Này Anh! Tôi Không Phải Là Osin
Chương 16
– Vậy theo như cô nói thì chính thiếu gia của tập đoàn C.F đã làm chuyện này? – nó cất cái giọng lạnh như băng hỏi cô thư kí.
Cô giật mình, vội vàng gật gật đầu. Nó cúi gằm mặt, đan hai tay đặt trên bàn. Cô thư kí thấy tình hình có vẻ không ổn vì đây là lần đầu tiên thấy giám đốc có thái độ như vậy, cô rón rén bước ra ngoài. Nó đưa hai tay di di hai bên thái dương. Ngả người ra sau ghế, nó muốn xác định xem có đúng là hắn là người bày ra trò này không vì nó không muốn hiểu lầm hắn. Nhưng không ngờ…….
Steven….. tôi không ngờ anh lại là con người như vậy….. tôi phải làm gì thì anh mới buông tha cho tôi đây?…… Tôi thực sự đã quá mệt mỏi rồi…….
Nó đứng dậy, mặc áo khoác rồi chạy xuống xe. Đánh tay lái về nhà hắn. Dừng xe trước căn hộ nhà hắn, nó lưỡng lự không biết có nên vào hay không. Nếu bước vào trong đó nó sẽ lại trở thành một con rô bốt bị hắn điều khiển như trước đây, còn nếu như không thì công ty nó chắc chắn sẽ bị phá sản. Một mình nó chịu đựng là đủ rồi tại sao hắn còn lôi thêm cả công ty nó vào đây.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng khốc liệt, cuối cùng nó cũng buộc mình phải vào đó. Bấm chuông đến lần thứ 4 mới thấy bà giúp việc ra mở cửa. Nó định mở miệng hỏi xem hắn có nhà không thì bà giúp việc đã lên tiếng trước.
– Cô Aliss! Cậu Steven đang chờ cô trên phòng!
Nó ngạc nhiên đưa mắt nhìn lên cửa sổ phòng hắn. Chiếc rèm cửa được kéo vào, nó thở dài, hít một hơi thật sâu bước lên phòng nó.
\”Cạch…\”. Tiếng mở cửa vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Nó bước vào, hắn đang nằm trên giường. Thấy nó vào, hắn vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh ra hiệu cho nó ngồi xuống. Nó theo phản xạ cũng ngồi xuống chỗ hắn vừa ra hiệu. Không gian lại một lần nữa chìm vào im lặng. Có thể nghe rõ tiếng tim đập lỗi nhịp của nó. Đợi hồi lâu không thấy nó nói gì, hắn cũng cảm thấy sốt ruột, đành lên tiếng trước.
– Đứa bé đó là con của em?
Nó sững người không hiểu hắn đang muốn nói đến đứa bé nào. Chợt nhớ ra lần đưa Lin đến bữa tiệc. Nó cười nhạt, thì ra là hắn hiểu lầm. Vậy cũng tốt, để sau này không phải dây dưa đến nhau. Nó im lặng gật nhẹ đầu rồi không nói gì nữa. Tay hắn siết chặt khi thấy câu trả lời của nó.
– Tôi phải làm gì thì anh mới tha cho tôi đây? Anh hại tôi như vậy còn chưa đủ hay sao mà còn đến lượt công ty tôi nữa.
Hắn tròn mắt nghe những điều nó nói. Chuyện công ty nó hắn đang cố gắng giúp còn chưa xong. Nhưng rồi môi hắn lại nhếch lên một nụ cười nửa miệng. Hắn nghĩ đến câu trả lời khẳng định của nó ban nãy, không tránh khỏi cơn ghen.
– Lên giường với tôi…… – không hiểu là vì quá ghen hay vì muốn lật tẩy cái bộ mặt giả dối của nó mà hắn bật thốt ra câu đấy.
Nó khựng người rồi cười nhạt. Thì ra cái hắn muốn là như vậy. Thì ra hắn chỉ coi nó là gái qua đêm. Quả thực là nó đã sai khi nghĩ hắn tốt với mình. Người con trai trước mặt đã khiến nó vừa hận vừa yêu.
– Nếu tôi lên giường với anh…… thì anh….. sẽ cứu công ty tôi chứ?
– Có thể….. còn tùy thuộc vào thái độ của cô – hắn nhún vai tỏ vẻ bất cần.
– Tôi đồng ý – nó cắn răng nói.
Hắn giật mình khi thấy thái độ quyết tâm của nó. Không lẽ nó có thể đồng ý với tất cả những người đàn ông sao. Nghĩ đến đây thôi cơn ghen trong người hắn bùng phát thực sự. Hắn quay sang đè nó lên giường.
\”Xoẹt…..\”. Quần áo của nó bị hắn xé toạc hết. Bàn tay hắn tham lam lần mò vào từng đường nét trên cơ thể nó. Bỗng dưng nó cảm thấy buồn nôn. Những ngón tay nó bám chặt lấy hai bên mép giường. Hắn chiếm lĩnh lấy môi nó, dần trượt xuống cổ. Bất giác có thứ gì đó mặn mặn lăn dài trên gò má, nó nhắm chặt mắt ngăn không cho dòng nước mắt tuôn trào. Hắn cảm thấy người nó đang run nhẹ từng đợt. Trong vô thức hắn cảm thấy bất lực. Bất chợt hắn đứng bật dậy, quay mặt về ngược hướng nó.
– Thật chán chết!
Hắn hùng hổ đi xuống nhà. Nó ngồi dậy, kéo chăn lên ngang ngực, để ý thấy quần áo mình đã bị hắn xé nát tươm. Nó đứng dậy, đi về phía tủ của hắn, lấy ra một chiếc sơ mi có khi dài đến đùi nó. Nó mỉm cười mãn nguyện rồi vào vệ sinh thay đồ.
Bước ra, đúng là cái áo này chỉ dài đến đùi nó. Nó nghĩ lại hành động của hắn ban nãy, thầm cảm ơn hắn. Bước xuống nhà, nó thấy hắn đang ngồi đấy, trên bàn là một tờ giấy. Nhẹ nhàng bước đến, hắn đưa cho nó tờ giấy. Nó cầm tờ giấy lên, hết ngó sang hắn rồi lại cúi xuống nhìn tờ giấy trước mặt. Một dòng chữ to tướng đập vào mắt: \”Hợp đồng hôn nhân\”. Chuyện này là gì đây?
– Đọc đi, nếu không có ý kiến gì thì kí vào đấy!
Hắn nói đồng thời đưa cho nó cái bút. Nó nhìn một lượt tờ hợp đồng, tay nó run run, quả thực nó cảm thấy người con trai trước mặt rất đáng sợ. Một khi kí vào đây nó sẽ mất hết quyền tự do, còn nếu không thì công ty nó gây dựng 5 năm qua sẽ hoàn toàn sụp đổ. Một mình nó gánh chịu được rồi nó không thể để ai liên lụy được. Nó cầm bút, kí vào bản hợp đồng. Vậy là cuộc đời nó sau này đều dựa vào bản hợp đồng này, thật khôi hài. Bây giờ nó không biết mình nên khóc hay nên cười nữa.
– Anh Steven!
Từ ngoài cửa vọng vào tiếng của Amy. Amy bước vào, thấy cảnh tượng trước mắt không tránh khỏi bất ngờ, đưa tay lên bịt miệng. Tại sao nó lại ở đây? Còn cái áo trên người nó? Bao nhiêu câu hỏi đổ ập lên đầu Amy. Cô chuyển ánh mắt nhìn sang hắn, vẫn thản nhiên như không có gì. Tại sao lại có thể đưa một người con gái khác về nhà trong khi sắp đến ngày cưới chứ. Amy cắn răng nhịn nhục, cô cố kìm chế cơn giận lên tiếng hỏi:
– Steven, chuyện này là sao?
Hắn nhún vai bình thản. Kéo nó ngồi xuống đùi mình, quàng tay vòng qua eo nó. Nó cứng đờ người, ngồi thẳng dậy. Hắn véo nhẹ eo nó ra hiệu ngồi yên. Nó không dám ngo ngoe gì, cúi đầu lặng thinh. Amy nhìn hai người trước mặt tình tứ với nhau, càng không hiểu.
– Anh Steven! Anh mau giải thích đi chứ! Còn lễ cưới của chúng ta thì sao?
– Lễ cưới vẫn được diễn ra như bình thường….. – Amy cười nhẹ hài lòng – chỉ là thay đổi vị trí cô dâu thôi.
Vế sau hắn nói làm Amy khựng người, cô liếc qua nó. Nó cúi gằm mặt không nói gì. Nỗi uất hận trong lòng Amy ngày một lớn dần lên. Nếu như không có nó thì mọi chuyện giữa cô và hắn sẽ không như vậy. Nếu như không có nó thì cô đã không phải làm những việc như vậy. Tất cả là do nó. Cô nhất định không thể để yên vụ này. Amy chạy đi. Nụ cười trên môi hắn tắt ngấm. Đẩy mạnh nó ra, hắn lấy khăn lau tay như thể vừa đụng vào thứ gì đó ô uế. Nó nhìn hành động đó, một cảm giác nhói đau từ trong tim trào lên. Nó cười nhạt rồi đi lên phòng. Đúng là hắn chỉ coi nó như thứ rác rưởi không đáng có. Mở tủ, quần áo nó để ở đây 5 năm qua vẫn nguyên vẹn như vậy. Nó mặc lấy một bộ. Xuống nhà, hắn vẫn ngồi đó, nhưng hình như đang nói chuyện điện thoại với ai thì phải. Nó cầm túi ra ngoài định đi chợ thì bị hắn gọi giật ngược lại.
– Em đi đâu?
– Chợ – nó trả lời không chủ ngữ, không vị ngữ làm hắn có chút khó chịu.
Hắn đứng dậy, tiến lại chỗ nó đang đứng. Nó không nhìn hắn, chỉ cúi đầu. Bất chợt hắn bóp mạnh cằm nó, quay sang hắn. Hắn trừng mắt nhìn nó, bàn tay bóp cằm nó càng ngày càng siết mạnh hơn. Nó nắm chặt tay, cằm nó lúc này đã tê cứng.
– Tốt nhất em nên biết điều đi. Đừng tỏ thái độ chống đối đó với tôi – hắn thả cằm nó ra, nó quay ngoắt sang bên khác – Tối nay tôi có hẹn với đối tác, sẽ không ăn cơm nhà đâu.
Nó không nói gì rồi đi thẳng ra ngoài. Nó thực sự sợ con người đó.
Nhìn theo cái bóng đơn độc đó, bỗng dưng hắn muốn bỏ cuộc. Tại sao hắn lại làm vậy chứ? Từ trước đến nay làm việc gì hắn cũng luôn bình tĩnh, tại sao hắn lại thế này? Hắn cầm áo đi ra xe.
Nó bước vào bar, vì hôm nay hắn không ăn cơm ở nhà thì cũng chẳng cần đi chợ làm gì, lúc này nó cũng chưa đói nên đến bar làm vài chén rượu cũng chẳng sao. Dù sao thì nó cũng đang chán đời.
Hắn ngồi trong xe, đi theo nó từ nãy đến giờ thì ra là nó đến bar. Sao nó biết mấy chỗ này mà đến. Hắn nhíu mày, hắn đang làm gì thế này. Hắn cầm điện thoại gọi cho Tracy – cô nàng người mẫu chân dài ở công ty hắn. Nàng này đã không biết bao nhiêu lần ve vãn hắn mà vẫn chưa được hắn để ý. Hôm nay được hắn trực tiếp gọi thế này chắc là nàng ta phải sung sướng lắm.
Bước vào bar, không khí đang vô cùng sôi động. Ở một góc khuất của quầy rượu, ánh sáng mập mờ chiếu vào khuôn mặt nó. Nó vẫn giữ cái quy tắc như 5 năm trước, không uống quá nhiều rượu vì có uống thế chứ uống nữa vẫn không hết buồn. Nó chỉ nhìn mọi người nhảy, có lẽ đó là biện pháp giúp nó hết buồn.
Hôm nay Ray làm ca sáng, nhưng vì chán quá nên đến bar ngồi nhâm nhi vài chén, thỉnh thoảng thì lại vào làm mấy loại cocktail cho khách. Ray vốn là một đại thiếu gia của một gia đình thương nhân giàu có, gia tài nhà cậu có thể nói là tiêu cả đời cũng không hết, vậy mà không hiểu sao cậu là hứng thú với cái nghề pha chế cocktail này. Nhìn sang bên phải, một cô gái xinh xắn đập vào mắt cậu. Đúng là không uổng công tối nay mình đến đây mà! Nghĩ rồi, Ray cầm ly rượu của mình tiến tới chỗ cô gái.
Nó giật mình ngước lên nhìn và đập vào mắt là khuôn mặt điển trai của Ray. Ray cũng ngạc nhiên không kém, cậu giật lùi về sau vài bước đề phòng. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Trong bar của cậu bị ma ám sao? Ray hoảng hồn, miệng lắp bắp:
– Em….. em là người hay là…..? – cậu bỏ lưng câu nói nhưng nó đã hiểu được hàm ý bên trong câu nói đó.
Nó bật cười rồi kéo Ray ngồi xuống kế bên. Ray lúc này mới bay được tới giữa không trung, lúc này hồn cậu đã bay tận lên thiên đàng rồi =))
– Lâu không gặp anh, Ray – nó nhấn mạnh từ Ray để chứng tỏ cho cậu thấy rằng mình hoàn toàn là con người bằng da bằng thịt.
Ray thở dài. Nhưng tại sao nó lại ở đây? Chẳng phải 5 năm trước nó đã……
Như đoán được câu hỏi trong ánh mắt Ray, nó nói luôn:
– Chuyện dài dòng lắm. Em sẽ kể anh sau.
Ray cảm thấy phục người con gái trước mặt. Từ trước đến giờ ngoài hắn – thằng bạn thân nhất đoán được ý nghĩ trong ánh mắt cậu thì không còn ai làm được việc đó cả. Cậu nhìn nó, có vẻ nó đang buồn đời thì phải. Rồi như chợt nhớ ra gì đó cầu quành vào trong quầy pha pha chế chế gì đó hồi lâu. Xong xuôi, Ray đặt ly cocktail màu đỏ xuống trước mặt nó.
– Còn nhớ loại này chứ? – Ray cười cười nhìn nó.
Nó hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng bật cười cầm ly rượu lên.
– Cocktail Start Love! Không nhớ sao được – nó nhấp một ngụm.
Cả nó và Ray cùng bật cười. 5 năm trước ấn tượng về nó trong cậu vẫn rất sâu đậm. 5 năm sau lại một lần nữa nó để lại cho cậu những bất ngờ khác nhau. Bỗng nhiên cậu thấy có thứ gì đó nhen nhói trong tim.
– Ô mô! Anh Ray cũng ở đây sao?
Một thứ âm thanh lanh lảnh từ đằng sau Ray vang lên. Quay lại hắn thấy Tracy, mặt cười cười bên cạnh là hắn. Mặt hắn cứ bơ bơ như không biết gì. Lại quay lại nhìn nó, mặt nó lúc này đã tái mét cả lại. Ray nhíu mày, có vẻ giữa nó và hắn vẫn còn gì đó dính lứu tới nhau.
– Mày đi chơi với người đẹp mà không gọi tao nhé! – Ray cố lảng sang chuyện khác.
Hắn nhún vai bình thản nói:
– Mày cũng đang chơi với người của tao đấy thôi – hắn chỉ tay về phía nó.
Ray nheo mắt, người của hắn?
– Người của mày? Cô ấy là vợ mày chắc.
– Đúng thế.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!