng của Uri bị hội đồng bên đó lợi dụng triệt để, không chỉ tống giam cậu ấy, mà còn đề xuất án tử hình. Nếu không phải có tiên nhân Jiraiya gì đó đứng ra quả quyết rằng nguyên nhân khiến Đệ Tam tắt thở không phải tại mũi dao kia, thì có lẽ Uri đã bị hành hình ngay trong ngày hôm đó.

Nội bộ làng Lá rắc rối, cô hoàn toàn không có chút manh mối gì về thân thế kẻ ra tay, nhưng có một điều vô cùng chắc chắn – hắn rất mạnh. Có thể thần không biết quỷ không hay thi triển được loại ảo thuật thay đổi nhận thức của toàn bộ những người ở đó, kể cả các jonin nổi tiếng như thầy của Uri là Kakashi, làm họ đinh ninh rằng khu vực nơi đó không hề có bóng ai, thì năng lực kẻ này phải kinh khủng tới mức nào? Nghĩ tới đây, Fuu không khỏi lạnh người.

Tầm mắt cô càng trở nên sắc bén khi nhớ tới những người có mặt thời điểm đó, thậm chí có đánh chết Fuu cũng không quên được kẻ trực tiếp đầu quân khiến cho kế hoạch này thành công là ai. Đúng là ở đâu cũng có loại người phản bội, vẻ mặt quả quyết của Haruno Sakura khi đó chứng minh chắc chắn cô ta có liên quan không nhỏ tới việc Uri bị lá bùa khống chế.

Bản chất thực sự của buổi ám sát ngày hôm đó chỉ có vài người biết, thật kinh khủng là cô bạn tóc vàng họ Yamanaka kia vậy mà đã bị người ta động tay chân, hoàn toàn không nhớ được chút gì về sự việc đó cả, chỉ như những người bình thường khác – mọi ký ức dừng lại ở việc trúng ảo thuật Niết Bàn Tinh Xá của tên thuộc hạ Orochimaru. Đáng tiếc, những chuyện cô biết được còn chưa kịp nói lại cho người nào thì đã bị tống vào đây.

Một điểm rất lạ nữa là ngoài tên thanh niên có bí thuật chuyển tâm kia, chắc chắn vẫn còn người chực chờ sẵn để điều khiển Uri, vì linh hồn của tên kia nửa chừng đã bị Chomei trực tiếp tước ra, thời điểm Uri di chuyển về phía Đệ Tam rõ ràng cậu ấy cũng đã lấy lại được thần trí. Vậy thì tại sao? Kẻ đứng đằng sau chuyện này cùng với người thi triển ảo thuật lên các jonin có phải là một hay không? Vì cái gì hắn lại căm hận cậu ấy đến như vậy, thậm chí không tiếc đề ra cả một kế hoạch tinh vi thế này?

Đang lúc Fuu cắn môi suy nghĩ, viên ngọc trên nền đất bất ngờ lóe lên một tia sáng, bề mặt lấp lánh từng dải vòng tròn, dần dần loang rộng ra.

Hay quá! Tín hiệu kết nối rồi! Fuu không khỏi mừng rỡ. Viên ngọc này là chính tay Uri đưa cho cô lúc còn trong vòng hai của kỳ thi chunin, cũng đã kết nối qua một lần, hiện tại nếu như hai bên một lần nữa liên lạc được với nhau, cô chắc chắn sẽ có cách thoát khỏi nhà giam!

Sau khoảng nửa phút, trên bề mặt viên ngọc dần hiển thị một bóng người, khoảnh khắc Fuu há hốc mồm nhận ra kẻ xuất hiện cũng là lúc cửa phòng bị đá văng.

“Hết đường chạy rồi nhé.” Daiki nhếch môi cười tà ác, con mắt híp nhìn chòng chọc về phía cô gái đối diện. Trên tay hắn, một viên ngọc đang lấp lánh tỏa ánh sáng xinh đẹp, trong mắt Fuu lại không khác gì quỷ đòi mạng. Đặc biệt, khi tầm mắt lia tới lão nhân đứng phía sau, trong đầu Fuu chỉ có một suy nghĩ.

Mình chết chắc rồi!

oOo

Xoảng.

Trong căn phòng cao nhất bệnh viện, một tiếng động chói tai vang lên.

“Chuyện họ vừa nói có phải là thật không?” Sasuke tức giận gầm lên, cặp mắt đen láy chiếu thẳng vào cô gái đối diện.

“Bình tĩnh lại, Sasuke – kun!” Đối diện với hành động thô bạo của chàng trai mình yêu quý, Sakura không khỏi sửng sốt. Đưa mắt nhìn xuống chiếc đĩa sứ bày những lát táo cắt gọt cẩn thận giờ chỉ còn là những mảnh vụn lấm lem trên nền đất, khóe mắt cô rưng rưng, lại sợ người kia kích động quá mức, liền chỉ có thể vừa khóc vừa nói. “Cậu đừng nghe bọn họ nói bừa, tất cả đều chỉ là tin đồn mà thôi. Ngài Jiraiya đã đứng ra bảo lãnh, sớm muộn gì Uri cũng sẽ lấy lại trong sạch.”

“Chết tiệt, chuyện lớn như vậy.” Sasuke nghiến răng đập vào thành giường, hàng mi nhíu lại đau đớn do ảnh hưởng của vết thương mấy ngày qua, trên trán cậu quấn một lớp băng trắng, chân phải bị bong gân khá nặng khiến cho việc di chuyển gặp không ít khó khăn. “Giờ này cậu còn có tâm tình ở đây gọt táo sao?” Khẽ lẩm bẩm một câu, Sasuke cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, nhìn sang Sakura đang đứng một bên khóc lóc, cậu nhíu nhíu mày, nghĩ tới gì đó, liền kéo chăn nằm xuống giường, đoạn quay sang Sakura. “Tôi muốn nghỉ ngơi, cậu về được chứ?”

“A, tớ… tớ biết rồi.” Nhẹ đáp một câu, trong lòng Sakura hoàn toàn không tin cậu ta đột nhiên trở nên an phận như vậy, dự cảm bất an trong lòng khiến cô sợ hãi vô cùng, như một kẻ xấu chột dạ lo lắng sự việc bị phanh phui, Sakura chỉ đành thu xếp rời khỏi bệnh viện, lòng thầm nghĩ sẽ ở yên trong nhà cho tới hết ngày.

Thế nhưng, mọi việc không suôn sẻ như cô nghĩ.

Trong phòng làm việc của các Jonin.

“Em có gì muốn nói không?” Vươn tay chỉnh lại xấp giấy tờ, khóe mắt Kakashi lơ đãng nhìn cô học trò tóc hồng đang run rẩy đối diện, giọng nói lạnh băng từ từ vang lên.

“Cái này…” Tự thuyết phục bản thân rằng người kia chỉ đang thử, Sakura vẫn cảm thấy lạnh người, cố gắng để mình không lắp bắp, cô lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt Kakashi. “Em không biết thầy đã nghe được chúng từ đâu, nhưng chỉ vì thế mà thầy gọi em tới đây? Chẳng lẽ thầy cho rằng em là kẻ đã hại Uri sao?”

“Tất nhiên là không.” Kakashi cười khẽ, lòng chùng xuống. Con bé hẳn đã đoán được Uri sẽ không nói gì với mình đi? “Ta dám chắc rằng bất mãn của em cho dù sâu đậm đến đâu cũng chưa thể bày ra một kế hoạch tàn nhẫn thế này. Hơn nữa, em không-có-khả-năng.” Lùi người trở lại dựa vào ghế, giọng Kakashi vẫn thản nhiên vô cùng. “Nói đi, là kẻ nào đưa em lá bùa đó?”

“Em không hiểu thầy đang nói gì cả.” Sakura cứng giọng. “Lúc các ninja làng khác xông vào tấn công, rõ ràng em đang ở chỗ khán đài cùng mọi người. Tại sao thầy không nghi ngờ những anbu ở gần Uri lúc đó, mà lại chĩa mũi dùi về phía em? Thầy không thấy mình vô lý sao?”

“Sakura.” Giọng Kakashi dường như vẫn bình thản như vậy, nhưng Sakura lại cảm thấy vô cùng áp bức. “Đừng thử thách kiên nhẫn của ta. Nếu giờ em chịu nói thật, ta sẽ xem như chuyện này chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa các kunoichi và không tham gia truy cứu. Còn nếu em vẫn không chịu tỉnh ra mà cố che giấu sự thật, đừng trách ta không nể tình.” Con mắt đen như mực của anh bình tĩnh nhìn Sakura, thản nhiên nhả từng chữ. Dường như nghĩ tới gì đó, trước khi cô học trò kịp tìm ra một lời biện hộ khác, Kakashi lại rút trong người ra một tấm ảnh. “Xem cho kỹ đi rồi quyết định.” Anh thực sự không muốn tin lại có ngày mình phải đi điều tra một vụ án mà cả hung thủ và nạn nhân đều là học trò cùng một đội anh đang dẫn dắt. Thật đáng mỉa mai.

Vẻ mặt cương quyết của Sakura nhanh chóng tan rã sau khi nhìn rõ những gì ở trong bức ảnh. Cô khuỵu gối, gần như quỳ rạp xuống sàn. Đưa hai tay che miệng, Sakura không dám tin mình lại có thể làm ra loại chuyện xấu xa đến thế. Trong tấm ảnh có rất nhiều người, dân thường đang sợ hãi chạy khắp nơi, jonin đang mở đường diệt địch, còn có cả các ninja làng Âm đang tàn sát bừa bãi. Nhưng đặc biệt nhất là góc cuối tấm ảnh, nơi đó có hai cô gái một trắng một hồng, và Sakura thề, cái màu tóc hồng rực rỡ kia có tìm ở khắp Konoha cũng không ra được người thứ hai. Giờ phút này, cái bóng màu hồng đó lại đang dán một thứ tương tự bùa nguyền rủa vào người cô gái bên cạnh. Lá bùa chằng chịt những ký tự màu đỏ, trông đến ghê người.

“Bức ảnh này là do một ninja làng Cỏ trong lúc chạy trốn vô tình kích hoạt bộ phận chụp ảnh của máy quay.” Kakashi bình thản giải thích, làm như không thấy vẻ mặt ngạc nhiên đến chết lặng của Sakura. Để có được tấm ảnh này, anh cũng phải tốn không ít công sức.

“Em… em xin lỗi.” Sakura biết mình đã hết đường chối cãi, cũng biết rõ sở dĩ Kakashi đưa tấm ảnh này cho cô xem trước là để cô không phạm thêm sai lầm nào nữa, liền thành khẩn cúi đầu. “Lá bùa đó, đúng là do em dán vào người Uri.”

“Kẻ nào nhờ em làm việc này?”

“Một người đàn ông cao lớn, có tóc nâu vàng và đôi mắt màu cam.”

Nghe lời miêu tả, chân mày Kakashi thoáng nhếch lên. “Hắn là ai?”

“Em cũng không biết.” Sakura lí nhí đáp.

“Cái gì?” Kakashi có chút không tin nổi. “Vì một người lạ mà em có thể sẵn sàng đưa những thứ không rõ ràng lên người đồng đội cùng làm việc bấy lâu nay sao? Từ khi nào em lại trở nên hồ đồ như vậy?”

“Không có!” Sakura vội thanh minh, giọng điệu vô cùng gấp gáp. “Em không hề biết lá bùa đó sẽ khiến cậu ấy bị như vậy. Ban đầu người kia chỉ nói rằng nó có tác dụng cố định hoạt động mà thôi.” Khóe mắt cô rưng rưng. Làm thế nào bây giờ? Cô thật sự không muốn nói dối điều gì nữa, nhưng chuyện này nếu truy đến cùng, việc đánh Ino trước cuộc thi cùng với chuyện gián tiếp gây ra cái chết của Đệ Tam sẽ không thể chối cãi. Cô thừa nhận ban đầu mình đồng ý làm việc này vì không muốn Uri can thiệp vào chuyện của Sasuke – kun, lấy đi sự chú ý của cậu ấy, nhưng cô cũng không thể ngờ mọi chuyện lại đi xa như vậy. Đến nước này, nói ra một nửa sự thật là lựa chọn sáng suốt nhất. “Lá bùa đó là do em bị lừa nên mới cài lên người Uri, thầy không thể…”

Rầm.

“Cậu vừa mới nói cái gì?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN