Này, Cái Muôi Của Em - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Này, Cái Muôi Của Em


Chương 13



Trên đường quay lại căn phòng kia, Tề Bằng kiên quyết đi cùng cô, bởi vì không biết nên nói cảm ơn hay chửi con mẹ nó trước những lời Tề Ninh nói trước đó nên tâm trạng của Trì Trĩ Hàm rất cổ quái, đối với vị Tề Bằng tôn quý tự hạ mình xuống làm lái xe này, cô cũng không nhiệt tình được nổi.

“Trong cảm nhận của Trì tiểu thư, hẳn là phần lớn người nhà họ Tề đều là kẻ biến thái nhỉ.” Lúc ánh mắt thoáng nhìn thấy Trì Trĩ Hàm đang nghiêm túc giơ bình nước khoáng lên uống, Tề Bằng đột nhiên mở miệng.

… Trì Trĩ Hàm bị sặc nước lên mũi, duy trì vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn Tề Bằng.

Tề Bằng cười, trái lại giọng nói trở nên chân thành hơn: “Thật ra chúng tôi đều vô cùng biết ơn Trì tiểu thư, tin tôi đi, bình thường tôi rất ít khi chủ động giải thích với phụ nữ như vậy.”

Trì Trĩ Hàm giả cười.

“Sau khi quay lại căn nhà đó, tôi sẽ tắt camera đối diện.” Tề Bằng nói ra nguyên nhân khiến anh nguyện ý nhận nhiệm vụ lái xe: “Qua hôm nay cô có thể nghỉ hai ngày, nghỉ ngơi cho tốt, nhiệm vụ chúng tôi giao cho cô cũng không phải là nhẹ nhàng.”

“… Tắt camera là vì điều trị?” Trì Trĩ Hàm phản ứng rất nhanh.

Tề Bằng vừa gật đầu vừa cười: “Có phải là phương án điều trị này nghe có vẻ rất vi diệu không?”

Trì Trĩ Hàm im lặng một lúc, lắc đầu.

Tề Bằng yên tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn Trì Trĩ Hàm một cái.

“Người thân nhất trong nhà mắc bệnh, tất cả mọi người trong nhà đều sẽ đau khổ.” Trì Trĩ Hàm cúi đầu, giọng nói không rõ có phải là đang an ủi hay không: “Tôi không biết chút nào về tâm lý học, nhưng nếu các anh đã phải dồn bao nhiêu sức lực vào phương án điều trị này thì chắc sẽ có tác dụng thôi.”

“Cô rất nhạy cảm.” Tề Bằng yên lặng thật lâu, mãi đến lúc đợi đèn xanh mới quay đầu nhìn Trì Trĩ Hàm rồi mở miệng: “Chúng tôi cũng không hiểu gì về tâm lý học, cho nên chỉ có thể mời bác sĩ tốt nhất, dùng phương án tốt nhất.”

Cô có thể nhìn ra sự hoài nghi của anh ta đối với phương án này, ít nhiều cũng muốn khiến anh ta có thêm chút lòng tin đối với phương án này, chỉ là…

“Tôi không phải là tốt nhất, nhưng tôi sẽ cố hết sức.” Trì Trĩ Hàm chỉ ra sự do dự của anh ta, cười cười, nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Tôi biết phần đông mọi người đều không muốn tin tưởng vào lương tâm, nhưng mà tôi biết rằng tôi vẫn còn lương tâm, người ở bên cửa đối diện kia là người tốt, nếu tôi có thể giúp được ông ấy thì tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Cảm ơn.” Rốt cuộc Tề Bằng cũng không còn cợt nhả nữa.

Trì Trĩ Hàm lắc đầu.

Cô có thể hiểu được việc Tề Bằng thăm dò cô, cũng có thể hiểu được tại sao Tề Ninh lại lưỡng lự như vậy. Để một người đầu bếp xa lạ tham gia vào phương án điều trị cho người thân của mình, đổi lại là cô thì cũng sẽ không yên lòng.

Thật ra, vị nào đó ở bên cửa đối diện kia có thể nói là rất may mắn khi có thể nhận được sự điều trị tốt nhất, mà người nhà cũng sẽ vì đã dốc hết sức lực mà bớt được gánh nặng trong lòng. Không giống như cô, vào những đêm khuya yên tĩnh cô sẽ nghĩ, nếu năm đó cô có thể có nhiều tiền hơn thì đã mua được thuốc tốt hơn cho ba, như vậy có phải là đã có thể cứu sống ông hay không.

“Còn nữa, trong vòng hai ngày nghỉ này, cô có thể ra ngoài tùy ý như người bình thường, nhưng cố gắng đừng về muộn quá.” Lúc sắp đến căn nhà lớn, Tề Bằng lại dặn dò thêm một câu: “Người bên cửa đối diện ngủ không được sâu giấc, hai ngày này cậu ấy cần được ngủ bù.”

“… Ra ngoài tùy ý?” Trì Trĩ Hàm nháy mắt mấy cái, từ bao giờ mà cô lại đã có thể tự do như thế.

“…” Dường như Tề Bằng đã cạn lời, chỉ có thể bất đắc dĩ cười mắng một câu: “Con bé chết tiệt này…”

“Chiếc xe hôm nay đưa cô đi ký hợp đồng gia hạn là xe chuyên dụng dành cho cô, số điện thoại của lái xe đã được viết trên hợp đồng, trong thời hạn công tác, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc chuẩn bị ba bữa cơm mỗi ngày, thời gian khác cô có thể ra ngoài tùy ý.” Tề Bằng nhìn thấy sắc mặt Trì Trĩ Hàm càng lúc càng khó coi thì hơi chột dạ: “Gần đây Ninh Ninh mang thai nên khó tránh khỏi tính tình hơi tùy hứng một chút.”

Cô thu lại câu ‘có thể hiểu được tâm lý của bọn họ’ mà cô vừa nghĩ lúc nãy.

Người nhà họ Tề đều là kẻ biến thái!

Ngẫm lại thì thấy có lẽ là do chỉ số thông minh của mình cho nên cô mới đi tin rằng một khi đã bước vào căn phòng kia thì không thể ra vào tùy ý, bây giờ nghĩ kĩ lại, quả thật Tề Ninh chưa từng đưa ra yêu cầu như vậy.

… Biến thái!

***

Trước khi Tề Bằng nhập mật mã đi vào cánh cửa lớn kia thì khẽ vuốt mặt một cái, ánh mắt thoáng nhìn thấy Trì Trĩ Hàm đang nhẹ nhàng mở cửa ra, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, chừa không gian lại cho anh ta.

Cô bé này thật sự còn đáng tin hơn cả trong tưởng tượng của anh, rốt cuộc là trong nhà đã trải qua biến cố như thế nào mà ngay cả cách đối nhân xử thế lẫn mức độ nhạy cảm đều cao hơn các cô gái cùng tuổi nhiều như thế.

Thảo nào Tề Trình lại có thể tiếp nhận nhanh chóng như vậy.

Anh và Tề Trình cũng đã sắp một năm không gặp nhau rồi, cho nên trong khoảnh khắc cửa mở ra, hốc mắt anh hơi đỏ lên.

Em trai ruột của anh nhốt mình trong bóng tối nơi này, vẫn là cái dáng vẻ xanh xao trắng bệch, không có chút cảm giác tồn tại kia, đang nhìn anh với ánh mắt hoảng sợ.

“Là anh.” Tề Bằng nhanh chóng cúi đầu xuống để che giấu giọng nói khàn khàn, sau khi đóng cửa lại mới đứng đối diện với Tề Trình, lộ ra nụ cười như thể chưa hề xảy ra chuyện gì: “Không nhận ra nữa sao?”

“Anh…” Tề Trình không quen với việc chưa hề báo trước đã đột ngột tới như vậy, chân tay luống cuống, rụt người lại giữa bóng tối.

“Em yên tâm, lần này anh sẽ không đụng chạm lung tung vào người em đâu.” Tề Bằng giơ cao hai tay lên, giọng nói nhàn nhã thoải mái, cởi giày ra đi vào nhà, lập tức nhíu mày: “Sao lại không mở lò sưởi?”

“Không lạnh.” Tề Trình vẫn còn đứng trong bóng tối, trên người anh đang đổ mồ hôi lạnh nhưng không dám để cho Tề Bằng phát hiện ra.

Thật sự là càng ngày càng nguy rồi, ngay cả lúc gặp người thân mà anh cũng nhịn không được sinh ra loại phản ứng sinh lý này.

“Mấy hôm nay nhiệt độ giảm xuống, ở đây lại hẻo lánh, ngay cả anh cũng không chịu nổi mà sao em lại có thể…” Tề Bằng cau mày, theo bản năng nói vài câu oán trách, nhìn thấy Tề Trình đứng ở trong góc, đang cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình, bàn chân trần giẫm trên sàn nhà, ngón chân co cụm lại.

Tề Bằng cũng không nói thêm gì nữa, mở lò sưởi lên, nhặt đôi dép lê bị Tề Trình vứt chỏng chơ dưới bàn lên, bật tất cả đèn trong phòng, sau đó ngồi xổm xuống đặt dép lê ở dưới chân Tề Trình.

“Lau đi.” Anh rút khăn tay từ trong túi quần ra, nói xong thì không nhìn Tề Trình nữa.

Anh biết được nguyên nhân đại khái, lúc vẽ tranh Tề Trình không thích mở lò sưởi, sau đó lại bị sự xuất hiện đột ngột của anh dọa sợ, vội vàng mặc kệ cả chân trần, vội vàng tìm chỗ trốn.

Rõ ràng đang là ban ngày mà toàn bộ rèm cửa đều bị kéo kín mít, vừa bật đèn lên đã nhanh chóng nhìn thoáng qua sắc mặt Tề Trình, so với lần gặp trước thì người đã béo hơn một chút, không gầy đến nỗi trơ xương nữa, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, bây giờ lại bị anh đột ngột xông vào nên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhỏ giọt bên dưới cằm.

“Sắc mặt không tệ.” Tề Bằng trợn mắt nói dối, cố gắng làm giảm bầu không khí căng thẳng bên trong phòng lúc này. Hôm nay anh có chuyện quan trọng phải làm, trước đó đã bị bác sĩ Triệu nhốt trong phòng bệnh để giáo dục tâm lý suốt mấy ngày liền, hôm nay cho dù thế nào thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

“…” Tề Trình vừa ngoan ngoãn lau mồ hôi vừa bám lấy vách tường xỏ dép lê vào, không muốn vạch trần lời nói dối của anh trai.

“Tắt camera trước đã nhé? Để một cô gái xa lạ cứ chốc chốc lại xuất hiện trước màn hình như vậy rất kỳ quái.” Tề Bằng chỉ vào camera ở phòng bếp, không biết Trì Trĩ Hàm đang cúi đầu dọn dẹp gì đó, anh nhanh chóng tiến hành bước đầu tiên của nhiệm vụ.

“… Em nhìn thấy bọn anh về đây cùng nhau.” Tề Trình có chút khó hiểu, nhưng vẫn vươn tay ra ấn nút tắt camera, vào khoảnh khắc hình ảnh trên màn hình biến mất, khóe mày của anh hơi run lên, nhưng ngay sau đó tất cả lại trở về như bình thường.

Tề Bằng vừa yên lặng quan sát từng biểu cảm nhỏ của Tề Trình vừa gõ gõ lên mặt bàn: “Anh còn tưởng là em bị sự xuất hiện đột ngột của anh dọa cho sợ, hóa ra em đã biết trước rằng người đi vào là anh?”

Tề Trình cắn môi, không biết phải nói thế nào để giải thích rằng anh chỉ là đã quen với việc cứ nghe thấy tiếng mở khóa mật mã thì sẽ lập tức đi tìm chỗ trốn theo phản xạ tự nhiên.

“Cô gái kia chính là phương án điều trị mà Ninh Ninh tìm cho em?” Ra hiệu cho Tề Trình ngồi xuống đối diện, rót cho Tề Trình một cốc nước, sau đó rốt cuộc Tề Bằng cũng đi vào vấn đề chính.

“Vâng.” Tề Trình gật đầu, bưng cốc nước lên nhấp một chút.

Tề Bằng nhìn thoáng qua đồng hồ, anh đã đi vào nhà được 15 phút, thế nhưng Tề Trình vẫn chưa dám ngẩng đầu đối diện với anh.

Như thế này có vẻ không giống lắm với sự tiến triển mà bác sĩ Triệu nói.

“Em có cảm thấy khá hơn chút nào không?” Những lời này không nằm trong lời dặn dò của bác sĩ Triệu, là tự Tề Bằng thêm vào, sau khi nói xong thì lại hơi hối hận, trong tiềm thức anh vẫn không tin vào phương án điều trị này cho lắm.

Lần này anh đáp ứng cũng chỉ là vì nhìn thấy bức ảnh Tề Ninh chụp vết thương do Tề Trình tự ngược đãi bản thân.

Anh nhíu mày, cố gắng đè nén cảm giác nóng lòng, ép bản thân quay trở lại vấn đề chính một lần nữa.

Tề Trình ôm cốc nước, không hề động đậy, câu hỏi trực tiếp như vậy cũng không phải là tình huống mà anh quen thuộc, hơn nữa chính bản thân anh cũng không có đáp án cho câu hỏi này.

May mà Tề Bằng vò vò tóc rồi nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.

“Lần này anh về, vốn là muốn đưa em tới Mỹ, dù sao thì ở bên đó cũng có nhiều bác sĩ tâm lý hơn ở trong nước.” Lời còn chưa dứt thì đã nhìn thấy toàn thân Tề Trình cứng đờ, bất giác co rụt người lại. “Nhưng mà bác sĩ Triệu nói tình hình hiện tại của em không thích hợp để chuyển tới một môi trường hoàn toàn xa lạ như vậy, như thế sẽ không tốt cho bệnh tình của em.”

“Hơn nữa, ông ấy còn cho anh xem báo cáo đánh giá trạng thái tinh thần của em, tháng này quả thật có sự chuyển biến rất tốt.” Dựa theo sự dặn dò của bác sĩ Triệu, những lời này phải được nhấn mạnh, dùng giọng điệu khẳng định và khích lệ.

Tề Trình đang co rúm lại thành một cục cúi đầu xuống, đôi mắt anh được phản chiếu lại trong cốc nước, đó là một đôi mắt đen kịt không có sức sống.

Đợt điều trị này của anh rốt cuộc cũng bắt đầu rồi, quả nhiên anh cả là người mở màn đầu tiên.

Chỉ là trông anh ấy có vẻ hơi vụng về, anh cả của anh đúng là chỉ hợp với vai trò anh cả mà thôi, không hợp làm nhiệm vụ cố vấn tâm lý như thế này.

Tề Bằng nhìn Tề Trình chẳng có chút phản ứng nào thì thở dài, hắng giọng một cái: “Hôm nay anh tới cũng chỉ là để xác nhận lại tình huống của em mà thôi, tiện thể tìm hiểu một chút tính tình của vị Trì tiểu thư bên kia.”

“Em có biết chuyện Ninh Ninh vì muốn Trì tiểu thư gia hạn hợp đồng với em mà bày ra một cái bẫy, khiến cô ấy có nhà mà không thể về được không?” Rốt cuộc cũng nói đến trọng tâm, Tề Bằng theo bản năng nắm hai tay lại thành quyền, giọng điệu cực kỳ dè dặt.

Ngón tay đang đặt trên cốc của Tề Trình khẽ động đậy.

Tề Bằng nhìn rõ động tác nhỏ này, nhanh chóng nói hết câu: “Ninh Ninh vì điều trị mà làm ra chuyện như vậy, tính ra thì đúng là có chút cậy mạnh ăn hiếp kẻ yếu, nhưng nếu như có thể chữa khỏi cho em thì cho dù có phải trả cái giá lớn hơn cũng rất đáng.”

“…” Móng tay Tề Trình quệt qua thành cốc phát ra thứ âm thanh sắc bén, Tề Bằng ngừng thở, chờ đợi phản ứng của Tề Trình.

Đây là màn tái hiện chuyện cũ đầu tiên.

Năm đầu tiên ở trường cấp ba, Tề Trình thầm mến một cô bạn lớp bên cạnh, ba Tề quản giáo rất nghiêm khắc, sau khi phát hiện ra chuyện này thì tìm chủ nhiệm lớp trước, chủ nhiệm lớp liền gọi cô bạn kia vào văn phòng, mắng cho cô bé đó vừa khóc vừa chạy về lớp.

Người mật báo chuyện này cho ba Tề chính là Tề Bằng.

Sau chuyện này, bởi vì áy náy nên Tề Trình lại càng gắn bó thân thiết với cô bạn kia hơn.

Chuyện cũ được tái hiện, cô bạn kia được thay bởi Trì Trĩ Hàm, tương tự như thế, hy vọng Tề Trình sẽ vì áy náy mà trở nên hòa hợp, gần gũi với Trì Trĩ Hàm hơn.

Dựa theo nguyên tắc điều trị bằng giải mẫn cảm hệ thống, dưới tình huống như vậy anh sẽ lập tức có phản ứng lý tính, sau đó dựa vào thời gian phản ứng của anh mà dần dần tiến hành tái hiện các tình huống tiếp theo trong kế hoạch.

“Nếu như, cô ấy có thể giúp em chữa bệnh.” Tề Bằng chờ đến mức dây thần kinh căng lên, rốt cuộc cũng đợi được Tề Trình có phản ứng, ngoài ý muốn lại thấy anh vô cùng bình tĩnh hỏi lại: “Vậy có thể cứ để cô ấy ở lại bên đối diện mãi không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN